Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 28: Chương 28: Tình “đồng chí” giữa phụ nữ




Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Tiểu Kiều trở lại văn phòng nhưng không thấy Thẩm Bị đâu. Đi đâu mất rồi? Hôm nay có sắp xếp gì à? Chỉ mới một ngày không đi làm đã khiến Tiểu Kiều chợt nhận ra mình không hiểu rõ Thẩm Bị! Là ai đang lén lút giở trò sau lưng, có phải là người phụ nữ phía sau Thẩm Bị không?

Tiểu Kiều vừa lo lắng lại vừa giận dữ đi sắp xếp lại văn kiện của mình. Vừa nhìn sang di động thì cô liền dừng tay. Số điện thoại đó, là Đặng hay là Trịnh nhỉ? Tiểu Kiều ngẫm nghĩ rồi quan sát khắp nơi, sau đó cầm di động gọi cho bạn học: “… Ôi chao, bạn học cũ mà đến cả số điện thoại của tớ cũng không biết sao? Cậu làm bên mạng viễn thông đấy nhá!...” Nói chuyện hàn huyên một hồi, thấy thời gian cũng được ađược rồi, Tiểu Kiều mới nói: “Đúng rồi, tớ muốn hỏi một chút, có thể tra ra chủ sở hữu thông qua số điện thoại không vậy? … Ừ, của GoTone(*). Đúng, không phải Easy own (*) … Chưa chắc? … Ừ, phải. Là bạn của tớ, ôi, ngoại tình ấy mà, cô gái đó đáng thương lắm.... Giúp đi mà … Thử xem, không cần chính xác lắm đâu, sơ sơ cũng được. Ừ ừ ừ…, tốt quá, cám ơn cậu nhá. Số điện thoại là … À, được mà. Vậy cậu nhắn tin cho tớ đi. Ừ, tớ đợi…”

(*) GoTone và Easy own là hai nhà mạng di động của Trung Quốc.

Cúp máy xong, Tiểu Kiều ngẩn ngơ nhìn điện thoại rồi nhẹ nhàng gập lại cái “cạch”, cứ như làm thế sẽ khóa hết được tất cả bí mật vậy.

“A? Tiểu Kiều, cô đến rồi!” Gần trưa, Thẩm Bị và Lỗ Tu Thừa cùng bước vào phòng làm việc. Thành thật mà nói thì hai người họ đứng cạnh nhau trông thật đã mắt, chiều cao xấp xỉ, một người giấu ấm áp trong vẻ thô lỗ, một người ngang ngạnh trong nho nhã, thật sự khó mà nói được ai ưu tú hơn ai, song Tiểu Kiều lại si mê.

Dường như giữa Thẩm Bị và Lỗ Tu Thừa có sự ăn ý nào đó, kiểu như một mối quan hệ được hình thành dựa trên bản năng sinh tồn, là sự ăn ý mà phụ nữ vĩnh viễn không thể hiểu được, cũng chẳng thể bước vào.

“Thẩm tổng.” Tiểu Kiều đứng dậy, thoáng nhìn qua Lỗ Tu Thừa.

Lỗ Tu Thừa vẫn cười vô lại, tỏ thái độ chẳng hề quan tâm.

Thẩm Bị chỉ gật gật đầu rồi trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Tiểu Kiều nhìn Lỗ Tu Thừa chẳng nói câu nào đi qua trước mặt mình, mở miệng:” Thẩm tổng!” Cô cầm văn kiện ở đầu bàn, “Tôi muốn báo cáo với anh về dự án này.”

Thẩm Bị nhíu mày nhìn Lỗ Tu Thừa như đang dò hỏi, Lỗ Tu Thừa vẫn giữ nụ cười như cũ, không biết định làm gì.

“À, vậy cô vào đi. Chúng tôi vừa mới họp xong.” Thẩm Bị bước vào phòng làm việc, đưa cho Tiểu Kiều một tập hồ sơ, “Đây là báo cáo của dự án lần này, cô photo một bản để xem đi, lát nữa cùng thảo luận.”

Tiểu Kiều lật đến trang cuối, đọc ngược từ dòng thứ hai trở lên: “Người báo cáo: Lỗ Tu Thừa”.

Bận cả buổi chiều, cuối cùng cũng đến thời khắc kí tên chúc mừng. Thảo Thảo đứng dậy bắt tay đối phương, bất giác nhìn sang Phùng Thượng Hương, cô ấy cũng nhìn cô, hai người đều mỉm cười. Những oán giận và khó hiểu đều tiêu tan trong giờ phút này.

