Chu Việt Việt và Nhạc Lai một trước một sau đến thăm
tôi, tôi vừa mới tỉnh ngủ, nước đã truyền hết, mà Tần Mạc không biết đi đâu.
Tay Chu Việt Việt băng bó, tóc tai bù rối, quần jean cũng rách, khập khiễng đi
đến bên giường tôi rồi ngồi xuống, hồi lâu sau vẫn không nói tiếng nào. Tạo
được hiệu quả rung động thị giác như thế, phải là bị rất nhiều người đánh hội
đồng mới hợp lý.
Tôi hỏi Nhạc Lai: “Cô ấy bị sao thế?”
Nhạc Lai vò đầu: “Mình cũng không biết, mình nghe xong tọa đàm đến đây xin viên
thuốc cảm, thì đúng lúc gặp cô ấy, cô ấy nói cậu rơi xuống nước đang nằm ở đây,
mình liền vào thăm cậu, cậu làm thế nào mà lại rơi xuống nước?”
Tôi nghĩ chuyện này dài dòng, rút gọn lại thì lại hạ thấp giá trị tư tưởng nhân
văn, trong lúc tôi nói chuyện với Nhạc Lai, thái độ Chu Việt Việt vẫn khác
thường như thế, một mực trầm mặc, tôi và Nhạc Lai không tự chủ mà đều nhìn cô
ấy. Tôi thử thăm dò: “Cậu đang biểu diễn nghệ thuật ah? Chủ đề là không nói
chuyện với người xa lạ sao?”
Rốt cục cô ấy cũng hoàn hồn, nhe răng nói: “Đang đi bất cẩn té ngã.” Đờ đẫn
nhìn cửa phòng bệnh hai giây, lại nói: “Không phải tốc độ Porche rất nhanh sao?
Cậu nói Hà Tất đi Porche đúng không, tại sao mình ngã từ hành lang xuống liền
gọi cho hắn mà sao giờ này vẫn chưa thấy tăm hơi? Mẹ nó, còn không bằng Chery
QQ.”
Tôi và Nhạc Lai cùng giật mình hoảng sợ, tôi đang nằm trên giường không tiện
thể hiện bằng hành động, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ lo lắng, Nhạc Lai vội
vàng nhảy dựng lên xem xét chỗ bị thương của Chu Việt Việt, nhưng băng bó kín
quá, khó lòng quan sát toàn cảnh. Chu Việt Việt phẩy tay: “Không có việc gì
đâu, không có việc gì đâu.” Kéo gạc: “Mình đứng dựa cầu thang đợi hắn hai mươi
phút đồng hồ, mẹ nó, Porche, hai mươi phút đồng hồ, chỉ có đi từ nhà hắn đến
trường, thế mà hai mươi phút vẫn mất mặt. . .”
Tôi ngạc nhiên nói: “Hóa ra cậu biết thương hiệu… Porche ah?”
Chu Việt Việt cũng ngạc nhiên nói: “Từ nhỏ đến giờ nhà mình dùng sản phẩm của
thương hiệu đó, đương nhiên mình biết.”
Tôi và Nhạc Lai khiếp sợ nhìn Chu Việt Việt, ánh mắt của cả hai nhất định tràn
ngập sự thoảng thốt. Không nghờ bên cạnh mình lại là một đại gia giấu mình, hơn
nữa giấu mình suốt hai năm mà chúng tôi không hề phát hiện ra, nhất thời không
biết nói gì cho phải.
Chu Việt Việt gian nan gãi tóc dưới cái nhìn chòng chọc của chúng tôi: “P&G
ấy, các cậu cũng dùng mà phải không.” Hai giây sau mới nghi hoặc: “Chẳng lẽ
P&G và Porche không phải cùng một tập đoàn?”
Chấn thương của Chu Việt Việt đúng là không có gì đáng ngại, Hà Tất không hề
xuất hiện, ai nấy đều không thể hiểu nổi hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, Chu
Việt Việt một mực biểu hiện tinh thần sa sút một cách thật sự. Khi chúng tôi
cho rằng Chu Việt Việt sẽ đến nhà Hà Tất xì xịt lốp xe hắn cho hả mối hận trong
lòng, cô ấy đột nhiên thông suốt: “Mình đúng là thần kinh chập mạch mới gọi cho
tên khốn nạn Hà Tất kia, sớm biết thế mình đã không gọi cho hắn, đáng lẽ phải
gọi 110.”
