Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 78: Chương 78: Bức tranh đẫm máu




Tiểu Loan đã chết trong căn phòng tối cầm tù Thư Ngọc.

Hoặc là nói, Tiểu Loan không thể sống sót đi ra.

Người đầy tớ đầu tiên bước vào căn phòng tối sỡ hãi tới mức hồn vía lên mây, không phải vì người chết bên trong mà là bức tranh vẽ trên tường.

Trên bức tranh có hai người, một nam một nữ. Cô gái nằm trong lòng chàng trai, xem ra đang thêu thùa. Cảnh nền của bức tranh là một khuê phòng tinh tế, nhưng không giống căn phòng của con gái nhà đàng hoàng —— căn phòng kia bố trí quá sặc sỡ.

Kỳ lạ là, chàng trai trong bức tranh không có đôi mắt, cô gái thì không có miệng.

Tác giả bức tranh có kỹ thuật hội họa vững vàng, đầy tớ vừa vào cửa liền bị bức tranh sống động này hù dọa.

Bởi vì cả bức tranh chỉ có một màu sắc, một màu đỏ tươi đến nỗi biến thành màu đen.

Đây là một bức tranh dùng máu để vẽ ra, mỗi một nét vẽ vẫn còn lưu lại vết máu từ mặt tường chảy xuống.

Tiểu Loan chết vì mất máu quá nhiều, cô dùng chính máu mình vẽ một bức tranh không ai hiểu được.

Thư Ngọc bỗng dưng nhớ tới lời nói của Dạ Thập Tam. Cô ta nói, bạn cô không cần gấp gáp.

Không gấp, bởi vì lúc ấy Tiểu Loan đã tắt thở.

Chuyện người chết lần thứ hai tại bắc viên đã kinh động đến Khưu Chính Khuynh.

Nào ngờ, Khưu Chính Khuynh hấp tấp chạy tới phòng tối, nhìn thấy bức tranh trên tường anh ta liền phát điên.

Mọi người chưa bao giờ trông thấy bộ dạng điên cuồng của Khưu đại công tử, vừa khóc vừa cười, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì.

Nha hoàn mau chóng đi tìm Khưu Bình Bình.

Lúc Khưu Bình Bình tới nơi, Khưu Chính Khuynh đã không còn nhận ra ai nữa, miệng anh ta cứ nói: “Y Y…Y Y…”

Mọi người đều nói bức tranh kia là tà ma, Khưu Chính Khuynh bị trúng tà nên mới biến thành như vậy, vì thế khi Thư Ngọc chạy tới phòng tối, bức tranh kia đã bị tiêu hủy, chỉ để lại một mảng máu to, làm thế nào cũng lau không sạch.

Dòng máu phải đậm đặc bao nhiêu mới có thể ngoan cố lưu lại trên mặt tường?

Thư Ngọc nghe được một lão bộc oán trách: “Tạo nghiệp chướng mà, lúc còn sống thì giết chị em của mình, chết rồi còn lưu lại thứ tà môn hãm hại thiếu gia chúng ta.”

Có người tiếp lời: “Lúc trước tôi đã cảm thấy thiếu gia không nên cưới cô ta làm thiếu phu nhân, bộ dạng yêu nghiệt, lại còn bị câm! Người trong tộc của cô ta cũng quái dị. Thật là xui xẻo mà.”

Thư Ngọc bỗng dưng cảm thấy khó chịu.

Tiểu Loan không hề giỏi việc tính kế. Hiện trường giết người không xử lý ổn thỏa, mu bàn tay trúng tên cũng không biết che dấu từ sớm, còn lỗ mãng đưa chiếc khăn dính vết máu của Chử Phượng Nhan cho người khác.

Tiểu Loan luôn phá vỡ quan điểm của người ngoài đối với mình. Người trong tộc cho rằng cô là người an phận, ai ngờ cô quyết ý thoát ly gia tộc mà lấy Khưu Chính Khuynh; mọi người tại bắc viên nghĩ rằng cô rất lương thiện yếu đuối, thế nhưng cô lại tự tay giết chết chị em cùng tộc.

Mọi người tưởng rằng, nếu cô chịu phối hợp, tòa án sẽ cảm thông không phán tội tử hình, ai ngờ cô lại dùng cách thức đoạn tuyệt thế này để kết thúc mạng sống của mình.

