Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 120: Chương 120: Cuộc hẹn nửa đêm




Cô Mang dính lấy Thư Ngọc mấy ngày liền, quấn quýt lấy cô khiến cô chẳng đi đâu được.

“Tối nay anh không phải có hẹn việc công sao?” Thư Ngọc nghiêng đầu liếc anh, “Nếu còn không đi coi chừng muộn đó.”

Anh gối lên đùi cô, buồn chán lật trang sách: “Không muốn đi.”

Cô bất đắc dĩ: “Không đi cũng được?”

Tính khí của anh càng ngày càng khiến người ta khó đoán, ngay cả việc công cũng tùy ý gác lại. Nhớ lại hồi trước, anh bận bịu nhiều việc đến mức cô lén về trấn Thanh Hà anh cũng không biết, bây giờ thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô, thật khiến cô chẳng thể làm gì được.

Cô phải thầm giải quyết nhiệm vụ của Hạ Tử Trì, nếu có thể thì phải gặp Mr. X thần bí kia một lần.

Nhưng hôm nay anh ở lì đây, nên làm sao bây giờ.

Anh bỗng dưng tủi thân nói: “Em muốn đuổi anh đi hả?”

Cô bật cười: “Phải, anh không thành thật chút nào. Đi mau đi.”

“Này,” anh nắm bàn tay cô, “Nếu anh đi rồi, ai sinh con với em đây?”

Cô lúng túng: “Suy nghĩ đen tối như vậy, anh anh anh ——”

Sau một tràng “anh” thì im bặt.

Anh tỏ vẻ vô tội: “Chuyện càng không trong sáng hơn chúng ta cũng làm cả rồi…”

Cô che ngay miệng anh lại, bên tai ửng đỏ khó mà kiềm chế.

Anh tiện thể hôn lên lòng bàn tay cô, mỉm cười: “À…da mặt vẫn mỏng thế.” Nói xong, anh chợt xoay người ngồi dậy, cúi đầu nhìn cô, “Em không thích trẻ con à?”

Khuôn mặt cô lại đỏ lên.

Trẻ con ê a bi bô, bụ bẫm đáng yêu, làm sao không thích chứ?

Chỉ cần nghĩ đến cô và anh sẽ có một đứa bé đáng yêu, cô liền cảm thấy ấm áp không thôi.

Thế nhưng đối mặt với bộ dạng lưu manh của anh, cô không muốn thừa nhận.

Anh nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt của cô, ý cười bên miệng càng sâu hơn.

“Anh vốn muốn một đứa con gái, tên cũng đặt xong rồi.” Anh nói, “Chỉ một chữ ‘Giác’.”

Giác, viên ngọc thuộc về vua chúa, cao quý thuần khiết, bảo bối của anh và cô.

Trước đó da mặt cô còn mỏng không muốn bàn tới đề tài này, lúc này lại nhịn không được mà nhíu mày: “Không được. Nguồn gốc quá cao sang, không gần gũi tí nào.” Cô chẳng muốn con gái mình gánh vác số phận càng cao càng cô độc.

Anh sờ cằm, nghiêm túc nói: “Cho nên anh thay đổi chủ ý, anh muốn con trai.”

“Con trai rất tốt, nếu anh không ở đây, nó không chỉ ở bên cạnh em, mà còn có thể bảo vệ em chu đáo.” Anh cười nói, “Lòng hiếu kỳ của em rất mạnh mẽ, lại có lòng dạ nghĩa hiệp, anh phải cố gắng sinh nhiều con trai mới đủ bảo vệ em.”

“Anh không ở đây?” Cô lại nắm bắt được một điểm trong lời anh, “Anh muốn đi đâu? Ngoại trừ bên cạnh em, không cho phép anh đi đâu hết!”

“Được.” Anh gật đầu, “Anh không đi đâu hết.”

“Không được gạt em.” Cô nhướn mày trừng anh.

Anh mỉm cười: “Gạt em, anh là cún con.”