Nhạc Lai nhìn cô ấy tuyệt vọng như thể ngày tận thế, một hồi lâu sau mới nói:
“110 là gọi cảnh sát, tình huống của cậu phải gọi cấp cứu 120.”
Tôi nghĩ kỳ thật Nhạc Lai không nên đặt nhiều hy vọng thế lên Chu Việt Việt, cô
ấy không gọi 114 đã là may mắn lắm rồi. Về chuyện Chu Việt Việt bị ngã liền gọi
cho Hà đại thiếu ngay lập tức, về bản chất chính là làm nũng với Hà đại thiếu.
Điểm khác nhau giữa phụ nữ bất lương và phụ nữ đàng hoàng là ở chỗ, phụ nữ bất
lương có thói quen làm nũng với nhiều đàn ông, phụ nữ đàng hoàng thì chỉ làm
nũng với một người đàn ông duy nhất. Chu Việt Việt hiển nhiên là một người phụ
nữ đàng hoàng, không dễ dàng làm nũng với ai, từ khía cạnh này mà nói, Hà đại
thiếu vẫn còn hy vọng.
Vì đã truyền hết nước, y tá đến thay bình nước khác, trong lúc chán muốn chết
đó, Nhạc Lai ngồi cạnh kể chuyện buổi toạ đàm của Tần Mạc, bởi vì tôi và Chu
Việt Việt không đến hiện trường, không biết cụ thể sôi nổi thế nào, không thể
không vểnh tai lắng nghe.
Nhạc Lai nói: “May là hai người các cậu không đi, trời ơi, thật là rung trời
chuyển đất, trong ngoài khán phòng lớn đầy chặt người là người, đông hơn quân
Nguyên. Kiến trúc sư Tần bình thường đã lịch lãm đẹp trai lắm rồi, lúc giảng
bài thì không còn lời nào để miêu tả nữa, từng cái xoay đầu nhấc tay, vừa tao
nhã lại vừa lạnh lùng thâm trầm, khiến gái trẻ gái già đều mê mẩn. Nửa tiếng
cuối cùng thỏa luận tự do, còn có một em gái bạo gan đứng lên hỏi hắn thích
dạng con gái thế nào, từng thầm thương trộm nhớ ai không đại loại thế, thật quá
bạo gan, làm hiệu trưởng ngồi ở dưới mặt mày tái mét.”
Chu Việt Việt hậm hực: “Nếu không phải thầy giáo đột nhiên động kinh gọi mình
có việc thì đời nào mình bỏ qua buổi tọa đàm này.” Hậm hực xong hỏi đầy vẻ hiếu
kỳ: “Vậy kiến trúc sư Tần trả lời thế nào?”
Nhạc Lai mơ màng nhớ lại: “Đại kiến trúc sư chính là đại kiến trúc sư, nửa chữ
cũng không chịu tiết lộ, chỉ nói câu ‘Trước khi trả lời vấn đề đó, tôi phải
nhìn xem… bạn gái tôi có đến buổi tọa đàm ngày hôm nay không đã’, tứ lạng bạt
thiên cân, khiến toàn khán phòng xôn xao, nhưng lại không có ai dám hỏi, ai nấy
đều kiềm chế rất khổ sở, khán phòng la liệt những trái tim tan vỡ, đều lắng
nghe xem bạn gái kiến trúc sư Tần là ai, rốt cuộc không ai dám hỏi câu tương
tự. Sau đó không lâu, kiến trúc sư Tần nhận một cuộc điện thoại rất khẩn cấp,
thời gian tọa đàm chưa hết đã rời đi.” Nói xong đặc biệt tiếc nuối thở dài nói:
“Không biết ai là người gọi điện thoại, thật là một cú điện thoại không đúng
lúc, sao có thể gọi đúng lúc đó chứ, thật không hiểu chuyện, không thể gọi muộn
hơn chút sao, đúng là dụng tâm hiểm ác, mong kẻ đó sặc nước cống chết đi. . .”
