Phương
Hồi đã bình thản từ chối việc đóng kịch, Thẩm Hiểu Đường cũng không giữ lại,
cuối cùng cô nói với Phương Hồi: “Tớ thấy cậu rất hợp với vai diễn đó, hôm đi
tìm cậu, tớ cũng không biết chuyện của các cậu”.
Phương
Hồi không thể hiện gì trên nét mặt mà chỉ nói: “Hiện giờ cậu biết rồi nên tớ
không thể đóng tiếp được nữa”.
Hai
ngày sau đó, Thẩm Hiểu Đường không nói chuyện gì với Trần Tầm, cô cảm thấy cậu
làm không được, thấy rất ấm ức, nhưng dường như lại không biết vịn vào cớ nào
để trút bực. Trong lòng bực bội, cô liền hẹn Vương Thâm Chiêu ra ngoài nói
chuyện. Lúc đến nơi, Vương Thâm Chiêu hớt ha hớt hải, đầu ướt sũng mồ hôi, Thẩm
Hiểu Đường liền cười rồi chỉ vào đồng hồ nói: “Không phải vội đâu, còn 34 giây
nữa mới bị coi là muộn, tớ sẽ không gọi thêm món đâu”.
“Xin
lỗi nhé, tớ vừa từ văn phòng đoàn đến đây, hội giúp sinh viên vượt khó đã tạo
điều kiện cho tớ làm thêm giờ”. Vương Thâm Chiêu hào hứng nói.
“Vậy
hả? Thế họ trả cho cậu bao nhiêu?”.
“Một
tháng 120 tệ, bắn vào tài khoản thẻ cơm! Ngoài ra tiền hỗ trợ sinh viên vẫn trả
đủ! Hiểu Đường, tớ có thể mời cậu ăn cơm được rồi!”. Ánh mắt Vương Thâm Chiêu
như sáng lên.
“120
tệ thôi hả? Đoàn gì mà kẹt xỉ thế, gọi mười hai đĩa thịt hấp là hết!”. Thẩm
Hiểu Đường bĩu môi nói.
“Ừ,
Trần Tầm thích ăn món thịt hấp nhất, hay là gọi cả hắn đi nhé?”.
“Đừng
gọi!”. Thẩm Hiểu Đường hậm hực nói: “Mặc kệ cậu ấy đi”.
“Các
cậu vẫn còn giận nhau à?”. Vương Thâm Chiêu nói với vẻ ngại ngùng: “Thực ra
Trần Tầm và Phương Hồi cũng không có gì đâu, cậu ấy hay mềm lòng, thấy cô bạn
ấy như thế…”.
“Tớ
không phải là cô bạn ấy à? Tớ đợi cậu ấy năm tiếng đồng hồ, đáng đời tớ đúng
không!”. Mắt Thẩm Hiểu Đường đỏ hoe, cô ngắt lời Vương Thâm Chiêu: “Đại ca,
trước đây đại ca đã biết Phương Hồi rồi đúng không? Đợt bọn mình đi xem kéo cờ,
đi làm thêm với nhau đã biết rồi đúng không? Thế tại sao đại ca không nói cho
tớ biết! Rõ ràng là đại ca biết tớ... tại sao mọi người lại lừa tớ?”.
“Hiểu
Đường... có lẽ là Trần Tầm không muốn lừa cậu đâu, cậu ấy chỉ muốn mọi việc kết
thúc thật êm đẹp thôi. Đôi khi người nói dối cũng không đáng ghét lắm đâu, vì
muốn cậu vui vẻ nên tớ đã giấ
“Đại
ca, nếu đại ca nói dối tớ thì tớ nghĩ đó là do đại ca không muốn làm tớ buồn,
nhưng Trần Tầm... tớ cứ có cảm giác là cậu ấy không nghĩ như vậy!”. Thẩm Hiểu
Đường vẫn cau mày nói.
“Đó
là vì cậu không thích tớ”. Vương Thâm Chiêu cười với vẻ buồn buồn.
“Đại
ca nói gì vậy! Tớ thấy hình như đại ca cũng có nhiều thay đổi so với trước rồi!
Tại đám Trần Tầm làm hư đại ca đó mà!” Thẩm Hiểu Đường ngại ngùng nói.
“Không,
tớ cũng muốn được thay đổi gì đó, tớ muốn được thích nghi với chốn này, vì tớ
muốn ở lại Bắc Kinh!”.
“Ok!
Nếu cậu mà quay về Sơn Đông thì chắc chắn tớ cũng sẽ nhớ cậu”. Thẩm Hiểu Đường
bình thản nói, món chè sữa cô thích ăn đã được mang lên, ánh mắt cô đã liếc vào
món đó.
