Năm Tháng Vô Định 1: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 21: Chương 21: Chương 20




Diệp Dao biết hôm nay An Thực sẽ đến tổ chức để đấu với Đoàn Khiệm Luân, ngồi trong phòng, Diệp Dao đang phải đấu tranh giữa giúp An Thực và không giúp. Dù sao cô cũng là cảnh sát, cô không thể phản bội mọi người, phản bội lại lòng tin của Lão Từ, Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên và Du Phong. Diệp Dao ôm đầu, cho dù vậy, nếu nhìn An Thực bị người khác hãm hại đến mất mạng lòng cô lại đau đớn gấp bội. Rốt cuộc phải làm sao đây?

Trong lòng Diệp Dao rối bời, lúc hai người đàn ông lạ mặt bắt đi, cô có nghe được cuộc nói chuyện của họ, nói rằng trong lúc hắn và Đoàn Khiệm Luận đấu với nhau, lợi dụng sơ hở mà ra tay, lúc đó, chỉ cần bắn trúng chỗ hiểm, An Thực lập tức mất mạng, như vậy, trên đất Thượng Hải này sẽ mất đi một mối lo...Người nằm vùng là cảnh sát cũng đã trà trộn vào tổ chức, chắc chắn kẻ đó sẽ lợi dụng lúc tình hình hỗn loạn mà ra tay.

Cứu An Thực, cô sẽ trở thành kẻ phản bội, mang danh là kẻ hai mang, không cứu An Thực thì cả đời này cô sẽ sống trong hối hận, áy náy..

Đang trong lúc hỗn loạn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Diệp Dao giật mình. Đằng sau cánh cửa gỗ, bóng dáng Tố Nghi dần xuất hiện. Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Dao trắng bệch, cô vội đi đến bên cạnh “Tiểu Dao, em sao vậy? Không khỏe sao?”

Toàn thân Diệp Dao lạnh toát, khẽ lắc đầu. Tố Nghi không yên tâm “Có chuyện gì vậy?”

“An Thực...em muốn gặp anh ấy.” Cô cất tiếng.

“An Thực cùng mọi người đến tổ chức rồi.”

“Sao?!” Bây giờ trời chỉ mới hửng sáng mà đã đi?

“Nhưng mà, chị nghe Duật Nam nói, sức khỏe anh ấy còn chưa hồi phục hẳn, sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Em cũng biết, Đoàn Khiệm Luân là người như thế nào mà, dù ở bất cứ nơi đâu, hắn cũng giở thủ đoạn.” Dù cho Phong Duật Nam và Lăng Nghị đã đề nghị nên dời ngày quyết đấu lại, nhưng An Thực vẫn cứng đầu không đồng ý. Hết cách bọn họ đành làm theo.

Nghe đến đó, đại não Diệp Dao không thể tiếp nhận bất cứ thông tin nào thêm, bây giờ trong tâm trí cô chỉ có một điều: phải ngăn An Thực. Bằng mọi giá, cô không thể khiến hắn gặp nguy hiểm. “Chị, ngăn An Thực lại. Nếu không, nếu không anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

“Sao? Nhưng chân của em...”

“Giúp em đến nơi của bọn họ.”

Tố Nghi đỡ Diệp Dao đứng dậy, cô không hiểu hết ý của Diệp Dao nhưng qua lời nói cô có thể hiểu được tính chất quan trọng của sự việc. Không lẽ có người muốn hại An Thực? Diệp Dao cố gắng bước từng bước một, nhưng khi đến cầu thang đã bị chặn lại. A Đông cùng một vài người được lệnh không cho cô rời khỏi biệt thự nửa bước.

Diệp Dao nhíu mày “Các người làm gì vậy?”

A Đông nghiêm nghị nói, khuôn mặt không chút biểu cảm “Cảnh sát Diệp, An ca ra lệnh cho chúng tôi không cho cô rời khỏi nơi này.”

“Nhưng An Thực đang gặp nguy hiểm.”

“Thật xin lỗi, dù có thế nào cũng không thể. Cô hãy quay về phòng đi.”

Tố Nghi lên tiếng “A Đông, cậu hãy để chúng tôi đi, nếu không sợ rằng không kịp. Cậu cũng biết trong tổ chức có người muốn hãm hại anh ấy mà.”

A Đông im lặng một lúc rồi cất tiếng “Dù vậy cũng không được, chị đừng lo, An ca cũng đã đoán được nên đã sắp xếp hết rồi.”

*Rầm...