Chu Việt Việt muốn nói lại thôi hồi lâu, rốt cục đành chặn lời Nhạc Lai: “Cái …
cuộc điện thoại không hiểu chuyện kia, có thể. . . là mình gọi. . .” Nói xong
dường như nhớ ra gì đó, chỉ vào tôi: “Nhưng không liên quan tới mình, là cô ấy
bất cẩn rơi xuống nước, mình đâu phải là không hiểu chuyện, mình chỉ là sốt
ruột mới gọi cú điện thoại đó, lời nguyền rủa của cậu không thể báo ứng lên đầu
mình nha.”
Tôi vội vàng tỏ rõ lập trường: “Mình cũng không liên quan, mình còn chưa kịp
biết chuyện gì đã rơi, lời nguyền rủa kia cũng không thể báo ứng lên mình, mình
cảm thấy. . .” Còn chưa nói hết, đã bị cất lời: “Không liên quan với em thì
liên quan với ai?”
Tôi quay đầu nhìn, Tần Mạc đứng ở cửa, tay cầm cặp lồng giữ nhiệt. Nhạc Lai
ngẩn người, rõ ràng đầu đuôi thì ra vẻ hiểu rõ cười một tiếng.
Tần Mạc vừa đặt cặp lồng giữ nhiệt xuống vừa nói: “Hình như mọi người đang nói
về báo ứng gì đó, muốn báo ứng lên người Tống Tống sao?”
Không gian lặng phắc năm giây, Chu Việt Việt méo mó đau khổ nói: “Không, tôi
đang nói báo ứng kia … lên người tôi là được.”
Tần Mạc nhíu mày.
Tôi nhìn Chu Việt Việt: “Thật khổ cho cậu.”
Tần Mạc cười ra tiếng, cúi người cài chăn cho tôi: “Em đúng là được voi đòi
tiên .”
Nhạc Lai che miệng cười, tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng, nhìn ngón tay thon dài
của Tần Mạc cài chăn, nóng càng thêm nóng, đang muốn nói lại bị Chu Việt Việt
phá rối, Chu Việt Việt nói: “Lâm Kiều?” Lòng tôi thất thần, đúng là âm hồn
không tan.
Thật sự thì tôi không thấy được hắn, Tần Mạc đứng chắn trước mặt tôi, tôi cũng
không thể vì muốn nhìn hắn mà đẩy Tần Mạc ra, chỉ nghe thấy giọng hắn vang lên
hiu quạnh: “Đêm nay tôi trực, thuận đường đến nhìn xem Nhan Tống khá hơn chưa.”
Tần Mạc nắm tay của tôi, xoay người gật đầu nói: “Làm phiền bác sĩ Lâm phải lo
lắng.”
Lâm Kiều ừ hữ, không nói gì nữa.
Tiếng bước chân trống rỗng từ cửa đến hành lang, Tần Mạc nắm tay tôi thật chặt,
một hồi lâu quay đầu nói: “Tay em không phát
triển ah, sao lại nhỏ vậy?”
Trải qua những chuyện như rơi xuống nước, khóc một hồi rồi lại ngủ một giấc,
bỗng nhiên cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa vừa nhìn đến thấy Tần Mạc,
lòng liền cảm thấy ấm áp, mặc dù cảm giác khác xa sự chua xót của mối tình đơn
phương hồi cấp ba, nhưng theo nghiên cứu tiểu thuyết tình yêu từ cổ chí kim,
không người đả thông tôi vẫn biết đấy là yêu, có lẽ vẫn đang trong giai đoạn
nảy sinh, nhưng theo thời gian nhất định sẽ phát triển thành một cây đại thụ.
Tôi cảm giác bản thân vẫn hoài nghi rất nhiều, nhưng Tần Mạc nói anh sẽ không buông
tôi ra. Đúng lúc tôi chật vật khó khăn nhất, anh bỏ công bỏ việc đến chìa tay
với tôi, đối với tôi mà nói ‘cảm động’ không đủ để diễn tả nữa. Thích thành yêu
là biến đổi từ lượng đến chất, tôi vốn thích anh, đáng lẽ có thể thích nhiều
hơn, lại bị Hàn Mai Mai phá rối làm biến đổi cả lượng lẫn chất. Tôi nghĩ, tôi
và Tần Mạc thế này, coi như là chính thức bắt đầu nói chuyện yêu đương đi.
