Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 42: Chương 42: Ảo cảnh giả dối




Gió đêm thổi tới, Thư Ngọc một thân ướt đẫm mồ hôi lạnh run.

Trên đầu là ánh trăng ấm áp, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Nếu là ngày thường, Thư Ngọc nhất định tĩnh tâm thưởng thức cảnh đẹp này, thế nhưng giờ phút này, trong lòng cô nôn nóng bất an.

Lối vào tử trận ở đâu? Ngoài trận trăng thanh gió mát, trong trận lại có cảnh tượng gì? Trận địa tàn nhẫn, rất có khả năng lấy mạng người trong vô hình.

Chỉ mong Cô Mang và Diêm Phong đều bình an.

Thư Ngọc ngẫm nghĩ, quả quyết khom người xuống với lấy hòn đá để làm ký hiệu trên mặt đất, sau đó đi vào trong sân tìm kiếm lối vào trận địa.

Bãi đất trống trong sân sạch sẽ, chẳng có chút dấu vết đánh nhau, ngay cả căn phòng cuối sân cũng biến mất.

Thứ duy nhất không thay đổi chính là tàng cây hòe kia.

Thư Ngọc nhíu mày, đi về phía tàng cây.

Lúc ấy, Cô Mang và Diêm Phong đứng gần đây.

Cô đi xung quanh cây hòe một vòng, chẳng thu hoạch được gì. Rốt cuộc lối vào ở đâu? Cô ngày càng lo lắng hơn.

Mảnh sân trống không, ngay cả chỗ phát tiết cũng không có.

Quá nhiều buồn bực, cô dùng tay đập vào cây hòe. Cành lá trên đó nhẹ nhàng run run, vài chiếc lá bay xuống.

Lá cây còn chưa rơi xuống đất thì cảnh tượng trong sân đã âm thầm thay đổi.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, không khỏi giật mình bởi cảnh tượng trước mắt.

Vẫn là một cái sân nhỏ, nhưng mà vách tường biến thành bờ tường quấn đầy dây thường xuân. Ánh trăng trên đầu đã trở thành nắng chiều vẫn chưa ngừng nghỉ.

Cuối sân có một ngôi nhà trọ nhỏ ba tầng kiểu Anh quốc màu nâu đỏ, trên bãi cỏ trước ngôi nhà có một cái bàn tròn màu trắng cùng với mấy chiếc ghế dựa. Trên bàn còn đặt bánh ngọt và nước trà, bao phủ bởi ánh sáng vàng kim ấm áp.

Giữa sân có một gốc cây tây phủ hải đường lẳng lặng đứng đó.

Trong nháy mắt, Thư Ngọc hoảng hốt.

Mọi thứ tại đây giống như nơi cô đã ở khi du học tại Anh quốc năm đó.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô nghe được phía sau có tiếng bước chân.

Thư Ngọc theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với người đi tới.

Người tới là Cô Mang, nhưng cũng không phải Cô Mang.

Cô Mang trước mắt vẫn có khuôn mặt tuấn tú như trước, nhưng lại trẻ tuổi hơn rất nhiều. Anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo gile, còn áo vest thì vắt trên cánh tay. Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt rất nghiêm túc.

Anh nói: “Nói như vậy là định rồi, nếu anh có thể làm cho cây tây phủ hải đường này nở hoa, em sẽ ở bên anh.”

Cô giật mình nhớ lại, đây là nhà cô thuê do đôi vợ chồng già Hoa kiều để lại. Khi bà lão mới đến nước Anh có mang theo tây phủ hải đường của quê nhà, thật vất vả mới trồng tại đây, nhưng chưa bao giờ nở hoa.

Ngày tháng ở xa quê hương, cô cũng rất hy vọng nhìn thấy tây phủ hải đường này nở hoa.

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi mà cố chấp trước mắt. Lần đầu gặp mặt, cô bị bề ngoài tuấn tú nho nhã và cách ăn nói của anh lừa gạt, đi vào sâu mới biết được hóa ra anh chính là một tên nhã nhặn bại hoại một bụng xấu xa.

Nhưng đã quá muộn, chờ đến khi cô nhìn rõ bộ mặt thật của anh, thì anh đã xâm nhập vào cốt tủy của cô, không thể gỡ ra được nữa.

Trong mắt cô chứa ý cười. Anh lại hơi nhíu mày: “Em muốn đổi ý sao?”

Đàm Thư Ngọc năm đó trẻ tuổi háo thắng, đối với câu hỏi của Cô Mang, cô chỉ nhướng mày khẽ cười: “Em đã đồng ý với anh rồi à? Nếu anh có thể làm cho tây phủ hải đường này nở hoa. Em sẽ cân nhắc suy nghĩ xem có nên ở bên anh không.”

