Khưu Bình Bình ở trong ổ chăn không dám động đậy.
Cô ta nhắm mắt giả vờ đang ngủ, đoán rằng nếu là kẻ trộm muốn cướp tiền thì chắc không vào phòng có người đang ngủ.
Quả nhiên, bóng người kia sau khi lục lọi ở chỗ tủ bát một lúc thì quay sang cái hộp kim chỉ lớn của Tiểu Loan.
Khưu Bình Bình vừa thở phào nhẹ nhõm yên tâm, mở mắt ra một tí đã thấy bóng người bỏ qua cái hộp kia, cuối cùng hướng về phía chiếc giường.
Bóng người đứng bên mép giường.
Khưu Bình Bình nhắm chặt hai mắt, không dám thở mạnh. Cô ta cảm thấy cách tấm chăn có một bàn tay đang lần mò trên người cô ta, nhất thời da đầu cô ta run lên, chỉ cầu xin cái bóng không biết là người hay ma kia đừng xốc chăn lên.
Bàn tay kia sờ soạng một hồi, rồi quay sang lần mò trên người Tiểu Loan đang nằm bên cạnh.
Cơ thể của bóng người kia hơi nghiêng xuống, trái tim Khưu Bình Bình suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta sợ bóng người kia nghe được nhịp tim đập mạnh của cô ta.
Khưu Bình Bình cố gắng làm cho hô hấp mình có vẻ êm dịu, một mùi hương thoang thoảng chợt bay vào cánh mũi.
Nhàn nhạt, tựa như cây dành dành trong núi, pha lẫn vài phần trong lành của cỏ xanh.
Nhưng đồng thời Khưu Bình Bình cũng ngửi được một dòng thủy triều âm u lạnh lẽo.
Bóng người cúi xuống rất thấp, Khưu Bình Bình chỉ đành nhắm chặt đôi mắt. Không biết là trực giác hay ảo giác, cô ta cảm thấy bóng người kia tiến đến gần, dừng lại trước mặt cô ta.
Hình như đang nhìn kỹ càng.
Ngay lúc Khưu Bình Bình cảm thấy khó thở, nhịp tim bắt đầu hỗn loạn, sự áp bức trên khuôn mặt chợt nhẹ đi. Bóng người hình như khẽ khàng rời khỏi.
Ngoài cửa sổ gió nổi lên, cành cây vang lên xào xạc.
Cái bóng trong phòng chẳng biết thổi đi đâu, Khưu Bình Bình ngờ ngợ cảm thấy người kia chắc là rời khỏi căn phòng rồi, nhưng có đôi khi lại cảm thấy nó vẫn ở tại góc nào đó trong phòng.
Khưu Bình Bình cứ ngây ngô nơm nớp lo sợ cuộn người trong ổ chăn cả đêm, nửa tỉnh nửa ngủ, cho đến khi mặt trời mọc.
***
Một đêm này, Thư Ngọc ngủ say sưa.
Khi mở mắt, cô mới phát hiện, đêm qua không biết đã có mưa lúc nào.
Cô Mang thức dậy từ sớm, đang nằm trên chiếc giường nhỏ ngắm nghía mái tóc dài của cô.
“Dù sao hôm nay cũng không có việc, ngủ thêm một lúc đi.” Anh nói.
Cô ngáp một cái, nhắm mắt lần nữa tiến vào trong lòng anh. Ai ngờ vừa nhắm mắt không được bao lâu, tại cửa truyền đến tiếng đập như mưa rào.
Cùng với tiếng đập còn có giọng kéo dài như gọi hồn của Khưu Bình Bình: “Thư Ngọc Thư Ngọc Thư Ngọc…Mở cửa nhanh lên ——”
Kẹt một tiếng, cửa mở ra. Thư Ngọc cau mày trông thấy hai người đang đứng chen chúc tại cửa.
Khưu Bình Bình và Tiểu Loan tỏ vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn Thư Ngọc.
Nghe xong lời tường thuật trầm bổng du dương cũng đầy hùng hồn của Khưu Bình Bình, Thư Ngọc hơi ngỡ ngàng, nhưng nhìn thấy hai đôi mắt thâm quầng trên mặt cô ta, dù có nghi ngờ nhưng cũng không thể nói ra miệng.
