Mùa hè năm 2012, Chu Việt Việt và Hà Tất đã kết hôn được ba năm, Nhan
Tống và Tần Mạc đã kết hôn được hai năm. Nhan Tống về nước thăm người
thân, hội ngộ cùng Chu Việt Việt ở một quán cà phê đầu con phố nào đó ở
thành phố C mà người nghệ sĩ buồn chán này yêu thích.
Chu Việt
Việt mắc cỡ nói với Nhan Tống: “Tống Tống, tớ với cái tên Hà Tất đó, gần đây dường như đang rơi vào giai đoạn ba năm đầu ngứa ngáy của hôn nhân
giống như mọi người vẫn thường nói vậy…”.
Nhan Tống: “Hả? Anh ta đã làm gì cậu?”.
Chu Việt Việt ưỡn bụng bầu lần hai lên, phóng khoáng vỗ bàn: “Anh ta muốn
làm gì tớ thì đã tốt”. Đập bàn xong lại nhanh chóng ngồi thụp vào sofa,
“Anh ta chẳng làm gì tớ cả, rõ ràng trước đây luôn hào hứng ‘làm gì’ tớ. Tớ đã nghĩ, anh ta không chủ động ‘làm gì’, tớ sẽ chủ động ‘làm gì’ anh ta, vậy mà vừa mới chuẩn bị ‘làm gì’ anh ta, hừ, anh ta lại đẩy tớ
ra…”.
Tần Lãng đang ngồi bên cạnh uống sữa, ngẩng đầu lên trầm
ngâm nhìn bụng bầu to tướng của Chu Việt Việt một lượt, cắn chặt ống hút ngoan ngoãn ngồi im. Nhan Tống cũng giữ yên lặng.
Chu Việt Việt căng thẳng nói: “Có phải vấn đề đã rất nghiêm trọng rồi không?”.
Nhan Tống đặt cốc nước xuống: “Nghiêm trọng cái đầu cậu ấy, ba năm hai đứa
lại còn ngứa ngáy? Tớ thấy da của cậu đang ngứa ngáy thì có”.
Tần Lãng gật đầu đồng tình: “Chuyện của cô chú không được coi là ba năm
ngứa ngáy của hôn nhân, bố mẹ cháu mới là đang ngứa ngáy, gần đây bố
cháu về nhà rất muộn, còn nói dối mẹ cháu là có việc phải làm thêm ở bên ngoài, kết quả là nghe chị thư ký Vanshirly nói, ngày nào bố cũng về
rất đúng giờ, còn là người về đầu tiên…”.
Nhan Tống cầm miếng bánh ga tô trên đĩa lên nhét vào miệng Tần Lãng.
Chu Việt Việt kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được, một người nghiêm túc
chính trực và có trách nhiệm như anh Tần mà cũng đi lệch quỹ đạo ư, Thái Thượng Lão Quân, Như Lai Phật Tổ của tôi ơi…”.
Nhan Tống ngồi
cuộn tròn trong sofa, thần sắc ảm đạm, hồi lâu mới nói: “Còn chưa xác
định có thật sự là đã đi lệch quỹ đạo không, chỉ mới là nghi ngờ thôi”.
Một lát sau, cô bổ sung thêm: “Nếu thật sự như vậy, tớ cũng sẽ chết cùng anh ấy”. Một lát sau, lại thở dài: “Thôi đi, nếu thật sự như vậy, tớ
còn có thể chết cùng anh ấy được ư? Không thể được chứ, không thể để Tần Lãng trở thành trẻ mồ côi được”. Than thở xong quay sang nhìn Tần Lãng: “Nếu mẹ và bố con ly hôn, con sẽ ở với mẹ hay ở với bố.”
Tần Lãng ung dung uống hết hộp sữa: “Hai người tự vẫn vì tình đi. Con làm trẻ mồ côi”.
Hai ngày sau, Hà đại thiếu gia mời bạn tới dùng cơm. Người bạn dắt theo em
gái của anh ta, Hà đại thiếu gia đưa theo Chu Việt Việt, Chu Việt Việt
đưa theo Nhan Tống, Nhan Tống dắt theo Tần Lãng. Sáu người tới quán Ngọc Mãn Lầu, gọi món, dùng bữa. Bạn của Hà đại thiếu gia họ Chu, mở một
công ty chuyên về quảng cáo, anh trai được mệnh danh là Đại Chu còn cô
em gái là Tiểu Chu, dẫn chương trình ở Đài truyền hình của tỉnh. Đại Chu ngồi bên cạnh Nhan Tống, suốt bữa ăn luôn chăm sóc Nhan Tống – người
không hề tập trung trong bữa ăn – một cách rất chu đáo.
