Ở
khoảng cách mà mình tự cho là an toàn, Phương Hồi đứng nhìn những cử chỉ âu yếm
của họ. Hành vi nhìn trộm khổ sở này lại khiến cô không thể làm chủ được mình,
lần nào nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng khổ tâm, nhưng cũng vẫn muốn lên ngó.
Có lẽ là do cô vẫn yêu nụ cười đó của Trần Tầm, vì cô đã từng được tận hưởng
nó, biết nó cuốn hút đến nhường nào.
Tối
đến Phương Hồi còn thường xuyên gọi điện thoại đến kí túc xá và nhà Trần Tầm,
kể cả là máy bận cũng vẫn muốn nghe một lát, nếu điện thoại đổ chuông cô sẽ cúp
máy ngay. Mặc dù không nói chuyện với nhau qua điện thoại, nhưng Phương Hồi vẫn
tưởng tượng về cuộc sống của cậu, có phải đang gọi điện cho Thẩm Hiểu Đường hay
không, có phải đang nói chuyện với bạn bè trong phòng hay ra quán Internet rồi không,
hoặc đang làm những chuyện mà cô không thể biết được nữa. Cô thường xuyên gọi
điện thoại, nhưng một tấm thẻ 20 tệ mà cô dùng đến năm 2003 vẫn chưa dùng hết.
Tôi
nghĩ chắc chắn quá trình này là vô cùng đau khổ, nhưng trong sự đau khổ đó,
Phương Hồi vẫn chứng tỏ được rằng cô vẫn đang yêu và yêu một cách tuyệt vọng.
Trái
ngược với Phương Hồi, thời gian đó Trần Tầm sống rất vui vẻ, ở bên Thẩm Hiểu
Đường, Trần Tầm rất hạnh phúc, cùng đi ăn, cùng đi học, cùng đi chơi, cùng ra
ngoài thuê phòng. Bọn họ thường thu dọn hết đồ đạc trước, mang theo khăn mặt,
giấy vệ sinh, sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng, Thẩm Hiểu Đường là người ưa sạch
sẽ, còn đòi mang theo một tấm chăn để trải trên giường của nhà trọ. Cô là người
thích sĩ diện, không chịu mang những đồ đạc này từ phòng mình đi, thế nên đành
phải để Trần Tầm mang. Tống Ninh là kẻ ranh ma, vừa nhìn là biết cậu bạn đang
có ý định gì, hỏi với vẻ quan tâm “mang chăn đi làm gì vậy?”, Trần Tầm liền
nghiến răng nói, “mang về nhà giặt!”. Từ đó trở đi, mỗi khi cậu ra ngoài, mọi
người đều tủm tỉm kháo nhau rằng cậu ta đi giặt chăn rồi.
Để
đựng đồ cho thoải mái, Trần Tầm đã mua hẳn một chiêc ba lô leo núi, chuẩn bị đồ
đạc đến gần 11 giờ mới xuống, cậu và Thẩm Hiểu Đường thường hẹn gặp nhau ở một
ngã ba nhỏ gần trường, bọn họ ngại đi cùng nhau vì sợ gặp bạn bè.
Gần
như bọn họ đã đến hết các quán trọ quanh trường, đúng là mỗi nơi chơi một súng,
thỏ khôn ngoan phải có ba hang. Nhưng rồi bọn họ vẫn bị Quảng Cường bắt gặp,
chủ yếu là do sinh viên ở đây đã ranh ma đến mức có N hang, thường xuyên ra
ngoài hoạt động, slogan là sẽ có một kiểu hợp với bạn, Trần Tầm nghĩ rằng sớm
muộn gì cũng có ngày chạm trán với cậu ta. Lúc đó Quảng Cường nháy mắt rất hiểu
ý rồi vẫy tay với cậu, sau đó tự giác đi vào lấy phòng trước. Nhưng thật không
may là bọn họ lại ở cạnh phòng nhau, nửa đêm tường cách âm không tốt, âm thanh
đó khiến Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường vô cùng ngại ngùng.
Trần
Tầm nói với tôi rằng nếu không tính đến khoản đam mê sắc dục thì Quảng Cường là
người khá ổn, nhưng tính cả khoản này vào thì chẳng khác gì chiếc bao cao su bỏ
đi. Tôi cười và nói rằng ông cũng đâu có đơn giản, giống như lời MC nào đó đã
từng nói, xuân sắc không phải tự nhiên mà có, mà phải ôm súng vác đạn lao động
mới có.
Nếu
mùa xuân năm đó cứ thế trôi qua thì có lẽ không còn chuyện gì nữa, yêu thì cũng
yêu rồi, quên thì cũng quên rồi.
Tuy
nhiên, bọn họ đều đã nhầm.
