Khi Thư Ngọc từ trên mặt đất đứng dậy, đầu cô vẫn còn choáng váng.
Lúc đáy quan tài xuất hiện chuyển động lạ, cô đang vươn tay định với lấy miếng lụa nằm trong tay Hằng Tịch. Nào ngờ tay còn chưa chạm tới thì tấm gỗ đáy quan tài đột ngột mở ra một khe hở, cô mất trọng tâm lăn ngay xuống dưới.
Giờ phút này, cô không biết đây là chỗ nào. Bốn phía đều là vách đá, chỗ này hình như là một cái hang lớn hơn nữa.
Cô nhúc nhích, mắt cá chân và khuỷu tay đau rát, có lẽ lúc ngã xuống đã bị trầy xước.
Vừa ngẩng đầu, cô thấy chỗ ngã xuống đã khép kín, đỉnh vách đá vừa lúc mở ra một lỗ hổng, nó đã bị chiếc quan tài gỗ trầm hương kia che kín mít.
Cô không khỏi tặc lưỡi, phong thủy nơi này thật sự không thể khinh thường.
Thạch nhãn tự nhiên, cố tình phù hợp với kích cỡ của chiếc quan tài gỗ trầm hương kia, vừa khít chặt chẽ, trong phong thủy gọi là gì nhỉ?
Cô nhíu mày suy nghĩ một hồi.
Nữ Oa vá trời.
Chỉ người có địa vị vô cùng cao quý mới có thể áp chế phong thủy ngàn năm khó gặp này.
Hằng Tịch dùng thân phận tội nhân của gia tộc Chử Khố Nhĩ để nhập liệm, làm sao có thể làm ra phong thủy như vậy?
Rốt cuộc là một trong mười ba người kéo quan tài vô tình đụng phải thạch nhãn, hay là người trong quan tài đã có tính toán từ trước?
Thư Ngọc không khỏi rùng mình.
Thôi, mặc kệ thế nào, cô phải đi ra khỏi đây trước.
Nhưng mà thạch nhãn nằm tuốt trên đỉnh vách đá, cô rơi xuống dưới, có làm thế nào cũng không với tới.
Bây giờ nên làm sao đây?
May mà trong tay cô còn đèn pin.
Có đèn thì không đến nỗi luống cuống, có đèn thì có nghĩa là sẽ không bị bóng đêm vùi lấp.
Tuy rằng cái hang không phong kín, trái phải có đường đi, nhưng mà sau khi nhìn chằm chằm miệng hang tối thui kia một hồi lâu, Thư Ngọc quyết định nên ở tại chỗ thì tốt hơn —— tùy tiện lệch khỏi vị trí ban đầu sẽ chỉ khiến cô và Cô Mang cách nhau xa hơn.
Cô suy nghĩ hồi lâu, chiếu ánh sáng về phía thạch nhãn.
Vách đá rào cản ánh sáng, nhưng mà mảnh gỗ thì không rắn chắc như vách đá. Nhất là quan tài trên mặt đất đã trải qua năm tháng lâu dài ăn mòn.
Cô chỉ cầu gỗ trầm hương kia đừng quá bền chắc, mong rằng sau khi Cô Mang dò xét qua lại thì có thể liếc nhìn qua đáy quan tài.
Trong phút chốc ánh đèn ở ngay thạch nhãn, cô đột nhiên cảm giác dưới người hình như có động tĩnh.
Đó là loại động tĩnh thế nào? Tựa như móng vuốt cào mạnh trên tấm gỗ, nhưng móng vuốt kia hiển nhiên không đủ sắc bén, tiếng cào vừa cùn vừa máy móc.
Sống lưng Thư Ngọc nhất thời cứng ngắc, nhưng lại cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Phía dưới rõ ràng là đá, lấy gỗ ở đâu ra chứ?
Cô do dự một lát, sau đó chuyển góc độ của ánh sáng, chiếu thẳng xuống mặt nền.
Lần này, đèn pin trong tay cô suýt nữa văng ra ngoài.
Cái đáy của hang này quả thật là đá.
Nhưng mà, trên mặt đá khảm hơn mười chiếc quan tài bám bụi.
Theo tuổi tác của những chiếc quan tài này chúng còn cũ hơn quan tài của gia tộc Chử Khố Nhĩ. Nhìn xem chất lượng, hẳn là nằm ở đây trăm năm rồi.
Chiếc quan tài màu tro đã sớm hòa lẫn với sỏi đá, không thể phân biệt rõ ràng. Mà tiếng cào khi có khi không vọng lại từ một trong những chiếc quan tài này.
Hơn mười chiếc quan tài đều im ắng, chỉ có một chiếc là không chịu tĩnh lặng mà phát ra tiếng cạc cạc.
Mở ra xem thử?
Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh một nửa, lúc này đã bị cô nuốt trở về.
Mặc kệ bên trong có cái gì, cho dù là sống hay chết hay nửa sống nửa chết, cứ để nó nằm trong quan tài thì hơn.
