Tần Mạc nói ngày hôm sau muốn đến thăm Nhan Lãng.
Tôi dự cảm nếu đời này Chu Việt Việt có cơ hội gặp Tần
Mạc một lần, thì nhất định chỉ có thể phát sinh vào ngày mai, vì thế định giúp
cô ấy một tay.
Tôi nói: “Chu Việt Việt, nói cho cậu một tin tốt, ngày
mai Tần Mạc tới thăm Nhan Lãng, nếu cậu không phải lên lớp thì đến đây đi, may
mắn còn có thể chụp cùng anh ta một bức ảnh.”
Cô ấy nói: “Ai?”
Tôi nói: “Tần Mạc, kiến trúc sư mà cậu sùng bái đã
từng được chụp trên bìa tạp chí, đại kiến trúc sư Tần Mạc.”
Chu Việt Việt sợ hãi nhìn tôi chăm chú, tôi nghĩ nhất
định cô ấy bị tin vui làm cho ngơ luôn rồi.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi qua chúng tôi, bị
Chu Việt Việt giữ lại. Tôi nghĩ cô ấy cũng quá kích động rồi, giây tiếp theo
ngàn lần xin đừng bổ nhào vào người tôi là được.
May mắn là Chu Việt Việt không làm thế.
Chu Việt Việt nói: “Bác sĩ, có thể đưa cô gái này đi
siêu âm được không?”
Tôi đang nghĩ chuyện này thật rối rắm, tại sao lại đưa
tôi đi siêu, cô ấy lập tức thêm vào một câu: “Siêu âm rồi có thể phát hiện đầu
óc có vấn đề không?”
Tôi tức giận đạp cho cô ấy một cái.
Đêm khuya, thuốc gây mê tan dần. Nhan Lãng đau tỉnh
lại, rên hừ hừ một lát, tôi ôm nó vào trong ngực cho đến sau nửa đêm nó mới ngủ
lại, vẫn không hề khóc một tiếng, thắng bé kiên cường hơn so với tưởng tượng
của tôi nhiều.
Tuy rằng không tin Tần Mạc sẽ đến thăm Nhan Lãng,
nhưng ngày hôm sau Chu Việt Việt vẫn trốn học đến phòng bệnh của chúng tôi. Cô
ấy luôn bộp chộp như thế, dễ dàng bị người khác nhìn thấu, còn trang điểm nhẹ
nữa, nhưng đáng tiếc lại không đúng thời điểm, anh chàng giường bên kia vừa vào
toilet mất rồi.
Trong khoảng thời gian chờ anh ta từ toilet trở về,
Chu Việt Việt gọt xong một quả táo, ném vỏ vào thùng rác, đưa táo cho Nhan
Lãng. Nhan Lãng nhận lấy quả táo nhìn nửa ngày, rồi cũng im lặng ném vào thùng
rác.
Tôi nói: “Chu Việt Việt, đừng lo lắng, ngày hôm qua
không phải nói chuyện cũng rất tốt sao?”
Chu Việt Việt nói: “Ngày hôm qua mình thấy anh ta dễ
nhìn nên không kìm lòng được chủ động đến bắt chuyện, có vẻ hơi vội vã, nhưng
hôm nay thì không thể nữa rồi. Tối hôm qua sau khi về, mình nằm ở trên giường
suy nghĩ lại, càng nghĩ lại càng cảm thấy bộ dạng anh ta nhìn giống mối tình
đầu của mình, mái tóc đen…”
Tôi ngắt lời nói: “Mối tình đầu của cậu là một anh
chàng đầu bóng loáng.”
Chu Việt Việt nói: “Cậu đừng ngắt lời, mối tình đầu
của mình tóc dài mà, quả thật bộ dạng cùng với anh chàng này như một khuôn mẫu
đúc ra.”
Bởi vì mối tình đầu của Chu Việt Việt nhìn rất giống
Cát Ưu, cho nên tôi cũng không dám gật bừa với ý kiến này của cô ấy.
Tôi nói: “Cậu cứ tiếp tục đi.”
Cô ấy đang chuẩn bị tiếp tục, thì cửa bị đẩy ra.
Một cô gái xinh đẹp tiến vào hỏi: “La Tư Phúc nằm
phòng này sao?”
Chu Việt Việt nói: “Ai? Người Mỹ ah?”