Trời
vừa chuyển ấm, Thẩm Hiểu Đường cũng bận rộn hẳn lên, câu lạc bộ kịch nói của
trường chuẩn bị tổ chức một chương trình biểu diễn, với vai trò là lực lượng
chủ lực, Thẩm Hiểu Đường được giao nhiệm vụ tự biên tự diễn tiết mục mở màn. Cô
vốn là người ham chơi nên đồng ý ngay, nhưng khi bắt tay vào mới thấy rắc rối,
đi học gần như không nghe giảng, chỉ miệt mài viết kịch bản, còn kéo cả Trần Tầm
vào để phổ nhạc cho tiết mục.
Trước
sự hào hứng của Thẩm Hiểu Đường, Trần Tầm đã ủng hộ rất nhiệt tình, làm anh bốc
vác thuê, cậu điều khi âm thanh, ánh sáng, khuân vác miễn phí, tóm lại là việc
gì làm được cậu đều làm hết. Sau đó đến đoạn tập kịch, nghe những lời than thở,
đọc diễn cảm của bọn họ, Trần Tầm không thể chịu được nữa nên không tham gia
nữa. Cậu mới chỉ vắng mặt hai tuần mà Thẩm Hiểu Đường đã có ý kiến, nào là
không coi trọng cô, không tôn trọng sở thích của cô, trong lúc câu lạc bộ nhạc cụ
của bọn họ cần ủng hộ nhất thì cô đã ủng hộ, trong lúc câu lạc bộ kịch nói của
cô cần cậu nhất thì cậu lại thờ ơ... Trần Tầm không thể chịu nổi những lời phàn
nàn vừa tỏ ý nũng nịu vừa tỏ ý đe dọa của cô nên đành phải cùng cô tập tiếp.
Nhưng
Trần Tầm không thể ngờ được rằng, trong hai tuần cậu vắng mặt, Phương Hồi lại
có mặt trên sân khấu.
Phương
Hồi được Thẩm Hiểu Đường đích thân tìm về, cô cần một vai diễn ít nói, trầm
buồn, ưa nhìn, khổ sở vì mãi không tìm được. Trong một lần gặp tình cờ ở
trường, cô đã xác định ngay được mục tiêu là Phương Hồi, lúc đó Phương Hồi nhìn
cô bằng ánh mắt lạnh lùng, buồn bã, Thẩm Hiểu Đường biết ngay là mình đã tìm
đúng người. Và trước nụ cười rực rỡ như hoa xuân của Thẩm Hiểu Đường, Phương
Hồi cũng không từ chối, thậm chí cô còn nghĩ rằng, chắc tham gia sẽ được gặp
Trần Tầm.
Lúc
Trần Tầm đến, Phương Hồi đang học lời thoại, lời thoại của cô không nhiều, đóng
vai một cô gái bị bỏ rơi, phần lời thoại dài nhất cũng chỉ có mấy câu, là thời
điểm trước khi cô tự tử. Vẻ mất tự nhiên của hai người khiến một người vốn rất
vô tâm như Thẩm Hiểu Đường cũng đã phát hiện ra, cô thắc mắc với Trần Tầm: “Sao
vậy, hai người quen nhau à?”
“Bạn
học cùng cấp ba”. Phương Hồi vội nhìn ra chỗ khác nói.
“Hả?
Trùng hợp quá ha! Sao anh chẳng nói sớm gì cả Trần Tầm! Báo hại em phải tìm mãi
mới tìm được bạn ấy!” Thẩm Hiểu Đường vỗ vào người Trần Tầm một cái rồi nắm lấy
tay cậu nói.
Trần
Tầm có cảm giác như tim mình đập lỗi một nhịp, còn Phương Hồi thì coi như không
nhìn thấy, tiếp tục học lời thoại của mình. Thẩm Hiểu Đường đi loanh quanh bố
trí công việc, Trần Tầm ngồi trước mặt Phương Hồi nói nhỏ: “Tại sao em lại làm
vậy?”
“Thấy
vị thôi”. Phương Hồi bình thản trả lời.
“Em
đừng nói linh tinh! Có bao giờ em tham gia vào mấy trò này đâu!” Trần Tầm cau
mày nói.
“Coi
như em đến để xem người yêu anh thế nào thôi, thế là được rồi chứ?” Phương Hồi
ngước mắt lên, buồn buồn nhìn cậu nói: “Hoặc em có thể nói là thực ra em vẫn
muốn nhìn thấy anh, anh có tin không?”.
“Em...
đang làm gì vậy...?”. Trần Tầm thở dài nói.
“Phương
Hồi, cậu xong chưa? Bọn mình thử lại lần nữa nhé?”. Thẩm Hiểu Đường chạy đến
nói.
Phương
Hồi liền gật đầu: “Để tớ thử xem sao”.
Thẩm
Hiểu Đường liền cười nói: “Ừ, thế bọn mình chuẩn bị bắt đầu nhé! Ấy ấy, đồng
chí kia, đã cho đồng chí đi đâu! Đồng chí có thể kê bàn ghế, không được gây gổ
tình cảm với diễn viên của chúng tôi đâu đấy!”.
