Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 40: Chương 40: Ngũ tinh bát tú




Kim giây chạy một vòng rồi một vòng khác.

Bên ngoài Trương trạch hết sức yên tĩnh, ngay cả gió cũng không thổi đến, lùm cỏ lá cây rậm rạp xung quanh mọi thứ đều không tiếng động.

Sĩ quan phụ tá đã ngầm sai người làm giấy tờ theo yêu cầu của Trương phu nhân. Thư Ngọc ngồi ở ghế sau, đang tập trung không biết suy nghĩ gì.

Bỗng dưng Thư Ngọc gõ cửa kính xe, sĩ quan phụ tá bên ngoài xe cúi đầu: “Phu nhân, có căn dặn gì?”

Thư Ngọc nói: “Không đợi nữa, chúng ta về thôi.”

Sĩ quan phụ tá hơi ngạc nhiên: “Vậy tình báo?”

“Phần tình báo này xem ra không lấy được.” Thư Ngọc nhíu mày.

Không nên mặc kệ Trương phu nhân một mình quay về Trương trạch. Nhưng với tính cách ngang bướng của bà ta, kiên quyết cũng không cho người ta đi theo.

“La Phi, anh phái một ám vệ đi tìm Cô Mang, nói với anh ấy chuyện tối nay Trương phu nhân đã kể cho chúng ta biết.” Thư Ngọc dặn dò, “Chúng ta về nhà trước.” Đêm nay nhất định không yên ổn, nơi này rất nguy hiểm, cô không thể làm cho Cô Mang phân tâm.

Thư Ngọc đợi một lúc, nhưng không đợi được câu trả lời của sĩ quan phụ tá. Ngoài cửa sổ xe yên lặng, không thấy bóng dáng của La sĩ quan đâu.

“La Phi?” Trong lòng Thư Ngọc căng thẳng, “Là Phi anh ở đâu?”

Vẫn không có câu trả lời.

Đột nhiên có một lực mạnh mẽ đánh vào cửa trước xe, đụng vào đến mức thân xe rung mạnh.

Thư Ngọc vịn lưng ghế, may mà cô đã khóa xe. Nhưng giây tiếp theo cô lại bị hình ảnh xuất hiện trên cửa kính dọa hết hồn.

Cô chưa từng thấy qua con cú mèo nào lớn như vậy.

Con vật kia dang cánh ra còn to hơn chiều rộng của chiếc xe có rèm che. Lông cánh thật to giống như một cái lưới lớn, che chắn ánh sáng của đèn xe.

Đèn xe chiếu vào toàn thân con cú mèo, lộ rõ bộ lông trắng như tuyết của nó, ngay mi tâm của bộ lông màu trắng là một đốm lông màu nâu đậm.

Giờ phút này, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào trong, đập từng cái một vào cửa kính xe.

Mỗi một lần va chạm, cô có thể nhìn thấy rõ ràng móng vuốt sắc bén của nó.

Cô không hề nghi ngờ, chỉ cần cào trúng một cái, móng vuốt kia có thể xé rách cổ họng người khác.

La Phi sống chết không rõ, còn cô thì bị nhốt bên trong xe.

Con vật to lớn kia phá vỡ kính xe chỉ là vấn đề thời gian, cô phải nghĩ cách thoát thân trước đó.

Nhưng trong tay không có vũ khí gì, ngay cả tự bảo vệ mình cô cũng không làm được.

Xe lắc lư càng ngày càng mạnh, cứ tiếp tục như vậy có khả năng sẽ lật xe.

Thư Ngọc cắn răng một cái, ngay lúc con vật kia đập lên xe cô vặn cửa mở xe lăn xuống dưới.

Con cú mèo nhất thời không phản ứng lại, nó vẫn tiếp tục đập vào xe. Cô thừa dịp khoảng trống, dùng hết sức lực chạy về cổng Thiên Môn của Trương trạch.

Chạy được nửa đường, con cú mèo phản ứng lại, nó buông tha cái xe, vỗ cánh hướng về phía cô.