Cô gái xinh đẹp liếc mắt một cái: “Dở hơi”, nói xong
lui ra ngoài.
Chúng tôi cũng không biết tại sao Chu Việt Việt lại
rỗi hơi, định thần lại, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng gầm kinh
thiên động địa: “Tư Phúc! Cô ấy là ai? Tại sao ở trong phòng anh?”
Chúng tôi nhận ra đây là giọng nói của cô gái xinh đẹp
vừa nãy, cảm thấy cô gái này nếu không đi học thanh nhạc thì chắc chắn là bán
thịt ngoài chợ. Bởi vì người bình thường thật sự rất khó có được âm vực cường
đại thế này.
Nhan Lãng hỏi: “Tư phục là cái gì?”
Tôi sửng sốt một chút nói: “Tư phục là trang phục
riêng, chưa có bản quyền được cấp phép, được lưu hành ở trên internet, là tài
nguyên lậu, nếu bị người khác đưa vào sử dụng với hành vi thu lợi nhuận…”
Chu Việt Việt ngắt lời tôi nói: “Còn lâu, làm gì có
phức tạp như vậy, Tư Phúc chính là tên thân mật của Roosevelt[1]. Đi, xem trò vui.” Nói xong dẫn đầu ra
ngoài cửa.
Anh chàng La Tư Phúc giường đối diện đang đứng ngoài
cửa, hai cô gái phía sau anh ta đang ra tay không chút nể nang. Cô gái A vừa đánh
vừa khóc lóc nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh thích người nào?”
Cô gái B nhân cơ hội dùng móng tay sắc cào lên mặt cô
gái A một vệ xước dài. Mà cô gái A lại vẫn không quên hỏi câu thứ hai: “Rốt
cuộc anh có yêu em hay không?”
Tôi quay sang thuyết giảng cho Chu Việt Việt nói: “Cậu
xem, trong tình yêu, sự thủy chung là thứ vô nghĩa nhất.”
Chu Việt Việt ôm cánh tay nhíu mày, bàng quan nhìn.
La Tư Phúc nói: “Anh có yêu em, hiện tại cũng yêu.”
Khi anh ta nói những lời này, cô gái A nở nụ cười hạnh phúc, thả lỏng cảnh
giác, trên mặt lại lĩnh thêm một vết xước dài. La Tư Phúc không đành lòng, bắt
đầu nhắm mắt lại: “Anh cũng yêu em. Em đã từng đọc “Hoa hồng đỏ, hoa hồng
trắng” của Trương Ái Linh chưa? Hai người đối với anh mà nói, một là hoa hồng
đỏ, một là hoa hồng trắng.”
Chu Việt Việt rốt cuộc không thể chịu được, xoay người
vào trong phòng bệnh.
Tôi đoán cô ấy đối với mắt nhìn người của mình đã hoàn
toàn tuyệt vọng rồi, mà tôi quả nhiên đoán đúng.
Chu Việt Việt nói: “Cuộc đời sao lại thế? Tại sao ngay
cả trai đẹp cũng bắt đầu đáng khinh rồi?”
Tôi nói: “Cái này không liên quan gì đến cuộc đời,
đừng làm oan uổng cuộc đời thế. Có rất nhiều anh chàng đẹp trai đánh khinh,
Nghê Trấn cũng ngoại tình, Trần Quán Hi thì scandal sex.”
Cô ấy gật gật đầu: “Nói là như vậy, nhưng thế này cũng
quá vô liêm sỉ rồi, đẹp trai thì giỏi lắm sao, mài ra mà ăn được không?”
Kỳ thật tôi rất muốn nói cho Chu Việt Việt, khoa học
kỹ thuật tiến bộ, xã hội phát triển, chương trình “Lai tạp ngã hình ngã tú” và
“Cố lên! Hảo nam nhi” của đài Đông Phương Vệ Thị cho thấy nước ta đang tiến vào
thời đại nam sắc. Những năm bảy mươi đồng chí Đặng Tiểu Bình đã thành công dẫn
dắt chúng ta thực hiện áp dụng khoa học kỹ thuật trong lao động sản xuất, bây
giờ truyền thông cũng đã thành công dẫn dắt chúng ta chuyển hóa giá trị sản
xuất. Nay, đẹp trai không chỉ có thể làm cơm ăn, còn có thể làm động cơ thúc
đẩy kinh tế quốc dân tăng trưởng. Nhưng chúng ta không thể kiêu ngạo, so với
Nhật Bản quảng bá trai bao thành một nét văn hóa quốc gia, đất nước của chúng
ta còn rất kém cỏi, còn cần phải tiếp tục cố gắng đuổi theo.
