Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 4: Chương 4: “thảo thảo, thẩm bị ấy để ý cô rồi nhá!”




Beta: Minh Hạ

Nhà Thảo Thảo đang thuê nằm ở tiểu khu Thiên Thông Uyển. Nhà mới rộng 80m2, hai phòng, trang trí đơn giản, chỉ 800 tệ, thật sự rất khó tìm ở thủ đô này. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không thuận tiện đến chỗ làm cho lắm. Phải ngồi “xe đen” (*) đến tuyến đường sắt đô thị, sau đó đi tuyến số 13 chuyển tuyến vòng đến Kiến Quốc Môn rồi chuyển sang tuyến đường thẳng mới đến được công ty Luật nhỏ bé ở khu mậu dịch quốc tế. Cho nên, từ ngày đầu tiên đi làm, Thảo Thảo đã chi tiêu tiết kiệm, để dành dụm mua một chiếc xe hơi QQ. Nhưng cô đã quen thói xài tiền như nước, nên tiền lương chỉ vừa đủ chi tiêu cho cuộc sống, tháng nào cũng hết sạch. Hơn nữa, theo như cô quan sát, thì giá xe và giá nhà ở Bắc Kinh cơ bản trái ngược nhau, giá nhà tăng cao thì giá xe giảm mạnh. Khi người ta phát rầu vì giá nhà thì Thảo Thảo lại hí hửng mong chờ giá xe giảm từng đợt một.

(*) Xe đen: Xe ba bánh, xe ôm lậu.

Tiền nhận được sau khi ly hôn phần lớn cô dùng để đầu tư quỹ (*), phần nhỏ thì đầu tư cổ phiếu theo thói quen, ngoài ra còn có một khoản tiền bí mật khác, đó là khi cô ở nhà ăn không ngồi rồi, có quen với các bà nội trợ, bọn họ đã xúi cô mua cổ phiếu có thời hạn. Sở dĩ đây là bí mật bởi quả thật cô đã quên mất mình có khoản tiền này, chồng cũ cũng không ngờ rằng người hồ đồ như cô lại có khả năng mua cổ phiếu. Thế nên mới không bị chia ra.

(*) Quỹ: nghĩa rộng là chỉ tiền vốn nhất định dùng vào mục đích nào đó, chủ yếu là quỹ uỷ thác đầu tư, quỹ công, quỹ bảo hiểm,… Hiện nay chủ yếu chỉ quỹ chứng khoán.

Số cổ phiếu đầu tư lúc đó tăng giá vùn vụt. Khi thời điểm sự kiện 530 (*) diễn ra, cô đang chìm trong bi thương bởi chuyện ly hôn, số cổ phiếu cỏn con đó không bán tháo, hiện giờ đã tăng vọt.

(*) Sự kiện 530: Sự kiện thị trường chứng khoán biến động đột ngột vào ngày 30-5-2007.

Nhưng cô không tính dùng khoản tiền này. Bởi ít nhiều gì cũng có cảm giác tội lỗi, giống như ăn cắp tiền của người nhà vậy. Giờ đây, cô có thể bình thản đối diện với những chuyện đã qua, cũng từng nghĩ có nên nói về số tiền này với chồng cũ hay không? Nhưng mà, mấy vạn này đối với anh ta cũng chẳng tính là số lớn gì, nếu như liên lạc lại với anh ta thì có vẻ bản thân vẫn còn vương vấn. Chẳng may bị người khác hiểu lầm muốn nối lại tình xưa, há chẳng phải khiến bản thân bẽ mặt hay sao. Lần lữa mãi, cuối cùng khoản tiền này vẫn nằm ở đó. Thảo Thảo bán bớt một số cổ phiếu đổi ra tiền mặt, tiền vốn ban đầu vẫn để đó.

Tiểu Văn không biết về chuyện cổ phiếu, nhưng cô ấy biết Thảo Thảo muốn mua xe. Cho nên đã rất nghĩa khí uy hiếp Tôn Nam Uy phải phát cho Thảo Thảo nhiều tiền thưởng, nhưng Tôn Nam Uy không thể tự mình làm chủ, mà cần phải thảo luận với các đồng nghiệp khác mới quyết định được. Nếu như phát nhiều, anh ta phải tự lấy tiền túi ra.