Sau khi kí tên xong, Thảo Thảo và Phùng Thượng Hương chuẩn bị rời khỏi khách sạn Trường Thành. Phùng Thượng Hương uống rượu vang nên hai gò má đỏ bừng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Tối nay rảnh không? Đi uống trà đi.”

Thảo Thảo chần chừ: “Có việc gì à?”

Phùng Thượng Hương lắc đầu.

Thảo Thảo nói: “Hôm khác đi. Tôi phải về nấu cơm.”

Phùng Thượng Hương vui vẻ, cười bảo: “Có người bầu bạn thật khác. Được rồi, cô đi trước đi. Tôi phải tỉnh rượu cái đã.”

Nghe cô ấy nói vậy, Thảo Thảo dừng bước: “Cô không khỏe à? Tôi đưa cô về nhé.”

Phùng Thượng Hương lắc đầu, nghĩ lại rồi nói: “Thảo Thảo, vốn dĩ tôi không muốn nói. Nhưng mà, quả thật cô rất có tài. Tôi mong cô sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Tôn Nam Uy đã nhận một khách hàng, là Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ. Người ủy thác là Hoàng Phán Phán, tổng giám đốc tài chính của công ty.”

Thảo Thảo nhìn cô ấy chả hiểu gì cả. Phùng Thượng Hương không thể tin vào mắt mình: “Cô.... thật sự không biết gì sao? Chậc, cô thật sự đã quên sạch rồi à. Chồng của Hoàng Phán Phán, người đại diện pháp lý của Khoa học Kỹ thuật Ức Nghệ là Quan Hạo.”

Thảo Thảo vốn đang thư thái nhìn Phùng Thượng Hương, vừa nghe câu nói đó xong thì cứng cả người.

Phùng Thượng Hương đi lướt qua, vỗ vỗ vào vai Thảo Thảo: “Còn nữa, cẩn thận cô trợ lý họ Kiều bên cạnh Thẩm Bị.”

Thảo Thảo thình lình xoay người, nhanh chóng ngăn Phùng Thượng Hương lại, nói: “Vì sao lại nói cho tôi biết? Cô điều tra tôi à?”

Phùng Thượng Hương nhún vai: “Không phải tôi điều tra cô, mà là có người muốn điều tra cô!”

“Cô còn muốn uống trà nữa không?” Thảo Thảo hít sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh.

Phùng Thượng Hương mỉm cười: “Lên xe đi, tôi biết một quán trà ngon lắm.”

“Tôi đoán chắc cô cũng muốn biết mối quan hệ sâu xa giữa tôi và Thẩm Bị.” Lời mở đầu của Phùng Thượng Hương thẳng thắn dứt khoát.

Thảo Thảo nghĩ, dù không dựa vào gia thế vững chắc, thì với sự thông minh và tính cách của mình, Phùng Thượng Hương cũng sẽ gặt hái được thành công. Có người nhất định phải dựa vào cha mẹ mới có thể giành được cơ hội thành công, nhưng lại có kẻ bị bối cảnh khổng lồ che lấp đi hào quang của mình. Phùng Thượng Hương thuộc loại thứ hai.

Nghĩ đến đây, Thảo Thảo cười cười tỏ ý xin lỗi. Phùng Thượng Hương đốt một điếu thuốc đưa cho Thảo Thảo. Thảo Thảo do dự một chút rồi lắc đầu từ chối.

“Tôi thích anh ấy. Lần đầu tiên gặp tôi đã thích anh ấy rồi.” Phùng Thượng Hương nhả ra một ngụm khói, đắm chìm trong hồi ức đã qua, “Dù bây giờ cô có hỏi tôi thì tôi vẫn sẽ nói, nếu như Thẩm Bị chịu quay lại, thì tôi không quan tâm người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai đâu.”

Thảo Thảo cầm tách trà lên ngửi hương trà Ô Long. Lắng nghe Phùng Thượng Hương nói: “Đáng tiếc, anh ấy không phải kiểu đàn ông sẽ quay đầu lại. Tôi cũng không thèm điên cuồng tranh đấu với phụ nữ vì đàn ông.” Nói xong, bèn nghiêng sang nhìn Thảo Thảo.

Thảo Thảo vẫn cười cười cúi đầu không nói như cũ.

