Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 97: Chương 97: Chương 96




Edit: Ngân Nhi​

Lúc Cố Tư Ức đang ngủ thì loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra.

Hứa Giai Tuệ đi vào cùng cô giúp việc để quét dọn phòng cho cô.

cô khó khăn mở mắt ra, lúc ý thức được là mình đang không mặc gì, cô liền túm chặt chăn lại.

Hứa Giai Tuệ kéo chăn, nói: “Dậy ăn sáng đi thôi, Hạ Chi Tuyển nó dậy từ lâu rồi đấy, sao con không học tập người ta thế hả…”

Cố Tư Ức lăn một vòng trên giường, quấn kín người lại.

Lúc liếc thấy cô giúp việc đang chuẩn bị dọn thùng rác…

Ký ức dâng trào trong nháy mắt, cô nhớ tối qua mấy cái bao dùng xong đã được ném ngay vào đó…

Mặt cô đỏ rần lên, từ trên giường lăn xuống sàn không khác gì con nhộng.

Hứa Giai Tuệ và cô giúp việc đều ngây người đứng nhìn cô.

Cố Tư Ức lăn đến chỗ thùng rác, bọc chăn ngồi dậy, nhìn vào trong…Hả? Sao không có?

Hứa Giai Tuệ chẳng hiểu cô bị làm sao: “Con sao thế?”

Cố Tư Ức sợ bóng sợ gió một hồi, cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi ngược lại: “Ơ? …Sao con lại lăn xuống đất thế này?”

cô quấn chăn nhảy về giường, lúc này đã cảm thấy hoàn toàn yên tâm: “Chắc là con vẫn chưa tỉnh ngủ rồi, cho con ngủ một tí nữa thôi…”

“…” Hứa Giai Tuệ thật hết cách với cô.

Đợi đến khi mẹ và cô giúp việc đi ra rồi, Cố Tư Ức mới xuống giường rửa mặt mũi.

cô soi gương một lúc, phát hiện học thần ở nhà mình rất có chừng mực, không tạo ra dấu vết gì trên cổ cô.

Phải rồi, cái kia…Có phải là anh đã đem vứt rồi không?

không thì làm sao nó tự nhiên không cánh mà bay được?

Cố Tư Ức đi xuống nhà, thấy Hạ Chi Tuyển đang ngồi trước bàn ăn cháo, nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng lên nhìn cô, cô liền giơ ngón cái lên với anh.

Học thần, anh làm tốt lắm!

Hạ Chi Tuyển bình tĩnh quay đi, tiếp tục ăn cháo.

Cố Tư Ức ngồi xuống đối diện anh, ra vẻ trách móc: “Sao anh dậy sớm thế? Hại mẹ em vào tận phòng bắt em dậy…Trước giờ mẹ toàn để cho em ngủ đến khi nào tự tỉnh thì thôi đấy.”

Hạ Chi Tuyển lập tức nghe ra được điểm mấu chốt, mẹ cô đi vào phòng cô…

May quá.

Hứa Giai Tuệ nghe thế liền nói: “Cứ thế thành quen, đến lúc đi học lại ngủ dậy muộn.”

Cố Tư Ức không chịu yếu thế, cười nói: “Nhưng ở trường học thần toàn gọi điện gọi con dậy mà mẹ.”

Hứa Giai Tuệ nhìn Hạ Chi Tuyển: “Con bé này…Vất vả cho cháu rồi.”

Hạ Chi Tuyển cười nói: “không có gì đâu ạ, quan tâm chăm sóc Tư Ức là việc cháu phải làm mà, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ thôi ạ.”

Hạ Chi Tuyển ở lại nhà họ Cố ba ngày, Cố Trí Viễn lái xe đưa cả nhà đi du lịch ngoại ô, ba ngày sau thì tiễn anh ra ga tàu.

anh ngày càng trở nên thân thiết với bố mẹ Cố Tư Ức, Cố Trí Viễn kể từ sau khi cho anh nhìn bản báo cáo hạng mục, biết được anh có học cả về kinh tế quản lý nên thỉnh thoảng cũng thích cùng anh nói về chuyện kinh doanh, lắng nghe ý kiến của người trẻ xem thế nào. Bây giờ Cố Tư Ức sợ nhất là nghe hai người nói chuyện với nhau, đã nói thì mãi không dừng được, ngay cả cô cũng phải đứng sang một bên.

