Tử Cấm Thành được
cả thế gian ngưỡng mộ, đã từng ngạo nghễ cúi nhìn thiên hạ, hô mưa gọi
gió. Đến nay nó chỉ còn là một thành trì trống rỗng, cô đơn lặng lẽ soi
bóng chính mình. Nhìn vào tòa hoàng thành này mới phát hiện, những thứ
rút ra được chẳng qua chỉ là một vài mảnh vỡ rơi rớt của thời gian, thứ
lấp đầy lại chính là những hồi ức dạt dào như nước. Hết thảy thành bại,
đều có số kiếp, đế vương có số mệnh của đế vương, hoàng thành có nhân
quả của hoàng thành. Lịch sử như một bộ kinh thư không chữ, đặt trên
chiếc bàn rộng lớn của năm tháng, cần phải đọc nó bằng cả trái tim. Giữa vòng luân hồi định mệnh, chúng ta nhìn khách đến khách đi, duyên khởi
duyên diệt. Ngắm vũ đài chiêng trống rộn rã, làm thế nào để diễn lại một đoạn phong vận kinh thành đã dần dần già cỗi…
Vào trong Tử Cấm Thành
Đây là một tòa thành mà bạn phải đi vào với sự nhiệt tình, xúc động, đây là hoàng thành mà bạn phải đi vào với dũng khí mạnh mẽ. Bạn vứt bỏ sự
huyên náo lại sau lưng, giữ lại những suy nghĩ thuần khiết, Tử Cấm Thành sẽ mở rộng tấm lòng với bạn. Trong lịch sử thời gian và không gian biến đổi xáo động, tòa hoàng thành này đã dùng đại khí huy hoàng để đúc nên
sự hiển hách và uy danh. Tựa như một hạt bụi lướt qua, sẽ hóa thành vạn
tượng; một giọt mực lăn xuống, sẽ mặc ý mênh mông.
Cánh cửa cao
dày của Cố Cung đã đóng chặt lại sau lưng đế vương, nhưng lại mở rộng
trong đời sống của bách tính. Tử Cấm Thành bị hoàng quyền khóa chặt của
ngày xưa, ngày nay, bình dân bách tính chỉ cần một tấm phiếu có in hình
vật tượng trưng của Cố Cung là đã có thể sải bước đường hoàng tiến vào
cung điện của hoàng đế, tùy ý thưởng ngoạn những phong cảnh đằng sau
tường cao nhà sâu. Chính trong lúc bạn bước qua cánh cửa cung tráng lệ
nguy nga đó của hoàng thành, bước vào ngưỡng cửa cao vời khôn tả của
thâm cung, ký ức của Cố Cung giống như sông băng vỡ nứt, trong sát na,
ào ạt cuồn cuộn chảy xô, băng qua ngàn dặm trên dòng sông lịch sử.
Tử Cấm Thành đã từng huy hoàng hiển hách, dẫu cho nay vẫn còn rực rỡ vàng
son như cũ, nhưng đã trở thành một thành trì hư không. Ban ngày du khách huyên náo dạo chơi, ban đêm lại chỉ có những chiếc bóng của vong hồn
quẩn quanh. Hai mươi tư vị hoàng đế trong sử sách, đã từng hô mưa gọi
gió, ngông nghênh càn rỡ trên bầu trời chỉ thuộc về riêng mình. Còn văn
võ bá quan, phi tần hậu cung và cung nữ thái giám trong cung hết đời này đến đời khác, chẳng qua chỉ là những hạt bụi phiêu lãng trong Cố Cung,
một trận gió nhẹ cũng đủ quét sạch hết thảy, người đời sau còn có thể
tìm thấy dấu tích gì trong ảo cảnh trong suốt đó? Chỉ có thể lờ mờ thấy
bóng dáng hoa lệ năm nào trong những ngói lưu ly, những đá cẩm thạch và
ngàn vạn con rồng sơn son thiếp vàng cùng vô số đồ trang trí biểu thị
cho cát tường may mắn ở nơi này.