“Chử Phượng Nhan đã trở về!” Khưu Bình Bình trừng mắt, “Có lẽ cô ta không chết, viện cớ này để kéo dài hôn kỳ, quấy nhiễu hôn lễ của Tiểu Loan và anh tôi. Có âm mưu! Quả nhiên có âm mưu!”
Thư Ngọc bóp trán: “Thế người chết là ai? Là người qua đường mang da mặt của người khác ư?”
Khưu Bình Bình nghẹn lời.
Từ đầu đến cuối Tiểu Loan chỉ im lặng ngồi một bên, nhìn Khưu Bình Bình, rồi lại nhìn Thư Ngọc, ngoan ngoãn vô cùng.
Cô Mang tựa trên ghế dài nhìn ba cô gái, anh bỗng nhiên nở nụ cười: “Hai người nói chuyện ồn ào cả buổi, vết thương trên tay cô dâu đã thay thuốc chưa?”
Lúc này Khưu Bình Bình mới nhớ tới, sáng sớm cô ta đã kéo Tiểu Loan ra khỏi phòng, quả thật còn chưa thay thuốc, nhất thời cảm thấy cực kỳ áy náy: “Hầy, xem tôi hồ đồ chưa kìa, Tiểu Loan tôi giúp cô thay thuốc!” Nói xong cô ta mới phát hiện, trong tay chẳng có gì thì làm sao thay thuốc?
Thư Ngọc đành phải tìm hộp thuốc dự bị trong phòng. Dụng cụ thuốc men đều như nhau, cô cũng không để Khưu Bình Bình làm, tự mình thay thuốc cho Tiểu Loan.
Lúc đầu Tiểu Loan còn hơi ngượng ngùng, lắc đầu tỏ ý tự mình thay, nhưng lúc chuẩn bị lắc đầu thì Thư Ngọc đã tháo băng gạc ra rồi.
“Ơ kìa, Tiểu Loan vết thương của cô sao lại nghiêm trọng thế này hả?” Khưu Bình Bình vừa nhìn thấy vết thương liền kêu to.
Sau khi tháo băng gạc, miệng vết thương trông ghê rợn, hiển nhiên do xử lý không thỏa đáng, có vẻ sẽ mưng mủ.
Thư Ngọc ngước mắt nhìn Tiểu Loan. Tiểu Loan theo bản năng rụt cổ lại.
“Làm sao lại bị thương?” Cô Mang bỗng nhiên cất lời hỏi.
Khưu Bình Bình đáp: “Bị cây kéo đâm trúng.”
Cô Mang lại mỉm cười: “Chỉ là một cô bé sao lại có sức lực mạnh đến vậy, dùng cây kéo đâm xuyên qua bàn tay mình?”
Nhịp tim Thư Ngọc đập mạnh, theo bản năng nhìn tay Tiểu Loan.
Miệng vết thương rất sâu, quả thật xuyên qua, vết thương ở lòng bàn tay nghiêm trọng hơn mu bàn tay nhiều.
Khưu Bình Bình ngại ngùng: “Nên trách anh tôi, bằng không Tiểu Loan cũng chẳng đãng trí.”
Tiểu Loan hơi khẩn trương, cụp mắt xuống giống như đứa bé phạm lỗi.
Cô Mang cười cười, không nói nữa.
Lúc tiễn Khưu Bình Bình ra ngoài, Thư Ngọc lườm cô ta nói: “Bình thường cô và Hạ Tử Trì không có gì làm thì nên đọc nhiều sách một chút. Sự việc có bình thường cỡ nào gặp phải hai người cũng biến thành thần bí. Nói tới điểm này, cô và Hạ Tử Trì thật sự là một cặp trời đất tác thành.”
Câu cuối cùng thành công dời đi sự chú ý của Khưu Bình Bình: “Ai một đôi với tên kia? Tôi phi phi phi…”
Khưu Bình Bình “phi” một hồi rồi đi về.
Thư Ngọc đóng cửa lại, trở về ngồi trên ghế dài, rầu rĩ nhìn Cô Mang: “Em muốn quay về nam viên.”
Cô Mang sờ đầu cô: “Được, bây giờ trở về.”
