Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 48: Chương 48: Du thuyền tháng sáu




Bến tàu Tần Gia.

Thư Ngọc đứng trên du thuyền, nhìn người tới người đi trên bến tàu. Hôm nay ánh nắng hơi chói chang, cô theo bản năng đè thấp vành nón rộng, sau đó cảm thấy bên hông có một bàn tay vòng qua. Cô nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta phải đi trên biển bốn ngày sao?”

Cô Mang dùng bàn tay còn lại chỉnh nón cho cô: “Bốn ngày rưỡi. Sau đó chúng ta sẽ tới điểm đến.”

Cô nhảy nhót: “Hôm chúng ta tới ông nội cũng sẽ đến luôn sao?”

Anh cong khóe miệng: “Ừm. Một tuần trước ông đã viết thư cho anh, bảo anh mang theo em đến Bồng Tễ Viên. Ông cụ rất nhớ em.”

Tại bến tàu, cơn gió thổi mạnh làm chiếc váy dài của cô bay phất phới. Cô cực kỳ vui vẻ, lực cản đón lấy ngọn gió, cô ôm cổ anh, hôn liên tục lên hai má anh.

Hai người đều còn trẻ dung mạo xuất chúng, chỉ đứng sóng vai trên boong tàu thôi cũng đã thu hút không ít sự chú ý. Giờ phút này hành động lớn mật của Thư Ngọc càng thu hút tầm mắt người khác hơn nữa, có mấy người hành khách ngoại quốc huýt sáo.

Lúc này cô mới hậu tri hậu giác cảm thấy ngượng ngùng, cả khuôn mặt vùi trước ngực anh.

Bởi vì hiếm khi cô chủ động cho nên tâm trạng của anh rất tốt: “Thế nào, có gan hôn mà không có gan chịu trách nhiệm à?”

Cô quả nhiên bị gợi lên ý chí chiến đấu: “Ai nói không dám, em còn dám nữa…”

Nói chưa xong, nụ hôn của anh đã đặt xuống. Nụ hôn này không giống như nụ hôn bồng bột của cô, nụ hôn nồng cháy của anh trong nháy mắt cướp đi tất cả giác quan của cô.

Tiếng nói của mọi người và âm thanh ồn ào đều bị vứt sau đầu, chỉ còn tiếng gió và hơi thở hổn hển trầm thấp vang lên bên tai.

“Khụ khụ. Tuy rằng không muốn quấy rầy vợ chồng hai vị, nhưng mà hai người thế này thì sẽ làm tắc nghẽn boong tàu mất.”

Thư Ngọc giật mình, theo bản năng đẩy Cô Mang ra, thế nhưng cánh tay của anh giữ chặt khiến cô không thể động đậy.

Trông thấy cách hơn hai bước trên boong tàu, Hàn Kình mặc bộ đồ đơn giản ngậm điếu thuốc dựa vào lan can du thuyền, anh ta đầy hứng thú nhìn chằm chằm Thư Ngọc và Cô Mang.

“Sao anh lại ở đây?” Thư Ngọc trừng mắt. Tên này cũng là khách du lịch?

Hàn Kình bắn tàn thuốc, nói: “Sao tôi không thể ở đây? Đây là thuyền của tôi, tôi ở trên thuyền mình giám sát nhân viên làm việc, có gì không được chứ?”

“Thuyền của anh?” Thư Ngọc càng kinh ngạc.

Hàn Kình phì cười: “Nhìn tất cả bến tàu của Tần Gia, có bao nhiêu chiếc không phải của nhà họ Hàn?”

Thư Ngọc nghẹn lời.

Cô Mang thản nhiên chào hỏi Hàn Kình: “Cảm ơn anh đã tiếp đãi nồng hậu.”

Hàn Kình khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

Thư Ngọc quay đầu nhìn Cô Mang: “Huh? Anh cũng biết thuyền này là của anh ta?”

“Ừm.” Cô Mang gật đầu, “Vì vậy anh yêu cầu phần trọn gói xa xỉ nhất.” Dừng một chút, anh bổ sung, “Miễn phí.”

Thư Ngọc vui vẻ: “Thế cơ à, vậy đúng là nên cám ơn anh đã tiếp đãi nồng hậu.”

Khuôn mặt Hàn Kình càng đen thêm mấy phần, anh ta khoát tay định bỏ đi. Anh ta còn chưa đi được vài bước, năm người thủy thủ khiêng một cái sọt lớn đi qua, chắn cả đường đi.

Đằng sau thủy thủ còn có những cô gái mặc đồng phục màu trắng đi theo.

Thư Ngọc tò mò: “Những người này đều là nhân viên phục vụ trên du thuyền ư?”

Hàn Kình đáp: “Phải. Các cô ấy phụ trách hậu cần cho chiếc du thuyền vào tháng sáu.”

“Ồ, những cô này đều là mỹ nhân đó.” Thư Ngọc chế nhạo nhìn Hàn Kình một cái.

