Sau khi Phương Kiển làm chủ, Nguyệt Minh Lâu trở thành đệ nhất lâu trong thành Nam Kinh.
Mà trên tay hắn gián tiếp dính mạng người cũng càng ngày càng nhiều.
Có một số người quả thật đáng chết, có một số chỉ là vật hy sinh của chính trị.
Vào đêm khuya thanh vắng, hắn cũng sợ hãi bối rối. Nửa đêm thường xuyên bừng tỉnh, cho đến khi trải qua nhiều năm thì dần dần tê dại.
Khi Cô Mang Bắc Bình tới Nguyệt Minh Lâu, trái tim đã yên tĩnh của Phương Kiển lại lo sợ lần nữa.
Chẳng lẽ lần này những người đó muốn mạng của Cô Mang?
Hắn đã từng nghe nói đến tiếng tăm của vị Cô tiên sinh kia, là một nhân vật, vừa có khí khái của trúc, lại có lạnh lùng của mai*.
(*) Mai, lan, trúc, cúc là đề tài quen thuộc trong hội họa Trung Quốc. Bốn chủng loại này đều có tính cách cao nhã. Mai nở vào mùa đông và xuân, chịu đựng lạnh lẽo. Lan kiều diễm mảnh mai, hương thơm thâm trầm. Trúc ngay thẳng, vô tâm, đầy tiết tháo. Cúc trải sương giá mà chẳng héo hon, có ý chí thách đố thiên nhiên. Thế nên các văn nhân Trung Quốc ái mộ mà đặt tên cho bốn loại này là Tứ quân tử. [nguồn: Lê Anh Minh – Vietsciences]
Một người như vậy, thật đáng tiếc…
Ai ngờ, Cô Mang đến nơi lại yêu cầu: tìm người có khúc nghệ tốt nhất trong Nguyệt Minh Lâu.
Phương Kiển nghe tiểu sinh báo cáo, hắn ngẩn ra, lập tức gọi Vân Nguyệt có khúc nghệ tốt nhất đến Trích Tinh Các tiếp đãi.
Ai ngờ Vân Nguyệt mau chóng bị đuổi ra.
Tiểu sinh ngập ngừng nói ra nguyên do của Cô Mang ——
“Hát quá kém.”
Phương Kiển ngớ ra rồi bật cười, sửa sang lại y phục nói: “Mời Cô tiên sinh dời bước đến lầu ba tây sương, nói là Minh Nguyệt muốn mời tiên sinh trò chuyện.”
Tiểu sinh ngẩn ngơ, không có phản ứng.
Phương Kiển ngồi trước bàn trang điểm, cầm bút vẽ mày: “Đã lâu không hóa trang, thật không quen tay.”
Tiểu sinh sửng sốt, vội vàng đứng dậy đến Trích Tinh Các truyền lời.
Nếu là nhân vật lớn bình thường từ Trích Tinh Các dời bước đến lầu ba hạ đẳng, đương nhiên sẽ khước từ và phàn nàn.
Ai ngờ Cô Mang không nói hai lời, cầm lấy áo khoác xuống lầu ba tây sương.
Bên trong phòng, Phương Kiển mặc trang phục diễn, mặt mày uyển chuyển, đầu ngón tay di chuyển khéo léo theo lời hát.
Cô Mang ở phía dưới lắng nghe rất nghiêm túc, giống như đang đối diện với hội nghị đàm phán rất quan trọng.
Khúc hát kết thúc, Phương Kiển hỏi: “Cô tiên sinh có thấy khúc này lọt vào tai không?”
Cô Mang gật đầu: “Nghe hay hơn trước đó rất nhiều.”
Đây là tất cả đánh giá? Phương Kiển hơi thất vọng, vì thế hắn lại hỏi: “Tiên sinh thích hí khúc?”
Cô Mang không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Không thích.”
Phương Kiển ngây ra, không thích mà còn quăng một số tiền lớn tới Nguyệt Minh Lâu. Thật là người kỳ lạ.
“Thế vì sao tiên sinh lại đến Nguyệt Minh Lâu?” Phương Kiển đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng.
Ai ngờ Cô Mang lạnh lùng xa cách kia trong nháy mắt thần sắc trở nên dịu dàng. Anh dừng một chút, đáp: “Bởi vì vợ tôi thích.”
Phương Kiển sửng sốt, không dự đoán được chính là đáp án như vậy. Sau một lúc lâu hắn cười nói: “Cho nên tiên sinh ‘yêu ai yêu cả đường đi’?”
“Không.” Cô Mang đáp, “Tôi không thích hí khúc, nhưng tôi sẵn lòng vì cô ấy mà học hiểu khúc nghệ. Tôi không muốn…” Không muốn để cô ấy ghét bỏ tôi không biết phong nhã, cao to thô lỗ. Câu cuối cùng này thật ngượng ngùng nói ra miệng.
Trong chớp mắt Phương Kiển hiểu ra. Hắn hơi rung động, thở dài nói: “Phu nhân của Cô tiên sinh thật là có phúc.”
Cô Mang đáp: “Là tôi có phúc.”
Một đôi vợ chồng như vậy, nhìn thấy chân tình trong từng chi tiết, khiến Phương Kiển không khỏi nảy lòng hâm mộ: “Không biết Cô phu nhân là người thế nào?”