Thảo Thảo hiểu mình phải độc lập, không thể gây khó khăn cho người ta. Bèn nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Tiểu Văn, vẫn dựa vào mức lương 3.800 tệ mình kiếm được sống qua ngày. May mà căn nhà cô thuê nằm ở phía Đông Nam của tòa nhà, vừa khéo đón được nhiều nắng sớm. Thảo Thảo mua một tấm đệm yoga, hằng ngày đều tập yoga trên ban công.

Ở trên tầng 20 cao thế này, mới đầu làm cô hơi chóng mặt, nhưng về lâu dài lại phát hiện tầm nhìn được mở rộng cũng hay. Hai ngày nay, cô đang cân nhắc việc đồng ý đề nghị của công ty cho cô đi huấn luyện mở rộng. Hồi đó từ chối là vì sợ độ cao, sống hơn nửa năm ở tầng 20 cao thế này, chắc cũng không còn sợ nữa rồi.

Mùa hè ở Bắc Kinh trời rất nhanh sáng, mới 5 giờ mà trời đã sáng bừng. Kéo rèm cửa sổ ở ban công phòng khách ra, bầu trời bên ngoài nửa sáng nửa tối, ánh bình minh phủ làn đỏ lên vạn vật, tựa như người đẹp tuổi xế chiều mới tỉnh giấc mộng, cầm son ngẩn người.

Thảo Thảo mở nhạc, trong điệu nhạc du dương và làn gió thoảng, cô nhìn vào cửa kính sát đất hai bên, tập kiểu “thái dương chí tôn” năm lần chầm chậm mà chính xác, lại tập vài kiểu cân bằng và xoay vòng cho đến khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ rưỡi.

Cô tập yoga đã được 4 năm, nhưng mới chỉ ở trình độ sơ cấp. Bây giờ không có tiền, càng không thể đến các trung tâm yoga nâng cao trình độ được. Thảo Thảo bước vào nhà tắm, nghĩ đến cuộc đời, có lẽ mình không thuộc tuýp người thành công. Sự nghiệp thất bại, hôn nhân thất bại, đến ngay cả tập yoga cũng thất bại. Ngoài việc cười ngây ngô ra thì chẳng có chút thành tựu nào.

Nhìn gương mặt được chăm sóc cẩn thận, Thảo Thảo chỉ vào chóp mũi trong gương nói: “Sai! Đặng Thảo Thảo, ít nhất cô cũng dưỡng da thành công!” Nhếch cao đôi mày, để lộ đôi mắt vô cùng tự tin, Thảo Thảo khỏa thân bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Một ngày mới vẫn bình thường như bao ngày.

Trong tàu điện, kẻ chen người lấn, cô gái bên cạnh không biết dùng nước hoa gì mà khiến mũi Thảo Thảo cay cay. Cố chịu đến Đông Trực Môn, cửa tàu vừa mở Thảo Thảo liền hắt xì liên tục.

Hôm nay, Thảo Thảo hiểu ra một điều, nếu đi bằng phương tiện giao thông công cộng ở Bắc Kinh, cho dù thế nào cũng không được dùng nước hoa! Không những vô đạo đức mà còn --- đúng là mưu sát mà!

Thảo Thảo chỉnh lại quần áo, cũng may không bị nhăn. Bộ quần áo này chính là bộ làm Thẩm Bị đau lòng hôm thứ Sáu vừa rồi. Tiếc là bộ cũ đã để ở chỗ anh ta, không biết anh ta còn giữ nó không? Thảo Thảo suy nghĩ mãi về khả năng lấy lại bộ đồ đó, lại đổi chuyến xe, đổi đến khi tới Quốc mậu(*) cũng vẫn chưa nghĩ ra cách.

(*) Quốc mậu: tên gọi tắt của Trung tâm thương mại quốc tế Trung Quốc, toạ lạc tại trung tâm thương mại khu Triều Dương, thành phố Bắc Kinh.

“Thảo Thảo?” Tôn Nam Uy nháy mắt ra hiệu gọi cô qua. Bên cạnh là phòng làm việc của Phùng Thượng Hương, cửa phòng đang mở. Liếc thấy cô ta ngẩng đầu nhìn sang đây, cô liền giả vờ như không thấy ánh mắt thẳng tắp đó, đi thẳng vào phòng của Tiểu Tôn.