Móng vuốt sắc bén mang theo gió mạnh đang hướng về cô, cô chạy nhanh đến ướt đẫm cả người, thế nhưng vẫn bị chộp lấy vai trái.

Cô bất chấp vết thương bên vai, hai tay che cổ lảo đảo chạy về phía Thiên Môn.

Lại một trận gió thổi qua, cô đoán được sau lưng mình sẽ có thêm vết thương mới.

Nhưng mà nỗi đau nằm trong dự đoán không có truyền đến.

Cô không có thời gian để suy nghĩ, vài bước cuối cùng cô sải bước qua cổng Thiên Môn, cúi người trốn đằng sau hòn đá dùng để trang trí cạnh cửa.

Cảm thấy yên tâm một chút, cô quay đầu nhìn tung tích của con cú mèo, cô kinh ngạc phát hiện trên mặt đất có một thân ảnh gầy gò, đang chiến đấu với con vật kia.

Người nọ đeo mặt nạ bằng sắt che nửa khuôn mặt, nhẹ nhàng nhảy lên nhảy xuống, chỉ có mấy lần, trên lông của con vật kia có thêm vài vết máu.

Cô nheo mắt lại, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn.

Người chiến đấu với con vật kia rõ ràng là Cầu Lão Thất tân đổ vương mà cô từng gặp một lần tại Thiên Cơ Các.

Tại sao Cầu Lão Thất muốn cứu cô?

Ngay lúc này, Cầu Lão Thất chợt quay đầu nhìn về phía Thư Ngọc.

Chỉ một ánh mắt sắc bén, cô liền hiểu rõ.

Hắn muốn cô tức tốc rời đi.

Vì thế cô chui ra khỏi hòn đá, chạy như bay hướng vào sâu bên trong Trương trạch.

Không biết có phải vì tại Thiên Môn quá vắng vẻ, trên đường chạy Thư Ngọc lại chẳng thấy người nào.

Giờ phút này, tiệc tối tại Trương trạch vẫn chưa kết thúc, nên ăn uống linh đình, tiếng người ồn ào, thế nhưng ngay cả đầy tớ cũng chẳng có ai cả.

Thư Ngọc muốn quẹo vào chính viện, ai ngờ lại chạy tới tây sương.

Trong tây sương cũng không có ai, là một mảnh đen tuyền. Thư Ngọc nhờ ánh trăng mà nhìn bên trong sân của tây sương, chỉ thấy một sân cỏ dại mọc thành bụi, dường như bị bỏ hoang trong thời gian dài.

Thư Ngọc nhíu mày, không có ý bước vào sân. Ngay lúc cô muốn quay đầu tiếp tục tìm đường thông đến chính viện, thì tại góc đông bắc của tây sương không biết có thứ gì đó di chuyển. Cô dừng bước, nhìn chăm chăm qua đó, trông thấy có bóng người lờ mờ tại đó.

Cái nhìn lần này khiến cô hoàn toàn dừng bước.

Cũng không phải bóng người như có như không kia giữ lại bước chân của cô, điều làm cho cô hứng thú chính là bản thân cái sân này.

Khoảnh sân im lặng cực kỳ, tại đây ban đêm không gió càng có vẻ trầm lặng hơn.

Ánh trăng tối nay sáng rực rỡ, nhưng mà mây đen dày đặc trên bầu trời tây sương, một chút ánh trăng cũng không có.

Rõ ràng chỉ có một bầu trời, lại hiện ra hai cảnh tượng bất đồng.

Thư Ngọc dường như nghĩ tới gì đó, cô nhanh chóng cúi đầu nhìn.

Cô đứng trước cửa viện tây sương, ánh trăng chiếu nghiêng xuống, theo lý thuyết cái bóng của cô nên ở trên mặt đất.

Nhưng mà trên mặt đất tại đây lại trống trơn, không có gì hết.

Cái bóng của cô tan biến theo hư không.

Ngẩng đầu lần nữa, cô đánh giá bố cục trên sân kỹ càng.

