Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Sau khi hai người trở mặt, Quan Hạo luôn để ý tìm nhược điểm của Hoàng Phán Phán. Anh từng thuê thám tử tư, nhưng quả thật không biết Hoàng Phán Phán lãnh đạm, hay do ả che giấu giỏi nên anh chẳng điều tra được gì cả!
Đồng thời, Quan Hạo còn đề phòng Hoàng Phán Phán sang tên tài sản công ty, hai bên cứ như vờn bắt nhau, làm anh mệt muốn chết.
Mỗi lần nhìn thấy một gia đình hạnh phúc nào đó, Quan Hạo đều nhớ đến Thảo Thảo, càng ngày càng nhớ cô da diết. Bắc Kinh là nơi hai người gặp nhau, là nơi hai người từng chung sống, dù đi đến đâu Quan Hạo cũng nhìn thấy bóng dáng Thảo Thảo. Ngày đó ở Đại Bắc Diêu, anh cứ ngỡ đó là ảo giác!
Trước giờ Quan Hạo chưa từng ý thức được điều này như hiện tại, sau khi vợ chồng chia tay vẫn có thể làm bạn thì quả là vô cùng may mắn! Nhưng anh chưa từng tỉnh táo nhìn lại giống như bây giờ, Thảo Thảo đã từng cho anh không gian tự do rất nhiều!
Gặp Thảo Thảo là may mắn của anh, nhưng gặp quá sớm, cũng là bất hạnh của anh.
Anh đã nghĩ đến chuyện làm lại từ đầu, nhưng anh biết với tính cách của Thảo Thảo, cô sẽ không chịu quay lại. Cho nên, anh không phí sức đi tìm nữa. Tình cờ gặp mặt, một cú điện thoại, Quan Hạo cho rằng đây là duyên phận mà Thượng đế đã an bài cho anh, chứng minh anh và Thảo Thảo vẫn còn duyên phận. Buổi sáng hôm đó, anh còn cầu nguyện rằng, nếu Thảo Thảo chịu quay lại, thì anh nguyện bỏ hết tất cả, ly hôn ngay tức khắc!
Nhưng trong căn phòng yên tĩnh trống trải chỉ có mùi rượu nhàn nhạt tỏa khắp. Đặng Thảo Thảo chính là Đặng Thảo Thảo, tốc độ rời khỏi của cô luôn sánh ngang với cấp độ ghét bỏ của cô!
Quan Hạo vô tình bấm nút gọi, câu trả lời luôn là “Cuộc gọi của bạn...”
Quan Hạo chôn chặt tình cảm trong lòng, cầm báo tài chính lên đọc, gọi điện cho thám tử anh đã từng thuê: “Giúp tôi điều tra xem công ty luật mà Hoàng Phán Phán đổi là công ty nào. Cô ta có liên quan gì với công ty đó không?”
Tắt điện thoại, Quan Hạo cầm áo khoác, lái xe đến nghĩa trang.
Cùng lúc đó, tại thành phố này, khi gần đến cầu Lập Thủy, lúc dừng đèn đỏ, Thảo Thảo hỏi Thẩm Bị “Anh có thể đi cùng em đến chỗ này không? Em muốn… muốn dẫn anh đến gặp một người.”
Thẩm Bị đang vui vẻ, liền nói: “Hả? Ok, mà gặp ai thế?”
Thảo Thảo nhìn phong cảnh bên ngoài, khẽ nói: “Con trai em.”
