Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 123: Chương 123: Thế khó xử




Giờ đây Thư Ngọc mới hiểu, câu “không tệ” của Cô Mang rốt cuộc có nghĩa gì.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy sức bật con người có thể đáng sợ đến vậy.

Khi thiếu niên áo đỏ vung đao, không ai sẽ ngờ tới dáng vẻ yếu ớt chưa từng trải qua sóng gió đứng tại mép sân đợi lên sàn đấu của cậu ta, trong đầu mọi người chỉ còn lại hai chữ.

Quỷ sát.

Lúc có máu phun ra, Thư Ngọc mới ý thức được, đao khách phía đen đã nằm ngã trên sàn đấu, không hề nhúc nhích.

Bên chân đao khách áo đen chính là cánh tay trái của hắn đang run rẩy.

Thiếu niên áo đỏ đã chém đứt cánh tay hắn.

Cánh tay kia bị chém đứt từ phần khớp khuỷu tay, từ chỗ bị chém bằng phẳng còn có thể nhìn thấy đầu tròn bóng loáng của phần xương.

Góc độ và sức lực chém của cậu thiếu niên kia vô cùng khéo léo, tựa như điêu khắc tác phẩm nghệ thuật, chém cánh tay đối thủ một cách hoàn chỉnh.

Những người quan sát ở tầng dưới cùng chấn động hơn nhiều so với những ghế lô khách quý trên lầu.

Trong phút chốc, Thư Ngọc cảm nhận được mùi máu trong hơi thở của mình, cô không biết trên người mình có bị máu văng trúng không.

Cô cách trung tâm tử vong thật sự quá gần.

Giờ phút này cậu thiếu niên kia khôi phục lại dáng vẻ hờ hững ban đầu, gầy gò như nhánh cỏ mọc thẳng tắp.

Thư Ngọc không biết rõ cây đao quan công của cậu ta đã bắt lấy bao nhiêu vong hồn.

Đao khách tại đao trường đều ký khế ước sinh tử, bị thương là chuyện thường, mà cảnh trước mắt khiến da đầu Thư Ngọc run lên cũng là lần đầu xuất hiện tại đây.

Bỗng dưng, cô nhớ tới Cô Mang từng không lay chuyển được cô nên đành bất đắc dĩ nói một câu.

“Có một số chuyện anh không muốn em biết, không muốn cho em thấy, là vì lo lắng em không thể tiếp nhận. Có rất nhiều chuyện, tiếp xúc và nhìn thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

Trong đầu cô chợt lóe sáng —— Cô Mang có lẽ nào cũng từng đứng trên sàn đấu này?

Anh dường như rất hiểu cách sinh tồn trong thế giới mờ ám này, thậm chí anh chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra người nào sẽ thua, người nào sẽ đi tới cùng, anh…

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim cô liền đau đớn khôn cùng.

Cô tiên sinh của cô, cô luyến tiếc.

Không biết hai bên đỏ trắng tản đi hồi nào.

Cậu thiếu niên vừa chùi đao vừa đi tới mép sân.

Khi đi qua Thư Ngọc, bước chân cậu ta hơi khựng lại. Cậu ta ngước mắt nhìn cô một cái, thu vẻ phức tạp trong mắt cô vào trong đáy mắt mình, sau đó quay đầu hướng về gian phòng của cậu ta.

Đột nhiên, có tiếng vỗ tay vang lên tại hậu trường vắng vẻ.

Thư Ngọc sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn thấy người khách ăn mặc kín mít ở bên cạnh.

“Bravo!”

Khẩu âm tròn trĩnh khiến Thư Ngọc sửng sốt lần nữa.

Cậu thiếu niên ngừng lại, khó hiểu quay đầu nhìn quái nhân áo đen kia. Cậu ta hiểu nhiên không hiểu từ hoan hô kia.

Trong lòng Thư Ngọc vô cớ vang lên tiếng chuông cảnh giác, người này hình như muốn giành cậu thiếu niên kia với cô.

“Tôi mua cậu, đi theo tôi, thế nào?” Quái nhân áo đen cất tiếng.

Giọng nói của hắn bởi vì cách lớp khẩu trang, mang theo vẻ trầm thấp vo ve.

Sắc mặt cậu thiếu niên bình tĩnh: “Bao nhiêu tiền?”

Quái nhân áo đen đáp: “Tùy cậu ra giá.”

Cuối cùng, hắn nói ra vài con số: “Giá cả này thế nào? Đương nhiên, cậu còn có quyền nâng giá.”

Khẩu khí thật lớn. Thư Ngọc không khỏi liếc mắt nhìn qua.

Thật là…ném tiền qua cửa sổ mà.