Cô cẩn thận sờ soạng chiếc quan tài dưới người, chỉ hy vọng chỗ nối của nó có thể kín một tí, cũng đừng bất chợt phóng ra thứ gì đó từ trong quan tài.
Lần mò một lúc, đáy lòng cô chợt lạnh.
Chiếc quan tài này hẳn là đã từng bị mở ra.
Nắp quan tài vốn nên hòa lẫn một thể với mặt nền, tại đường nối giữa đá và gỗ có một vết nứt rất sâu, hình như bị vật bén nhọn cứng rắn chẻ ra, sau đó nắp quan tài lại được đặt về chỗ cũ.
Cô cúi người kiểm tra khe hở của quan tài, bỗng dưng sửng sốt. Bên trong hình như có tiếng người.
Âm thanh trẻ tuổi, còn sống, mang theo hơi thở ấm áp.
Cô theo bản năng, kề lỗ tai sát mặt quan tài, nghe được loáng thoáng có tiếng phát ra từ bên trong.
“Có người không…cứu cứu tôi…tôi…”
Âm thanh này…sao lại nghe hơi quen tai?
Thư Ngọc hết sức kinh ngạc, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô gập ngón tay gõ lên nắp quan tài.
Âm thanh bên trong im bặt một lúc, sau đó có tiếng bàn tay đập vào nắp quan tài truyền ra, cùng với tiếng thốt ra lộn xộn bởi vì ngạc nhiên.
“Người bên ngoài…xin cứu cứu tôi…xin…”
Tiếng Trung gượng gạo hỗn loạn bởi vì kích động mà phát ra ngôn ngữ xa lạ.
Ngay cả Thư Ngọc cũng không hiểu được ngôn ngữ xen lẫn trong đó, nhưng cô vẫn phân biệt ngôn ngữ đó là từ đâu.
Tiếng Nhật.
Người trong quan tài xen lẫn tiếng Nhật trong tiếng Trung.
Chủ nhân của âm thanh này chính là Dương Nhất.
Sau khi xuống lòng đất, Dương Nhất đã gặp phải chuyện gì? Tại sao bị nhốt trong chiếc quan tài cũ kỹ trăm năm này?
Dương Nhất ở bên trong, thế thì Mr. X ở đâu rồi?
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu. Thư Ngọc cắn răng, vươn tay muốn nhấc lên nắp quan tài nặng nề.
Nếu muốn biết trong hang đá này có bí mật gì, có lẽ hiện tại chỉ có thể từ miệng Dương Nhất mà dò hỏi phần nào.
Dương Nhất không thể chết được.
Cho dù là xuất phát từ bản năng cầu sinh của cô hay là bởi vì lòng trắc ẩn trong lòng cô, cô không thể để Dương Nhất chết.
Nhưng cô đánh giá mình quá cao, chỉ dựa vào sức một mình cô hoàn toàn không di chuyển được nắp quan tài tí nào.
Dương Nhất hiển nhiên cũng nhận ra sự uổng công của cô.
Một lát sau, cậu ta nói: “Quên đi, có lẽ tôi không ra được rồi.”
Thư Ngọc mở miệng, nhưng chẳng nói được câu nào. Tất cả lời an ủi vào lúc này đều là vô nghĩa.
“Người ở đó có nghe không?” Tiếng Dương Nhất trong quan tài truyền ra.
Thư Ngọc dùng sức đẩy quan tài: “Tôi đây.”
“Là cô?” Âm thanh bên trong có mấy phần kinh ngạc, “Cô còn sống ư?”
Thư Ngọc nhíu mày: “Tại sao cậu lại ở trong quan tài?”
Dương Nhất đáp: “Phía dưới có rất nhiều cơ quan, hắn muốn tôi ngăn chặn cơ quan, nên nhốt tôi ở đây.”
“Hắn” trong miệng Dương Nhất, chắc chắn là Mr. X.
“Hiện tại hắn ở đâu?” Thư Ngọc hỏi.
“Tôi không biết.” Dương Nhất nói rất chậm, “Có lẽ còn sống, có lẽ đã chết.”
Thư Ngọc sửng sốt.
“Phía dưới có cái gì?” Thư Ngọc chỉ dẫn, “Cậu thấy gì dưới đó?”
“Quan tài.” Dương Nhất đáp, “Rất nhiều rất nhiều, quan tài.”
Trong lòng Thư Ngọc ớn lạnh: “Phía dưới những chiếc quan tài đó còn có hang đá, trong hang đá có rất nhiều quan tài, phải không?”
Dương Nhất đã không còn âm thanh.
“Dương Nhất?” Thư Ngọc đập nắp quan tài, “Dương Nhất, cậu có sao không?”
Qua một lúc lâu, bên trong truyền ra tiếng Dương Nhất: “Tôi đau lắm.”
Đau lắm! Thư Ngọc ngẩn người, bỗng dưng cô nhớ ra cơ quan dưới lòng đất mà Dương Nhất có nhắc qua trước đó: “Cậu bị thương ư?”
Lại qua hồi lâu, Dương Nhất nói: “Lúc trước cô hứa với tôi, sẽ giúp tôi tìm chị tôi, có còn tính không?”