Cô không biết nói, cũng không biết chữ, ngay cả biện hộ cho bản thân cũng không được. Chẳng ai biết trong lòng cô suy nghĩ gì, vì thế miệng lưỡi thiên hạ hình dung cô là một yêu nghiệt.

Lúc còn sống bị người ta khinh thường, chết rồi cũng không thoát khỏi những lời tục tĩu.

Thư Ngọc quyết định phải đi gặp Khưu Chính Khuynh một lần.

Trực giác cho cô biết, mấu chốt của mọi việc là tại nơi Khưu Chính Khuynh.

Khưu Chính Khuynh quả nhiên giống như lời đồn đãi, thần chí mơ hồ.

Thư Ngọc trao đổi vài câu với bác sĩ riêng của Khưu gia mới biết được, không phải do tà ma mà bọn tôi tớ loan truyền.

Lúc trước Khưu Chính Khuynh cầm lấy hộp tú hoa châm giả nên bị trúng độc. Chất độc còn chưa loại bỏ sạch sẽ trong hệ thần kinh, anh ta lại gặp phải một cú kích động lớn như vậy.

Cú kích động này khiến độc tố quay lại, thần chí của anh ta trở nên mơ hồ.

Bác sĩ nói, nếu Khưu công tử có ý chí kiên cường, hẳn là có thể khôi phục.

Nhưng ngày ngày Khưu Chính Khuynh đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của mình, không thể thoát khỏi.

Thư Ngọc ngồi bên cạnh Khưu Chính Khuynh, lắng nghe anh ta vô thức lẩm bẩm.

“Tôi từng có rất nhiều rất nhiều rất nhiều phụ nữ, bản thân tôi cũng không đếm hết.” Khưu Chính Khuynh vừa cười nhạo vừa lẩm nhẩm, “Nhưng mà bọn họ không hề giống cô ấy. Bọn họ chỉ thích tiền tài và quyền lực của tôi, nhưng Y Y thì không.”

Anh ta bỗng nhiên ra vẻ thần bí, ghé sát Thư Ngọc: “Cô biết không, Y Y bằng lòng chết vì tôi.”

“Trong lúc thảm hại nhất tôi đã quen biết Y Y, cô ấy không biết tôi là ai, nhưng vẫn luôn ở lại bên cạnh tôi. Chúng tôi bị nhốt trong Phong Thúy Lâu suốt một tháng trời. Nếu không vì lúc ấy mắt tôi bị mù thì tôi làm sao không thể nhận ra cô ấy? Làm sao không nhận ra chứ?!”

Thư Ngọc nhẹ giọng dỗ dành: “Đúng vậy, anh khẳng định sẽ nhận ra cô ấy. Anh thích cô ấy đến vậy, không có lý do gì nhận lầm người.” Nói xong câu cuối cùng, cô bình tĩnh quan sát sắc mặt của anh ta.

Chỉ thấy anh ta sững sờ, sau đó đờ đẫn nói: “Tôi nhận lầm Y Y sao?”

Bỗng nhiên anh ta nắm thật chặt cánh tay của Thư Ngọc, hạ thấp giọng nói: “Tôi cũng không muốn nhận lầm đâu, ai ngờ Y Y không phải là cô nương của Phong Thúy Lâu, ai ngờ cô ấy không biết nói? Thảo nào…thảo nào suốt một tháng trời, cô ấy chỉ im lặng ở bên tôi, chẳng nói câu nào.”

“Tôi nên phát hiện sớm hơn, ngoại trừ Y Y của tôi thì chẳng có ai cam tâm tình nguyện trộm tú hoa châm cho tôi? Còn giết cả Chử Phượng Nhan? Tại sao cô ấy ngốc như vậy…”

Thư Ngọc lẳng lặng nhìn Khưu Chính Khuynh, trong lòng loáng thoáng đã có đáp án.

Chàng trai không có đôi mắt và cô gái không có miệng trên bức tranh bằng máu.

Cô gái đã chết, chàng trai phát điên.

Bỗng nhiên Khưu Chính Khuynh nhíu mày, hình như anh ta nghĩ ra gì đó, khóe miệng bất giác cong lên: “Thực ra, có lẽ Y Y đã nói với tôi rồi.”