Cô nhìn chằm chằm mắt anh, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Bà nội gửi thư đến, nói là muốn đi bái tế bà cô của em, anh nói xem, chúng ta có nên đi không?” Ở trong thư Hằng Nghi có đề cập tới chuyện này, cũng hy vọng có thể đưa Thư Ngọc đến mộ phần Hằng Tịch một lần.

Sau một lúc lâu trầm ngâm, anh hỏi: “Khi nào?”

Cô lấy thư ra xem, đáp: “Một tuần sau bà nội cùng ông nội sẽ từ Phong Đài khởi hành đến nơi mai táng của bà cô.”

Anh nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đi muộn một chút.” Trước đó anh có hai chuyện phải làm. Chuyện thứ nhất là tìm hiểu tại sao trong tay cô có tấm ảnh của Mr. X, chuyện còn lại là đi một chuyến đến huyện Hoài Tông thôn Thái Bảo gặp Liêu thần y, anh có một số chuyện muốn hỏi ông thầy lang dạo kia.

“Cũng được. Anh giải quyết xong chuyện của anh rồi chúng ta đi.” Trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa lúc thừa dịp một tuần này để giải quyết đơn hàng nhiệm vụ kia của nhà in Hàm Phong, thuận tiện tìm ra tin tức của Mr. X.

Đêm nay, Thư Ngọc không ngủ say, cô lờ mờ cảm thấy người bên gối khoác áo ngồi dậy.

Động tác của Cô Mang rất nhẹ, sau khi mặc áo khoác xong, anh cúi người hôn lên thái dương của cô, lúc này mới khẽ khàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Thư Ngọc nhắm mắt, để mặc nụ hôn tựa như lông vũ của anh dừng trên trán mình.

Đợi anh đi được nửa khắc thì cô mới mở mắt ra.

Đã trễ thế này, anh đi làm gì?

Cô choàng áo khoác, đẩy cửa ra, đi trên hành lang dưới ánh trăng.

Hành lang trong nhà im ắng, không có chút tiếng người.

Trong bóng đêm chỉ có ánh nến bên trong thư phòng.

Cô rón ra rón rén đi qua, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong thư phòng, nhưng lại không dám dựa quá gần, bởi vì cô biết được tính cảnh giác của Cô Mang cao bao nhiêu.

Trên cửa sổ chiếu ra một bóng người, chắc chắn là Cô Mang.

Anh đứng trước bàn, không biết đang làm gì.

Thư Ngọc chớp mắt, trông thấy trong thư phòng lại có thêm một bóng người.

Người kia vóc dáng cao lớn, cách chiếc bàn đối diện Cô Mang.

Ánh nến chập chờn, hai bóng người cao lớn bất động.

Xem tư thế này, hình như đang bàn bạc chuyện quan trọng.

Thư Ngọc bỗng dưng nhớ tới, trên lịch trình của Cô Mang quả thật viết rằng hôm nay có cuộc hẹn việc công.

Sao anh lại đem việc công dời tới đêm khuya?

Ban ngày thì quấn quýt lấy cô không rời, nửa đêm đợi cô ngủ say mới giải quyết một mớ việc công phức tạp, rốt cuộc tật xấu này từ đâu ra?

Cô không khỏi tức tối, anh canh giữ bên cạnh cô như vậy, ngược lại cứ như là sợ cô chạy ra ngoài gây chuyện…

Nghĩ tới đây, cô chợt sửng sốt.

Anh làm sao biết được gần đây cô muốn ra ngoài làm một việc?

Hơn nữa cô định giấu anh để làm việc này.

Trong thư phòng, Cô Mang ngồi xuống, hai bàn tay đan vào nhau nằm trên chiếc bàn, anh ngước mắt nhìn Diêm Phong nghiêng người ở phía đối diện.

“Những điều tôi biết đại khái chỉ có vậy thôi.” Cô Mang nói, “Tôi nghĩ, với năng lực của tổ trưởng nhà in Hàm Phong, anh chắc là đã biết được phần lớn tin tức.”

Diêm Phong nhíu mày: “Tại sao anh nói cho tôi biết?”

