Vào tiết cuối xuân, trấn Thanh Hà vẫn mang theo gió lạnh của mùa đông, nhưng mấy cơn mưa phùn đã thay đổi không khí ngột ngạt liên miên.
Sau khi mưa tạnh, Thư Ngọc vén mành ra, ôm vài quyển sách văn học từ trong phòng đi tới. Đang đi ở phía đối diện là một ông lão mặc trường sam mặt mũi từ ái, ông ta nhìn Thư Ngọc cười nói: “Cô giáo Đàm, lớp học ổn chứ?”
Trong căn phòng ở đằng sau vẫn tràn đầy âm thanh chơi đùa tươi cười của bọn nhỏ, Thư Ngọc cười nhẹ: “Rất tốt ạ, không có học trò nào đáng yêu hơn những đứa trẻ này.”
Những đứa trẻ trong thôn đều nghèo khó, nhưng chỉ chúng mới có được vẻ chất phác và hồn nhiên mà các đứa trẻ thành thị không có.
“Làm phiền cô giáo Đàm rồi.” Ông lão nói từ trong thâm tâm, “Thay tôi cảm ơn Cô tiên sinh. Nếu không có cậu ấy, những đứa trẻ này sẽ không có chỗ để đi học.” Dứt lời, ông ta khom người với Thư Ngọc.
Thư Ngọc vội vàng đỡ cánh tay ông ta: “Lão Lâm, một lễ này của ông, Ngọc thật không nhận nổi.” Không thể nhận lễ của bậc trưởng bối, huống chi vị này chính là phần tử tri thức đức cao vọng trọng của thế hệ trước.
“Cô giáo Đàm ——” Xa xa truyền đến âm thanh của bác bảo vệ, “Người đón cô tới rồi!”
Âm thanh kia kéo dài, so với tiếng rao hàng trong ngõ nhỏ thì còn sống động hơn vài phần.
Lão Lâm mỉm cười: “Tan học rồi, cô đi trước đi.”
Vẻ mặt hiểu chuyện có mấy phần trêu ghẹo đi vào tầm mắt Thư Ngọc, khiến cô đỏ mặt.
Đang khi nói chuyện, thì thấy một người từ hành lang tiểu viện đi vào.
Người nọ vóc dáng cao to, mặc áo khoác ngoài dài màu đen, trên đầu đội mũ dạ lông cừu, hơi khí lạnh lùng lững lờ quanh thân, hoàn toàn không hợp với tiểu viện này. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Thư Ngọc và lão Lâm đang đứng, khuôn mặt người đó dịu xuống, khí lạnh nhất thời thu lại.
Thư Ngọc tạm biệt lão Lâm, cô nhanh nhẹn đi về phía người nọ. Khi sắp đến đầu hành lang, cô không khỏi bước nhanh, tiếc rằng bị vùng đất ẩm ướt trơn trượt làm ngã xuống.
Cú ngã này lại ngã vào trong vòng tay ấm áp vững chắc.
Bên tai vang lên tiếng than thở mang theo ý cười của người nọ: “Yêu thương nhung nhớ khó dằn nổi mà gấp gáp như vậy, thật sự khiến anh thấy vui mà hơi lo đấy.”
Thư Ngọc nhíu mày, trả lời lại một cách mỉa mai: “Phần tử cặn bã ra vẻ đạo mạo thế này, thật sự ——” dừng một chút, cô không mở miệng nói được.
“Thật sự cái gì?” Anh đầy hứng thú hỏi.
Cô xoay vòng con người đen nhánh, sau đó trịnh trọng nói: “Thật sự khiến em thích chết đi được.”
Anh siết chặt bàn tay trên lưng cô, cao giọng cười to.
Cô cũng buồn cười, cong khóe môi. Đột nhiên nhớ tới đằng sau còn có lão Lâm, cô vội vàng gỡ bàn tay bên hông ra, vội la lên: “Này này này, anh mau buông tay, ảnh hưởng không tốt.”
“Sợ gì chứ?” Anh biếng nhác cất tiếng.
Cô theo bản năng quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng của lão Lâm. Thế nhưng tại cửa sổ phòng học lại có mấy cái đầu nhỏ bé chen chúc nhau, đôi mắt nhỏ chớp chớp tò mò nhìn chằm chằm hai người ôm nhau ở đầu hành lang.
Cô rít lên một tiếng, hoàn toàn dúi đầu vào trong áo khoác của anh.
“Anh hủy hoại tấm gương của em rồi.” Cô nghiến răng nghiến lợi.
“Trở về để mặc em phạt nhé.” Anh khiêm tốn chấp nhận.