“Sao? Tôi đã từng gặp Thẩm Bị rồi, đầy sức sống! Hài lòng không?” Tôn Nam Uy cười nham nhở.

Thảo Thảo nghĩ đến bộ váy trên người, còn cả mùi đậu nành Vĩnh Hòa, sờ mũi đáp: “Cũng được!”

“Cũng được cái gì! Đó chính là kim cương vương lão ngũ (*) mà các cô thường kháo nhau đấy!” Tôn Nam Uy cảm khái, khoanh tay dựa lên ghế da, buột miệng nói: “Tôi mà có điều kiện như anh ta, nói gì cũng phải tận hưởng thật đã mới được!”

(*) Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông độc thân hơn 35 tuổi, có tiền nhưng chưa vợ, sự nghiệp thành công. Với 5 tiêu chuẩn sau: có tiền: một là có sự nghiệp của mình, hai là thừa kế tài sản kếch xù của gia tộc; đẹp trai; học lực cao; có năng lực; biết khiêm nhường.

Thảo Thảo tiện tay lấy tập giấy để ở đầu bàn, cầm bút vừa viết vừa nói: “Ngày X tháng X năm X, Tôn Nam Uy nói...”

“Được rồi, được rồi, được rồi!” Tôn Nam Uy vội vàng giơ tay đầu hàng, “Cô tha cho tôi đi, bà cô ơi! Ôi, sao cô lại là bạn học của Tiểu Văn chứ!”

Thảo Thảo bỏ giấy bút xuống, nghiêm túc nói: “Là số phận!”

Tôn Nam Uy nghiêng đầu nhìn Thảo Thảo từ đầu đến chân hồi lâu, gật gật đầu rồi nói: “Số phận của cô cũng đến rồi!”

Hả? Thảo Thảo vốn dĩ tưởng Tôn Nam Uy nói đùa, nhưng nhìn bộ dạng Tôn Nam Uy không giống đang đùa. Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, đợi câu tiếp theo.

Tôn Nam Uy đột nhiên đứng dậy, hắng giọng: “Phụng chỉ của Chu Tiểu Văn, tuyên Đặng Thảo Thảo 7h tối thứ sáu tuần này gặp kim cương lão ngũ Thẩm Bị tại chỗ cũ.” Nói hết một hơi, Tôn Nam Uy cúi xuống đè giọng nói thầm thì: “Thảo Thảo, lần này là Thẩm Bị đích thân đến tìm cô, người ta để ý cô rồi nha!”

Thảo Thảo rùng mình, cảm thấy mình như con gà mái già đang giữ tổ yên lành, chợt trên trời giáng xuống một con chồn mang ý đồ xấu. Mà chủ chuồng gà lại vỗ về con chồn nói với gà mái rằng: “Cục cưng, ta tìm cho ngươi một con chó giữ nhà giỏi lắm nè!”

Thảo Thảo khó xử nhìn Tôn Nam Uy nói: “Còn gặp nữa hả? Tôi nghĩ hay là thôi đi.”

“Tại sao?” Tiểu Tôn khó hiểu.

Thảo Thảo đành kể việc Thẩm Bị mời cô ăn cải trắng đậu hũ.

Tôn Nam Uy nhếch miệng, muốn cười nhưng không dám: “À, vậy hả! Ồ… hơi khó nhỉ. Người ta có hứng thú với cô đó. Còn tìm chú của Tiểu Văn hỏi cách liên lạc nữa! Không thì thế này, cô tự nói với Tiểu Văn đi, với lại tôi chỉ là người chuyển lời thôi. Còn lại tôi không quyết định được, đi đi, đi đi. Đừng để lỡ giờ làm!”

Thảo Thảo ừ một tiếng rồi ra ngoài, Tôn Nam Uy gọi cô lại: “À phải rồi, việc đăng ký công ty sao rồi?”

Thảo Thảo đáp: “Tôi chỉnh sửa một chút rồi sẽ đến công ty bên Trung tâm Kinh Quảng. Tài liệu đã chuẩn bị xong hết rồi.” Hợp đồng và một đống quy trình phải chuẩn bị đã tốn mất hai ngày cuối tuần quý giá của cô.