Cô Mang cố tình lấy lòng anh ta. Không tệ, anh ta quả thật điều tra được không ít manh mối, nhưng lời Cô Mang vừa nói, có rất nhiều chuyện anh ta không biết.

Nhất là tin tức về vi trùng sống.

Lần đầu nghe được.

Cô Mang nhún vai: “Đây chẳng lẽ không đúng với ý định ban đầu của anh sao? Đưa tôi vào cuộc, sau đó chúng ta cùng liên kết nhổ đi cái đinh này.”

Diêm Phong sửng sốt: “Nói vậy, anh đồng ý rồi?”

“Nếu không thì tại sao tôi nói ra những chuyện điều tra ra được cho anh nghe?” Cô Mang nhướn mày.

Diêm Phong bỗng nhiên mỉm cười: “Tôi biết anh sẽ đồng ý.” Dứt lời anh ta đẩy một cái túi bằng da thời Văn Tông đến trước mặt Cô Mang.

“Đây là toàn bộ những gì tôi biết.” Anh ta nói, “Tôi tưởng rằng sẽ đưa cho anh sớm hơn, không ngờ phải đợi đến bây giờ.”

Cô Mang không vội vàng nhìn xem bên trong cái túi đựng gì. Anh lẳng lặng nhìn Diêm Phong, nói: “Có lẽ anh đã biết người trong lòng của anh đóng vai diễn gì bên trong chuyện này. Tôi hỏi anh, nếu sự việc vượt khỏi tầm tay, dự tính ban đầu của anh có thay đổi hay không?”

Anh vì Gia Tuệ mới dính vào chuyện này, nếu diệt trừ Lễ Cung Tú Minh nhất định sẽ gây tổn hại đến Gia Tuệ, việc này anh làm hay không làm? Lễ Cung Tú Minh anh có trừ khử hay không?

Diêm Phong không đáp mà hỏi lại: “Nếu tình huống tương tự, Gia Tuệ đổi thành Thư Ngọc, anh có diệt trừ Lễ Cung Tú Minh hay không?”

“Không.” Cô Mang không hề nghĩ ngợi đáp ngay.

Diêm Phong hừ lạnh một tiếng: “Vậy anh còn hỏi tôi?”

Cô Mang thản nhiên nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, giả thuyết này của anh hoàn toàn không vững chắc. Những chuyện Gia Tuệ đã làm, trong điều kiện tương tự, Thư Ngọc sẽ không làm.”

Diêm Phong sửng sốt, lúc này đôi mắt lạnh lùng, chẳng nói lời nào.

“Còn có một chuyện,” Cô Mang bỗng nhiên chuyển đề tài, “Là việc riêng. Tôi muốn hỏi, gần đây có phải nhà in Hàm Phong có nhiệm vụ nào cử Hạ Tử Trì đi làm không?”

Sắc mặt Diêm Phong dịu xuống, hình như không nghĩ tới Cô Mang sẽ chuyển sang đề tài này.

“Tôi cũng không rõ.” Anh ta đáp, “Nhà in Hàm Phong mỗi ngày đều nhận được rất nhiều đơn hàng, tôi chưa từng can dự đến từng cái một. Nhưng tôi có thể trở về hỏi thành viên phân công trong nhà in.”

Dừng một chút, anh ta lại nhíu mày: “Anh hỏi điều này làm gì? Muốn nhúng tay vào đơn hàng của nhà in ư?”

Cô Mang nhướn mày: “Chỉ là mấy hôm nay tôi nhìn thấy Hạ nhị công tử quanh quẩn gần nhà tôi, nói là muốn tìm vợ tôi.”

Diêm Phong khó hiểu: “Có vấn đề gì sao?” Việc Hạ Tử Trì tới cửa tìm Thư Ngọc có liên quan gì đến nhà in Hàm Phong giao nhiệm vụ cho Hạ Tử Trì?

Cô Mang cười cười: “Thật sự không có vấn đề, chỉ là mỗi lần Hạ Tử Trì có hành động như vậy, anh ta luôn kéo vợ tôi vào nhiệm vụ của anh ta. Lúc này tôi hy vọng là tôi quá đa nghi rồi.”