Hàn Kình nở nụ cười: “Cô phu nhân đừng tự ti mặc cảm, trong mắt Cô tiên sinh không chứa bất cứ mỹ nhân nào khác.” Lời còn chưa nói xong, Thư Ngọc đã phát cáu, Hàn Kình giống như cá chạch lẫn vào nhóm thủy thủ mau chóng chạy đi.

Cô Mang thản nhiên liếc nhìn về phía Hàn Kình biến mất, sau đó anh cúi đầu nghiêm túc nói với người trong lòng: “Anh ta nói không sai.”

Thư Ngọc: “…”

***

Mấy tiếng còi vang lên, du thuyền rời bến tàu.

Màu sắc xanh biếc đập vào tầm mắt, trời đất mênh mông, gió biển phần phật.

Ánh nắng chói chang khiến hai má Thư Ngọc ửng đỏ, Cô Mang thử nhiệt độ trên má cô, anh cười nói: “Má hồng xinh đẹp vẫn còn đó.”

Thư Ngọc che mặt: “Không được không được, sau khi má hồng sẽ thành than đen.” Dứt lời cô liền đi vào trong khoang thuyền.

Cô Mang bật cười, thủng thẳng theo sau cô đi vào phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ chung của du thuyền có thưa thớt vài người ngồi mấy bàn.

Thư Ngọc chọn cái bàn tròn nhỏ sát cửa sổ, cô tháo mũ xuống móc trên lưng ghế. Rất nhanh có người phục vụ đi tới, hỏi hai người có cần đồ uống hay bánh ngọt không.

Cô Mang gọi hai tách trà lài và một dĩa bánh xốp.

Thư Ngọc thì đầy hứng thú quan sát cô phục vụ trẻ tuổi. Cô chỉ vào tấm nhãn trước ngực người phục vụ: “Đây là tên của cô, hay là biệt hiệu của nhân viên phục vụ trên thuyền.”

Người phục vụ là cô gái trẻ chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt tròn tròn trắng mịn thanh tú, nghe được câu hỏi của Thư Ngọc, đầu tiên cô ta đỏ mặt, sau đó đáp: “Là quản lý đặt cho chúng tôi.”

Trên nhãn của cô ta, dùng kiểu chữ thường viết hai chữ “đại mạo” (đồi mồi).

Thư Ngọc mỉm cười với cô gái: “Tên này không tệ, phúc hậu.”

Khuôn mặt cô gái càng đỏ hơn: “Cám ơn tiểu thư.”

Mới vừa chọn xong món thì đã có người phục vụ đi tới bưng lên trà lài và bánh xốp. Lúc này là một cô gái lớn tuổi hơn cô gái kia một chút, vẫn là dung mạo xinh đẹp. Trên nhãn của cô ta viết “bích tỉ” (ngọc bích).

Đồi mồi, ngọc bích, đều là đá quý thiên nhiên xinh đẹp.

Thư Ngọc kề tai nói nhỏ với Cô Mang: “Đầu óc kinh doanh của Hàn Kình không tệ, anh xem, ngay cả nhân viên phục vụ phụ trách việc gọi món bưng đồ cũng có nhiều tên khác biệt như vậy.”

Cô Mang lấy bánh xốp trong đĩa cắt nhỏ ra đưa qua dĩa của Thư Ngọc: “Đầu óc của anh ta còn hơn thế nữa.”

Thư Ngọc nhấp một ngụm trà lài: “Chậc, em còn tưởng rằng anh ta là một gã quê mùa đấy.”

Cô Mang bật cười: “Không có ai hiểu được chuyện phong hoa tuyết nguyệt hơn anh ta.”

Thư Ngọc tò mò: “Anh và anh ta xấp xỉ tuổi với nhau, nhưng anh ta một chưa lập gia đình, hai không có người yêu nghiêm chỉnh, anh ta định chơi bời cả đời sao?”

Cô Mang gõ nhẹ đầu cô: “Anh ta muốn chơi bời là chuyện của anh ta, cần em bận tâm làm gì?”

Thư Ngọc rụt đầu: “Em chẳng phải tò mò thôi sao…”

Rốt cuộc là loại phụ nữ nào mới lọt vào tầm mắt của Hàn Kình?

Bỗng nhiên, tiếng nói trẻ em lanh lảnh phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng nghỉ.

“Xin hỏi Lạc Thần Hoa tiểu thư có ở đây không?”

Thư Ngọc đang ngắm biển qua cửa sổ nghe tiếng liền quay đầu lại. Chỉ thấy một cậu bé chừng mười mấy tuổi đứng ở cửa phòng nghỉ. Cậu ta mặc chiếc áo khoác ngắn mà ngư dân thường mặc, lộ ra hai đôi chân gầy gò như cái cọc, trên mái tóc đen nhánh đội một cái nón bằng nỉ xiêu vẹo.