Kỳ nghỉ đông một tháng vô cùng ngắn ngủi, chớp mắt đã tới ngày đi học trở lại.

Cố Tư Ức vì đã hứa với Trịnh Bồi Bồi nên quay về sớm hơn mấy ngày, ở với Trịnh Bồi Bồi trợ giúp cô nàng ôn luyện để thi lại. Hạ Chi Tuyển cũng biết chuyện này nên không quấy rầy cô.

Trịnh Bồi Bồi thuê một phòng trọ 40 mét vuông bên ngoài trường học, diện tích tuy không rộng nhưng nội thất đầy đủ, thoải mái hơn ở trong kí túc nhiều.

Cố Tư Ức nằm trên ghế salon, cười hỏi: “Đây có phải sào huyệt yêu đương của cậu với Tô Hàn không đấy?”

Trịnh Bồi Bồi thở dài, tự giễu: “Sào huyệt yêu đương á? Có mà sào huyệt bỏ không thì có.”

cô nàng giơ ngón tay ra đếm, cuối cùng kết luận: “Nửa năm, anh ấy đến được hai lần, có một lần còn không ở qua đêm.”

Lúc nhập học cô liền vội vàng đi thuê phòng luôn, đơn giản là để tiện cho việc qua lại với bạn trai thần tượng. đi khách sạn thì sợ bị người ngoài nhận ra, tới trường gặp thì càng không được, trong trường có ít nhất một nửa số con gái là fan của anh…

Thế nên cô đã chuẩn bị cho cả hai một nơi yêu đương bí mật này…

Song, nghĩ thì hay lắm, thực tế mới phũ phàng…

Có Cố Tư Ức ở bên đốc thúc, hiệu suất học tập của Trịnh Bồi Bồi cũng tăng lên.

Lúc Trịnh Bồi Bồi học, Cố Tư Ức ở bên cạnh đọc sách, thấy bạn không tập trung, cô cũng không khách khí mà mắng luôn. Nếu bạn thật sự mệt quá rồi thì hai người sẽ buôn chuyện một lúc, củng cố lại tinh thần. Đến giờ nghỉ cả hai cũng không bạc đãi mình, đi ra phố tìm một quán thật ngon vào ăn.

Đến lúc Trịnh Bồi Bồi có thể thuận lợi làm xong mấy tờ bài tập mà thầy giáo cho thì coi như đã thành công, chỉ còn đợi đến hôm thi lại mà phát huy thôi.

Sau khi vào học được một tuần, Cố Tư Ức nhận được tin vui của Trịnh Bồi Bồi.

Trịnh Bồi Bồi: “[Hình ảnh]”

Trịnh Bồi Bồi: “Hai môn nợ đều đã trả xong rồi [Chiến thắng] [Chiến thắng]”

Cố Tư Ức: “Giỏi quá!”

Trịnh Bồi Bồi: “Ôm ~ Làm phiền cô giáo Cố rồi ~”

Cố Tư Ức: “Xoa đầu, Tiểu Trịnh cũng vất vả rồi ~ Đáng khen ~”

Trịnh Bồi Bồi: “[Khóc] anh nói xem em cần gì bạn trai nữa chứ, em muốn gả cho anh cơ anh Ức à ~”

Cố Tư Ức: “anh cũng muốn cưới lắm, nhưng học thần nhà anh chắc chắn không cho phép anh trái ôm phải ấp đâu [Tủi thân].”

Trịnh Bồi Bồi: “Có em rồi mà anh còn muốn trái ôm phải ấp sao!!”

Cố Tư Ức: “Em chỉ có thể làm vợ bé của anh thôi [Cười xấu xa]”

Trịnh Bồi Bồi: “Biến đi!”

Cố Tư Ức: “[Nhe răng] [Nhe răng]”

Học kỳ một của năm nhất cảm thấy cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng là một trải nghiệm mới, hết một học kỳ, sang học kỳ sau thì đã dần quen thuộc hơn, ngày nào cũng đều đặn đi học rồi về, thỉnh thoảng thì tham gia các hoạt động của câu lạc bộ và hội sinh viên.

Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, thời gian vì thế cũng trôi qua nhanh hơn…

Sinh nhật đầu tiên kể từ khi vào đại học của Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển sắp đến rồi.

Hạ Chi Tuyển và Chu Kiêu đều đã có bằng lái xe, kế hoạch lần này sẽ là ra ngoại ô chơi.