Thẩm Bị trượt chân, suýt chút đạp lộn chân ga. Thảo Thảo không nhìn Thẩm Bị nữa mà nhìn chằm chằm vào giỏ chứa đồ trước mặt, nói: “Mấy năm nay em không có dũng cảm đến thăm con”, cô hít sâu: “Lúc nhỏ, em có nuôi một con chó, sau đó vì trong viện không cho nuôi nên đã mang cho. Tuy con chó đó rất ngốc, nhưng tình cảm giữa em và nó rất tốt. Nó chỉ là động vật thôi, nhưng lúc bị mang đi, nó cứ quấn lấy em rơi nước mắt. Từ đó em đã thề rằng sẽ không bao giờ nuôi chó nữa. Lúc trước nhà có nuôi chó mèo, nhưng đều do ba mẹ em nuôi. Sau khi họ mất thì chẳng thấy nó nữa. Lúc Bác Bác ra đời, em đã dành tất cả tình yêu thương cho con, không để con phải đi tranh giành thứ gì, không để con lúc nhỏ học được thói ganh ghét hay đố kị. Ngày Bác Bác gặp tai nạn, em mơ thấy con khóc nói rằng em không cần con nữa!...” Thảo Thảo khóc nức nở, một hồi sau mới nói tiếp, Thẩm Bị vẫn luôn im lặng, “Lúc Bác Bác mới mất, em đã nghĩ cả đời này em sẽ không cần thêm đứa bé nào nữa, không cần nữa”, Thảo Thảo lắc mạnh đầu, giọng nức nở, nhấn mạnh: “Nhưng mà, từ ngày anh và em sống chung... đã mấy tháng nay... em luôn mơ thấy Bác Bác, con bảo muốn quay lại, con rất nhớ em, con muốn quay về”. Thảo Thảo ôm mặt, nói không thành tiếng, tiếng khóc nghẹn ngào qua kẽ tay.
Thẩm Bị không biết cách dỗ dành, chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi trong khi lái xe thi thoảng vỗ lưng cô: “Đừng khóc nữa, anh đưa em đi gặp bé! Thảo Thảo, em là người mẹ tốt! Haizz, anh chỉ từng gặp mẹ anh, bà ấy chỉ có mình anh là con trai. Anh nghĩ người mẹ nguyện dành hết tình yêu thương cho con cái là người mẹ tốt. Ừ, chắc chắn thế!” Thẩm Bị nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi.
Thảo Thảo miễn cưỡng ngẩng đầu, lắc nhẹ. Cô nói địa chỉ nghĩa trang rồi đờ đẫn dựa vào cửa xe. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống cửa xe. Thẩm Bị tăng tốc, lái đến địa chỉ đó.
Đến cổng nghĩa trang, Thảo Thảo như đã hạ quyết tâm, cô dừng bước, nghiêm túc nói với Thẩm Bị: “Thẩm Bị, em biết anh là người tốt, anh, anh đáng có được một người phụ nữ tốt hơn. Nhưng mà, nhưng mà em… em xin anh, xin anh cho em một đứa con, được không? Trước kia khi chưa gặp anh, em vẫn không gặp được Bác Bác. Chính anh đã dẫn nó quay về, anh có thể… anh có thể…” Thảo Thảo siết chặt cánh tay Thẩm Bị, móng tay như đâm vào da thịt anh “Cho em một đứa con!”
Cổng nghĩa trang được xây ở lưng chừng núi, gió núi thổi đến bị dãy núi và hàng cây chặn lại, đến đây thì dịu nhẹ hơn nhiều. Hàng cây xum xuê, vang lên tiếng lá xào xạc. Ngôi mộ và bậc thang bằng đá cẩm thạch màu trắng trang nghiêm.
Đôi mắt Thảo Thảo vốn màu nâu giờ lại đỏ như máu, cố chấp nhìn chằm chằm Thẩm Bị, có lẽ đàn ông không thể nào hiểu được sự cố chấp và điên cuồng trong đôi mắt ấy. dường như Thảo Thảo đã cược yêu cầu này bằng cả mạng sống! Thậm chí Thẩm Bị còn tin rằng, nếu anh dám từ chối, Thảo Thảo sẽ lập tức giết anh, hoặc... có thể cô sẽ cưỡng ép anh!
Phụ nữ dù có dịu dàng ra sao, một khi đã cố chấp rồi thì rất đáng sợ!
Dù Thẩm Bị có to gan lớn mật, da dày thịt béo cỡ nào, thì giờ anh đứng ở đây, nghe thấy yêu cầu này vẫn lạnh sống lưng rợn tóc gáy.
Anh vốn muốn có con, nhưng anh không ngờ Thảo Thảo lại yêu cầu như thế ở nơi này, anh hơi khó hiểu!
Khi anh do dự không đáp, Thảo Thảo tưởng anh không chịu liền quỳ xuống. Thẩm Bị hoảng sợ, vội vàng ôm cô, kéo cô đứng lên. Thảo Thảo vừa khóc vừa nói: “Kể cả khi có con rồi, anh có thể cắt đứt quan hệ của chúng ta bất cứ lúc nào. Em thề, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh. Anh đến thăm con lúc nào cũng được, chỉ cần anh đừng dẫn con đi, em sẽ không cản anh gặp con! Thẩm Bị!...” Thảo Thảo nói hết những hy vọng, những đau đớn đã kìm nén từ bấy lâu, cô nhìn Thẩm Bị như đang hấp hối.