Nhưng tối hôm đó suy nghĩ kĩ càng xong, tôi cũng không định nói thẳng với anh
ấy luôn, chủ yếu ở chỗ bốn ngày sau chính là sinh nhật của anh, tôi không có
tiền mua một món quà đắt giá, không thể làm gì khác hơn là giữ câu nói quan
trọng đó lại, đến ngày sinh nhật anh thì tự nói với anh. Đây là triết học của
kẻ bình dân.
Hàng cây trước nhà đồng loạt trút lá, mùa đông tiến đến từng bước từng bước
một, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.
Khi tôi đang suy nghĩ không biết nên làm sinh nhật cho Tần Mạc thế nào, hoạt
động chọn sinh viên lên miền núi làm nghĩa vụ khiêm tốn kết thúc. Chúng tôi
chẳng hề biết gì, quá trưa ngày hôm đó nhận được thông báo, nói tôi và Chu Việt
Việt đạt điểm cao trong cuộc lựa chọn này, vinh quang trở thành hai giáo viên
trong số hai trăm người đăng ký. Hoạt động lần này kéo dài một tuần, ban tổ
chức xếp tôi dạy Ngữ văn, Chu Việt Việt dạy môn Lịch sử. Tôi nghe tin đó xong
băn khoăn rất lâu, Chu Việt Việt biết được tin tức xong thì cảm thán: “Không
làm gì khác được, cạnh tranh vốn tàn khốc, đây là vấn đề chọn lọc tự nhiên,
thời đại phải đấu tranh sinh tồn.” Tần Mạc nhìn quyết định nói: “Em dạy Ngữ văn
tạm thời không bàn, nhưng Chu Việt Việt đi dạy Lịch sử. . . Hai người định hãm
hại thiếu niên nhi đồng vùng núi ah?” Chu Việt Việt gián tiếp nghe được câu
đánh giá đó của Tần Mạc, ngồi suy tư đau khổ dưới tượng Mao chủ tịch ở quảng
trường rất lâu.
Ngày xuất phát là ngay sau hôm sinh nhật Tần Mạc, hôm sinh nhật anh đưa tôi đi
mua đồ dùng cá nhân, hoàn toàn không nhắc đến chuyện hôm đó là sinh nhật bản
thân.
Tôi gửi Nhan Lãng đến nhà Chu Việt Việt, tự cho đó là một quyết định anh minh,
nhưng khi xào rau lại phát hiện nhà hết xì dầu, đến lúc đó mới phát hiện tầm
quan trọng của Nhan Lãng. Vốn định gọi điện thoại để Tần Mạc mua một chai xì
dầu, móc điện thoại ra mới nhớ bữa cơm này là quà sinh nhật cho anh ấy, muốn
anh ấy ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi lâu, lại lặng lẽ nhét điện thoại di động
vào túi, thay quần áo thân chinh đi mua xì dầu. Bảy giờ rưỡi tối, rốt cục đánh
vật mãi cũng xong một bàn thức ăn.
Tôi ngồi chờ Tần Mạc rất vất vả, tâm tình thấp thỏm, như hộ bị cưỡng chế đối
mặt với sở quản lý bất động sản. Đợi hồi lâu vẫn không thấy anh về, bụng đói
meo, bèn chạy xuống lầu mua một bát salad mang lên nhà vừa ăn vừa bình phục tâm
tình. Ăn được một nửa, nghe thấy căn bên cạnh có tiếng mở cửa, tôi đoán Tần Mạc
về, vội vàng mở cửa. Tôi đã nhẩm lời thoại trong đầu rất nhiều lần, chỉ cần
thấy người sẽ nói, lại sững sờ chứng kiến một mỹ nữ tóc vàng. Còn là một mỹ nữ
tóc vàng mắt xanh.
Tần Mạc đang đi đến đây, thấy tôi thì dừng bước, đánh giá từ trên xuống dưới
một lượt, lại đưa tay xem đồng hồ: “Đã chín giờ, muộn thế này em còn muốn ra
ngoài?”