Phùng Thượng Hương lại nói: “Cô biết không Thảo Thảo? Tôi ghét nhất là loại phụ nữ như cô. Ăn không ngồi rồi, chỉ biết hưởng thụ, được nuông chiều từ bé, không làm việc gì, đã thế lại không biết xấu hổ mà còn cho đó là vinh quang. Đáng ghét nhất là, ngày ngày cứ làm ra vẻ yêu kiều để giành lấy sự đồng cảm của đàn ông khắp chốn. Trừ quần áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, các cô còn muốn đàn ông tự động ôm ấp yêu thương mình nữa sao?”

Thảo Thảo cười khổ trong lòng, quả nhiên Phùng Thượng Hương đã hiểu lầm thật rồi.

“Tôi cũng ghét kiểu người như cô nói.” Thảo Thảo thong dong điềm tĩnh nói, “Lúc cô ở bên ngoài giành giật mối làm ăn, thì tôi ngày ngày ở nhà dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp đồ dùng, chăm sóc con cái. Có lẽ, cô có thể tình cờ gặp đủ kiểu khách hàng, còn tôi thì lại giống như thần thoại Sisyphus, luôn lặp lại những việc làm giống nhau. Tôi tin rằng cô chẳng thể đỡ nổi một chai dầu bị ngã, dù tôi không biết trồng rau nhưng tôi biết nấu cơm. Tuy tôi không kiếm tiền, nhưng nếu không có tôi thì người chồng biết kiếm tiền của tôi phải tốn thời gian để ý đến cuộc sống của mình, chăm sóc con của mình, chứ không phải là giành khách hàng. Người cô nói tuyệt đối không phải tôi! Hơn nữa tôi rất ghét sự đồng cảm của người khác!”

Phùng Thượng Hương vẫn ngẩng đầu nhìn cô như cũ, cách lớp khói dày đặc, khoảng cách của hai người như xa như gần. Thảo Thảo cầm tách trà ngọc lên ngắm nghía: “Duyên phận thường là từ được dùng để thay cho thời gian và địa điểm, cô nên trách Thượng Đế vì đã không sắp xếp cho cô, chứ không phải chỉ dâu mắng hòe vào tôi vì đã giành lấy người đàn ông của cô.” Thảo Thảo nhấn mạnh hai chữ “của cô”. Khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm.

Hai người im lặng, hai bên đều không chú ý đến sự tồn tại của đối phương, thế nhưng lại nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đối phương.

Một lúc lâu sau, Thảo Thảo mới cười cười bỏ qua, “Được rồi, tôi thừa nhận, so với sự vất vả của cô, thì lỗi lầm của tôi... có lẽ...với đánh giá của cô trên một mức độ nào đó thì... có lý.” Dù sao cô ấy cũng không phải người độc ác, nên sẽ không khư khư giữ lấy suy nghĩ của mình. Cho dù nói cô ấy đã sai rồi, cho dù cảm thấy chịu thiệt cũng không chịu phân rõ trắng đen. Qua rồi thì thôi, đấy là câu cửa miệng của Thảo Thảo.

Quan Hạo đã từng nói Thảo Thảo không biết cầu tiến, không còn sự hăng hái khi xưa. Nhưng Thảo Thảo lại cho rằng, chẳng qua mình chỉ tiêu hao thời gian thôi, chỉ cần nhắc nhở bản thân về sự tồn tại của cách sống khác là được, không cần thiết phải tranh giành hơn thua.

Hôm nay ngồi với Phùng Thượng Hương, Thảo Thảo lại càng quan tâm đến chuyện ủy thác của Quan Hạo hơn, cô rất muốn biết rõ ràng chân tướng.

Phùng Thượng Hương bật cười: “Tôi nhất định phải tranh đến cùng. Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Phàm là việc tôi nên làm thì phải phân thắng thua. Nhưng mà, vừa nãy cô đã nói thế thì ngược lại là tôi nhiều chuyện rồi.” Phùng Thượng Hương hít một ngụm khói, nói tiếp, “Có lẽ, chúng ta khác nhau ở điểm này!” Như đang đăm chiêu, như đã hiểu ra.

Thảo Thảo mờ mịt, Thẩm Bị thật sự đã so rồi sao?

Nhưng mà, nghe từ câu đầu tiên Phùng Thượng Hương nói thì Thảo Thảo biết rằng Thẩm Bị chưa từng nhắc đến “yêu cầu bất lương” với cô ấy, lúc này tự dưng thở phào trong lòng. Cũng không quan tâm nhiều đến việc Thẩm Bị có so hay chưa.