Kế hoạch đã được nói trước nửa tháng, cả nhóm có tám người, Hạ Chi Tuyển phải tính xem có mấy người đi được để còn thống nhất đặt phòng khách sạn.

Trịnh Bồi Bồi: “@Lục gia, cậu có về không đấy?”

Lục Gia Diệp: “Bận lắm!!! Ngày nào tôi cũng bận như chó đây!!!”

Trịnh Bồi Bồi: “Tôi thấy cậu bận tán gái mỗi ngày thì có ý!”

Lục Gia Diệp: “sự thật đã bị cậu nhìn thấu rồi [Vỗ tay]”

Trịnh Bồi Bồi: “Hứa rồi đấy nhé, sinh nhật phải tụ hội, không được vắng mặt đâu.”

Cố Tư Ức: “Đúng đấy, cậu về đi, mình trả tiền vé cho cậu.”

Lục Gia Diệp: “Vẫn chỉ có má lúm nhỏ là thương tôi thôi, có người trả tiền vé, còn có người lo ăn ở, về thôi chứ còn gì nữa ~”

Trịnh Bồi Bồi: [Khinh bỉ] [Khinh bỉ] [Khinh bỉ]”

Cố Tư Ức: “@Tô Hàn, cậu có thời gian không?”

Cố Tư Ức hỏi xong, Trịnh Bồi Bồi cũng phải nín thở chờ đợi.

Gần đây Tô Hàn mới nhận đóng một bộ phim, ngày nào cũng phải dậy sớm để quay, cô chỉ nhìn mấy fancam mà cũng thấy thương anh vô cùng, mỗi ngày cũng chỉ hỏi thăm theo thói quen chứ không dám làm phiền anh lâu. cô biết phim này phải quay mất mấy tháng, dựa vào cách làm việc nghiêm túc của anh và sự nghiêm khắc của đạo diễn thì…E là rất khó có thể bớt chút thời gian đi ra ngoài tụ tập với cả bọn.

cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh, mặc dù trong lòng rất muốn được gặp anh, nhưng cô không nói ra.

Bây giờ Cố Tư Ức lại hỏi, cô liền mong mỏi chờ anh trả lời.

một lúc lâu sau Tô Hàn mới nhắn lại: “Xin lỗi nhé, tôi không chắc lắm, phải xem tình hình đã, tạm thời chưa thể trả lời chắc chắn được.”

Cố Tư Ức: [Mỉm cười] OK, đại minh tinh đưa vào danh sách chờ nhé.”

Tô Hàn: “Làm mọi người mất vui rồi…”

Cố Tư Ức: “không đâu, cậu cũng bận rộn mà!”

Cố Tư Ức: “Ha ha, được làm bạn với đại minh tinh là vinh hạnh của chúng mình! Cậu càng nổi tiếng thì bọn mình càng hãnh diện đấy!”

Trịnh Bồi Bồi chỉ yên lặng đọc tin nhắn, không lên tiếng.

…Vốn cô cũng không mong đợi gì, cho nên không thể coi là thất vọng được đúng không?

hiện tại chỉ có Tô Hàn là phải chờ, mấy người còn lại thì đều đồng lòng nhất định phải tụ tập, thậm chí còn thấy nôn nóng hơn cả nhân vật chính.

Ngày Lục Gia Diệp về nước, Hạ Chi Tuyển thuê xe tự lái đến sân bay đón bạn.

Ban đầu anh định đi một mình nên đã nhắn tin trong nhóm hỏi giờ bay của Lục Gia Diệp, Cố Tư Ức đọc được liền hưởng ứng: “Em muốn đi cùng.”

Trịnh Bồi Bồi đọc tin nhắn xong cũng nói: “Tôi cũng đi.”

Lục Gia Diệp: [Nhe răng] Hóa ra tôi lại được chào đón thế cơ à ~ Nhớ tôi lắm đúng không?”

Trịnh Bồi Bồi: “không không, tôi chỉ muốn nhìn xem đồ ngốc nhà cậu ở nước ngoài một năm sẽ biến thành cái dạng gì thôi ấy mà.”

Hướng Lê: “Hôm đấy mình cũng rảnh, cho mình đi với.”

Trương Hân Dịch: “Mình cũng muốn đi.”

Hạ Chi Tuyển: “Xe không đủ chỗ…”

Chu Kiêu: “Thôi, để tôi lái thêm một xe, cả nhóm đi đón cho nó cảm nhận được sự ấm áp của tổ quốc.”