Tôi ngẩn người hồi lâu, đờ đẫn nói: “Ah, em ăn hơi no, muốn tản bộ chút cho
tiêu cơm.” Nói xong làm mặt lạnh xoay người đi vào nhà đóng cửa, tựa lưng vào
cửa ngẩn người rất lâu, không biết nên rửa bát trước hay đi tắm trước, ngẩn ngơ
một hồi, đột nhiên nhớ ra bản thân nói muốn ra ngoài tản bộ mà? Nhan Lãng không
có ở đây, không gian một trăm ba chục mét vuông vắng như chùa bà Đanh, thật ra
chín giờ cũng không phải muộn, tôi dọn dẹp một chút chuẩn bị ra ngoài, đang lấy
ví tiền và chìa khóa, chợt nghe tiếng mở cửa vang lên, Tần Mạc nhàn nhã lững
thững đi vào, tiện tay đóng cửa lại, ung dung nhìn tôi chờ đợi.
Tối nay đầu tôi như đứt một dây thần kinh nào đấy, một lúc lâu sau tôi mới phản
ứng lại, khiếp sợ nói: “Rõ ràng em đã đóng cửa. . .”
Anh xoay xoay chìa khóa, cười mà như không: “Em quên tôi là người cho thuê sao?
Người cho thuê sao có thể không có chìa khóa.”
Tôi nghĩ cũng đúng, nhưng gặp tình huống bất ngờ, không thể thuận lợi nói lời
thoại đầu tiên, khiến suy nghĩ của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi nghĩ năm
giây đồng hồ, hỏi anh: “Chắc anh chưa ăn cơm, trong bếp có đồ ăn, anh có muốn
ăn một chút không?”
Tần Mạc không nói chuyện, vẫn đang duy trì cái vẻ mặt kia: “Người vừa nãy…là
thư ký của tôi, Vanshirlely, đến lấy giấy tờ quan trọng. . .”
Tôi đỏ mặt, cắt lời anh: “Anh cho rằng em ghen sao, em không ghen, em không
hiểu lầm anh, thực sự không có, em rất tin tưởng anh. Em chỉ hơi kinh ngạc, chủ
yếu là em có mấy lời muốn nói với anh, thấy người lạ nên không phản ứng kịp. Ý
nghĩ bị quấy rầy, có chút căng thẳng.”
Anh lắc đầu cười, vòng qua tôi đi về phía bàn ăn, vừa đi vừa nói: “Đúng là đói
thật, vừa may có em để phần cơm, có gì muốn nói thì chúng ta vừa ăn vừa. . .”
Đang nói dở đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Nhiều đồ
ăn vậy.”
Tôi ấp úng hồi lâu, lúng túng nói: “Hôm nay không phải sinh nhật của anh sao.”
Dứt lời nhớ ra bát salad, đi đến bàn ăn chỉ vào đĩa salad: “Anh ăn tạm salad
trước đi, những món khác để em vi sóng cho nóng đã, chỗ đồ ăn này em làm được
một lúc, nguội ngắt rồi.”
Anh không phản ứng với nửa câu sau của tôi, chỉ nhẹ giọng nói: “Sao em biết hôm
nay là sinh nhật tôi?”
Tôi vừa vét lại bát salad cho gọn vừa trả lời: “Không phải em từng xem chứng
minh thư của anh sao, để ý là nhớ được sinh nhật của anh, cũng không phải
chuyện phức tạp gì.”
Vừa mới dứt lời, anh liền ôm tôi vào lòng, người anh ấm áp như gió xuân, vòng
tay mạnh mẽ trước giờ chưa từng thấy, khiến tôi không thể động đậy. Vì tiết
kiệm tiền điện, tôi chỉ bật một bóng đèn nhỏ, khiến phòng ăn sáng lờ mờ, đặc
biệt thích hợp cho làm điều phi pháp. Mắt anh hơi cong lên, đồng tử lấp lánh
nhìn tôi: “Tống Tống, em còn dám nói trong lòng em không có tôi.”