Vẻ mặt Phùng Thượng Hương dường như giãn ra, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô và Thẩm Bị, tôi đã nghĩ tôi và cô khác biệt ở điểm nào? Vì sao lại là cô mà không phải là tôi? Lẽ nào cô thật sự xinh đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi, hay là nũng nịu hơn tôi? Nhưng mà, bây giờ tôi đã biết. Cô không có điểm nào mạnh hơn tôi cả, chúng ta hoàn toàn không thể so sánh. Chẳng qua cô thích hợp với Thẩm Bị hơn tôi mà thôi, anh ấy là người đàn ông thông minh, rất biết chọn phụ nữ.”

Thảo Thảo rất muốn nói cho cô ấy biết là Thẩm Bị chả có kinh nghiệm gì với phụ nữ cả. Người vợ trước mà anh ấy yêu sâu đậm vừa qua đời, giữa cô và Thẩm Bị không phải như Phùng Thượng Hương nghĩ. Nhưng mà Thảo Thảo biết có một điểm có lẽ Phùng Thượng Hương nói đúng, cô và Thẩm Bị gặp nhau là ngẫu nhiên, có thể ở bên nhau lâu như thế có lẽ thật sự là lẽ tất nhiên.

Cô nghĩ, đây chính là may mắn?

May mắn của cô, may mắn của Thẩm Bị.

Không hề bước vào cạm bẫy lung tung.

Thảo Thảo đắn đo hồi lâu, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, nói với Phùng Thượng Hương: “Đúng rồi, sao cô lại biết chuyện của tôi và Quan Hạo? Tôi chưa từng nói chuyện này cho ai biết mà.”

Phùng Thượng Hương nói: “Có người điều tra cô. Bởi lúc đó cô đã vào công ty, cho nên lúc họ tra dữ liệu của công ty thì người bạn trong viện tư pháp đã nhắc tôi. Vì an toàn của công ty, tôi cần phải biết rằng ai đang làm.” Cô ấy nhún vai đáp.

Thảo Thảo nói: “Quan Hạo điều tra tôi à?”

“Không phải. Mà là một phụ nữ tên Hoàng Phán Phán. Lúc đó tôi không biết vì sao cô ta lại điều tra cô, nhưng khi tôi tra dữ liệu của chồng cô ta - Quan Hạo, thì phát hiện thời gian ly hôn của hai người giống nhau, lại có một đứa con chết sớm là Quan Bác.” Nhìn thấy Thảo Thảo biến sắc, Phùng Thượng Hương ngừng lại, “Xin lỗi. Tôi không cố ý.”

Thảo Thảo lắc đầu, cười gượng.

Phùng Thượng Hương nói tiếp: “Hai ngày trước, tôi nghe Tôn Nam Uy nói rằng Khoa học Kỹ Thuật Ức Nghệ chủ động tìm cậu ấy, còn nói cái gì mà tiếng tăm vang dội, mọi người đều biết, lúc đó tôi cảm thấy rất quái lạ. Tôi không biết cô và chồng trước còn quan hệ gì không, nhưng mà Khoa học Kỹ Thuật Ức Nghệ này tuyệt đối sẽ không nhắm vào tên tuổi của Tiểu Tôn. Hoàng Phán Phán là kẻ có hậu thuẫn. Đây là hồ sơ về Khoa học Kỹ Thuật Ức Nghệ và Hoàng Phán Phán, sau khi cô xem xong thì xé đi.”

Thảo Thảo nhận lấy, nói: “Tôi và Quan Hạo đã kết thúc rồi, nếu như thật sự có vấn đề thì tôi sẽ rời khỏi công ty để không liên lụy đến mọi người. Nhưng mà, tôi........ Tôi thật sự không hiểu sao cô lại quan tâm đến chuyện này?”

Phùng Thượng Hương lắc đầu: “Chuyện đó thì không cần thiết, ngay cả luật sư của mình mà không bảo vệ được thì thành lập văn phòng Luật có ích gì? Tôi chỉ nhắc nhở cô trước để cô lo trước khỏi hoạ. Cô là người thông minh, cô biết nên làm thế nào mà phải không. Nói thật, nếu như bạn trai cô không phải Thẩm Bị, thì có lẽ tôi đã chẳng ghét cô! Còn chuyện này........” Phùng Thượng Hương cười đểu: “Đương nhiên phải trả phí rồi. Tôi cũng chẳng giấu diếm làm gì. Đây chính là tiền thưởng của cô cho dự án lần này, tính luôn cả bộ hồ sơ đó.” Nói xong, Phùng Thượng Hương cười hả hê, “Tôi sẽ nói Tôn Nam Uy không cần tính tiền thưởng cho cô nữa.”