Mấy
người bọn họ đều tốt nghiệp từ trường Đại học T, sau ba tuần rượu, không tránh được việc cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Không biết tại sao lại đưa
đẩy tới những người nổi tiếng đã từng học trong trường, Tiểu Chu cười
nói: “Nghe nói phu nhân của kiến trúc sư nổi tiếng Tần Mạc cũng tốt
nghiệp ở trường của bọn mình phải không? Cô ấy thi vào học nghiên cứu
sinh năm 2008 thì phải, mình tốt nghiệp năm 2007, lỡ mất cơ hội gặp mặt
cô ấy. Nghe nói phu nhân của Tổng giám đốc Hà cũng học nghiên cứu sinh ở Đại học T năm 2008, đã được gặp phu nhân của kiến trúc sư Tần chưa?”.
Phu nhân của Tần Mạc bị sặc một ngụm nước, Đại Chu vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
Hà phu nhân liếc nhìn Tần phu nhân một cái, nhìn Đại Chu nho nhã ân cần
ngay bên cạnh, suy nghĩ một lát, hướng về phía anh ta nói một cách
nghiêm túc: “Đã từng gặp rồi, tuy nhiên nghe nói gần đây tình cảm của họ rạn nứt, sắp ly hôn rồi, nếu mọi người ai có ý với một trong hai người
đó, tôi nghĩ không nên quá câu nệ, nên ra tay sớm đi”.
Phu nhân
của Tần Mạc lại bị sặc thêm một ngụm nước nữa, Đại Chu đưa tay sang vỗ
vỗ lưng giúp cô. Hà đại thiếu gia liếc nhìn Hà phu nhân, bị Hà phu nhân
trừng mắt nhìn lại. Hà đại thiếu gia nhíu mày cúi đầu nhắn tin.
Tiểu Chu đưa tay lên bịt miệng: “Không thể thế được, nghe một người bạn
trong giới kiến trúc bên New York nói rằng, Tần Mạc vô cùng yêu vợ, hai
năm trước, vì người vợ này mà anh ấy đã hủy hôn với họa sĩ Gwyneth, sao
có thể ly hôn được… À, chẳng lẽ là do cô người mẫu trẻ Vivian?”. Hai
giọng nói cùng đồng thanh vang lên một lúc: “Vivian là ai?”. Một giọng
nam, một giọng nữ, giọng người thứ nhất ấm trầm, giọng người thứ hai nhẹ nhàng mềm mại.
Hà phu nhân quay đầu lại, kinh ngạc thốt lên: “A A A, Tần Mạc? Tần Mạc! Sao anh lại tới đây?”. Hà đại thiếu gia cất điện thoại đi, nâng cốc nước lên uống một ngụm. Tiểu Chu sững người lại nhìn Tần Mạc đột ngột xuất hiện, giữ nguyên vẻ mặt như bị sét đánh, nhìn Hà
phu nhân: “Hai người, là bạn ư?”. Tần Lãng ngồi yên trên ghế, giơ một
tay lên chào bố: “Bố đến để làm thủ tục ly hôn à?”. Nhan Tống, người
đang mơ mơ hồ hồ, khẽ khàng giữ xa khoảng cách với Đại Chu. Đại Chu đứng lên, lịch sự đưa tay ra bắt tay với Tần Mạc, nhân viên phục vụ vội vàng mang ghế và một bộ đồ ăn tới. Buổi tiệc trở nên ồn ào náo nhiệt. Vốn dĩ mệt mỏi bụi bặm đường đất nhưng Tần Mạc lại chẳng hề mang chút dáng vẻ
mỏi mệt, anh hững hờ bắt tay với Đại Chu và Tiểu Chu, liếc nhìn Nhan
Tống đang cúi đầu uống nước hoa quả một cái, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mà nhân viên phục vụ mang tới ngay bên cạnh Tiểu Chu, từ tốn nói với
Chu Việt Việt: “Nghe nói em đang chủ trương làm mối cho vợ anh nên anh
liền tới xem thế nào”.
Chu Việt Việt vội vàng xua tay: “Bữa cơm
hôm nay không phải là bữa gặp mặt làm mối, là do Hà Tất mời Tổng giám
đốc Chu dùng cơm, bọn em chỉ tiện thể tham gia cùng thôi”.
Đại
Chu và Tiểu Chu tỏ vẻ khó hiểu. Tần Mạc mỉm cười gật đầu: “Ừm, anh biết, nghe nói em sắp đặt trình tự bữa tiệc làm mối bắt đầu từ ngày mai, anh
dự định sẽ chứng kiến toàn bộ quá trình nên mới đến trước một ngày.
Không làm phiền mọi người nữa, tôi có chuyện muốn nói với Tần phu nhân,
em không phiền nếu anh đưa cô ấy về trước chứ?”.
Tiểu Chu kinh ngạc thốt lên: “Tần phu nhân?”.