Nhưng mà, nhìn nửa bên mặt sầu não của Chu Việt Việt,
trong nháy mắt tôi cũng không còn chút phiền muộn nào. Lần thứ ba mươi hai, Chu
Việt Việt chưa yêu đã thất tình. Không phải cô ấy không muốn yêu, là xã hội này
thật sự khuyết thiếu cảm giác an toàn, không làm cho người ta yên tâm mà yêu
được.
Ngoài cửa sổ gió thét mây vần, mùa đông thật lạnh.
Nhan Lãng vẫn chủ ý ngoài cửa, hiệu quả cách âm cũng
không được tốt lắm, anh chàng yêu sách La Tư Phúc nói: “Anh cũng chỉ có một
người, em cũng yêu anh, em cũng yêu anh, các em đều yêu anh, lại chẳng ai chịu
nhường nhịn, vậy phải làm sao bây giờ? Xem ra chỉ có thể cạnh tranh thôi…”
Tôi nghĩ sự thật này thật không còn thật sự nữa rồi,
như “Trăm năm cô đơn” của Gabriel Garcia Marquez, ma quỷ là sự thật, sự thật là
ma quỷ của chủ nghĩa hiện thức.
Ngoài cửa xôn xao rất lâu mới có thể yên lặng lại. Hoa
hồng trắng và hoa hồng đỏ rốt cuộc đồng ý, quyết định cạnh tranh công bằng. Xem
ra các cô ấy đều xem qua cuốn sách “Gây dựng sự nghiệp: Làm cách nào dùng kim
băng đổi lấy BMW” bởi vì cả hai người cùng quyết định trong vòng nửa năm ai có
thể dùng năm trăm đồng kiếm được năm vạn đồng trước thì thắng, La Tư Phúc sẽ cưới
người đó.
Tôi cảm thán nói: “Bỏ năm trăm đồng kiếm năm vạn đồng,
xem ra các cô ấy chỉ có thể đi quay AV để đầu cơ trục lợi thôi.”
Chu Việt Việt nói: “Đầu cơ trục lợi AV làm cái gì, rõ
ràng nên đầu cơ trục lợi ngay ở bản thân này. Năm trăm đó mang đi mua bao cao
su. Mỗi lần một trăm, một ngày mười lần có một ngàn, một tháng ba mươi ngày có
ba vạn rồi.”
Tôi nói: “Ngày nghỉ còn bắt người ta làm việc, cái này
thật không nhân đạo.”
Chu Việt Việt đồng ý nói: “Cũng đúng, ngày nghỉ là
phải nghỉ ngơi, nghỉ năm này đi, vậy một tháng có hai vạn rưỡi, hai tháng là
kiếm đủ rồi.”
Tôi nói: “Hành nghề hai tháng đã gác kiếm, cái này là
không có thái độ trung thành với nghề nghiệp rồi, ít nhất cũng phải nửa năm,
đến lúc đó đồ cưới có khi cũng đã kiếm đủ.”
Chu Việt Việt trầm mặc chốc lát, thở dài nói: “Cậu nói
xem hai cô gái kia sao lại dễ dãi như vậy, vì một thằng đàn ông đáng khinh đáng
giá không? Thật bi ai thay cho mẹ bọn họ, sinh bọn họ ra không bằng sinh ra cục
thịt.”
Tôi nói: “Cái này cậu không hiểu rồi, người ta đây là
đang theo đuổi tình yêu, đừng kỳ thị người ta.”
Thời gian nhoáng một cái đã giữa trưa. Nhan Lãng vừa
phẫu thuật xong, cấm thực một ngày. Nhưng tôi và Chu Việt Việt đều ăn cơm. Lúc
tôi cầm tiền chuẩn bị đi mua hai suất cơm, cửa lại bị đẩy ra.
Làm cho tôi và Chu Việt Việt vô cùng kinh ngạc, ở cửa
là bạn gái đương nhiệm của Lâm Kiều, Hàn Mai Mai.
Lại nói, Hàn Mai Mai coi như là bạn học trung học cùng
khối với tôi ba năm, nhưng tôi cũng không biết cô ta lắm, chỉ nhớ cô ta là một
cô gái rất nghị lực.