Thẩm Bị thấy ánh mắt hoảng loạn của Thảo Thảo thì đồng ý ngay. Thật ra anh cũng rất rối, lúc đầu là Thảo Thảo chủ động đề nghị bắt đầu qua lại; hiện tại thì anh cầu hôn, anh cứ ngỡ như thế đã nhanh lắm rồi, không ngờ Thảo Thảo còn nhanh hơn anh! Nhìn cô yếu ớt mềm mại nhưng tại sao mỗi lần đưa ra yêu cầu gì cũng động trời thế chứ? Con cái đương nhiên sẽ có rồi, nhưng với tình huống này, hình như chỉ với một câu tùy tiện của cô thì mọi thứ đã được sắp xếp hết.
Khi nào anh mới được làm chủ đây?
Có điều, bây giờ không phải lúc suy nghĩ. Dù thế nào thì Thẩm Bị cũng ý thức được rằng, quan hệ giữa anh và Thảo Thảo lại tiến thêm một bước. Họ sẽ càng khắng khít hơn, thân mật hơn!
Kết hôn là chuyện trong tầm tay, thậm chí sắp có được lợi ích cao hơn!
Xung quanh nghĩa trang có ghế ngồi nghỉ, Thẩm Bị đỡ Thảo Thảo qua đó. Thảo Thảo vùi đầu trong lòng anh, Thẩm Bị vừa hôn cô, vừa an ủi.
Lúc Quan Hạo bước đến cổng nghĩa trang, anh nhìn thấy đôi nam nữ đang ngồi trên ghế. Người nữ vùi đầu trong lòng người nam, hình như đang khóc. Vóc dáng người nam nhìn quen quen, nhưng anh không nhớ ra là ai.
Quan Hạo thoáng nhìn rồi đi thẳng vào nghĩa trang. Anh đến chỗ mộ Quan Bác, nhẹ nhàng đặt bánh kem xuống. Anh đứng nhìn hình con trên tấm mộ, mắt ươn ướt. Gió thổi lá kêu xào xạc, những ngọn nến thắp sáng bị gió thổi tắt. Quan Hạo chắp tay trước ngực nói: “Bác Bác, ba sai rồi, nếu con có linh thiêng thì hãy phù hộ cho ba tìm được mẹ, chúng ta vẫn là người một nhà, được không?”
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng lá hòa tấu.
Quan Hạo ngẩng đầu lên lau nước mắt, đứng thất thần một lúc sau mới dọc theo hành lang đi xuống. Lúc xoay người, anh thấy ở xa xa có đôi nam nữ dìu nhau đi lên đây theo hướng khác. Tim anh nhói đau, dù không có con cái thì người nhà vẫn là người nhà, còn anh thì sao?
Quan Hạo gạt nước mắt, bước vội xuống bậc thang.
Thẩm Bị mua vài thứ ở tiệm tạp hóa kế bên cổng nghĩa trang. Khi đến chỗ ngôi mộ thì biết có người đã đến, còn có bánh kem nữa. Trên bánh kem đề “Ba mẹ mãi yêu con!”
Thảo Thảo rã rời dựa vào Thẩm Bị, nhìn thấy bánh kem, môi cô run run, hồi sau mới nói: “Anh ta không xứng!” Nhưng không đập nát chiếc bánh.
Thảo Thảo vịn lấy Thẩm Bị, cố gắng đứng thẳng, lắc đầu nhìn Thẩm Bị như muốn nói: “Em cũng không xứng”, sau đó từ từ quỳ xuống.
Thẩm Bị nhớ bác sĩ đã dặn rằng bây giờ không được để Thảo Thảo bị cảm lạnh, thế là vội ôm eo cô, khẽ nói: “Con sắp về rồi, em phải chăm sóc mình cho tốt cái đã.”
Thảo Thảo ngẩn người, một lúc sau mới gật đầu, cố gắng đứng dậy, kéo Thẩm Bị đến bia mộ nói: “Bé con, con thích chú này không? Mẹ xin lỗi con, là mẹ quá tùy hứng, hại con không thể vui chơi ở nhân gian được. Bây giờ mẹ biết sai rồi, chú này tốt lắm, chú sẵn sàng giúp mẹ mang con trở về, con có thích chú không?”