Anh trả lời rất rõ ràng, ngược lại cô do dự: “Đã hứa với đại đương gia Hằng Tịch ở lại rồi.” Huống hồ cô còn chưa học được bao nhiêu thêu thùa, sau bữa trưa hôm nay đã hẹn đến phòng Hằng Tịch học tiếp.
“Em nói Tiểu Loan yêu Khưu Chính Khuynh rất sâu đậm?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô ngẩn người, đáp: “Đúng vậy, thì sao?”
Anh thản nhiên nói: “Vết thương trên tay cô ta không phải bị kéo đâm trúng, mà là trúng tên.”
Cô sửng sốt.
“Mũi tên ngắn, đầu nhọn, cự ly bắn gần, lực xuyên thấu mạnh mẽ.” Anh chậm rãi nói, “Giống y như mũi tên bố trí tại cơ quan trong phòng đại đương gia Hằng Tịch.”
“Với chiều cao của Tiểu Loan, cánh tay giơ lên, lòng bàn tay vừa lúc nằm ngay ngăn tủ chứa hộp tú hoa châm giả.”
***
Sau bữa trưa, Thư Ngọc đi tới phòng của Hằng Tịch.
Hằng Tịch đã sớm đợi ở đó, bà tay vẫy tay với Thư Ngọc, cười mỉm nói: “Hôm nay tôi dạy cháu một số kiểu hoa văn đơn giản.”
Thư Ngọc không tập trung vào thêu thùa: “Đại đương gia, hộp tú hoa châm bị mất có manh mối gì chưa?”
Hằng Tịch hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Vẫn chưa. Đâu có dễ dàng tìm được như vậy.”
“Bà không sốt ruột ư?” Thư Ngọc khó hiểu.
“Sốt ruột thì có lợi ích gì?” Hằng Tịch thản nhiên nói, “Sốt ruột thì nó có thể trở lại sao?”
“Rất nhiều người ham muốn hộp tú hoa châm này. Cho dù là người ngoài tộc hay trong tộc đều muốn lấy được vật tổ truyền này, chiếm được tuyệt kỹ. Tú hoa châm chỉ là phế vật, thứ thật sự quý giá chính là tú pháp, thế nhưng mấy năm nay thế hệ tiểu bối trong tộc không biết nặng nhẹ, chẳng có mấy người sẵn lòng hạ quyết tâm hiểu thấu tú pháp, toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc làm sao lấy được hộp tú hoa châm kia.”
Hằng Tịch cười cười, lại nói tiếp: “Gia tộc Chử Khố Nhĩ quá ỷ vào hộp tú hoa châm này, sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn. Hiện giờ tú hoa châm mất trộm, chưa hẳn là chuyện xấu.”
Trái tim Thư Ngọc đập mạnh: “Nhưng mà nếu bị người ngoài trộm đi, có thể ảnh hưởng đến việc buôn bán của gia tộc không?” Không có bảo bối trấn tộc, gia tộc Chử Khố Nhĩ làm sao thêu được tuyệt kỹ nghìn xưa “ngàn dặm thành tấc” kia?
Hằng Tịch nói: “Bọn họ không có tú pháp, lấy được tú hoa châm thì có ích lợi gì? Cho dù chúng tôi không còn tú hoa châm, nhưng tú pháp vẫn còn ở đây.”
“Người ngoài luôn nói, không có tú hoa châm tổ truyền, tuyệt kỹ ‘ngàn dặm thành tấc’ không thể phát huy, hàng thêu của gia tộc Chử Khố Nhĩ cũng không có sức cạnh tranh. Kỳ thật, hơn bốn mươi năm trước, gia tộc Chử Khố Nhĩ có một người không cần dùng đến tú hoa châm kia cũng có thể thêu được ‘ngàn dặm thành tấc’. Không chỉ thế, những gì người đó thêu ra còn lợi hại hơn cả ‘ngàn dặm thành tấc’ của các tổ tiên.”
Thư Ngọc mở to mắt, ai có được thiên phú tuyệt vời như vậy?
Hằng Tịch khẽ cười: “Người kia chính là bà nội cháu, Hằng Nghi, đại đương gia trẻ tuổi nhất của gia tộc Chử Khố Nhĩ.”
“Trước khi tiếp quản tú hoa châm, tú pháp của chị ấy đã không cần phế vật tổ truyền kia để thêu gấm thêu hoa.”