Tôi dùng bản năng bác bỏ: “Ai nói trong lòng em không có anh.” Nói xong cảm
giác không đúng, vội giải thích: “Ý em là em chưa từng nói trong lòng em không
có anh.” Ngẫm lại vẫn thấy chưa đúng, tiếp tục giải thích: “Ý em là từ trước
đến giờ em chưa từng nói trong lòng em không có anh.”
Tần Mạc vùi đầu vào vai tôi, cố nén cười mà nói: “Được rồi được rồi, em không
cần cường điệu, tôi biết trong lòng em có tôi.”
Tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra là bị anh bẫy, giãy dụa muốn giằng tay mình
lại hoặc đẩy anh ra. Anh vuốt tóc tôi: “Nếu không muốn phát sinh chuyện gì
ngoài ý muốn thì em đừng nhúc nhích nữa, để yên cho tôi ôm em một lát.”
Tôi nuốt nước bọt để yên cho anh ôm. Do dự không biết lúc nào mới nên nói câu
kia.
Anh ôm tôi rất chặt, tôi nói: “Tần Mạc.”
Anh ừ.
Tôi gọi tên anh một lần nữa.
Anh lại miễn cưỡng đáp lời.
Chuyện tối hôm nay mặc dù không khác tưởng tượng của tôi nhiều lắm, nhưng tôi
gần như chẳng nói được câu thoại nào, nhưng có một câu này nhất định phải nói,
là câu chúc mừng sinh nhật.
Tôi chậm chậm giơ tay lên ôm lưng anh, may là không nhìn thấy mặt anh, tôi đỡ
xấu hổ, tôi nói: “Tần Mạc, em. . . anh. . . Còn có. . . Chúc mừng sinh nhật.”
Eo bỗng căng thẳng, người bị xiết chặt, tôi chưa kịp phản ứng đã bị anh đặt lên
tủ đựng đồ trang trí. Anh chen giữa chân tôi, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, hơi
nghiêng đầu, dịu dàng: “Em vừa nói gì, tôi nghe không rõ.”
Tôi không thoải mái nhích lại gần: “Chúc mừng sinh nhật.”
Anh lắc đầu: “Không phải, câu trước đấy. Em rồi cái gì anh?”
Tôi nhìn quanh: “Không có gì hết, không nghe thấy thì bỏ đi.” Rõ ràng nghe thấy
mà lại bắt tôi nhắc lại, thật sự quá vô sỉ .
Anh không nói gì, chỉ cười một tiếng, lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, trong đôi
mắt đen láy chợt như gợn sóng. Tôi giả vờ bình tĩnh, lấy tay đẩy anh: “Anh lui
lại đi, cho em xuống.”
Anh không những không lui lại, còn như cảm thấy rất thú vị mà lấn thêm. Tôi trơ
mắt nhìn môi anh hạ xuống, nhưng đích đến không phải môi tôi mà là cổ. Hai giây
bất động, anh khác hẳn trước kia, không chút âu yếm dịu dàng, lập tức cắn mút
mạnh mẽ, tôi ngửa đầu rên một tiếng, người như bốc hỏa.
Tay của anh lần vào áo len, da thịt chạm nhau, đầu ngón tay nóng bỏng, môi anh
chuyển từ cổ lên cằm, rồi đến khóe môi, liếm hôn từng chút từng chút một, tôi
cảm thấy lòng rất hoảng hốt, rất muốn đụng chạm, lại không thể như ý. Anh cắn
môi tôi, giọng khàn khàn: “Muốn tôi sao?”
Đầu tôi nhão như hồ, đưa tay ôm vai anh theo bản năng: “Muốn. . .”, cho đến khi
hai tay anh cởi khuy sau lưng tôi, tôi mới tỉnh được ra, vội vàng lắc đầu:
“Đừng.”
Anh không để ý đến tôi, tay vẫn cởi khuy. Tôi căng thẳng: “Em nói đừng rồi, sao
anh không chịu tôn trọng em.” Anh hôn vành tai tôi trấn an: “Đừng sợ.” Hai tay
phối hợp xoa nhẹ lưng tôi.
Tôi bật khóc: “Không phải em sợ, mấu chốt là em đến kỳ, đừng nói là anh muốn
chiến đấu trong vũng máu. . .”
Tần Mạc dừng tay, một hồi lâu chán nản nói: “Đến thật không đúng lúc.”