Tần Mạc vòng qua họ, nắm lấy tay của Tần phu nhân, kéo cô vào trong vòng
tay anh, mỉm cười: “Mọi người cứ tự nhiên nhé”. Tần Lãng lẳng lặng tụt
xuống khỏi ghế, đi theo sau bố mẹ.
Cửa phòng ăn mở ra rồi đóng
lại. Tiểu Chu vẫn đưa tay lên bịt miệng, hồi lâu, nói: “Đó là Tần phu
nhân? Quả là một người trầm lặng, không thể nhận ra được! Kiến trúc sư
Tần và Tần phu nhân xem ra chẳng giống cặp đôi rạn nứt tình cảm gì cả,
sao có thể nói họ sắp ly hôn chứ?”. Đại Chu tiếc nuối nhìn khắp phòng ăn một lượt, không nói gì.
Chu Việt Việt hạ giọng chất vất Hà Tất: “Việc em định làm mối cho Tống Tống là do anh tiết lộ với Tần Mạc phải
không? Hai người có quan hệ tốt với nhau từ bao giờ vậy hả?”. Hà Tất nhớ lại: “Năm Lâm Kiều qua đời, chẳng phải Nhan Tống đã nói chia tay với
Tần Mạc sao? Hồi đó em cũng đứng về phía Nhan Tống, không nghe điện
thoại của Tần Mạc, anh ấy liền gọi điện cho anh, nói rằng Nhan Tống là
một người rất bảo thủ, có rất nhiều việc không thể ép cô ấy được, cần
cho cô ấy không gian để cô ấy tự suy nghĩ thấu đáo, hồi đó anh ấy cũng
có một đống các công việc phiền phức cần phải giải quyết, không thể đi
đi về về giữa thành phố C và New York được, bảo anh chăm sóc Nhan Tống
giúp anh ấy. Chuyện là như vậy”. Nhớ lại xong, anh hạ giọng xuống nói
với Chu Việt Việt: “Sau này em còn can thiệp vào chuyện của họ nữa là
anh sẽ đưa em tới Tân Đông Phương để học tiếng Anh đấy”. Chu Việt Việt
lên án: “Anh biết rõ ràng là em ghét nhất học tiếng Anh mà”. Hà đại
thiếu gia ung dung nói: “Chính vì anh biết em ghét nhất là học tiếng Anh nên mới thế”.
Trong ngôi nhà của ông nội Tần Mạc, Tần Lãng bị
đuổi về phòng của mình. Tần Mạc sau khi khóa cửa phòng ngủ, nói: “Ăn tối xong thì đi tắm đi, anh mệt rồi, tắm rửa sạch sẽ cho dễ ngủ”. Nhan Tống muốn nói xong lại thôi, cầm quần áo ngủ mà Tần Mạc đưa cho, ngoan ngoãn đi tắm gội. Sau khi tắm gội xong bước ra, vừa sấy tóc vừa nghĩ xem
chuyện này cần phải nói rõ với Tần Mạc như thế nào. Một lát sau, Tần Mạc tắm xong, mặc bộ áo tắm bước ra ngoài, cô khẽ nói: “Bữa tiệc gặp mặt
làm mối đó, em không hề biết, em chỉ gặp gỡ với Chu Việt Việt thôi”.
Tần Mạc khoanh tay đứng nhìn cô. Nhan Tống đang ngồi trên giường suy nghĩ,
cắn chặt môi rồi nói thẳng: “Xem ra dường như anh cũng không để ý lắm,
vậy thì em sẽ đi nhé, anh lừa dối em lâu như vậy chắc cũng chán rồi, lật bài ngửa sớm một chút cũng tốt, hồi nhỏ, khi đọc truyện cổ tích, em vẫn ngạc nhiên là tại sao câu chuyện luôn kết thúc khi Hoàng tử và Công
chúa kết hôn, hóa ra sau khi kết hôn sẽ gặp phải vô số vấn đề khác nhau, chưa biết chừng một ngày nào đó họ còn ly hôn, không thể tiếp tục sống
cùng nhau nữa…”. Khi nói ra những lời khảng khái đó, cô bỗng bị Tần Mạc
ôm chặt rồi ghì xuống giường, chiếc váy ngủ bằng lụa bị kéo ngược lên,
ép sát vào ngực, thở hắt một hơi dài. Tần Mạc cắn vào cổ cô: “Ừm. Anh
lừa dối em điều gì?”. Bàn tay anh mơn man trên cơ thể cô, đôi má cô ửng
hồng, nghiêng mặt né tránh, khó nhọc nói: “Anh… tối nào cũng về muộn như vậy, anh nói anh phải… làm thêm ở văn phòng…”. Nụ hôn của anh từ cổ đã
di chuyển lên trên, khẽ cười: “Mỗi tối? Anh không có nhà, có phải là em
rất nhớ anh?”.