Hơi ấm trên long sàng của hoàng
đế Sùng Trinh thời Minh vẫn còn đó, Sấm vương Lý Tự Thành phá thành xông vào, trong cơn máu nóng bốc đồng đã ngồi xuống ngai vàng. Giặc cỏ đánh
bại đế vương, áo thô đổi lấy long bào, nhưng ông chẳng qua chỉ là một
ngôi sao băng vụt qua bầu trời Tử Cấm Thành, dùng máu nóng để vạch nên
một dấu ấn đỏ tươi, cuối cùng vẫn tan thành tro bụi. Trần Viên Viên thậm chí còn chưa kịp đến múa một khúc Nghê thường vũ y cho Lý Sấm vương thì tướng sĩ Bát Kỳ đã tràn đến như thác lũ, xóa sạch giấc mộng đế vương
của Lý Tự Thành.
Vạn loại cuồng phong ập đến, đất vàng chôn lấp
cổ đạo, khói súng bao phủ chiến trường, đao kiếm uống máu, chém giết
thành sông, chia cắt núi non xã tắc. Những sợi dây thừng xiết chặt dục
vọng, những lá cờ quạt giương cao quyền thế, dùng sự dã man tàn nhẫn để
chiến thắng các bậc chí tôn vương giả, từ đây giã từ biên tái nghèo đói
cằn cỗi, nắm chắc sơn hà, xưng đế thiên hạ ở lãnh thổ văn minh. Đại địa
cuồng phong thét gào, đến khiếp nhược cũng trở thành kiên quyết; bầu
trời không lửa cháy ngút trời, đến cái chết cũng thành bi tráng.
Cơn động loạn trôi qua là đến hòa bình tĩnh lặng, ngự liễn long bàn[1] của
hoàng đế Đại Thanh chở đầy phú quý và vinh hoa, lăn bánh suốt mấy trăm
năm trong Tử Cấm Thành. Sau thời kỳ đỉnh thịnh là u ám và im ắng, bắt
đầu từ bao giờ, con em Bát Kỳ[2] vứt bỏ chiến mã, buông đao buông kiếm,
đắm chìm trong các thú vui nuôi chim hát kịch, đua ngựa chọi dế trong
hương ấp giàu có ấm êm. Trước tình hình thuyền chiến pháo lớn áp sát
biên cương, những chiến mã mất hết ý chí chiến đấu vẫn còn có thể tung
vó oai hùng như trên thảo nguyên năm nào sao? Những con em Bát Kỳ tiêu
tan hùng tâm tráng chí vẫn còn có thể hùng dũng như ngoài biên ải hay
sao?
[1] Ngự liễn long bàn: Xe của nhà vua
[2] Con em Bát Kỳ: Chỉ người Mãn Châu, những người đã lập lên triều đình nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc.
Giang sơn không phải là sắt thép đúc nên, hoàng thành không phải là sắt thép
đúc nên, quốc thổ Đại Thanh cũng không thể không khuất phục dưới gót sắt của các cường quốc, khi hoàng đế cuối cùng của Đại Thanh - Phổ Nghi bị
đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành, Cố Cung thực sự trở thành một tòa thành trì
chết chóc. Những cung điện rộng lớn nguy nga chỉ còn lại ký ức vỡ nát,
mỗi một ngày đều nhìn thấy khói mây lịch sử bao trùm bầu trời Tử Cấm
Thành, không dấu không vết, nhưng lại chẳng xua tan đi được.