Vừa mới về đến nhà đã nghe chú Dương gác cổng nói: “Tiên sinh, có thư của anh.”
Thư Ngọc tò mò, vừa cầm liền thấy là dấu bưu kiện của Nam Kinh. Cô giương mắt nhìn Cô Mang, sắc mặt phức tạp.
Cô Mang mở thư ra, nhìn hai ba cái liền xem xong. Anh nhìn qua cô: “Tử Huân muốn anh lập tức tới Nam Kinh.”
Cô há hốc miệng, cuối cùng lại chẳng nói câu nào. Tranh thủ được nửa năm thanh nhàn, quả nhiên vẫn trở về.
“Em cũng đi nữa.” Cô nói.
“Không được.” Anh nhíu mày, “Ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ anh trở lại.”
Màn đêm buông xuống, anh triền miên bằng mọi giá, cô lần lượt bại lui.
Cô có chút thở hổn hển, rúc vào trong lòng anh, hôn lên cằm anh: “Anh muốn em mệt chết sao?” Đêm nay anh nhiệt tình hơn so với nửa năm nay, đốt cháy cô sắp chết ngất.
Anh ôm cô thật chặt trong lòng, rồi lại duỗi cánh tay kéo tấm chăn qua đắp lên bờ lưng cô. Mùa xuân se se lạnh, xương cốt cô yếu ớt lại luôn thay đổi nhanh chóng theo mùa, phiền não lớn nhất của anh chính là làm sao bảo vệ cô đông rồi lại xuân không bị cảm lạnh xâm nhập.
“Thế này đã mệt rồi?” Anh cười khẽ, ngón tay không mang ý tốt mơn trớn đường nét bờ lưng cô, “Ngày mai anh phải lên đường đi Nam Kinh, bảo em ở với anh một đêm mà còn nói nhiều như vậy.”
Cô mềm lòng, ngoài miệng không nghe theo: “Đưa em đi cùng không được sao? Đưa em đi, em có thể ở cùng anh hàng đêm.” Lời ân ái tự nhiên thốt ra như vậy, cô không khỏi đỏ mặt.
Ánh mắt anh sáng ngời nhìn người con gái trong lòng đỏ mặt, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô: “Không được. Em vụng về như vậy, ngoại trừ cản trở anh thì còn có thể làm gì?”
Anh dùng hết muôn vàn mánh khóe mới khiến cô thoát thân từ trong vòng xoáy kia, sao có thể đưa cô về đó nữa? Người con gái của anh, không cần quan tâm đến chuyện quốc gia, chỉ cần ngồi tại một đình viện yên tĩnh làm việc mà cô muốn làm, thế giới bên ngoài đã có anh chống đỡ.
“Anh coi thường em!” Cô tức tối. Anh vẫn đang ở trong cơ thể cô, cô hờn dỗi muốn tránh ra, ai ngờ động tác này khiến đôi mắt anh càng sâu thẳm.
Ngọn lửa thật vất vả mới dập tắt nay bùng cháy lên lần nữa, anh xoay người đặt cô dưới thân, than nhẹ: “Anh đâu dám coi thường em?”
Người luôn có thể tác động đến cảm xúc của anh, anh quý trọng bảo vệ trong lòng bàn tay còn không kịp, đâu dám coi thường.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng, cô nghe được tiếng động của người bên gối. Cô muốn ngồi dậy nhưng bị anh ngăn cản: “Ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Cô không nghe theo, khoác một chiếc áo mỏng rồi đứng lên giúp anh mặc quần áo. Mỗi lần triền miên qua đi, anh luôn giúp cô mặc quần áo; mỗi lần anh phải đi xa, cô luôn giúp anh thu xếp hành lý.
Anh không lay chuyển được chấp nhất của cô, nghe lời dang tay ra, mặc cô sửa soạn.
Đợi đến khi cô giúp anh mặc quần áo xong, anh thuận thế kéo cô vào trong lòng: “Đừng tiễn.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Mỗi lần đi xa, nhất định không cần đưa tiễn. Giống như người trân trọng trong lòng chẳng qua là sáng sớm ra ngoài tản bộ một vòng, buổi trưa sẽ trở về.
Đi lên du thuyền, ánh mặt trời đã rực rỡ. Nửa tháng sau này, trấn Thanh Hà sẽ có ánh nắng ấm áp nhỉ. Thế thì thời tiết tại Nam Kinh sẽ ra sao?
Cô Mang đè vành nón xuống, sắc mặt không rõ ràng. Thật lâu sau anh mới thở dài một tiếng.
Vừa mới rời khỏi đã bắt đầu nhớ nhung.