Thư Ngọc sửng sốt. Tiểu Loan bị câm, làm sao nói chuyện được với Khưu Chính Khuynh?

Khưu Chính Khuynh nói tiếp: “Tôi hỏi cô ấy, em tên gì? Cô ấy không nói lời nào. Tôi lại hỏi cô ấy, chờ chúng ta thoát khỏi nơi này, em lấy anh được không, Khưu Chính Khuynh anh sẽ đối tốt với em. Tôi nói, nếu em bằng lòng thì hãy nói cho anh biết tên của em, được không?”

Tia sáng nhạt của hoàng hôn chiếu vào căn phòng hạ đẳng tại Phong Thúy Lâu, chàng trai dính máu đầy người nằm trên giường hỏi cô gái bên cạnh, em có bằng lòng lấy anh không? Bằng lòng thì hãy nói cho anh biết tên của em.

Chàng trai chơi bời trăng hoa đã nhiều năm lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, anh ta không biết đáp án của cô gái là gì.

Cô gái hơi sửng sốt, hai gò má ửng đỏ. Cô có chút khẩn trương, theo bản năng mở miệng: “Y! Y!”

Chàng trai ngớ ra, sau đó mỉm cười: “Thì ra em gọi là Y Y.”

“Em cho anh biết tên của em, điều đó chứng tỏ em đã nhận lời cầu hôn của anh, em không được hối hận đâu đấy!” Đã lâu rồi anh ta không có tươi cười thoải mái như vậy.

“Y! Y!”

“Đừng vội đừng vội, anh đã hiểu tâm ý của em, anh nhất định ghi nhớ tên em trong lòng. Em cũng phải giữ lời hứa, sau này nhất định phải lấy anh.”

“Y! Y!”

“Này, em nghiện nói rồi à?”

……

Lúc đó anh ta không hề biết cô bị câm, cũng không biết tên của cô chẳng hề có chút liên quan đến “Y”.

Còn cô thì âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau này cô muốn lấy anh ta.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Tại cửa hàng thêu, chỉ một cái nhìn cô đã nhận ra anh ta, rốt cuộc không thể dời chuyển tầm mắt. Anh ta ngoái đầu nhìn cô, chỉ nói lại là một tiểu thư khuê các đã bị anh ta mê hoặc.

Khưu Chính Khuynh co người ngồi trên ghế, không biết lại nghĩ tới điều gì, anh ta cười như một đứa trẻ.

Anh ta lẩm bẩm một mình, Thư Ngọc không hiểu được câu nào, cô chỉ đành cáo từ.

Tại cửa sân, cô gặp được Khưu Bình Bình đang vô cùng lo lắng.

“Anh tôi sao rồi?” Cô ta vội vàng hỏi han.

Thư Ngọc đáp: “Tiểu Loan chính là Y Y mà anh cô đã tìm rất nhiều năm.”

Khưu Bình Bình ngơ ngác, hồi lâu sau mới nói: “Cho nên cô ấy để lại bức tranh bằng máu kia, chính là muốn anh tôi áy náy đau khổ ư?”

Thư Ngọc hơi mỏi mệt: “Tôi không biết.”

Cô Mang ở trong phòng đợi Thư Ngọc trở về, vừa ngước mắt lên anh đã thấy cô buồn phiền bước vào.

“Sao vậy, ra ngoài một chuyến trên mi tâm lại mọc thêm phiền phức?” Anh cười cô, vươn tay day day mày cô giãn ra.

Cô vòng tay qua cổ anh, tựa vào lồng ngực anh, im lặng không nói gì.

Anh cảm giác được sự ỷ lại của cô, anh chỉ cười không nói câu nào, vỗ lưng cô coi như trấn an.

Cô bỗng dưng suy nghĩ, Tiểu Loan để lại bức tranh kia thật sự là muốn khiến Khưu Chính Khuynh áy náy sao?

Cô gái kia từ nhỏ đã mất đi tiếng nói, có lẽ vào lúc cuối cùng của sinh mệnh cô đã dốc hết sức muốn nói với người mình thích ——

Em là Y Y, em giữ lời hứa đến kết hôn với anh đây.

Anh hãy nhìn em một lần đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.