Tử
Cấm Thành đã trút bỏ long bào che lấp đi sự ngang tàng và trang nghiêm
ngày nào, bạn có thể đường hoàng bước vào kim loan điện, ngạo mạn du lãm nơi đế vương thiết triều và cử hành đại lễ năm xưa. Thái Hòa điện,
Trung Hòa điện, Bảo Hòa điện là trung tâm ngoại triều, cũng là ba tòa
điện chính của Cố Cung. Trong đại điện trang sức lộng lẫy vàng son,
trang nghiêm rực rỡ, những cánh cửa son chạm khỏa nạm vàng, hình rồng
cuộn trên cột trụ tựa như đang tung người bay lên. Đế vương các đời ngồi trên bảo tọa khắc hình rồng, cả bá nghiệp của họ đã sớm rút khỏi vũ đài lịch sử, chỉ còn lưu lại một bóng dáng hoa lệ ấm áp và mấy tiếng thở
dài đầy tiếc nuối mà thôi.
Xuân thu mấy độ, mây loạn bay qua,
biết bao anh hùng vì tranh chiếc ngai vàng này mà máu chảy thành sông,
xương trắng thành gò. Chớ nói ngồi trên chiếc long ỷ để thống trị thiên
hạ, mà đến bức tường đỏ của Cố Cung còn chưa thể vượt qua đã cùng với
cán cờ gẫy gập, chết nơi sa trường. Hùng đồ đại chí của họ rốt cuộc
không cao hơn trời mây Tử Cấm Thành, trong lịch sử không có trận tranh
đoạt nào không động phách kinh tâm, sau cơn cuồng loạn, cái lưu lại há
chẳng phải là một sự thức tỉnh hay sao?
Lịch sử thực sự không dễ
dàng chấp nhận những lời nói dối, cũng như cung Càn Thanh của Tử Cấm
Thành, sáng rõ bằng phẳng, nhìn rõ ràng rành mạch những hiện tượng thế
gian vẩn đục. Trên điện đường còn treo bức đại tự khảm vàng “Chính đại
quang minh”, nó không có đôi mắt nuốt hận trời xanh, mà chỉ trong như
gương sáng, soi rõ quá khứ khoáng đạt, bây giờ lại bị ánh sáng sắc lạnh
của lưu ly rạch nát, bờ sông đế vương đã từng cuồn cuộn trôi không
ngừng, nay đã nứt toác. Những vẫn còn một người khai hoang trác tuyệt,
san bằng gò hoang hoa mỹ, tưới tắm máu nóng, trả lại con sóng trong vắt
cho dòng sông. Đằng sau triều đường uy nghiêm tráng lệ, lại có cung điện hoa gấm như mây, cất giấu biết bao tuyệt đại hồng nhan của thiên tử.
Tử Cấm Thành được tô điểm bằng một bức tường cao hào nhoáng phú quý, giam
cầm biết bao cám dỗ tuyệt diễm xinh tươi, lại khóa kín những linh hồn cô độc lạnh lẽo. Cung Khôn Ninh đã từng diễm lệ muôn vàn, đến nay lại yên
tĩnh lạnh lẽo, chủ nhân hậu cung - bậc mẫu nghi thiên hạ uy nghiêm trong cuộc đời dài đằng đẵng từng được hoàng đế thương xót mấy lần? Ai cũng
nói, sự dịu dàng làm hùng tâm mềm yếu, phú quý hủy hoại ước mơ, khi đế
vương mệt mỏi với những cuộc chém giết thanh trừng, thì sao không quyến
luyến với sự mềm dịu của phấn son lục cung? Một nụ cười của hồng nhan đã hơn cả thiên quân vạn mã, có biết bao quân vương siêu việt phi phàm,
làm chìm đắm cơ đồ giang sơn huy hoàng rộng lớn chỉ trong một ly rượu
nồng mỏng manh?
Ngự hoa viên là một vườn địa đàng chốn nhân gian, những đỉnh đài lầu gác, nhà thủy tạ mái hiên vàng son lộng lẫy dường
như đã chiếm hết thảy mọi cảnh trí tươi đẹp trong thiên hạ. Ngự hoa viên là mê cung, cả Tử Cấm Thành đều là mê cung, người bước vào trong không
chú ý sẽ lạc lối trong khung cảnh hư ảo đầy rẫy rồng bay phượng múa,
oanh ca yến liệng. Nghe nói, toàn bộ bố cục kiến trúc Tử Cấm Thành đều
được thiết kế, sắp đặt theo bố cục của tinh tướng, gồm chín nghìn chín
trăm chín mươi căn phòng, giống như chín nghìn chín trăm chín mươi chín
vì sao, giăng mắc chi chít trên bầu trời Tử Cấm Thành, kẻ ngoại lai như
bạn vô tình bước vào, sao có thể không lầm đường lạc lối?