Chu Tiểu Văn nghe được chuyện của Thảo Thảo thì cười ngặt nghẽo.

Cô ấy đang học tiến sĩ, ngày thường còn kiêm thêm dịch song song (*), cuộc sống thoải mái. Còn có bạn trai là đối tác, rất tự tại. Bây giờ vì vấn đề tuổi tác mà chuyên tâm nghiên cứu bí quyết dưỡng da, mãi đến khi gặp lại Thảo Thảo mới biết chuyện của mình thật không đáng nói.

(*) Dịch đuổi (dịch cabin) là dịch cùng lúc khi người phát biểu nói.

Còn hai năm nữa là tốt nghiệp tiến sĩ, nhưng vẫn chưa nghĩ gì đến luận văn. Thảo Thảo lo lắng thay cô ấy, còn cô ấy lại bình thản nói: “Có Nam Uy mà!”

Thảo Thảo bảo: “Nhưng đó là chuyện của cậu mà, ỷ lại vào người khác nhiều thế không tốt đâu?” Cô nghĩ đến mình: Dù có bằng thạc sĩ cũng để nổi mốc ở đó. Mọi việc đều có chồng cũ làm thay hết rồi.

Kể cho Tiểu Văn, Tiểu Văn đã tính hết: “Thôi nào, đừng lo lắng quá! Cho dù sau này quả thật Nam Uy không cần mình nữa, với điều kiện và trí tuệ của mình chẳng lẽ không có ai thèm sao? Thời đại này, chỉ coi trọng bề ngoài! Chỉ cần mình có được bằng tiến sĩ trong tay, dù không phải mình viết thì đã sao, Tôn Nam Uy cũng không thể kiện lên tòa nói là do anh ta viết, rồi không cấp bằng cho mình? Thảo Thảo, case by case (tùy trường hợp)! Mình nghĩ cậu ‘một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng’ rồi.”

Trong điện thoại, Tiểu Văn với Thảo Thảo cùng mắng Thẩm Bị một trận, thoải mái gánh nhiệm vụ từ chối. Tiểu Văn gọi điện đến nhà chú, kể lể thêm mắm thêm muối biến Thẩm Bị thành một ông chú trung niên hói đầu bủn xỉn, tầm nhìn thấp kém, cử chỉ thô tục điển hình! Ngoài việc mời người ta ăn bắp cải, mình thì ăn “đậu hũ” của người ta ra, còn vô lương tâm “tiện tay lấy” bộ váy đắt tiền của người ta!

Người chú của Tiểu Văn này không phải ai xa lạ, mà chính là cấp trên của Thẩm Bị khi anh còn ở quân đội - Cựu Tư lệnh Quân khu. Chức vị cao, song đã về hưu rồi. Nhàn rỗi lại càng thêm nhàn rỗi, không có việc gì thì cùng bà vợ giúp người ta se dây bắc cầu.

Ông ta khen ngợi Thẩm Bị hết lời, cảm thấy anh chàng này văn võ song toàn hiếm thấy. Đáng tiếc, trong một lần diễn tập đã đánh Hồng quân (*) tơi tả, làm lãnh đạo trước đó muốn bọn họ thua dưới tay Hồng quân vô cùng mất mặt. Cho nên, mới “không thể không” chuyển việc đến đây.. Vàng thì đến đâu cũng toả sáng, nhìn Thẩm Bị làm ăn phát triển mạnh mẽ ở nơi đây, cựu Tư lệnh càng thêm vui mừng tự hào, đương nhiên càng quan tâm nhiều hơn nữa.

(*) Trong diễn tập đối kháng thường chia quân thành Hồng quân và Lam quân.

Giờ nghe Tiểu Văn kể thế, ông gác điện thoại, cằn nhằn với vợ: “Thằng Thẩm Bị sao giờ lại trở nên thế này? Chẳng lẽ đến đây không cưỡng lại được cám dỗ của viên đạn bọc đường, nên biến chất mất rồi sao?”