Mỗi một nhúm cỏ dại, mỗi một hòn đá, thậm chí mỗi chỗ lõm trên mặt đất, cô cũng không bỏ qua.

Cô nhắm mắt, trong đầu mở ra một bức tranh.

“Ngũ tinh nhị thập bát tú thần hình đồ” của Trương Tăng Diêu.

Trong sân này có cái gì đó người khác không thấy được?

Nghĩ đến điểm này, Thư Ngọc nhấc làn váy lên, bước vào sân.

Khi bước chân cô chạm xuống đất, tình hình trong sân xảy ra biến hóa trong phút chốc. Cỏ dại vốn hoang vu di chuyển vị trí, giữa sân xuất hiện một mảnh đất trống thật to. Bên cạnh đất trống có một gốc cây hòe uốn cong, dưới tàng cây hòe có một người ngồi xếp bằng tại đó. Khuôn mặt người nọ ẩn trong bóng cây, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Trái tim Thư Ngọc đập mạnh, quần áo của người nọ nhìn rất quen mắt, rõ ràng hôm nay trước khi ra ngoài cô đã chọn cho anh chàng nhã nhặn bại hoại nhà cô.

Người nọ ngồi dưới tàng cây là Cô Mang ư? Sao anh lại bị vây trong trận ngũ tinh bát tú này? Còn Trương cảnh ti lại chạy đi đâu rồi?

Trong lòng vô cùng lo lắng, cô muốn đi về phía trước, nhưng bên tai lại vang lên một giọng nữ dịu dàng quyến rũ.

“Cô tiên sinh, tôi đã hao tâm tổn trí rất nhiều mới mời ngài tới đây, ngài lại tỏ vẻ cách xa như vậy thật khiến người ta nhịn không được mà muốn đùa giỡn một phen đấy.”

Thư Ngọc cứng đờ. Âm thanh của Dạ Miêu ở trên mấy bước thôi.

Giờ phút này cô vừa lúc đứng tại góc tối trong sân, còn được vài miếng lá chuối che chắn, cho nên dù là Dạ Miêu hay Cô Mang cũng không thấy cô. Nhưng ban nãy nếu cô đi ra thêm một bước hướng về Cô Mang thì cô sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt Dạ Miêu.

“Cô nhốt tôi ở đây là vì muốn nói những lời đó?” Người dưới tàng cây hòe cất tiếng.

Khoảnh khắc anh cất tiếng, Thư Ngọc sửng sốt.

“Đương nhiên không phải. Tôi có rất nhiều lời muốn nói với tiên sinh.” Dạ Miêu đi về trước mấy bước, “Đại nhân nhà chúng tôi muốn hợp tác với tiên sinh, không biết ý của tiên sinh thế nào.”

“Đây là thành ý hợp tác của các người?” Cô Mang lạnh lùng nói.

Dạ Miêu cười khanh khách: “Tiên sinh bản lĩnh phi thường, nếu không dùng hạ sách này, chỉ sợ tiên sinh ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn tới chúng tôi. Tiên sinh kiềm chế thế cuộc Nam Bắc, nếu có thể được tiên sinh trợ giúp, chúng tôi thật là có phúc ba đời.”

“Cùng các người hợp tác, tôi có lợi ích gì?” Cô Mang hỏi.

Dạ Miêu đáp: “Nam Bắc hợp nhất, một đế quốc mới.”

Thư Ngọc mở to hai mắt, trái tim đập mạnh. Dạ Miêu này, khẩu khí thật lớn.

Thời thế loạn lạc, cho dù là quân phiệt phía Bắc hay là đảng cách mạng phía Nam, mọi người đều không dám khoe khoang khoác lác, cứ thế bị một cô gái thướt tha quyến rũ như cô ta dễ dàng nói ra.

“À.” Cô Mang cười mỉa mai, “Đại nhân trong miệng cô là ai?”

Dạ Miêu hé miệng cười: “Tiên sinh đừng vội, chỉ cần ngài đồng ý chấp thuận, đại nhân chúng tôi sẽ đích thân tới cửa thăm hỏi.”