Khi đó, cô chắc chắn anh không làm được. Khí hậu tại London ẩm ướt, tây phủ hải đường không chịu được thời tiết ẩm ướt nhất, gốc cây còn sống đã là kỳ tích, nhưng nở hoa chỉ là phí công thôi.

Lúc đó, Cô Mang lại mỉm cười: “Được, một lời đã định.”

Vào ngày thứ năm sau khi hai người giao hẹn, tây phủ hải đường mười mấy năm chưa từng nở hoa như là kỳ tích nở rộ trong một ngày nắng sớm.

Đàm Thư Ngọc năm đó nghĩ rằng mình đã coi thường sức mạnh của số kiếp và duyên phận.

Nhiều năm sau cô mới hiểu được, là cô xem nhẹ sự cố chấp của Cô Mang.

Giờ phút này đứng trong cơ quan trùng trùng điệp điệp của trận ngũ tinh bát tú, gặp lại Cô Mang của năm đó, trong lòng Thư Ngọc tất nhiên xoay mòng mòng.

Cô đi về phía trước một bước, nói từng chữ một: “Được, nếu tây phủ hải đường nở hoa. Em sẽ ở bên anh.”

Đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.

Nếu biết sau này chúng ta sẽ dây dưa sâu sắc như vậy, năm đó em sẽ không nghĩ mọi cách làm khó dễ anh.

Nếu năm đó em sớm đồng ý với anh, có phải sẽ không nảy sinh nhiều phiền phức như vậy không?

Chỉ hận không thể quay về năm đó.

Cơn gió dường như lớn hơn, bụi cát làm mờ tầm mắt.

Thư Ngọc dùng sức mở to mắt nhìn, phát hiện Cô Mang trước mắt ngày càng mơ hồ. Trong lòng cô căng thẳng, muốn vươn tay với lấy anh, nhưng chỉ bắt được khoảng không.

Nước mắt không thể kiềm chế mà chảy xuống.

Cô đang muốn đi theo hướng của Cô Mang, thình lình bị một cái ôm giữ cơ thể lại.

Có người ôm cô từ phía sau.

Người kia nói: “Ngọc, em gọi tên anh, nhưng tại sao lại đi ngược hướng với anh?”

Thư Ngọc sửng sốt. Trong khoảnh khắc, cảnh tượng trước mắt sụp đổ. Cô nhớ tới đây là tây sương của Trương trạch, ánh trăng ấm áp, tiếng côn trùng êm tai.

Cô vội vàng quay đầu, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt Cô Mang, cô mới yên tâm.

“Anh sao rồi?” Cô thoát khỏi cái ôm của anh, kiểm tra anh từ trên xuống dưới.

Cô Mang bất đắc dĩ: “Anh rất tốt.” Dứt lời ổn định tâm trạng cô, anh nhíu mày nhìn sang vai cô: “Nhưng ngược lại là em, sao lưng lại bị thương rồi?”

Lúc này cô mới cảm thấy sau lưng đau rát. Là vết cào do con cú mèo kia lưu lại.

Anh ôm cô, cẩn thận tránh đi vết thương của cô: “Tại sao em dễ dàng bị thương như vậy.” Anh hận không thể che chở bảo bối trong lòng bàn tay, cũng do anh sơ suất mà cô bị thương, bảo anh làm sao không đau lòng?

Cô cọ cọ vào cổ anh, không cam lòng đáp: “Bởi vì em ngốc.”

Anh mỉm cười: “Đúng, ngốc như thế, bảo em đi trước, em vẫn cứ ở lại.”

Cô hừ một tiếng: “Cô ngốc em đây tới dẫn đường cho người thông minh là anh đấy, đưa anh đến cửa ra.”

“Được.” Anh nói, “Anh chờ em dẫn anh ra ngoài.”

“Tổ trưởng không ở chung với anh sao?” Cô hỏi.

“Diêm Phong chắc là còn trong trận.” Anh nhíu mày, “Trận này sẽ gợi lên một số ký ức chôn dấu rất sâu trong lòng, nếu xử lý không thỏa đáng, rất có thể rơi vào ký ức không thể thoát ra.”

Trái tim cô đập mạnh: “Có phải khi chúng ta tiến vào trận thì sẽ tái hiện lại cảnh tượng mà trong tiềm thức muốn thấy nhất không?”

Anh nhìn cô một cái, gật đầu: “Rất có khả năng.”

Cô bỗng nhiên tò mò: “Vậy anh làm sao thoát khỏi vòng vây?”

Anh ho nhẹ một tiếng: “Anh cảm thấy không ổn, nhưng không biết phá vỡ ảo cảnh thế nào. Sau đó, anh nghe được em gọi tên anh.” Anh tưởng rằng cô gặp nguy hiểm, nóng lòng vùng vẫy thoát khỏi ảo giác.

Cô không rõ nguyên do, nhưng vẫn dương dương tự đắc: “Nói như vậy, vẫn là em cứu anh đấy.”