Không
còn cách nào khác, Trần Tầm đành kê gọn bàn ghế vào để bọn họ có chỗ trống
luyện tập, Phương Hồi bị Thẩm Hiểu Đường điều khiển hết thế này lại thế kia,
đứng ở giữa đọc đoạn thoại đó, nhìn rất tội nghiệp.
“Một
ngày nào đó anh sẽ quên em, lao vào tình yêu mới và đắm mình trong thế giới của
người ấy. Một ngày nào đó anh sẽ có một người vợ xinh đẹp, có đứa con đáng yêu.
Một ngày nào đó chúng mình sẽ đi lướt qua nhau, nhưng lại không thể nhận ra
nhau. Một ngày nào đó thỉnh thoảng anh sẽ nghe thấy tên em, nhưng lại không nhớ
nổi hình dáng của em. Một ngày nào đó cuối cùng anh sẽ ốm vì tuổi đã cao, sức
đã yếu, đến lúc qua đời cũng không còn nhớ đến em nữa. Vì những cái thuộc về
hai ta, sẽ biến mất theo sự sống của em”.
Vai
diễn của Phương Hồi vô cùng gượng gạo, không thể hiện được cảm xúc gì, thậm chí
giọng cô cũng lí nhí, gần như không nghe thấy gì, rõ ràng là điều này không phù
hợp với yêu cầu của vở kịch, Thẩm Hiểu Đường không kìm được liền lắc đầu nói:
“Phương Hồi, cậu phải cố gắng nhập vai, không được để mình vẫn là mình, cậu nói
nhỏ như thế thì ngồi ở hàng đầu cũng khó mà nghe thấy, làm lại lần nữa đi, nhớ
là phải nói to lên đấy!”.
Phương
Hồi ngại ngùng gật đầu, sau đó lại thử lại lần nữa. Thẩm Hiểu Đường vẫn không
hài lòng, cứ diễn đi diễn lại như thế mấy lần, cuối cùng Trần Tầm không thể
chịu được nữa. Cậu giơ tay cao lên nói: “Dừng thôi! Đạo diễn, tôi thấy Phương
Hồi không hợp với vai diễn này đâu, thôi bỏ đi!”.
“Vậy
hả! Em thấy rất ổn mà! Anh đừng có mà làm diễn viên của bọn em nhụt chí! Phương
Hồi, không sao đâu, bọn mình thử lại lần nữa nhé!”. Thẩm Hiểu Đường cười với
Phương Hồi nói.
“Không
được! Không được thật mà! Em không thấy cậu ấy không có cảm nhận gì về vai diễn
à, đây còn là đang tập đấy, nếu lên sân khấu thật thì có khi chẳng nhớ được lời
thoại nào!”. Trần Tầm bước đến nói.
“Anh
làm sao vậy? Có ai ăn nói như anh không? Không sao, tớ ủng hộ cậu! Phương Hồi,
cậu cứ tiếp tục đi!”. Thẩm Hiểu Đường lườm Trần Tầm một cái rồi kéo cậu ra sau
lưng mình nói.
“Anh
không nói đùa đâu, em phải nghe ý kiến của khán giả chứ!”. Trần Tầm bực bội
nói.
“Có
phải cậu thấy dù tớ diễn thế nào cũng không được hay không?”. Phương Hồi mím môi,
ngẩng đầu lên nói.
“Không
phải thế...”. Trần Tầm nhìn cô, tự nhiên không biết phải nói gì nữa.
Thẩm
Hiểu Đường tưởng Phương Hồi giận nên vội xoa dịu: “Không đâu, không đâu. Cậu cứ
mặc kệ cậu ấy, nhiều lúc cậu ấy như mắc bệnh ấy, hôm nay phải uống thuốc rồi,
quá giờ nên tớ quên khuấy mất. Các cậu học cùng cấp ba với nhau đúng không? Hồi
cấp ba cậu ấy đã thế này rồi chứ! Cậu cứ nghe tớ, không có chuyện gì đâu mà!
Tập vài lần là ổn thôi!”.
“Thôi,
tớ không góp ý nữa, các cậu thích làm gì thì làm!>Trần Tầm xách ba lô rồi bỏ
đi, Thẩm Hiểu Đường gọi với theo cậu cũng không ngoái đầu lại, không biết tại
sao, nghe những lời thoại kinh tởm đó, nhìn Phương Hồi đứng lẻ loi giữa một đám
người, thấy cô bị mọi người theo dõi nhất cử nhất động như vậy, Trần Tầm cảm
thấy vô cùng khó chịu.
Cậu
không muốn chứng kiến cảnh Phương Hồi bị người ta hành hạ, dày vò, đặc biệt là
không muốn nhìn Phương Hồi bị điều khiển như một con rối bên cạnh Thẩm Hiểu
Đường không hay biết gì.