Lục Gia Diệp: “[Nhe răng] [Nhe răng] [Nhe răng] [Nhe răng] [Nhe răng] [Nhe răng] [Nhe răng]”

Lục Gia Diệp: “[Khóc] [Khóc] [Khóc] [Khóc] [Khóc] [Khóc]”

Lục Gia Diệp: “Cảm động quá đi! Các anh em của tôi! Có thể chơi nguyên một cái xe bọc thép tới sân bay không? Đến rồi bắn súng này nọ chào đón tôi ấy?”

Cả bọn: …

không ai thèm quan tâm đến cậu ta nữa.

Câu hỏi này cứ thế nằm cô độc trong sự im lặng của mọi người.

Hồi lâu sau, Lục Gia Diệp lại nhắn: [Tủi thân] [Tủi thân] [Tủi thân] Các cậu không thương tôi…”

…Vẫn không ai thèm quan tâm.

Ở trong group chat nhắn tin nghe có vẻ đau khổ, nhưng thực ra Lục Gia Diệp hiện đang rất vui vẻ ở trong phòng khách sạn cao chọc trời ở New York. anh đi tới trước tủ rượu, mở một chai vang đỏ, bật nhạc lên, trong không gian có nhạc có rượu, anh lại có phần xúc động cầm lấy điện thoại, nhắn thêm một tin: “Mỗi phùng giai tiết bội tư thân*.”

*một câu trong bài thơ “Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông”, có nghĩa là “Mỗi khi trời đẹp lại nhớ người thân bội phần”. (Nguồn: thivien.net)

Tết năm nay Lục Gia Diệp không về nước, cả nhà anh cũng tới đây thăm anh.

Tính ra, anh đi du học từ hè năm ngoái, lần này trở về là cũng được gần một năm rồi.

một năm nay anh không về lần nào, không phải là vì không muốn về, mà là không có lý do phù hợp, lòng cứ thấy lo sợ.

Bây giờ đã có cớ để về nước, anh cảm thấy như được đại xá vậy, có thể tự nhiên đối mặt với khát vọng nội tâm rồi.

Ba ngày sau, ở sân bay.

một nhóm bạn trẻ đứng chờ ở cửa ra, nhìn thấy Lục Gia Diệp đeo kính râm kéo hai cái vali, trên người mặc toàn đồ hiệu, xuất hiện một cách rất nổi bật.

Da dẻ đen đi một chút, người cũng cao hơn rồi, còn đeo kính nữa, nếu không có góc mặt quen thuộc thì chắc là không ai nhận ra luôn.

Đôi mắt của Lục Gia Diệp phía sau kính nhìn vào Trịnh Bồi Bồi đầu tiên…

Tầm mắt vững vàng khóa chặt lấy cô.

không thay đổi chút nào…Vẫn như ngày hôm qua…

Mới nhìn một giây thôi…Mà…Tim anh đã đập loạn lên rồi! Mẹ nó chứ!

Cái quái gì thế này! không hợp lý tí nào!!

Cả bọn cũng đang nhìn Lục Gia Diệp, nhưng không ai biết là Lục Gia Diệp đang nhìn ai.

Hạ Chi Tuyển đi lên trước, Lục Gia Diệp lập tức cho anh một cái ôm nhiệt tình, Hạ Chi Tuyển cố gắng đón nhận, nhưng một giây sau liền ghét bỏ đẩy ra.

Lục Gia Diệp tháo kính xuống, mắt nhìn xung quanh cả bọn một lượt, gương mặt vốn trắng trẻo giờ đã rám nắng, trái lại càng thêm phần ngỗ ngược.

Lục Gia Diệp: “không ai mua hoa hoét gì à?”

Cả bọn: “…”

Lục Gia Diệp: “Tiếng vỗ tay đâu? Đứng xếp thành hai hàng vỗ tay chào đón ý, ít nhất cũng phải có chứ hả?”

Cả bọn: “…”

Hạ Chi Tuyển ôm vai Cố Tư Ức, đưa cô đi ra ngoài.

Những người còn lại cũng xoay người rời đi.

Lục Gia Diệp: …???

sự ấm áp của tổ quốc đâu rồi?

“Các cậu toàn là đồ lừa đảo! Chờ tôi với! Lừa tôi về rồi bơ tôi luôn thế à!” Lục Gia Diệp vừa đuổi theo phía sau vừa gào lên.

- --

Ok sự ấm áp của tổ quốc )

Lục gia về rồi này các cô ơiii ))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.