Anh cười: “Phải phải phải, nhờ có em anh mới thoát khỏi vòng vây.”

“Thời gian không nhiều lắm.” Anh nhíu mày, “Phá trận bên ngoài, bên trong tự nhiên lộ ra.”

Anh đi quanh sân một vòng, cuối cùng đứng dưới tàng cây hòe.

Sắc mặt cô thay đổi, khi chạm vào cái cây này cô mới rơi vào ảo cảnh, nếu anh làm theo chạm vào cây hòe mà nhập vào trận lần nữa, cô không cam đoan có thể may mắn tìm anh trở về.

Còn chưa đợi cô lên tiếng ngăn cản. Anh đã có động tác.

Hai con dao nhỏ cắt ngang tán cây, khi lưỡi dao trở về thì một trái một phải đâm vững vàng vào thân cây.

Chuôi dao vẫn còn run, anh nhanh chóng vụt đến bên cạnh cô.

Giây tiếp theo, cảnh tượng yên tĩnh trong sân bắt đầu sụp đổ.

Rất nhanh, tây sương vốn hoang vu hiện ra trước mắt lần thứ hai.

Giữa sân có một người đứng thẳng tắp, ánh mắt người kia rã rời, toàn thân như bức tượng không động đậy.

Đúng là Diêm Phong.

Thư Ngọc và Cô Mang nhìn nhau, vội vàng tiến lên.

Cô Mang đang muốn vươn tay đánh thức Diêm Phong, lại nghe anh ta thấp giọng gọi một cái tên.

Cô Mang nhíu mày.

Thư Ngọc tò mò tới gần: “Anh ấy nói gì thế?”

Lúc này, Diêm Phong lại gọi cái tên kia, lần này Thư Ngọc nghe rõ.

“Gia Tuệ…”

Thư Ngọc mù tịt: “Gia Tuệ? Gia Tuệ là ai?”

Cô Mang dửng dưng: “Mặc kệ cô ta là ai.” Dứt lời anh đánh một chưởng về phía Diêm Phong.

Thư Ngọc sợ tới mức thay đổi sắc mặt: “Anh nhẹ chút thôi, đừng đánh người bị thương…”

Diêm Phong bỗng nhiên mở to hai mắt, xoay người tránh né cú đánh lén của Cô Mang.

Cô Mang nhìn Thư Ngọc: “Xem đi, anh ta làm sao dễ dàng bị thương chứ?”

Diêm Phong nhanh chóng hiểu rõ tình hình hiện tại. Anh ta nhíu mày, khi nhìn Thư Ngọc trong ánh mắt có vài phần nghiêm nghị: “Tiểu Ngọc, bản lĩnh và chỉ số thông minh của em không tốt, tới đây xem náo nhiệt làm gì? Hồi ở trong tổ còn chưa nhận đủ giáo huấn sao?”

Thư Ngọc bị dạy dỗ rụt cổ lại, theo bản năng trốn phía sau Cô Mang.

“Tổ trưởng Diêm.” Cô Mang nhàn nhạt cất tiếng, “Vợ tôi đã không còn là tổ viên của anh.”

Diêm Phong nhìn Cô Mang, mày càng nhíu chặt: “Anh cũng vậy, không có khả năng bảo vệ vợ mình sao? Nếu anh khiến cô ấy bị thương nữa, tôi sẽ đòi lại cô ấy. Cho dù cô ấy vụng về còn ăn nói sắc bén, nhiều năm như vậy tôi đã dùng thuận tay rồi.”

Thư Ngọc: “…” Tổ trưởng giỏi thật, ngay cả Cô Mang anh cũng dám giáo huấn.

Cô Mang lại mỉm cười: “Khiến cô ấy bị thương là do tôi không suy nghĩ chu đáo. Nhưng mà tổ trưởng, nếu anh muốn lật lọng, tôi quả quyết không bằng lòng.” Rõ ràng là lời nói hòa nhã, thế nhưng nghe ra sự lạnh lùng nghiêm nghị.

Thư Ngọc yếu ớt nói xen vào: “Này…nơi đây không nên ở lâu, khi nào chúng ta rời khỏi thế?”

Cô Mang và Diêm Phong cùng quay đầu nhìn cô.

Cô hơi lúng túng: “Đã khuya rồi, chúng ta đi thôi.”

Cô Mang bật cười, tiến lên trước ôm eo cô: “Đi, về nhà.”

Diêm Phong không nói gì mà đi theo sát.

Khi ra khỏi tây sương, Thư Ngọc bỗng dưng cảm thấy không ổn, nhưng suy nghĩ kỹ càng vẫn đánh mất đầu mối.

Không ổn chỗ nào nhỉ?

Đột nhiên cô dừng bước.

“Thi thể của Dạ Miêu đâu rồi?”

Trong sân tây sương hoang vu, tĩnh lặng không tiếng người.

Dạ Miêu vốn nên ở gần đây lại không thấy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.