Thư Ngọc gật đầu: “Còn chứ. Tôi đã hứa với cậu, nhất định sẽ giúp cậu tìm được chị cậu.”
“Thật sao?”
“Thật mà. Nội trong nửa năm không tìm được thì sẽ tìm một năm, tìm một năm vẫn không thấy, mười năm hai mươi năm tôi đều sẽ tìm giúp cậu. Có đào ba thước đất cũng phải tìm ra chị cậu.” Tiếng Thư Ngọc hơi gấp gáp, “Cho nên cậu phải giữ gìn sức khỏe, nếu đổ máu thì hãy nhớ đè lại động mạch, đừng thở gấp, bên trong quan tài thiếu dưỡng…cậu…”
Dương Nhất cười, âm thanh rất nhẹ.
Thư Ngọc ngẩn ngơ. Lần đầu tiên cô phát hiện, cậu thiếu niên nghiêm túc này cũng biết cười.
Dương Nhất nói một chữ. Là cái tên bằng tiếng Nhật.
“Tên của chị tôi.” Cậu ta nói, “Cô phải nhớ kỹ đó.”
Thư Ngọc gật đầu, phát âm chữ kia lần nữa.
“Chị ấy hát rất hay.” Cậu ta nói rất chậm, “Một người rất dịu dàng, nhưng cũng rất bướng bỉnh. Chị ấy yêu một người, sau đó bỏ đi theo người kia. Chị ấy giao lại mọi thứ cho tôi rồi một mình bỏ đi.”
Những thông tin này thật sự quá chung chung, căn bản không thể tìm ra một người ở trong biển người mênh mông. Nhưng Thư Ngọc vẫn nói: “Tôi nhớ rồi, còn gì nữa?”
Dương Nhất dừng một chút: “Còn có…tôi không nhớ rõ…”
Cũng phải. Lúc chị cậu ta rời khỏi thì cậu ta vẫn còn rất nhỏ.
“Còn có một bài hát.” Dương Nhất chợt nói, “Do chị ấy sáng tác.”
Thư Ngọc đang muốn lên tiếng, bỗng nghe cậu thiếu niên trong quan tài bắt đầu khẽ ngâm nga. Bài ca kéo dài êm tai.
Khúc dạo đầu vừa vang lên, trái tim Thư Ngọc liền treo cao.
Thế giới này lại nhỏ như vậy.
Cô đã từng nghe qua bài hát này.
Trong trời tuyết tung bay tại Tiểu uyên ương thiên, có một cô gái đứng trong trời tuyết hát lên bài này cho người trong lòng của mình.
Tương Diệp Gia Đại, hóa ra là chị của Dương Nhất.
Thư Ngọc dựa vào ấn tượng còn sót lại, cô khẽ ngâm nga theo Dương Nhất.
Ngay sau đó, âm thanh Dương Nhất ngừng lại, chỉ để lại mình Thư Ngọc nhẹ nhàng ngâm nga bài hát không rõ câu chữ trong hang đá yên tĩnh.
“Cô…từng gặp…chị tôi?” Âm thanh cậu thiếu niên gấp gáp.
Thư Ngọc gật đầu: “Đúng vậy. Thật không ngờ hai người là chị em.”
“Chị ấy khỏe chứ?” Dương Nhất hỏi.
Thư Ngọc dừng một chút, rồi dịu dàng đáp: “Cô ấy tốt lắm, cô ấy từng nói với tôi, cô ấy rất nhớ hoa anh đào tại Liêm Thương.”
Cô không có cách nào báo cho cậu ta biết, chị cậu ta đã không còn ở nhân thế.
“Tôi hy vọng mình có thể đem tất cả vận may tặng cho cô, để cô ra khỏi nơi này. Khi cô ra ngoài được rồi, xin hãy chuyển lời cho chị tôi, tôi ở Liêm Thương sống rất tốt. Xin nói với chị ấy, qua hai năm nữa tôi có thể học thành nghề mở một lò rèn thuộc về chính mình.”
Thư Ngọc bỗng dưng buồn bã: “Tại sao muốn tôi chuyển lời, cậu có thể…”
…Cậu có thể tự nói với cô ấy.
Vốn muốn nói lời khích lệ Dương Nhất sống sót ra khỏi hang đá, nhưng đã rơi xuống đây lại thành một câu không may.
Thư Ngọc làm sao cũng không nói nên lời.
“Cậu…” Thư Ngọc đang muốn nói chuyện, chợt cảm thấy quan tài rung động dữ dội, khe hở nối tiếp nắp quan tài và mặt nền chợt có đá vụn rơi xuống.
“Dương Nhất?!” Thư Ngọc hoảng hốt.
Không kịp nghe động tĩnh bên trong quan tài nữa, Thư Ngọc lùi ra sau mấy bước.
Nắp quan tài vốn khảm trên mặt đất theo khe hở bị mở ra lúc đầu mà dần dần mở rộng ra từng chút một.
Ầm một tiếng.
Quan tài mở ra.