Cô gắng hết sức đấm vào lưng anh, nhưng toàn thân mềm nhũn, căn bản là chẳng còn chút sức lực nào. Anh hôn lên môi cô, cô nghiêng đầu né tránh, vốn định ép anh phải đưa ra một lời giải thích,
lời vừa thốt ra khỏi miệng mới nghe thấy nó mềm nhũn một cách khác
thường: “Đừng nghĩ làm như vậy sẽ qua được, anh lừa dối em, còn muốn lừa dối em, anh không nói em sẽ, em sẽ…”. Cô định nói một câu uy hiếp, nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì, còn chiếc váy ngủ trên người đã bị Tần
Mạc lột bỏ. Anh khe khẽ thở bên tai cô: “Em sẽ thế nào?”.
Cuối
cùng, Tần phu nhân cũng chẳng làm thế nào được Tần tiên sinh, mà ngược
lại, hết lượt này tới lượt khác lại bị anh “làm gì” đó.
Khi tỉnh dậy, vừa đúng hai giờ đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Nhan Tống cảm thấy ngưa ngứa trên mặt, mở mắt ra thấy Tần Mạc đang chống cằm dùng tay vẽ vẽ lên lông mày của cô, thấy ánh mắt mơ màng của cô, anh
dừng tay véo véo vào má cô, cười nói: “Tỉnh rồi à, đói bụng rồi chứ, anh xuống nhà làm cho em một cái sandwich nhé?”, nói xong anh định bước ra
khỏi giường. Cô kéo anh lại. Anh nghiêng đầu ngắm nghía cô, tỏ vẻ hứng
thú: “Em, vẫn muốn…”. Cô buông anh ra, quấn chặt chăn lại, hồi lâu, khe
khẽ nói: “Có phải anh không còn thích em nữa không? Em nghĩ, nói không
thích thì cũng không đúng, không thích thì anh sẽ không…”. Nới rồi khuôn mặt cô ửng đỏ, ba giây sau lại tỏ vẻ nghiêm túc: “Không đúng, rất thích thì anh sẽ không lừa dối em, còn không chịu giải thích, chỉ có thể nói
là không thích lắm thôi”. Nói xong là ra vẻ suy tư, cố tìm trong đầu một sự so sánh phù hợp: “Bây giờ em đối với anh liệu có giống với một miếng lườn gà, ăn thì nhạt nhẽo mà vứt đi thì cảm thấy tiếc?”.
Bầu
không khí trầm lặng hồi lâu, Tần Mạc ngạc nhiên: “Mặc dù em ghen như
vậy, anh rất vui, nhưng…”. Anh day trán thở dài một tiếng bất đắc dĩ,
nghiêng người lôi ra một chùm chìa khóa sáng lấp lánh từ trong túi áo
khoác, đặt xuống trước mặt cô: “Sắp tới sinh nhật em rồi, vốn muốn dành
cho em một điều bất ngờ, xem ra nếu không nói rõ với em, điều bất ngờ
lại trở thành nỗi kinh sợ rồi”.
Cô ngây người nhìn chùm chìa
khóa, anh trèo lên giường, ôm gọn cô lẫn tấm chăn: “Em muốn một ngôi nhà rộng rãi bên bờ biển, anh đích thân tới xem họ tu sửa, mỗi một chi tiết đều giống như trong tưởng tượng của em. Tống Tống, sao em có thể là
miếng lườn gà được, chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau. Anh chỉ
lo là một ngày nào đó em sẽ rời xa anh”.
Cô khẽ run lên trong
vòng tay anh, bỗng nhiên giống một con bướm chui ra khỏi kén, đưa tay ra ghì chặt lấy cổ anh, áp khuôn mặt mình vào khuôn mặt anh, đó là động
tác thân mật nhất mà cô có thể làm được, cô khẽ thì thầm bên tai anh,
giọng nói nũng nịu mang theo tiếng nấc, lớn như vậy rồi mà cô vẫn như
hồi còn bé: “Anh hai, không có anh em không thể tiếp tục sống được”. Anh khẽ nghiêng đầu hôn lên khóe môi cô: “Không đói bụng sao?”.
Cô
lắc đầu, chủ động gắn chặt môi mình vào đôi môi anh. Anh mơ màng nói:
“Vậy, thêm một lần nữa nhé?”. Ánh trăng bao trùm lên chiếc ga trải
giường màu xanh, giống như đang nằm trên mặt biển tĩnh lặng, bầu không
khí vừa đẹp, giọng của Tần Lãng vang lên bên ngoài phòng ngủ cùng tiếng
đập cửa ầm ĩ: “Bố, con đói bụng rồi, tối nay con chẳng ăn được gì cả,
con sắp ngất xỉu vì đói rồi…”.