Thảo Thảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có thể xem như chưa nghe rồi chọn lại được không? Thật ra chuyện của Quan Hạo chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Phùng Thượng Hương lắc đầu, cười ha ha: “Chuyện ai người đó làm, tôi giúp cô thế là nhiều rồi.”

Thảo Thảo cầm tách trà lên thay rượu, kính Phùng Thượng Hương: “Lần sau nếu có dự án nào có tiền thưởng thì nhớ nói cho tôi biết để chuẩn bị trước, đưa tiền mặt nhiều tí là ok.”

Tuy rằng hụt tiền thưởng, nhưng cô biết hiểu lầm giữa cô và Phùng Thượng Hương đã được xóa bỏ, không chỉ vậy mà hiện tại càng ăn ý hơn. Thảo Thảo rất thích.

“À há? Cô vẫn muốn làm cùng tôi à? Không sợ tôi hại ư?” Phùng Thượng Hương hỏi mỉa.

Thảo Thảo lắc đầu: “Ai lại chán kiếm tiền nhiều chứ?!”

Ai đó đã từng nói, giữa phụ nữ chẳng có tình bạn mà luôn giữ khoảng cách nhất định, cũng giống như đàn ông, họ cũng dành cho nhau sự tôn trọng.

Phùng Thượng Hương dập tắt điếu thuốc: “Đúng rồi, có khi nào Quan Hạo vẫn còn vấn vương cô nên vợ anh ta ghen không?”

Thảo Thảo lật nhanh xấp tài liệu về Hoàng Phán Phán, quả nhiên là con cháu cán bộ cao cấp. Lúc du học nước ngoài đã quen biết Quan Hạo, hai người từng hợp tác làm ăn.

“Ai mà biết.” Thảo Thảo sực nhớ đến lần tình cờ gặp lại lúc ấy, sau đó bị mất điện thoại nên chẳng có liên lạc gì.

“Nhớ lại xem!” Phùng Thượng Hương vứt vẻ mạnh mẽ của mình đi để hóng chuyện, “Tôi đoán chắc anh ta sẽ hối hận. Cô nói thử xem nếu tôi tiết lộ tin tức của cô cho anh ta biết, thì anh ta có chạy về tìm cô để làm lại từ đầu không?”

Thảo Thảo không ngờ Phùng Thượng Hương mà nổi hứng hóng chuyện thì cũng chẳng khác Tiểu Tôn chút nào, quả nhiên là đồng nghiệp!

“Tốt nhất là đừng.” Cô ăn ngay nói thật, “Giữa chúng tôi… Thật sự không thể.”

Chuyện này với Phùng Thượng Hương chỉ là chuyện hóng hớt qua đường, còn với Thảo Thảo thì đây là quá khứ chẳng muốn nhớ lại, nét mặt của hai người hoàn toàn khác biệt. Nhưng Thảo Thảo nhận ra dưới đôi mắt tò mò của Phùng Thượng Hương, hình như mình có thể mở miệng nói thêm gì đó, “Nếu chỉ là chuyện giữa hai người thì có thể bàn lại, nhưng giờ đây nó đã liên lụy thêm nhiều người rồi. Dù chúng tôi có thể tha thứ cho nhau, nhưng chẳng thể làm chủ thay người khác.” Thảo Thảo lắc đầu, “Tôi sẽ hối hận cả đời. Cô không hiểu đâu, có một số việc, vừa nhớ đến chỉ muốn chết ngay đi. Nhưng mà vẫn phải sống tiếp, chỉ có thể quên lãng thôi. Cô chẳng thể hiểu được đâu.” Giọng Thảo Thảo nhẹ dần, lấy tay che mặt, khẽ lắc đầu.

Phùng Thượng Hương hơi lúng túng, hồi lâu sau mới nói: “Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý…”

“Không sao!” Thảo Thảo ngẩng đầu cắt lời, “Không phải lỗi của cô. Thật ra hôm nay tôi rất mừng, trước kia tôi chẳng dám nghĩ lại. Ít ra hôm nay, tôi đã dám thừa nhận đó không phải mộng mà là sự thật.” Mắt Thảo Thảo ngấn lệ, mỉm cười nhìn Phùng Thượng Hương.

Bỗng Phùng Thượng Hương có cảm giác khang khác, người phụ nữ này dường như đang cố gắng giãy dụa để nổi lên mặt nước! Quả là đáng nể.