Bà vợ đang xem “Những cô con gái của ông chủ nhà tắm công cộng”, lơ đãng trả lời: “Ai biết đâu được? À, lần trước lúc mấy lão chiến hữu các ông họp mặt ấy, không phải lão Cao kể một cậu đoàn trưởng bên họ về quê đã bao nuôi ba cô bé 18, 19 tuổi sao, nếu kinh tế không gặp trục trặc thì vẫn chưa bị phát hiện đấy thôi!”

Cựu Tư lệnh thầm giật nảy. Thẩm Bị là hạt giống tốt, không thể bị huỷ hoại bởi những thứ này được. Thằng bé có tiền có quyền nhưng không vợ, rất dễ bị cám dỗ, là một cựu lãnh đạo, ông có trách nhiệm và nghĩa vụ phải kéo tên thuộc hạ này quay về đường ngay.

Cho nên ông nghiêm túc nhấc điện thoại gọi ngay cho Thẩm Bị. Lúc này đã là 3 giờ 15 phút chiều.

Thẩm Bị đang họp ở công ty.

Công ty phát triển khá rộng, đang chuẩn bị mở thêm vài nghiệp vụ nữa. Thành lập công ty mới không những phải nâng cao chi phí nhân lực và các nguồn tài nguyên khác, mà còn khó khăn trong việc tiến vào thị trường tương quan, nên ở cuộc họp lần này, Kiều Tiểu Nhuế đề xuất phương án mua bán và sát nhập (M&A) với công ty khác. Vì tính tương đối của nó, cho nên không thể giải thích tường tận về phương án M&A cũng như công ty mục tiêu ngay được.

Thẩm Bị cho rằng đó là ý kiến hay, nhưng M&A cũng gặp vấn đề về nợ nần và hợp nhất, nhất thiết phải giải quyết thận trọng. Anh để Tiểu Nhuế dẫn đầu tổ nghiên cứu, đánh giá tỉ mỉ tính khả thi của M&A, bao gồm cả việc lựa chọn công ty mục tiêu.

Cuộc họp vẫn chưa kết thúc thì vị cựu lãnh đạo gọi điện thoại đến. Thẩm Bị biết rõ tính khí của ông cụ cấp trên này, nếu mình dám nói đang họp không có thời gian nghe máy thì ông cụ chắc chắn sẽ tuyệt giao với mình ngay.

Vốn phải tiếp tục xác định rõ vấn đề trong tổ nghiên cứu của Kiều Tiểu Nhuế, nhưng Thẩm Bị nghĩ Tiểu Nhuế hẳn có thể giải quyết, nên không nói gì liền quyết định tan họp. Kiều Tiểu Nhuế trầm tư nhìn bóng lưng Thẩm Bị biến mất sau cánh cửa rồi mới đứng dậy chậm chạp thu dọn đồ đạc.

Lỗ Tu Thừa cao to từ tốn bước đến, thì thào: “Trợ lí Kiều, tổng giám đốc không nói câu nào, chẳng may sơ suất thì sao?” Hương nước hoa Cologne nhàn nhạt bay tới, Tiểu Nhuế hơi cau mày.

Nói thật, Kiều Tiểu Nhuế không thích Lỗ Tu Thừa, rất đau đầu với con rùa biển tốt nghiệp đại học Yale mà Thẩm Bị kính trọng này. Thử nghĩ đi, một người tốt nghiệp đại học Yale về nước, đi đâu không đi, cứ cố chấp vào cái công ty không chút tiếng tăm này là thế nào? Tiền lương công ty không hề cao! Lỗ Tu Thừa nói cùng phát triển gì gì đó, Tiểu Nhuế chẳng tin được. Nhưng Thẩm Bị lại tin, còn sảng khoái nói chúng ta là cây ngô đồng, phượng hoàng đến đậu là chuyện thường!

Lỗ Tu Thừa vừa vào công ty đã nhanh chóng bộc lộ năng lực khá cao về mặt công tác tổ chức, lại thêm một nhân tài được xem trọng ngoài Tiểu Nhuế ra. Nhưng, Lỗ Tu Thừa có một cái tật, có lẽ là ở nước ngoài lâu rồi nên tác phong hơi Tây. Gặp được cô gái mình thích thì dứt khoát bày tỏ. Hơn một năm nay, ai ai trong công ty cũng biết giám đốc Lỗ bên quản lý vận hành doanh nghiệp công khai yêu trợ lý tổng giám đốc Kiều Tiểu Nhuế. Tiện thể làm Kiều Tiểu Nhuế có thêm danh hiệu “băng sơn mỹ nhân”.