Thẩm Bị nghe mà dựng tóc gáy, lại thêm rừng cây rậm rạp xung quanh, như có đứa trẻ đang đứng gần đây nhìn anh. Anh cứng miệng, cố gắng cười, đỡ Thảo Thảo, đồng thời nhìn bức ảnh đứa trẻ xinh xắn trên bia mộ nói: “Con yên tâm, chú nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con, đợi con trở lại, chú sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con con. Chúng ta là người một nhà, sẽ không bao giờ rời nhau”. Nói đến đây, đột nhiên Thẩm Bị cảm thấy sôi trào, nhà của anh, có vợ có con, một gia đình trọn vẹn! Ước mơ này sắp thành hiện thực rồi! Cho dù đứng trước mộ của ai, dù là linh hồn của ai, dù nhân duyên ra sao thì một sinh mệnh mang dòng máu của anh sẽ ra đời. Điều này làm Thẩm Bị càng thêm phấn chấn, rưng rưng nước mắt.
“Thảo Thảo!” Thẩm Bị ôm Thảo Thảo đang khóc thút thít nói: “Chúng ta sẽ có con!”
Về đến nhà, Thẩm Bị bình tĩnh lại, còn Thảo Thảo lại háo hức muốn “tạo người’ ngay. Thẩm Bị vội nói: “Không được Thảo Thảo, bác sĩ nói bây giờ tốt nhất không nên làm chuyện này, em phải tịnh dưỡng đã.”
Thật ra, trong lòng Thẩm Bị hơi bị ảnh hưởng nhưng không tiện nói ra. Có lẽ do bị ảnh hưởng không khí ở nghĩa trang nên Thẩm Bị cảm thấy có đứa bé theo anh. Hễ nghĩ đến lúc hai người thân mật, có thể có đứa bé đang đứng nhìn thì anh không đứng nổi nữa!
Thảo Thảo gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt.
Thẩm Bị thở dài, thật không ngờ muốn có con lại gặp nhiều trắc trở quá!
Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, Thảo Thảo đã nghỉ ba ngày rồi. Ngày thứ tư, Thẩm Bị thử hỏi: “Thảo Thảo, anh cũng muốn dẫn em đến gặp một người.”
Thảo Thảo đang đi chầm chậm trong phòng. Sau khi từ nghĩa trang về, dường như cô đã nhẹ lòng, vui vẻ lên rất nhiều. Cũng thân mật với Thẩm Bị hơn, tất nhiên, đó là Thẩm Bị tự cảm nhận, anh cũng chưa biết Thảo Thảo thật sự sẽ đối xử với anh ra sao.
“Ai vậy?” Thảo Thảo hỏi lại. Khuôn mặt trắng như sứ đã hồng hào trở lại, ánh mắt cũng không điên cuồng như ngày hôm đó.
Thẩm Bị nói: “Là lãnh đạo cũ của anh, lần trước bảo em đi mà em không đi đấy. Ông ấy khổng chỉ là thủ trưởng cấp trên của anh, mà còn là ân nhân cứu mạng anh. Nếu không có ông ấy nỗ lực bảo vệ anh, có lẽ bây giờ anh vẫn còn ngồi trong tù.”
Thảo Thảo ngồi cạnh Thẩm Bị, do dự nói: “Nếu anh muốn em đi thì em sẽ đi.” Cô vẫn chưa hiểu rõ ý của Thẩm Bị. Nói cho cùng thì sau khi quen nhau, cô chưa từng chủ động tìm hiểu quá khứ của anh.
Có thể nói, anh và cô là điều may mắn của nhau: gặp đúng người đúng lúc, là ông trời chiếu cố cho họ có thời gian, có cơ hội giúp nhau đưa ra lựa chọn đúng đắn, thoát khỏi ám ảnh của quá khứ.