Bốn năm sau, cô ấy bằng vào nghị lực hơn người của
mình, rốt cuộc thành công dồn Tô Kỳ vào góc tường, thật là trời không phụ lòng
người, có chí ắt thành công.
Nhưng chúng tôi đều không chú ý đến cô ta. Khi tôi đi
lướt qua, lại bị cô ta giữ chặt lại. Cô ta nhíu mày nói: “Nhan Tống, đừng xuất
hiện trước mặt Lâm Kiều rồi làm cho mọi việc đều rối tung lên nữa. Cho dù trước
kia Lâm Kiều làm chuyện có lỗi với cô, nhưng nhiều năm như vậy anh ấy chịu khổ
cũng quá nhiều rồi, tại sao cô còn không buông tha cho anh ấy?”
Tôi nói: “Bạn học à, tôi vô tội, tôi với bạn trai cô
quan hệ thực ra rất đơn thuần, có chút giống quan hệ giữa người bị giết và thủ
phạm. Ngoài nữ nhân vật chính trọng sinh trong tiểu thuyết, không có ai bị hại,
sau khi sống dậy còn muốn chủ động tới gần tên tội phạm đã giết mình một lần.
Tôi chỉ là người bị hại bình thường, tâm tính cũng cực kỳ bình thường, tôi
không có ý đồ gì đối với bạn trai cô, cũng chẳng có gì để không buông tha anh
ta. Cô xem, nếu cô có thời gian sao không quản bạn trai của mình, đừng để cho
anh ta xuất hiện trước mặt tôi nữa là được rồi, phải không?”
Chu Việt Việt không nhịn được, ha ha cười hai tiếng.
Hàn Mai Mai nhìn lướt mười đồng tiền trong tay tôi,
thản nhiên nói: “Qua nhiều năm như vậy, các người vẫn không để tôi trong mắt.
Lâm Kiều, anh ấy cũng không yêu cô, nhưng vẫn cảm thấy áy náy. Anh ấy muốn bù
đắp cho cô, nhưng không biết làm cách nào.” Nói xong, từ trong túi lấy ra một
chiếc phong bì: “Đây là hai vạn, cô cầm trước đi.”
Tôi nói: “Hai vạn gì?”
Cô ta cười cười: “Nhân dân tệ. Không có ý gì khác, nếu
Lâm Kiều đã là bạn trai tôi, chuyện của anh ấy cũng chính là chuyện của tôi.
Anh ấy ngại đưa tiền trực tiếp cho cô, thì tôi sẽ làm. Tôi biết hiện tại thứ cô
cần nhất chính là tiền, dai cũng biết làm mẹ đơn thân không dễ dàng gì.” Dừng
một chút còn nói: “Nhưng mà, thực ra tôi cũng có chút ý riêng, vì muốn tốt cho
mọi người, cô cầm số tiền này, tốt nghiệp xong tìm việc ở nơi khác, đừng ở lại
thành phố C được không?”
Chu Việt Việt nói: “Tống Tống, cậu cũng chỉ đáng giá
hai vạn thôi.”
Tôi nói: “Chẳng còn cách nào khác, nữ sinh viên mới
đáng giá, nữ nghiên cứu sinh thì lại không. Cái kia… là tiền cơm hàng tháng của
cô? Vậy còn tiền mua su hào ăn không? Đúng rồi, bạn học, tay, phiền cô tránh
một chút.”
Nhan Lãng nói: “Mẹ, con muốn ăn cơm, con muốn ăn cơm.”
Tôi quay đầu nhìn nó trừng mắt một cái, muốn dùng ánh
mắt đánh tan ý định ăn cơm của nó, lại nhìn thấy đồng tử của Chu Việt Việt đột
nhiên phóng đại, lúc này, giọng nam trầm thấp từ sau lưng vang lên: “Cháu vừa
làm phẫu thuật, ăn làm sao được cơm.”
Giọng nói này rất quen thuộc, tôi quay lại nhìn, người
đàn ông mặc áo len cao cổ vừa vặn, áo khoác ngoài kiểu cổ điển đứng trước cửa,
tay trái mang theo một hộp giữ nhiệt, trong lòng ôm hai chiếc hộp.
Tôi hô lên anh Tần, nhanh chóng bước qua nhận lấy mấy
thứ trong tay anh ta, rõ ràng là một con búp bê SD[2] và một mô hình Ultraman
dành cho trẻ con.