Cô Mang mỉm cười: “Cô ấy là người con gái đẹp nhất trên đời này.”
Đây có lẽ là sự đánh giá đẹp nhất trên thế gian này của người chồng dành cho người vợ.
Phương Kiển cảm động.
Hắn vốn tưởng rằng đánh giá của Cô Mang là “người yêu trong mắt hơn Tây Thi”, ai ngờ hai năm sau, khi hắn tận mắt trông thấy cô gái kia, hắn mới hiểu được, câu đánh giá của Cô Mang năm đó không có nửa phần giả dối.
Cô gái kia đợi hắn hát xong khúc “Thương xót Giang Nam”, rồi nói: “Phương Kiển, cô có muốn rời khỏi Nguyệt Minh Lâu không?”
Chưa từng có người nào hỏi hắn vấn đề này. Hắn là chủ nhân của Nguyệt Minh Lâu, là người coi giữ bức thư bí mật. Nguyệt Minh Lâu cần hắn chống đỡ, đám người ẩn trong bóng tối kia cũng muốn hắn điều đình con mồi bên trong.
Không ai hỏi hắn, Phương Kiển, ngươi có muốn rời khỏi không?
Khi đó, hắn trả lời cô: “Rời khỏi Nguyệt Minh Lâu, tôi lại càng không vui vẻ.” Cả đời này của hắn, không còn cơ hội có thể thoát khỏi Nguyệt Minh Lâu. Nếu đã không có hy vọng vậy thì đừng mong mỏi xa vời.
Cô tiến vào trái tim hắn, hắn không dám mổ xẻ trái tim lén nhìn bên trong.
Khi gặp lại Cô Mang, hắn bỗng nhiên ngỡ ngàng. Hóa ra, hóa ra bọn họ là đôi vợ chồng hạnh phúc mà hai năm trước hắn cực kỳ hâm mộ.
Hắn muốn cất tiếng cười to, thế nhưng cay đắng đã sớm lan tràn.
Ma xui quỷ khiến, hắn trộm long tráo phụng, lấy “Phượng cầu hoàng” thay thế “Tri âm tri kỷ”.
Cô Mang không hiểu khúc nghệ, nhưng anh nhất định biết khúc “Phượng cầu hoàng” này. Bởi vì hai năm trước ngay tại đây, hắn đã hát khúc này.
Quả nhiên Cô Mang tò mò nhìn về phía hắn.
Thư Ngọc vẫn mù mờ cho đến lúc Cô Mang bảo đi, nhưng vẻ quyến luyến trong mắt đối với người mình yêu lại không che dấu chút nào.
Hắn điên cuồng ghen tị Cô Mang có được cô, ai ngờ cô lại ăn giấm chua của hắn.
Thế gian hồng trần, đáng tiếc, thật buồn cười!
***
Khi tự tay đốt cháy tấm bình phong, có một khoảnh khắc Phương Kiển cảm thấy thoải mái.
Ác mộng nhiều năm, rốt cuộc được giải thoát rồi.
Nhìn ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng cả căn phòng, hắn nhịn không được cười to.
Đột nhiên, trong ánh lửa, có mỹ nhân áo trắng từ cửa ngầm sát vách xông vào.
Người nọ lo lắng hỏi hắn: “Cô nương, ngài làm gì vậy?”
Hắn lười nhác nhìn mỹ nhân áo trắng kia đang rất lo lắng, hắn mỉm cười: “Vân Nguyệt, qua mấy hôm nữa ngươi sẽ xuất giá. Mau rời khỏi nơi này, nghe lời.”
Nhưng Vân Nguyệt lắc đầu: “Ngài luôn muốn đẩy tôi cách xa ngài, nhưng Vân Nguyệt không muốn đi.” Dứt lời đầu gối mềm nhũn, cô ta quỳ xuống.
“Ngươi làm cái gì thế?” Hắn thản nhiên nói, “Ta không đối tốt với ngươi. Ngươi không cần như thế.”
Vân Nguyệt lại cười: “Nếu không có ngài, Vân Nguyệt đã chết từ lâu.”
Hắn còn muốn nói, nhưng cảm thấy sau gáy đau nhói, hình như có cây kim đâm vào da hắn.
Quay đầu lại, hắn kinh ngạc phát hiện Cừ Nguyệt đứng phía sau hắn không biết từ lúc nào.
“Cô nương, xin đắc tội.” Cừ Nguyệt cụp mắt.
Vân Nguyệt hô lên: “Cừ Nguyệt, mau đưa ngài ấy đi.”
Hắn dần dần mơ hồ, trong một tia tỉnh táo cuối cùng, hắn nhìn thấy Vân Nguyệt thay bộ y phục màu đỏ mà hắn từng mặc.
Có một nụ hôn đặt lên trán hắn: “Nếu ngài thật muốn làm ra thế này cho những kẻ đó thấy, hãy để tôi làm.”
Lại có người giữ cánh tay hắn.
Là Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt.
Hắn quay đầu nhìn lần cuối cùng.
Trong ánh lửa hừng hực, bóng dáng xinh đẹp khoác y phục đỏ dần dần mơ hồ, cuối cùng tan rã trong màu đỏ dày đặc.