Thẩm Bị dở khóc dở cười, cầm tay Thảo Thảo nói: “Nói ngốc nghếch cái gì thế, em là vợ anh, là mẹ của con anh, em không đi thì ai đi, hửm!” Anh vỗ vỗ tay Thảo Thảo, thở dài: “Haizz, lúc anh mới xuất ngũ thật sự đã rất thất vọng lạc lối. Anh không tin vào tất cả lý tưởng hay niềm tin nào. Anh chỉ nghĩ đến chuyện phải kiếm thật nhiều tiền, nhưng sau khi có tiền rồi, anh lại cảm thấy mờ mịt. Những người xung quanh đều chơi gái, anh nghĩ mình đang giữ gìn đạo đức gì đây! Bị người ta chơi còn chưa thảm hay sao? Tại sao anh không thể chơi người khác? Nhưng, em nói đúng, anh không có kinh nghiệm, đã vậy còn tìm tình nhân qua cuộc xem mắt, đúng là quá khờ.”
Thảo Thảo nghe anh lầm bầm chuyện cũ, nhớ lại lúc hai người oan gia ngõ hẹp gặp nhau thì bất giác mỉm cười xúc động, nhẹ nhàng dựa vào Thẩm Bị.
Thẩm Bị nói tiếp: “Sau khi quen biết em, may mà em không có kinh nghiệm gì, hai người mờ mịt hồ đồ chúng ta ở cùng nhau, đúng là trong cái rủi có cái may! Đôi lúc anh nghĩ, nếu anh gặp người phụ nữ khác, họ không ngốc như em thì sẽ ra sao?”
Thẩm Bị đắm chìm trong suy nghĩ, Thảo Thảo nói: “Ai biết được, lúc đó em chỉ muốn tìm đàn ông làm bạn, ban đầu em đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong thời gian ngắn rồi, không ngờ lại gặp anh. Người tốt sẽ được đền đáp, ông trời thương em nên cho anh đến giúp em.”
Thẩm Bị nói: “Dù sao em cũng là đảng viên, sao lại duy tâm thế hả? Ông trời gì chứ, không phải là do chính chúng ta ư? Em xem, em không tranh với đời, lại quan tâm săn sóc anh, dù có mù anh cũng biết em là người tốt! Em thật là…” Thẩm Bị ưỡn người, “Là một người đàn ông, tuy đã trải qua nhiều thất bại, động cơ ban đầu cũng không trong sáng, nhưng anh vẫn là người có trách nhiệm, anh quan tâm em, đương nhiên em không nỡ bỏ anh rồi!”
Thảo Thảo “hừ” một tiếng, song không thể không thừa nhận anh nói đúng. Nhưng đó có phải là lý do để sống chung với nhau không? Có phải là lý do để bọn họ lại kết hôn lần nữa không? Yêu sao? Giữa họ có tình yêu không?
Trái tim Thảo Thảo chùng xuống, một Tiểu Kiều, một Tiểu Quân, trong lòng Thẩm Bị có bao nhiêu phụ nữ đây?
Hôn nhân có tình yêu còn không thể kéo dài, vậy hôn nhân không tình yêu sẽ đi đến đâu?
Thảo Thảo đầy tâm sự nằm trong lòng anh. Thẩm Bị vui mừng cầm điện thoại, báo tin vui cho lão thủ trưởng nhà mình.
Anh muốn dẫn vợ chưa cưới đến thăm lão thủ trưởng!
Sáng ngày thứ năm, Thẩm Bị dẫn Thảo Thảo ra ngoài. Lúc lên xe, Thảo Thảo do dự, Thẩm Bị tưởng cô lại đổi ý, chưa tới hai ngày, bình quân mỗi giờ đồng chí Thảo Thảo lại hối hận một lần, Thẩm Bị như muốn gào thét.
Thảo Thảo nhìn vẻ mặt của anh, vội ngậm miệng, lên xe mới nói: “Em muốn hỏi là chiếc xe này có phải của anh không? Nếu không phải, chúng ta có thể tự mua chiếc khác được không?”
Thẩm Bị nghe vậy thì thở phào, nói: “Không phải, là của công ty, lúc đầu có tài xế nữa, nhưng anh thích tự lái hơn, cho nên anh tự lái, sao thế?”
Thảo Thảo nói: “Em nhớ có chính sách, hình như cái này cũng tính trách nhiệm gì đó. Tốt nhất anh nên trả lại đi, với lại, em không thích Audi.” Nói xong, cô trầm mặt.
Thẩm Bị không hiểu gì cả: “Audi không tốt sao? Tính năng rất tốt mà. Đổi cũng được thôi, anh cũng có ý này, nhưng mà nếu mua xe, không mua Audi thì em muốn mua xe nào?”