Một tiếng động mạnh vang lên, khiến mọi người bất động, Diệp Dao cầm cây nạng ném mạnh vào những người trước mặt, rất nhanh họ đều tránh được nên cây nạng rơi thẳng xuống dưới sàn, cô tức giận hét lên “Dù anh ta có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là con người, làm bằng da bằng thịt chứ không phải thần thánh. Anh nghĩ, chỉ cần anh ta sắp xếp mọi chuyện sẽ ổn thỏa? Sẽ không sao? Các người làm anh em của An Thực như vậy sao? Chỉ cần một câu “không sao” của anh ta thì các người sẽ mặc kệ?”

A Đông bất động nhìn khuôn mặt giận dữ của Diệp Dao, lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đó nổi giận, cô cũng giống như An Thực, một người biết giấu cảm xúc thật của mình nhưng bây giờ lại...

Hết cách, A Đông đành chấp nhận, dù sao thì chỉ cần cứu được An Thực, cậu có bị hắn giết vì làm trái lệnh cũng được. “Để tôi đưa hai người đi.”

Diệp Dao ngụy trang thành một người thanh niên, để tránh bị nghi ngờ, nếu để bọn họ biết cô là cảnh sát Diệp mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn. Tố Nghi ngồi bên cạnh lo lắng, dù sao chân của Diệp Dao bị thương cũng khá nặng “Tiểu Dao, chân em liệu sẽ không sao chứ?”

Diệp Dao mỉm cười “Không sao đâu.”

A Đông vừa lái xe vừa lo lắng, rốt cuộc cô đã biết được những gì?

...

Giữa võ đài hình tròn rộng lớn, An Thực và Đoàn Khiệm Luân đứng đối diện nhau, vẻ mặt lạnh lùng như một khối băng. Phía dưới có hàng trăm người theo dõi, tiếng xì xào ngày một lớn. Các lão đại trong bang phái vô cùng hứng thú chờ trận đấu diễn ra. Trước khi đấu, An Thực và Đoàn Khiệm Luân đều phải kiểm tra thật kỹ để tránh chuyện bọn họ mang vũ khí vào.

Đoàn Khiệm Luân đảo cặp mắt xung quanh võ đài, sau đó lại quan sát An Thực, nhưng hắn, ngoài khuôn mặt lạnh như tiền r thì không có gì khác thường. Đoàn Khiệm Luận cố trấn an bản thân, trong tổ chức này, hắn không đơn độc, không việc gì phải sợ...

“Lên đi!” Âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phía An Thực, rất nhanh sau đó, hắn đã tiếp cận được Đoàn Khiệm Luân, vung chân đá một cước.

Đoàn Khiệm Luân lùi lại, không ngờ tốc độ An Thực lại nhanh hơn trước. Đấu qua đấu lại như vậy, sớm muộn thì hắn sẽ bị hạ gục. An Thực thân thể nhanh nhẹn liên tục ra chiêu, vốn dĩ Đoàn Khiệm Luân không khó đối phó nhưng An Thực muốn hắn ta phải thua trước mặt bao nhiêu người ở đây, cúi đầu nhận tội và chịu hình phạt tàn khốc nhất, nhưng cho dù vậy, những gì hắn đã gây ra cho Diệp Dao khiến An Thực vẫn không thể nguôi giận.

An Thực cất tiếng “Đoàn Khiệm Luân, hôm nay sẽ là ngày giỗ của cậu.” Dứt lời, liên tiếp mấy cú đấm mạnh vào mặt Đoàn Khiệm Luân, khiến hắn hộc máu tươi.

Đoàn Khiệm Luân thở dốc, mồ hôi ngày một nhiều, tên khốn kia, sao đến bây giờ còn chưa ra tay? Không lẽ gã muốn trở mặt với hắn? Chết tiệt! Đoàn Khiệm Luân rủa thầm trong lòng. Không được, hắn không thể bị thua, không thể chết được!! Đột nhiên, hắn phát hiện ra, phía sau đám người ồn ào đang phấn khởi xem trận đấu lóe lên một tia sáng. Trong tâm thầm vui mừng. Tên khốn, để tôi bị đánh tơi bời mới chịu ra tay. Hắn nhếch môi cười, hai tay cố sức giữ chặt An Thực, thở dốc nói “An Thực, đi chết đi!”

An Thực nhíu mày, dùng sức hất văng Đoàn Khiệm Luân ra. Đúng lúc đó phía sau xuất hiện ba cây kim nhỏ bay ra.

“An Thực, nằm xuống!” Một giọng hét vang lên, người đó không biết xuất hiện từ lúc nào, chạy đến đẩy An Thực ngã xuống sàn đấu, khiến mọi người ngạc nhiên.

An Thực ngạc nhiên, chưa kịp lên tiếng thì phát hiện Đoàn Khiệm Luân rút cây súng bằng bạc ra, An Thực vội ôm người đang nằm trên mình tránh phát súng vừa rồi. Đám người phía dưới hết sức ngạc nhiên, nhưng không ai lên tiếng. Bởi vì, đối với bọn họ, trận đấu này, chính là trận đấu của hai kẻ lớn mạnh trong tổ chức, cho dù bên nào thắng, thì họ cũng nhận được món lời lớn.