Cô Mang bỗng nhiên đứng lên, anh phủi bụi trên người: “Nói qua nói lại, cô vẫn không chịu nói ‘đại nhân’ kia là ai. Vậy thì thật đáng tiếc, chuyện hợp tác này không cần thiết thảo luận nữa.”

“Tiên sinh đừng độc đoán như vậy.” Dạ Miêu nhướng mày, “Nếu ngài từ chối, e rằng không ra khỏi trận ngũ tinh bát tú này. Đến lúc đó tôi không cẩn thận châm một tí lửa, tiên sinh chỉ có thể chết tại nơi hoang vu này.”

“À, tôi quên mất, trong sân không chỉ có một mình tiên sinh, vợ cả của Trương Hàn Sinh cũng ở đây. Hai người đêm khuya thanh vắng hẹn hò tại nơi không người, lại cùng tự tử mà chết.”

“Ngài nói xem, nếu bí mật này bị truyền ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với cục diện chính trị Nam Bắc? Nếu bị phu nhân ngài biết, cô ấy sẽ có cảm tưởng gì?”

Dạ Miêu vừa nói vừa bước tới gần Cô Mang. Trong cổ tay áo rộng rãi, một nửa con dao lạnh lùng phát sáng.

Trái tim Thư Ngọc treo trên cao.

Cô Mang bỗng dưng mỉm cười, dung mạo của anh vẫn ẩn trong bóng đêm, âm thanh lại rõ ràng mạnh mẽ: “Cô Mang chết thế nào, thanh danh của anh ta hư hại ra sao, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”

Dạ Miêu sửng sốt.

“Nếu anh ta chết thì càng tốt, vừa lúc tôi có thể đưa Thư Ngọc trở về.”

Thư Ngọc bị sặc cổ họng, cố hết sức nhịn xuống không ho khan ra tiếng.

Dạ Miêu nhanh chóng tỉnh táo lại: “Anh không phải Cô Mang, anh là ai?”

“Cô nói xem tôi là ai?” Người nọ hơi thu lại năm ngón tay, ngay sau đó nghe thấy Dạ Miêu hét lên thảm thương.

Leng keng một tiếng, con dao trong tay Dạ Miêu rơi xuống đất. Cô ta chịu đựng đau đớn mà đứng thẳng người, tuy rằng bắp chân bên trái lặng lẽ bị cắt mất một miếng thịt.

Lúc này cô ta mới chú ý tới, trong không khí u ám, có từng sợi tơ rất mảnh, giống như một cái lưới to lớn âm thầm bẫy con mồi.

Mỗi một sợi tơ vừa mỏng lại sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ vào là rớt nửa cái đầu.

Dạ Miêu không thể nào không biết những sợi tơ này có ý nghĩa gì.

Trong mắt cô ta vụt lên vẻ sợ hãi: “Diêm vương…tơ diêm vương!”

Sau lá chuối Thư Ngọc khẽ cong khóe miệng.

Dạ Miêu sợ Cô Mang, cho nên bày ra trận ngũ tinh bát tú mưu đồ bao vây anh. Lại còn rất kín đáo giấu đi tất cả ánh trăng trong trận, để khiến Cô Mang không phân rõ thực hư, bản thân hỗn loạn.

Nhưng có ai dự đoán được, người trong trận không phải là Cô Mang.

Mà là Diêm Phong.

Nếu có ánh trăng, cho dù là hình chiếu của ánh trăng hay là phản quang của sợi tơ mềm dẻo, với thị lực của Dạ Miêu không thể nào không phát hiện.

Nhưng mà trong trận tối nay không trăng cũng không bóng.

Dạ Miêu bị chính sự thông minh của mình làm hại, tự nhấc tảng đá đập trúng chân mình.

Sợi tơ của Diêm vương. Sợi tơ mềm dẻo trong điện Diêm vương.

Nếu đã giăng tơ thì không còn người sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.