Hành khách của mấy bàn còn lại cũng đều tò mò dời tầm mắt về phía cậu bé đột ngột xuất hiện.

“Trong các chị ai là Lạc Thần Hoa tiểu thư?” Cậu bé lại hô một tiếng, tròng mắt đen láy xoay một vòng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ai là Lạc Thần Hoa tiểu thư?

Phái nữ trong phòng nghỉ vốn không nhiều lắm, ngoại trừ nhân viên phục vụ sau quầy bar, thì chỉ có Thư Ngọc và một cô nàng mặc bộ váy màu đỏ tân thời ngồi bàn bên cạnh.

Thế là tầm mắt mọi người bất giác dừng trên người Thư Ngọc và cô nàng kia.

Thư Ngọc hơi lúng túng nhìn thoáng qua Cô Mang, còn chưa kịp mở miệng thì cô nàng ở bàn bên cạnh nghiêm túc nói: “Quý ông nhỏ à, chị không phải tên là Lạc Thần Hoa.”

Một chàng trai ngồi cùng cô nàng kia mỉm cười: “Mân Lâm, em đừng dọa con nít.”

Cậu bé đi đến trước mặt Thư Ngọc, nhìn thẳng cô: “Vậy chị là Lạc Thần Hoa tiểu thư ư?”

Thư Ngọc lắc đầu: “Chị không phải.”

Vẻ thất vọng trong mắt cậu bé khiến Thư Ngọc có chút không đành lòng: “Em tìm…Lạc Thần Hoa tiểu thư có chuyện gì không?”

Cậu bé đáp: “Chỗ em có một bức thư muốn giao cho chị ấy.”

“Vậy em có biết vị tiểu thư kia có bộ dạng thế nào không?” Chàng trai mở miệng trước đó cũng tiến gần sang đây.

Cậu bé ngửa mặt: “Chị ấy là người xinh đẹp nhất.”

Xinh đẹp nhất…Thư Ngọc im lặng.

Đại Mạo đứng phía sau quầy bar lau đồ dùng nghe được động tĩnh liền chạy sang đây. Cô ta một tay chống nạnh, tay kia thì xách áo cậu bé: “A Cát Bố, sao em lại lén lên thuyền? Chị đã nói với em từ trước, ở đây không có Lạc Thần Hoa tiểu thư mà em muốn tìm.”

“Nói bậy!” A Cát Bố cố sức giãy chân, khuôn mặt đỏ rần, “Anh nói chị ấy ở trên chiếc thuyền này. Chị khẳng định ghen ghét chị ấy xinh đẹp hơn chị, chị không muốn để anh em tìm được chị ấy!”

Đại Mạo đỏ mặt: “Em nói bậy bạ gì đấy?”

Nhìn thấy một lớn một nhỏ sắp xảy ra xung đột. Cô Mang đứng dậy, làm mấy động tác tách hai người ra. Anh nhìn Đại Mạo: “Sao lại thế này?”

Đại Mạo lấy lại hơi thở, đáp: “Bẩm tiên sinh, là thế này. Đứa trẻ này là con của ngư dân tại bến tàu Tần Gia, từ đầu tháng sáu đã lén lên chiếc thuyền này, nói là muốn thay anh cả đem thư giao cho một tiểu thư tên là Lạc Thần Hoa.”

“Anh cả?” Cô Mang nhướng mày.

Đại Mạo nói tiếp: “Người đó từng là thủy thủ trên chiếc thuyền này, bởi vì một lần tai nạn trên biển mà bị tàn tật, không thể ra biển được nữa. Chúng tôi nghĩ rằng, có lẽ khi anh ta làm việc trên thuyền đã nhất kiến chung tình với vị tiểu thư nào đó, về sau không thể trở lại thuyền, nên muốn gửi một bức thư cho tiểu thư đó.” Dừng một chút, cô ta ra vẻ khinh thường liếc nhìn A Cát Bố đang thở hổn hển, “Ai ngờ anh ta không biết nhờ vả, lại giao thư cho thằng bé ngốc này. Nó mà tìm được người mới hay đó.”

Hóa ra là vậy. Mọi người đều hiểu ra.

“Có thể cho chị xem bức thư này không?” Mân Lâm cúi đầu nói với A Cát Bố, “Có lẽ thông qua nội dung thư sẽ giúp em tìm được Lạc Thần Hoa tiểu thư đấy.”

A Cát Bố lại cảnh giác che thư trong lồng ngực: “Không ai được xem hết. Bức thư này chỉ có Lạc Thần Hoa tiểu thư mới xem được.”

Đại Mạo tức giận: “Ngay cả Lạc Thần Hoa tiểu thư ở đâu em cũng không biết.”

A Cát Bố đột nhiên nhảy dựng lên làm mặt quỷ với Đại Mạo: “Em sẽ tìm được. Hừ!” Dứt lời cậu ta cúi người, thoát khỏi cánh tay Đại Mạo chạy ra phòng nghỉ, nhanh như chớp không thấy bóng đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.