“Đoàng...” Phát súng thứ 2 vang lên, lần này, viên đạn nằm ngay ngắn trên bàn tay Đoàn Khiệm Luân, khiến hắn đau đớn rên lên. Người nổ súng là Lăng Nghị. Sau đó, anh ra lệnh cho đám đàn em, khống chế hắn ta.

An Thực đỡ người kia đứng dậy, không khỏi kinh ngạc khi phát hiện ra Diệp Dao? Sao cô lại ở đây, còn trong cái bộ dạng này. Khi định lên tiếng thì bị cô giữ lại “Có người muốn hại anh, A Đông và một vài người đang đuổi theo.”

Cũng may cô đến kịp lúc, lúc vừa chạy vào, cô đã quan sát ánh mắt, cử chỉ của Đoàn Khiệm Luân và những người xung quanh đây, khả năng quan sát của cô rất sắc bén, nên nhanh chóng phát hiện ra ánh sáng lóe lên đằng sau An Thực, nên đã nói với A Đông là sang bên đó. Không ngờ kẻ đó ra tay trước khi A Đông hành động, khiến cô phải dùng toàn bộ sức lực của mình chạy nhanh lên sàn đấu. Lúc định thần thì chân phải không còn cảm giác gì, đứng cũng không vững.

Diệp Dao cắn răng, cố gắng đứng vững, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Một lão đại ngồi dưới cất tiếng “Nhóc con kia là ai? Ngang nhiên ngăn cản trận đấu?”

“Ông không thấy Đoàn Khiệm Luân mang vũ khí vào võ đài sao? Còn có người đánh lên nữa. Mắt ông chỉ để trưng thôi à?” Lăng Nghị cất tiếng, anh bước lên võ đài, khom người nhặt cây kim nhỏ dưới sàn lên. Lạnh lùng cất tiếng, khiến người kia im bặt.

Diệp Dao cao giọng “Lúc nãy, tôi nhìn thấy có người muốn đánh lén An ca, nên mới chạy lên đây. Mọi người cũng thấy rõ, Đoàn Khiệm Luân đã phạm quy. Còn đồng bọn, đợi khi người của chúng tôi bắt được sẽ giải quyết sau.”

An Thực nhìn vẻ mặt thấm đầy mồ hôi của Diệp Dao, giọng nói chùn xuống, chỉ cần nghe qua cũng biết là đang rất tức giận “Nhóc con, em to gan dám chống lời của tôi?”

“Nếu tôi không đến, chú đã mất mạng rồi.” Diệp Dao nghiến răng nói.

An Thực hít mạnh một hơi để nén giận, cất giọng nghiêm nghị “Không cần đấu nữa, người của Bắc Đoàn cứ ngồi đấy chờ chết là được.” Sau đó định cúi người bế Diệp Dao lên.

Cô ghì chặt “Chú điên sao? Bế tôi giữa bao nhiêu người, nên nhớ tôi đang là đàn ông đó.”

“Khoan đã An lão đại.” Một giọng nói vang lên, là một người đàn ông trung niên. Vẻ mặt lạnh lùng, nhìn phong thái thì chắc chắn là người có quyền lực.

An Thực hướng mắt liếc nhìn, chán chường nói “Tô lão đại, ông không phục điều gì?”

Tô lão đại là bang chủ của bang Long Đấu, uy quyền đứng thứ 4 trong tổ chức, cũng là một kẻ ham danh phú quý, xem mạng người như cỏ rác, đang muốn đối đầu với An Thực. “Cậu nói xem? Đoàn Khiệm Luân sai, tôi đồng ý, nhưng mà, tên nhóc đó, thật sự là nam nhi sao?”

Diệp Dao giật mình, không lẽ ông ta đã phát hiện? Kỹ thuật hóa trang của Tố Nghi rất tốt, không thể nào bị lộ được, nhưng, nếu An Thực có thể phát hiện ra thì ông ta...

An Thực điềm tĩnh cất tiếng, trong giọng nói có chút không hài lòng “Ý ông là gì?”

“Hahaha....dáng người cậu ta ốm yếu cứ như là con gái vậy? Chắc không phải....đó là cô cảnh sát mà mọi người đồn đấy chứ?”

“Ông cần kiểm chứng không?”

“Được, nếu vậy, cởi áo ra đi. Đàn ông với nhau không việc gì phải sợ, còn nếu như cậu ta không dám thì coi như tôi đã đúng.”