Diêm Phong không tỏ rõ ý kiến: “Tôi giúp anh hỏi thử xem.”

“Tôi cũng có một chuyện muốn hỏi anh.” Diêm Phong bỗng nhiên nhíu mày nói, “Hành động gần đây của anh là có ý gì? Việc Đàm công từ chức đã gây sóng gió ở Bắc Bình, hành động này của anh cũng muốn theo gót Đàm công sao? Anh cũng biết thế cục hiện giờ đã căng thẳng đến mức nào rồi.”

Cô Mang khẽ cười một tiếng: “Tôi hỏi anh, chịu nhục và khẳng khái hy sinh, anh chọn cái nào?”

Diêm Phong hơi đăm chiêu, sau một lúc lâu mới đáp: “Tôi chọn khẳng khái hy sinh. Anh chọn thế nào?”

“Tôi ư?” Cô Mang híp mắt, “Tôi không chọn cái nào cả.”

Diêm Phong sửng sốt.

Cô Mang thản nhiên nói: “Tôi nên rút lui từ lâu. Tôi đã sắp đặt ổn thỏa những việc nên làm, điều tra xong chuyện di tộc triều Thanh, tôi sẽ từ chức.”

Diêm Phong cảm thấy khó tin: “Anh cho rằng anh muốn chạy, vị Bắc Bình kia sẽ cho anh đi sao?”

“Thế thì phải xem lợi thế mà tôi đưa ra có đủ sức nặng hay không.” Khóe miệng Cô Mang khẽ nhếch lên.

Diêm Phong ngạc nhiên: “Anh…”

Cô Mang cười vô hại: “Thứ quyền lực này, đối với tôi nó không hề quan trọng. Từ lúc rẽ vào ổ chăn của vợ, tôi đã quyết tâm không muốn rút ra khỏi đây.”

“Diêm vương, tôi khuyên anh một câu.” Cô Mang nhìn Diêm Phong, hiếm khi trịnh trọng, “Ủy quyền, lui đi. Người Trung Quốc cùng người Trung Quốc đánh nhau đầu rơi máu chảy, không có ý nghĩa gì.”

Diêm Phong đi rồi, đêm khuya đã qua một nửa.

Cô Mang nhẹ nhàng trở về phòng. Thư Ngọc đang ngủ say trên giường.

Anh cởi áo ngoài, không vội vã tiến vào chăn. Đợi đến khi hơi lạnh ban đêm trên người tan dần, anh mới nằm xuống, theo thói quen vươn tay ôm người bên cạnh vào lòng.

Chóp mũi ngửi được mùi hương trên tóc cô, lúc này anh mới yên ổn nhắm mắt lại.

Có tiếng chim hót xa xăm trong đêm tối, nơi nào đó trong nhà in Hàm Phong có ánh đèn thắp sáng cả đêm.

Diêm Phong đẩy cửa vào, liền trông thấy có người tựa vào sofa.

“Đã trễ thế này, sao anh lại ở đây?” Diêm Phong nhíu mày nhìn Hạ Tử Huân.

Hạ Tử Huân xoa xoa huyệt thái dương, anh ta đứng lên: “Vì chuyện anh giao cho tôi mà tôi đã bôn ba nửa năm trời, anh thấy tôi liền có thái độ này sao?”

Diêm Phong dịu sắc mặt: “Đêm nay tâm trạng không tốt, xin lỗi.”

Hạ Tử Huân không nói lời vô ích, đưa một chiếc túi giấy cho Diêm Phong: “Tìm được rồi, lần này chắc là không sai.”

Diêm Phong cầm lấy túi giấy, anh ta hơi xuất thần, lại nghe Hạ Tử Huân nói tiếp: “Huyện Hoài Tông thôn Thái Bảo có một dòng sông gọi là Phúc Lộc Hà. Khoảng chừng hai trăm năm trước, dân bản xứ gọi nó là, Thất Sương Hà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.