Không ít đao khách nghèo túng được chủ cược nhìn trúng tại đao trường, từ đó leo cao như diều gặp gió.

Nhưng sắc mặt cậu thiếu niên vẫn lãnh đạm như trước, không hề hiện ra một chút kích động.

Thư Ngọc hơi trầm ngâm, cô nói với cậu thiếu niên: “Lời mời trước đó của tôi vẫn chưa xóa bỏ, giá cả mà vị tiên sinh này đưa ra cho cậu tôi cũng có thể cho cậu. Nhưng mà, có lẽ tôi còn có thể giúp cậu thực hiện được nguyện vọng mà cả tiền tài cũng không làm được.”

Câu nói cuối cùng tựa như một ván đánh cược, Thư Ngọc cược rằng trong lòng cậu thiếu niên còn cất giấu một chấp niệm.

Quái nhân áo đen liếc mắt nhìn Thư Ngọc, hắn rõ ràng cười cười: “Vàng sẽ tỏa sáng, đương nhiên nhiều người nhìn trúng. Tiểu tiên sinh đao khách, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay cậu.”

Cậu thiếu niên cầm đao đứng tại chỗ, như đang ngẫm nghĩ.

Có máu loãng từ đầu đao quan công nhỏ giọt xuống.

Con ngươi đen láy của cậu thiếu niên nhìn chằm chằm quái nhân áo đen một lúc lâu, nhưng cậu ta không có cách nào nhìn vào ánh mắt của hắn —— chúng nó đã bị tròng kính màu đen chặn lại.

Sau một lúc lâu, cậu ta dường như hạ quyết tâm, chậm rãi đi tới bên cạnh Thư Ngọc.

Cậu ta cũng nói ra vài con số, nhưng con số chỉ bằng phân nửa quái nhân áo đen.

“Giá cả như vậy, cô trả được không?” Cậu ta hỏi Thư Ngọc.

Thư Ngọc vô cùng kinh ngạc.

Trước đó cậu ta kiêu ngạo như vậy, tại sao lúc này lại nhượng bộ?

“Đương nhiên là được…” Thư Ngọc gật đầu, trên thực tế cô có khả năng cho cậu ta nhiều hơn.

Cậu ta gật đầu: “Vậy giá này, tôi đi theo cô.”

Quái nhân áo đen đứng một bên tiếc nuối nhún vai: “Thật sự không muốn đi theo tôi ư? Tôi có thể cho cậu càng nhiều hơn vị phu nhân này.”

Cậu ta lắc đầu: “Tôi đi theo cô ấy.”

“Không cân nhắc một chút sao?” Quái nhân áo đen vẫn chưa từ bỏ ý định.

Cậu ta lại lắc đầu lần nữa.

Quái nhân áo đen bỗng nhiên bật cười: “À, sức hấp dẫn của tôi quả nhiên không bằng vị phu nhân xinh đẹp này. Tiểu tiên sinh, nếu cậu muốn đổi ý, tôi luôn mở rộng cửa chào đón cậu.”

Mãi cho đến khi quái nhân áo đen rời khỏi, Thư Ngọc vẫn cảm thấy không chân thực.

Cô đi theo cậu thiếu niên đến gian phòng của cậu ta.

“Tôi có thể hỏi một câu không, cậu…tại sao lại thay đổi chủ ý?” Thư Ngọc nhìn cậu thiếu niên ngồi xếp bằng trong góc lau chùi vết máu.

Cậu ta lau sạch cây đao quan công, rồi lấy tấm vải thấm nước lau vết máu trên người và trên mặt: “Cô tốt hơn hắn nhiều.”

Thư Ngọc khó hiểu.

Cậu ta bỗng dừng một chút, hơi chần chừ cất tiếng: “Lời cô nói trước đó…là thật sao?”

“Lời nào?” Thư Ngọc hỏi.

Cậu ta ngước mắt nhìn cô: “Giúp tôi thực hiện nguyện vọng mà tiền tài không làm được.”

Thư Ngọc chớp mắt: “Cậu hãy nói ra nguyện vọng, xem tôi có thể giúp cậu được không.”

Cậu ta mấp máy môi, đáp: “Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi tìm được chị tôi.”

Thư Ngọc sửng sốt.

“Tôi dành dụm rất nhiều tiền, trên đường đi hỏi thăm tin tức của chị ấy, nên tới nơi này.” Cậu ta nói, “Tôi biết chị ấy đang ở một nơi nào đó trong thành phố này. Cô có thể giúp tôi tìm chị ấy không?”

Thư Ngọc nghĩ nghĩ, đáp: “Cậu hãy cho tôi thông tin về chị cậu, tôi sai người tìm giúp cậu. Tôi sẽ tận lực làm chuyện này, chỉ là lúc nào có thể tìm được thì tôi không có cách nào cho ra thời gian chính xác.”