Diệp Dao cắn răng, chết tiệt, nếu vậy, chẳng khác nào lộ tẩy? Lăng Nghị, Phong Duật Nam, Tố Nghi đều lo lắng, kỹ thuật hóa trang của Tố Nghi không tồi, nếu không phải cô nói cho họ thì họ cũng không biết đó là Diệp Dao nhưng không ngờ ông ta lại phát hiện. Tình hình xem ra không ổn rồi, anh hướng mắt về phía An Thực, tự hỏi, hắn ta sẽ giải quyết thế nào?

Nét mặt An Thực vẫn không thay đổi, ngược lại còn lạnh lùng hơn, giống như sắp có bão tuyết xuất hiện vậy “Được, tôi chiều ý ông.” Câu nói của hắn khiến mọi người sửng sốt, hắn ta điên rồi sao, không lẽ bản thân không nhận ra đó là Diệp Dao? “Nhưng...nếu như cậu ta đúng là đàn ông thì ông biết hậu quả, đúng chứ?”

Ánh mắt kiên định của An Thực khiến lòng ông ta bắt đầu lung lay, không lẽ là hắn đoán sai? Nhưng kẻ đó nói, trong lần quyết đấu này, cảnh sát Diệp sẽ xuất hiện bên cạnh An Thực. Tô lão đại đang phân vân thì Đoàn Khiện Luân gào lên “Tô lão đại, cô ta chắc chắn là Diệp...A...”

Chưa nói hết câu, Phong Duật Nam đã đá cho hắn một cước, tên khốn nhiều lời này, đáng lẽ Lăng Nghị nên bắn cho hắn văng não ra ngoài cho rồi!

Tô lão đại nghe vậy liền lấy lại bình tĩnh, cất giọng kiêu ngạo “Được! Tôi cược với cậu.”

Đùng...

Đột nhiên bên ngoài xảy ra tiếng nổ lớn khiến mọi người bên trong trở nên náo loạn. Một kẻ chạy vào lớn giọng “Lão đại, có bom. Mau chạy khỏi nơi này.”

“Cái gì? Chết tiệt là tên nào?”

“Có cảnh sát!”

“Tất cả rút lui!”

Một đám hỗn loạn diễn ra, nhân cơ hội này, An Thực vác Diệp Dao lên vai nhanh chóng rời đi. Bên ngoài vẫn còn vang lên mấy tiếng nổ liên tiếp, người bên trong gấp rút bỏ chạy. Đối với bọn họ, mặc kệ là tên khốn nào làm náo loạn, chỉ cần giữ được mạng sống là được.

.....

Trác Sâm nhanh chóng lái xe rời đi, An Thực ngồi phía sau, tức giận quát “Em điên sao?”

Diệp Dao đang rất khó chịu vì vết thương, nghe hắn lớn tiếng, càng thêm tức giận “Chú mới điên đấy. Không nhìn thấy tôi cứu chú sao?”

“Ai cần em cứu hả? Xém chút là gặp nguy hiểm rồi.”

“Aiz...cái ông chú này, chú đúng là không biết lễ nghĩa gì hết. Tôi, vừa mới cứu chú đó. Nếu không, bây giờ chú đã là một cái xác rồi, còn ngồi đây lớn tiếng với tôi được sao?” Diệp Dao hét lên, đây là loại người gì? Đối xử với ân nhân mình như vậy? Biết trước, cô đã mặc kệ hắn rồi.

Trác Sâm ngồi phía trên, không dám hé nửa lời, cảnh tượng này, lần đầu tiên cậu được chứng kiến, quả thật, người duy nhất dám đấu khẩu và lớn tiếng với An Thực chỉ có mình Diệp Dao.

“Em còn dám nói..”

“Sao?...” Diệp Dao nhíu mày.

“Lời của tôi em xem như gió thổi qua tai sao? Dám không nghe?”

“An Thực, chú đừng cho rằng lời nói của mình là tất cả, là mệnh lệnh, những người khác bắt buộc phải nghe theo, nếu như... nếu như có việc gì bất đắc dĩ, họ cũng phải làm theo bản năng của mình. Chú lấy quyền gì mà ra lệnh tôi không được làm trái ý?” Diệp Dao cắn răng nói, cô chịu đựng tất cả, bị như thế là vì ai? Là ai khiến cô ra nông nổi này, bây giờ, cô hi sinh mạng mình để cứu hắn, đổi lại bằng những lời trách móc sao? Thật khiến tức chết!!

An Thực im lặng, nhìn vẻ mặt nhăn nhó cùng vết thương của Diệp Dao, đành thở dài “Đợi về đến biệt thự, giáo huấn em sau.” Sau đó ra lệnh cho Trác Sâm tăng tốc...

Còn về vụ nổ vừa rồi, một lát, hắn sẽ hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.