Chu Việt Việt ngay cả nói cũng không nên lời, không
hiểu tại sao Tần Mạc lại xuất hiện ở đây.
Nhan Lãng trong nháy mắt khiếp sợ rồi hô lên hai tiếng
Tần Mạc. Tôi chạy nhanh đến bịt cái miệng của nó mới ngăn được nó nói ra mấy
lời đại nghịch bất đạo. Mà tôi chắc rằng nếu Nhan Lãng được nói tiếp, nhất định
nó sẽ hỏi: “Tần Mạc, có phải anh đã thực sự nhúng chàm ngọc nữ Trịnh Minh Minh
của tôi rồi hay không?”
Tôi thấp giọng ở bên tai Nhan Lãng nói với nó: “Oắt
con, an phận một chút, đây chính là ân nhân của mi, tối hôm qua nếu không có
người ta lái xe đưa mi đến bệnh viện, mi đã sớm game over rồi.”
Nhan Lãng bị tôi hù, không nói gì nữa, quay đầu sang
một bên.
Tôi nhìn vào chiếc hộp nói: “Anh Tần, đây là gì?”
Anh ta ngồi xuống ghế: “Tôi nói đến đây thăm Lãng
Lãng, thư ký nhất định bắt tôi mang theo. Là một con búp bê SD…”
Nhan Lãng lập tức nói: “Con không chơi búp bê, chỉ có
bọn con gái mới chơi.”
Tôi nghĩ này thật đúng kiểu gặp mặt tình địch, Nhan
Lãng thật không để cho Tần Mạc chút thể diện nào.
Tần Mạc sửng sốt một chút, nói: “Cái này không phải để
tặng cho cháu chơi, là tặng cho mẹ cháu. Còn một cái Ultraman…”
Nhan Lãng lập tức phủ nhận lương tâm của mình nói:
“Cháu cũng không thích Ultraman.” Nên câu cuối cùng của Tần Mạc lại nghiêm
trang, “Cũng là tặng cho mẹ cháu”, đồng thời vang lên.
Nhan Lãng cảm thấy mất mặt, đành phải nói: “Mẹ cháu
cũng không thích búp bê SD, cũng không thích Ultraman.”
Tần Mạc ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt đen có chút
ý cười: “Vậy sao?”
Tôi cảm thấy không thể làm cho Tần Mạc sượng mặt,
nhưng lại càng không thể phản bội Nhan Lãng, suy nghĩ lúc lâu mới do dự nói:
“Ultraman thích bay vào vũ trụ, mẹ cũng thích, hai người giống nhau, mẹ cũng
rất thích anh ta…”
Nhan Lãng lập tức bất mãn nói: “Mẹ!”
Tôi tiếp tục: “Về phần búp bê SD kia, thực sự là quá
tuổi rồi.” Nhan Lãng vừa lòng gật đầu.
Tần Mạc cười: “Cháu không thích thì tặng cho bạn học
đi.”
Tôi định từ chối một lần nữa, nhưng Hàn Mai Mai vẫn
đứng như cột nhà ở bên đột nhiên nói: “Tôi đi về trước.”
Nhan Lãng: “Ừm, có rảnh lại đến chơi.”
Chu Việt Việt rốt cuộc nhớ ra việc chính: “Hai vạn
đồng tiền kia cô không để lại sao?”
Mặt Hàn Mai Mai xanh lét, xoay người chạy.
Tần mạc khẽ nhíu mày nói: “Cái gì hai vạn đồng?”
Chu Việt Việt một mình đắc chí, lúc nhận thức được
mình đang cùng ai nói chuyện lập tức phát điên: “Anh Tần, anh thật là anh Tần
sao, có thể cho tôi chữ ký không? A a a, quên mang bút và sổ rồi, anh đợi một
lát, tôi đi mượn cái bút.” Nói xong nhanh như gió chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhan Lãng phóng ánh mắt xem thường: “Thật vô dụng.”
[1] La Tư Phúc là phiên âm tiếng Trung của Roosevelt,
anh bệnh nhân tên là La Tư Phúc, Chu Việt Việt tưởng là tên người Mỹ, đến lượt
Nhan Lãng nghe thành Tư Phục (Phúc với Phục cùng là fú), sau đó bị Nhan Tống
giải thích luyên thuyên = =
[2] Super Dollfie