Thảo Thảo nói: “Miễn không phải xe Audi hay xe Nhật Bản thì cái nào cũng được.”
Thẩm Bị nói vui: “Chậc, không ngờ em lại yêu nước đến vậy. Audi không phải xe Nhật Bản, nó đắc tội gì với em à?”
Thảo Thảo nói: “Chồng cũ rất thích Audi, trong nhà có mấy chiếc, nhìn nó em lại bực mình.”
Giờ Thẩm Bị mới biết, Thảo Thảo không thích nhìn thấy hình ảnh quá khứ, anh đống ý ngay: “Ok! Anh cũng thấy lái chiếc này giống như trong cơ quan chính phủ vậy, chẳng có không khí gia đình gì cả. Hôm nào chúng ta đi mua xe được không?”
Thảo Thảo liền gật đầu, xấu hổ cười.
Thẩm Bị cười ha ha, lái xe nào chẳng được chứ!
Đến nhà lão thủ trưởng, cả hai được chào đón rất nồng nhiệt. Vợ thủ trưởng cầm tay Thảo Thảo nhìn tới nhìn lui, cực kỳ hài lòng. Thẩm Bị hoàn thành nhiệm vụ, ngồi uống trà tán gẫu với lão thủ trưởng. Tivi đưa tin liên quan đến diễn tập quân sự, Thẩm Bị ngừng nói chuyện, tập trung xem tivi.
Bà vợ liếc mắt nhìn họ, nói với Thảo Thảo: “Chậc, thằng Thẩm Bị này, dù đã xuất ngũ nhưng vẫn là quân nhân mặc vest. Con đừng thấy đó hung dữ thế mà lầm, trong lòng nó vẫn chưa buông xuống được đâu!”
Thảo Thảo đã sớm nhận ra điều đó, liền nói: “Dạ, anh ấy sống trong quân đội nhiều năm như thế, có nhiều thứ đã thấm sâu vào máu. Nhưng mà...” Thảo Thảo lại nhìn Thẩm Bị, “Trước đây anh ấy không cho con nhắc đến quân đội, vừa nhắc là ảnh nổi giận ngay, giống như... haizz.”
Bà vợ bảo: “Dì nghe Tiểu Tôn nói là con cũng biết chuyện của Thẩm Bị. Lúc đó, tuy nó làm việc công nhưng cách làm lại không đúng. Hồi đó nó rất thẳng thắn, đắc tội với người ta cũng không biết, bọn chúng mượn cơ hội này để chỉnh nó, nên chẳng có cách nào khác. Cũng may mọi chuyện đã qua rồi. Trước đây, đừng nói chi con, ngay cả chỗ này nó cũng không chịu đến nữa là! Hễ thấy việc gì có liên quan đến quân đội là nó chẳng thèm ngồi luôn ấy chứ. Bây giờ được như thế này, có thể thấy nó đã buông xuống rồi!”
Nói đến đây, bà nhìn Thảo Thảo, mỉm cười: “Là nhờ con hết đó!”
Thảo Thảo đỏ mặt, vội xua tay: “Không phải đâu ạ! Con chẳng làm gì cả, thật sự con không làm gì hết á. Là tự anh ấy thông suốt thôi!”
Cụ bà rất hiểu Thẩm Bị, nói: “Thật ra, căn nguyên đều ở Tiểu Quân cả. Thẩm Bị luôn cho rằng mình có lỗi với Tiểu Quân, Tiểu Quân làm nhiều chuyện như thế mà nó vẫn cắn răng chịu đựng, không hề oán trách! Đáng thương thay! Thằng nhóc này chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, giống ông lão nhà này vậy, dốc lòng làm việc, về nhà sống qua ngày chẳng nghĩ ngợi gì cả. Mà nghĩ thế cũng không được, đây đâu được tính là chuyện chứ!”
Thảo Thảo nói: “Cho nên anh ấy có thể đi đến bước này đều là dựa vào chính bản thân anh ấy đấy ạ.” Nói đến đây, Thảo Thảo ngừng lại như rất có kinh nghiệm với chuyện thế này, ngây người không nói gì thêm.
Bà xúc động nhìn Thẩm Bị và ông lão, gật đầu nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”