Trong
quần tinh sáng chói, người khoác long bào, hào quang lóe ra muôn trượng
đó chính là đế vương, Cố Cung của ngài chỉ có một vầng thái dương duy
nhất. Chỉ có vầng thái dương này, tuy đã có quần tinh bao trùm, nhưng
không thể nào mang lại hơi ấm cho từng người, giữa vạn vì sao, ngài trở
nên cô độc khôn xiết. Những vẻ đẹp muôn hình muôn vẻ này được các họa sĩ cung đình đưa vào trong những đường nét hội họa, được văn nhân đưa vào
trong thơ từ ca phú, được những nghệ nhân đưa vào đồ gốm. Đã từ khi nào, linh hồn của Tử Cấm Thành bị rút đi mất, chỉ còn trơ lại cái vỏ ngoài
lưu ly lóng lánh, màu sắc sặc sỡ, chống đỡ cho toàn bộ tòa hoàng thành
to lớn này.
Mặt trời lặn ngang lầu cao, ai là người vỗ vào lan
can[3], trên khoen đồng của cánh cửa màu đỏ son đó, nay còn lưu lại hơi
ấm bàn tay vị đế vương nào? Suy nghĩ như một chú ngựa cô độc, bạn hồi
tưởng lại quá vãng, nhưng bỏ qua hiện tại, bạn đi tới hiện tại, nhưng
lại đánh mất quá khứ. Đi qua lãnh cung im lìm, sẽ không vì hồng nhan mà
buông những lời oán thán, dạo quanh những bậc thang bằng đá cẩm thạch
trắng, sẽ không vì đế vương mà lưu lại những tình cảm hào hùng.
[3] Vỗ vào lan can: Có câu thơ rằng “Độc thư ngộ ngã tử thập niên, kỷ hồi
túy bả lan can phách” (Đọc sách mà ta mê lầm mất bốn mươi năm, mấy phen
say rượu gõ nhịp lan can), cho nên “vỗ vào lan can”, “gõ nhịp lan can”
dùng để chỉ hành động vỗ vào, gõ vào lan can để phát tiết những ấm ức,
phiền muộn không thể nói trong lòng.
Giữa đất trời là một vùng
nghiêm túc vĩnh hằng cổ xưa, máu tươi xối xả cũng dần dần chậm rãi bình
hòa trong tĩnh lặng. Dòng thủy mặc ý tuôn chảy nay đã nguội lạnh và
ngưng đọng, đến hồng trần phiêu tán cũng tìm được chốn nghỉ ngơi. Tử Cấm Thành lúc này thâm sâu khôn tả, thâm sâu đến mức có thể dung nạp ngàn
vạn thế giới; đồng thời cũng cô đơn vô cùng, cô đơn đến mức chỉ còn lại
chiếc bóng của thời gian.
Ngẩng đầu ngắm trời sao, vầng trăng
sáng treo trên bầu trời Tử Cấm Thành đã bị ai đó tước đi vòng hào quang, nhưng vẻ tĩnh mịch, thuần khiết, thiêng liêng vẫn còn đó. Dũng cảm bước vào tòa thành trống không, dùng một trái tim trong sáng để tạo nên kỳ
tích, đón nhận thái bình thịnh thế. Khi quá khứ đã trôi qua trên bầu
trời sao, khi vẻ đẹp như nước triều lên xuống, khi bước chân của bình
minh đã tới gần, một vầng mặt trời sáng lạn đang lấp ló nhô ra, chiếu
sáng cho khắp thảy non sông tuyệt mỹ.