Nhưng, Lỗ Tu Thừa rất thông minh, đến giờ vẫn chưa thổ lộ trực tiếp với Tiểu Nhuế, công tư phân minh, anh ta phân biệt rất rõ ràng. Chỉ là trong tiệc chúc mừng sau đại hội thường niên cách đây không lâu, Lỗ Tu Thừa đã thẳng thắn hỏi cô rằng có thích anh ta không? Đáp án đương nhiên là không, cũng may anh ta không để ý, Tiểu Nhuế cho rằng mình cũng không nên tính toán so đo làm gì.

Trong văn phòng, cảm giác mờ ám có thể điều tiết bầu không khí, chỉ cần không quá mức là được.

Thẩm Bị nghe điện thoại, vị lãnh đạo ngày trước dứt khoát gọn gàng, giờ lại ấp a ấp úng kể cho anh nghe câu chuyện bị sa đọa rơi vào con đường truỵ lạc. Thẩm Bị là ai chứ, vừa nghe đã hiểu ngay! Làm Thẩm Bị tưởng rằng suy nghĩ bỉ ổi trong lòng đã bị phát hiện rồi, mồ hôi hột rơi lộp bộp xuống bàn gỗ lim.

Thẩm Bị đang phiền não không biết có phải mình uống rượu lỡ lời nên để lộ ra ngoài không? Ông cụ nói một hồi rồi chuyển chủ đề, nhắc đến Thảo Thảo. Hơi tiếc vì anh không lọt vào mắt xanh người ta, sau đó nhấn mạnh rằng là vì Thẩm Bị không đủ hào phóng, không đủ đàn ông, không đủ quang minh lỗi lạc, cho nên người ta mới không cần anh!

Thẩm Bị oan ức muốn chết, rõ ràng anh bị thiệt hơn 2000 tệ, lại bị người ta cho leo cây, cuối cùng còn phải mang bộ váy đến tiệm giặt là, tốn hết 45 tệ, dựa vào đâu nói anh không hào phóng, không đủ đàn ông, không đủ quang minh lỗi lạc chứ!

“Thẩm Bị, cháu yên tâm, chú sẽ tiếp tục để ý giúp cháu. Nhưng cháu ở nơi đó phải giữ mình trong sạch và phải chú ý rèn luyện bản thân. Sớm tìm được vợ thì chú cũng yên tâm!” Ông cựu lãnh đạo kết thúc câu bằng giọng nói vang vang, rồi dập máy.

“Tút... ”Tiếng ngắt điện thoại vang lên, trong lòng Thẩm Bị lửa cháy phừng phừng! Chỉ là một đứa con gái ngu xuẩn, cùng lắm thì không quen nhau, cớ gì phải “sỉ nhục” anh trước mặt ông cụ chứ!

Dù sao trước khi suy nghĩ xấu xa chưa biến thành chuyện xấu xa thì con người đều không cho rằng mình là kẻ xấu. Thẩm Bị cây ngay không sợ chết đứng kêu oan cho mình. Bầu trời đột nhiên u ám, nghe bảo hình như hôm nay có mưa lớn. Nhìn đi! Ngay cả ông trời cũng biết anh buồn bực thế nào, muốn trút ra thế nào! Nhưng...

“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa khẽ vang, Kiều Tiểu Nhuế bước vào nói: “Thẩm tổng, tôi đã chọn xong người vào tổ nghiên cứu, mời anh xem thử. Ngoài ra, không biết khi nào anh có thời gian, tổ nghiên cứu hy vọng được nghe anh chỉ thị công việc cụ thể.”

Thẩm Bị biết lúc nãy trong cuộc họp, anh chưa nhắc đến nội dung của bộ phận này, giờ Tiểu Nhuế đưa anh bậc thang, anh đành phải đi xuống thôi.

Công việc vẫn phải tiếp tục. Bất kể là giám đốc hay nhân viên, dù có tức giận thế nào, oan ức ra sao thì vẫn phải làm việc, hơn nữa cũng không thể cáu gắt với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.