Lúc Ôn Hinh nhìn thấy thân thể gầy gò ốm yếu của bố, sự kiên cường còn sót lại cuối cùng cũng sụp đổ, cô như một đứa bé đứng nhìn người bố thương yêu của mình, trong lòng khóc không thành tiếng.
Từng tiếng “xin lỗi” chứa sự hối hận và áy náy, nếu không phải vì cô trốn tránh, cô sẽ không quên đi ký ức, càng không quên đi bố của mình, là cô bất hiếu, để cho bố mẹ cô vì cô lo lắng, sợ hãi, cũng bởi vì cô mà họ ngày càng tiều tụy.
Bà Ôn lau đi nước mắt rơi nơi khóe mắt, tay vỗ vào bả vai cô, an ủi: “Hinh Hinh, con quay trở về là bố mẹ vui rồi.”
Ôn Hinh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, “Mẹ.”
Ông Ôn run rẩy giơ cánh tay yếu ớt lên, “Mẹ con nói đúng, trở về là tốt rồi.”
“Bố…”
Ông Ôn yêu thương nhìn Ôn Hinh, “Bố mẹ nằm mơ cũng muốn gặp con, bây giờ chúng ta đã đoàn tụ, nhất định phải vui lên.”
Ôn Hinh nghẹn ngào gật đầu, “Vâng.”
Gặp lại Ôn Hinh đã khiến cho tinh thần ông Ôn khá lên đối chút, thân thể yếu ớt được Ôn Hinh dìu đã có thể xuống giường đi lại.
Ôn Hinh đỡ cánh tay của bố, cùng ông tản bộ trong hoa viên.
Ông Ôn đã lâu không gặp con gái, trong lòng không khỏi cảm thán, con gái ông đã trưởng thành, mà ông cũng đã già rồi, đã không còn oai phong trên thương trường, cũng không còn đủ năng lực để bảo vệ con gái ông nữa rồi…
“Hinh Hinh, mấy năm nay con sống có tốt không?” Ông Ôn hỏi.
Ôn Hinh nhìn ra xa, ánh mắt không có chút mênh mông, trống rỗng, cô đã sống tốt chứ?…
“Không nói có được hay không ạ.” Ôn Hinh đau khổ cười một tiếng, “Con lúc trước bị mất trí nhớ, cho nên…”
Ông Ôn kéo Ôn Hinh ngồi xuống ghế, “Thì ra là như vậy. Aiz~~ Có thể sống được đến bây giờ xem như là trong cái rủi có cái may.”
“Vâng.” Ôn Hinh do dự một chút, đem đầu đuôi câu chuyện kể với bố cô, lúc nói đến Mạc Nhiên, cô ngừng lại, cuối cùng vẫn đem chuyện của cô và Mạc Nhiên kể cho bố cô, “Bố, con và Mạc Nhiên đã yêu nhau.”
Ông Ôn và bà Ôn đều như nhau, đầu tiên là ngẩn người, sau đó thoải mái, chỉ gật đầu rồi vỗ nhẹ vai cô, “Có thời gian thì đưa nó về nhà ăn bữa cơm đi.”
“…Được.”
Ôn Hinh mấy ngày nay ở lại nhà bố mẹ, không nhớ tới Mạc Nhiên…Vì vậy Mạc Nhiên chỉ có thể cô đơn mà đợi cô về.
Sau khi tan làm nhân viên đều rời đi, trong phòng làm việc của anh có vẻ rất yên tĩnh.
Mạc Nhiên kết thúc một ngày làm việc, mệt mỏi dựa vào ghế, xoa nhẹ mi tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Lâm Sanh vốn định về nhà nhưng nhìn thấy đèn trong phòng vẫn chưa tắt liền biết Mạc Nhiên chưa về, suy nghĩ một chút, hay là đi an ủi anh một chút.
“Sao chưa về?” Lâm Sanh đút tay vào túi, chậm rãi đi tới.
Mạc Nhiên mở mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Cậu thật cao hứng?”
Lâm Sanh cắn răng nặn ra nụ cười: “…Ha ha, nào có.”
Mạc Nhiên cũng không lật tẩy hắn, đứng lên, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe đi ra, “Đi.”
Lâm Sanh không hiểu, “Đi đâu?”
Mạc Nhiên không quay đầu lại, “Nghỉ, tìm Ôn Hinh.”
Lâm Sanh: “…”
Kháo! Làm cái gì vậy a? Có ý gì vậy?
Mắt thấy bóng dáng Mạc Nhiên sắp biến mất, lập tức đuổi theo sau, la lớn: “Này! Cậu nghỉ làm thế công việc tính sao a?”
Mạc Nhiên đứng ở cửa thang máy quay lại nhìn Lâm Sanh, cười xấu xa, “Cậu phụ trách.” Nói xong, nhấc chân đi vào thang máy.
Lâm Sanh đuổi không kịp, nhìn cửa thang máy đã đóng tức giận giậm chân, “Khốn kiếp! Ngày nghỉ của tôi còn chưa đến đã bắt tôi tăng ca!! Cậu định để tôi làm siêu nhân à!! Tôi muốn đình công!! Tôi muốn từ chức!!
Lâm Sanh thở phì phò nhìn thang máy, đôi mắt âm u dưới ánh sáng trước cửa thang máy càng thêm âm trầm, cái này rõ ràng chính là trả thù, rõ ràng tên Mạc Nhiên bị cô vợ bỏ lại này đang chỉnh hắn vì tội đã cười nhạo anh!
Buổi tối lúc cô cùng bố mẹ ăn cơm, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên biểu thị trên màn hình, Ôn Hinh bình tĩnh nói với bố mẹ cô, “Con đi nhận điện thoại”, sau đó đi ra khỏi bàn ăn.