“Ừm, vậy… vậy xem như cô nợ tôi một ân tình đi!” Phùng Thượng Hương vẫn mạnh mẽ như xưa, những lời dịu dàng mãi chẳng thể nói được, giờ phút này chỉ một nụ cười đã hơn tất cả.

Thảo Thảo vui vẻ: “Luật sư Phùng à, đây cũng tính là ân tình ư?! Vậy thì chừng nào tôi mới trả được đây!”

Phùng Thượng Hương thở phào nhẹ nhõm, nhún nhún vai nói: “Không liên quan đến tôi nha!”

Sau khi cười xong, Phùng Thượng Hương hỏi cô: “Thẩm Bị……. Thế nào rồi?”

“Thế nào cái gì?” Thảo Thảo biết rõ còn hỏi.

“Toàn bộ!” Phùng Thượng Hương sốt ruột ngắt lời.

Thảo Thảo từ tốn nói: “Coi như tôi trả ân tình cho cô, ok không?”

Phùng Thượng Hương ngồi thẳng lên, nghĩ nghĩ: “Ok!”

Thảo Thảo nhướng mày, thản nhiên nói: “Cũng được!”

Hả? Đây là đáp án sao? Phùng Thượng Hương hít sâu, gật gật đầu, hồi lâu sau mới nặn được một câu: “Đặng Thảo Thảo, được, cô hay lắm! Xem như cô lợi hại!”

Thảo Thảo vươn tay phải làm tư thế mời, nói: “Đâu dám, đâu dám!”

Hai người cười rộ lên.

Phùng Thượng Hương đốt thêm điếu thuốc khác, phả khói: “Anh ấy đã là hoa có chủ rồi, tôi chỉ thưởng thức thôi cũng không được sao?”

Thảo Thảo đáp: “Nhưng mà tôi lại rất ích kỉ! À mà cô có thể đến chỗ anh ấy hỏi thử đấy, nhận tiện tham quan luôn thể.”

Phùng Thượng Hương nghiền ngẫm nhìn Thảo Thảo trong chốc lát, mới hỏi: “Thảo Thảo, cô và Thẩm Bị có phải có chuyện gì không?”

Thảo Thảo nói: “Sao lại hỏi vậy?”

Phùng Thượng Hương nói: “Tôi biết Thẩm Bị ly hôn là vì cô vợ cũ ngoại tình, hơn nữa còn vì muốn cởi bỏ hôn nhân quân đội mà hãm hại Thẩm Bị. Sau khi anh ấy đến địa phương thì cách thức làm ăn rất táo bạo. Tôi nói thật cho cô biết, viện kiểm sát đã bắt đầu chú ý đến anh ấy rồi đấy.”

Thảo Thảo đang châm trà thì khựng lại, lắng nghe Phùng Thượng Hương nói: “Cô cũng biết đó, đàn ông bây giờ có chút tiền thì chẳng nỡ vứt. Cũng có mấy cô gái dựa vào cấp trên để kiếm lợi, dù Thẩm Bị không có những chuyện đó, nhưng chưa chắc không nghĩ thế. Cô có thể giữ được không?”

Thảo Thảo uống trà, thản nhiên nói: “Giữ được thì giữ, không giữ được thì buông. Bây giờ tôi đi bước nào tính bước đó, chuyện sau này thì để sau này tính.”

“Cái cô trợ lý Kiều đó biết rõ mọi quan hệ của Thẩm Bị, cô có thể qua được là giỏi lắm đó. Nhưng mà cũng phải cẩn thận cô ta phản công.” Phùng Thượng Hương cười trên nỗi đau của người khác, “Tuy rằng tôi không thèm tham gia, nhưng tôi là người xem nhiệt tình đấy.”

Thảo Thảo nói: “Tôi biết, chả riêng gì cô, mà Thẩm Bị, Tôn Nam Uy và tất cả những người biết chuyện này đều là người xem nhiệt tình hết. Hóng hớt mà, nhiều nhất là muốn xem hài kịch thôi.”

Thảo Thảo mỉa mai, Phùng Thượng Hương nghe xong hiểu ngay, thế là không nói đến đề tài này nữa.

Trò chuyện thêm mấy câu, hai người đứng dậy ra về.

Thảo Thảo lấy điện thoại muốn báo với Thẩm Bị một tiếng để quên những chuyện vừa nghe được đi.

Thẩm Bị bắt máy rất nhanh, vừa nghe giọng là biết ngay anh đang cau mày: “Em đang ở đâu đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.