Cậu ta không nói gì.

Trong lòng Thư Ngọc thở dài. Xem ra không chỉ có một người đã từng nói lời thế này với cậu ta.

“Cậu tên gì?” Thư Ngọc đột nhiên hỏi.

Cậu ta không hề ngẩng đầu: “Dương Nhất.”

“Dương Nhất, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tại sao cậu bỗng nhiên chọn đi theo tôi.” Thư Ngọc quay trở lại câu hỏi ban đầu.

“Nếu tôi không đi theo cô, hắn nhất định sẽ mang tôi đi.” Dương Nhất đáp, “Hắn rất nguy hiểm, đi theo hắn, tôi có thể mất mạng. Cô tốt hơn hắn, cô sẽ không khiến tôi mất mạng.”

Lời nói đơn giản dứt khoát khiến Thư Ngọc giật mình.

Người sinh tồn bằng việc dùng lưỡi liếm đao đều có trực giác nhạy bén thế sao?

Trực giác của cậu ta khiến cô kinh ngạc.

Dương Nhất nói tiếp: “Tôi phải sống sót, sống để tìm được chị tôi, sau đó chúng tôi cùng về nhà.”

Ngay trong khoảnh khắc này, Thư Ngọc do dự.

Có nên lấy Dương Nhất giao cho Mr. X không?

Cô không khỏi đau đầu.

Khi Thư Ngọc đưa Dương Nhất về ghế lô khách quý thì Cô Mang đã trở về từ lâu.

Hạ Tử Trì và Khưu Bình Bình vẫn ngồi ở một góc trong ghế lô, nhưng hai người không ai nhìn ai, ánh mắt làm như ăn ý nhìn chằm chằm bà thím đang dọn dẹp sàn đấu.

“Sao giờ em mới về? Hai ván cuối cùng của hôm nay đã kết thúc.” Cô Mang cười nhìn Thư Ngọc, “Ồ, em đã mang về người có tiềm lực nhất trong ngày hôm nay rồi.”

Dương Nhất vừa thấy Cô Mang, theo bản năng trốn phía sau Thư Ngọc.

Trong lòng Thư Ngọc có tâm sự, không thèm quan tâm lời trêu chọc của Cô Mang. Cá cược hôm nay đã xong, cô cũng không còn cách tìm đao khách khác tốt hơn. Nhưng cứ thế giao Dương Nhất ra, cô thật sự không đành lòng.

Mềm lòng là tối kỵ, tối kỵ mà.

Cô day day huyệt thái dương, nếu không thì quay lại tìm người áo đỏ thắng ván thứ tư nhỉ…

Bỗng nhiên, Hạ Tử Trì kêu lên: “Hôm nay đặt cược xong rồi, chẳng để mắt tới đao khách nào cả, Thư Ngọc cô nói xem làm sao bây giờ?”

Vừa mới dứt lời, ánh mắt Hạ Tử Trì rơi trên Dương Nhất: “Vị này…chẳng phải là đao khách vừa thắng hai trận sao?”

Còn chưa chờ Thư Ngọc nói gì, Hạ Tử Trì lại gào lên: “Còn con nít thế này, ngại lắm sao dám đưa ra đây.”

Thư Ngọc rõ ràng cảm thấy Dương Nhất cứng đờ ở bên cạnh.

Cô Mang bỗng nhiên bật cười: “Hạ Tử Trì, với bản lĩnh của anh quả thật không có tư cách xoi mói. Cậu này tuy rằng còn trẻ, nhưng đao thuật không tệ đâu.”

Hạ Tử Trì im bặt ngượng ngùng.

“Bằng không thế này đi.” Cô Mang chậm rãi nói, “Đao thuật của tôi cũng không tệ. Hạ nhị công tử, anh chọn tôi chắc là không thiệt thòi đâu nhỉ?”

Hạ Tử Trì hết sức ngỡ ngàng.

Anh ta đột nhiên kích động —— anh ta biết rõ đao thuật của Cô Mang, thiệt thòi chỗ nào? Rõ ràng là lời to!

Sao anh ta không nghĩ tới trước mắt còn có một vị cao thủ dùng đao cơ chứ?

Sắc mặt Thư Ngọc tái nhợt: “Không được!”

“Sao lại không được?” Hạ Tử Trì chả biết gì.

Cô Mang cười rất lịch sự: “Chẳng qua là dạy Hạ ngốc một chút công phu võ thuật, việc này anh có thể đảm nhiệm mà. Phải không vợ?”

Thư Ngọc hiểu được chính xác cái gì gọi là nhấc tảng đá đập trúng chân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.