“Alô”
“Ra mở cửa.”
A???
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn vừa ra mở cửa vừa hỏi, “Anh đến đây rồi sao?”
“Ừ.”
Ôn Hinh vội vàng chạy ra, mở cửa liền thấy người nọ đứng thẳng người ở đó.
“Vì sao lại đột nhiên đến đây vậy? Cũng không báo trước với em một tiếng.”
Mạc Nhiên giống như thuận miệng nói: “Không có ai để ý a…”
*Editor: Đây là đang giận hờn mà:v
Ôn Hinh: “…”
Có cần dùng ngữ khí ai oán, ủy khuất như vậy không a?
Ôn Hinh bị nghẹn, không nhìn mà hỏi người nào đó.
“Ăn cơm chưa?” Ôn Hinh đánh trống lảng.
Mạc Nhiên nhíu mày, tiếp tục giả bộ đáng tội nghiệp, “Một người ăn không có vui…”
*Editor: Ôi chao, nghe mà nổi da gà cả lên =3=, tui đây ép ây chịu không nổi T_T
Ôn Hinh: “…”
Nghe như vậy có cảm giác như là lỗi của cô vậy…
Mạc Nhiên thấy thời cơ đã tới, ra con át chủ bài, người nào đó chắc chắn sẽ hoàn toàn mềm lòng, anh hạ thấp thanh âm, tận lực làm bản thân trở nên mệt nhọc, suy yêu:”Em định để anh tiếp tục đứng đây sao? Anh chết đói rồi…”
Ôn Hinh nhìn Mạc Nhiên nói cũng không có sức lực mới bắt đầu thấy có lỗi, có phải là cô quá đáng rồi không? Dù gì đi nữa cũng nên tranh thủ thời gian quan tâm tới Mạc Nhiên…
Ôn Hinh không nghĩ nhiều, kéo tay Mạc Nhiên đưa vào nhà, “Đi thôi, vào ăn cơm.”
Mạc Nhiên thấy Ôn Hinh phản ứng như vậy thì rất hài lòng, khóe miệng cong lên, tiến độ càng lúc càng nhanh a, gặp bố mẹ vợ rồi thì nên tiến hành bước tiếp theo thôi…Mạc Nhiên sờ cằm âm thầm nghĩ.
Ôn Hinh đang tự mình kiểm điểm, cho nên không thấy được nụ cười đắc ý của người nào đó…cười đến mức muốn có bao nhiêu gian trá liền có bấy nhiêu…
Ông Ôn, bà Ôn, còn có bác quản gia đang nghi ngờ Ôn Hinh đi ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa vào thì lúc này, liền nhìn thấy xa xa Ôn Hinh giống như không phải một mình vào đây, phía sau còn có người đi theo, hơn nữa lại nhìn rất quen.
Lúc diện mạo của người được kia sáng tỏ dưới ngọn đèn, hai ông bà vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạc Nhiên, sau đó đồng loạt nhìn chằm chằm Ôn Hinh.
Ông Hinh thấy sắc mặt cổ quái của hai người mới ý thức tới, cô bây giờ rất giống điệu bộ đưa bạn trai về ra mắt bố mẹ a…Tình cảnh này là làm sao a…
“Chú Ôn, dì Ôn, bác Ôn.” Mạc Nhiên thấy bố mẹ cô liền lễ pháp chào hỏi, thế nhưng đôi tay lại nắm chặt tay Ôn Hinh.
Ôn Hinh ngầm trừng mắt nhìn anh, muốn rút tay về, nhưng không nghĩ người nào đó lại nắm chặt không buông.
Bà Ôn thấy tay con gái mình vẫn cầm tay người ta không chịu buông ra, có chút khó nhìn oán trách nhìn Ôn Hinh, “Nha đầu con thật là, Mạc Nhiên tới nhà sao con không nói với chúng ta một tiếng. Mau, mau để Mạc Nhiên ngồi xuống, còn đứng đó mà làm gì.”
Ôn Hinh u oán nhìn mẹ cô, khóc không ra nước mắt: Mẹ không biết anh ta là không mời mà tới sao? Còn nữa, không phải con không muốn buông tay mà là ah ta có chết cũng không chịu buông ra a. Mẹ ơi, hết thảy đều do tên này cầm đầu….
Mạc Nhiên tốt tính nhận mọi lỗi lầm về mình, “Dì Ôn, đừng trách Ôn Hinh, là con tự mình không mời mà tới.”
Bà Ôn nghe vậy liếc mắt nhìn Ôn Hinh, vẻ bất mãn ngập tràn trong lời nói.
“Mạc Nhiên con đừng giúp Ôn Hinh kiếm cớ, nhất định là con bé kia đã quên mất chuyện con muốn tới đây, đứa nhỏ này từ bé làm chuyện sai đều do con chịu thay, thật không có quy củ.”
Ôn Hinh nghe mẹ cô nói liền giương mắt đờ đẫn: Mẹ! Anh ấy là nói thật đó! Mẹ sao lại có thể nhìn con gái mẹ như vậy a? Con là con ruột của mẹ mà…Anh anh anh…
Ôn Hinh giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể dốc sức mà chọc cơm, trong bụng nghĩ: Mạc Nhiên là đầu sỏ là đầu sỏ…
Tên đầu sỏ mỉm cười nhìn qua người nào đó, sau đó lén nhéo tay người kia…
Tiếp đó, Ôn Hinh chọc trật bát cơm “Cạch”,cơm đổ đầy bàn…
Bà Ôn hận thép không thể rèn thành sắt dùng chiếc đũa gõ vào đầu Ôn Hinh, “Ăn cơm tử tế!”
Ôn Hinh: “…”
Ôm đầu rưng rưng khiếu nại người nào đó: Đều là tại anh anh anh anh—–