“Hơ
hơ, đâu có dễ dàng như vậy được…”. Vương Thâm Chiêu cười buồn nói.
“Có
gì mà không dễ dàng? Thủ đô là thủ đô của nhân dân cả nước, thay mặt cho nhân
dân Bắc Kinh, tớ nhiệt liệt chào đón cậu!”. Thẩm Hiểu Đường gắp một miếng thức
ăn và nói.
“Ừ!
Thủ đô là thủ đô của nhân dân cả nước!”. Vương Thâm Chiêu gật đầu lia lịa.
Hai
đứa ăn một bữa no nê, mặc dù Thẩm Hiểu Đường giành quyền trả tiền, nhưng đến
cuối vẫn không tranh được với Vương Thâm Chiêu. Ra khỏi quán ăn, Vương Thâm
Chiêu sực nhớ ra điều gì đó liền kéo Thẩm Hiểu Đường lại nói: “Cậu đợi tớ một
lát nhé, tớ đi mua cái này!”.
Không
đợi Thẩm Hiểu Đường lên tiếng, Vương Thâm Chiêu đã chui vào siêu thị nhỏ bên
cạnh, một lát sau xách ra một túi nhỏ, vui vẻ nhét vào tay cô nói: “Cậu ăn đi,
cái này ngon lắm!”.
Thẩm
Hiểu Đường c tưởng là cái gì ghê gớm, đón lấy mới biết là hạt dẻ, đối với những
món kiểu này, Thẩm Hiểu Đường không thích lắm, mùa đông có thể còn nếm chút ít,
nhưng sắp sang hè rồi, cứ nghĩ đến việc đã bày trong cửa hàng mấy tháng, cô lại
không muốn ăn nữa.
“Cái
này hả? Mùa đông cơ quan mẹ tớ phát cho một thùng, tớ ăn rồi, cậu cứ để mà ăn”.
“Cậu
không thích ăn hả... Biết sớm tớ sẽ không mua nữa”. Vương Thâm Chiêu nói với
giọng hẫng hụt.
“Cậu
ăn đi”.
“Tớ ăn
thì việc gì tớ phải mua hả”. Vương Thâm Chiêu nói nhỏ.
Thẩm
Hiểu Đường sững người ra một lát, tự nhiên thấy thương thương, cô vội đón lấy
túi xách rồi bóc ra ăn một cái, sau đó lại dùng cái dĩa nhỏ đựng bên trong đút
cho Vương Thâm Chiêu một miếng.
“Ngọt
thật đấy! Đúng là rất ngon!”. Thẩm Hiểu Đường phồng mang cười nói.
“Ừ!”.
Vương Thâm Chiêu cũng mỉm cười vui vẻ.
“Đại
ca, đại ca tốt bụng quá”. Thẩm Hiểu Đường nhìn nụ cười hiền lành của cậu bạn
rồi thốt lên. Túi đồ ăn vặt mấy tệ bạc khiến cô thấy cảm động, thực ra cái mà
cô cần là niềm vui nho nhỏ như thế này, nhưng ở bên Trần Tầm, cô không có được
điều đó. Thẩm Hiểu Đường cảm thấy có lẽ là do Trần Tầm đã trao gửi một phần nào
đó cho Phương Hồi nên mới thờ ơ với cô như vậy, điều này khiến cô rất tủi thân.
Cô
muốn được ở bên Trần Tầm một cách toàn tâm toàn ý, mọi nơi mọi lúc.
Khi
Thẩm Hiểu Đường đưa ra lời đề nghị sống chung, Trần Tầm không tỏ ra sửng sốt
hay hào hứng lắm, cậu im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Ừ”.
Hồi
đó chuyện các đôi tình nhân sinh viên ra ngoài phòng cũng không có gì là ghê
gớm. Quanh khu vực các trường đại học, về cơ bản đều có những đôi tình nhân
sống chung với nhau, buổi sáng cùng đi mua đồ ăn sáng như các cụ già, tối đến
lại mua đồ ăn gì đó, cuộc sống cũng khá mặn nồng.
Tuy
nhiên, việc Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường sống chung với nhau lại hơi khác với các
đôi tình nhân khác. Hai người đều mang theo tâm trạng được ăn cả, ngã về không,
định dùng cách này để gìn giữ tình cảm của họ, cho nhau niềm tin để có thể tiếp
tục ở bên nhau, trong lòng họ cũng cảm thấy hơi nặng nề.
Phòng
là do Trần Tầm tìm, cậu đã tìm các tờ quảng cáo cho thuê nhà, tìm người thuê
chung dán ở bảng tin của trường và các khu dân cư, hai tuần đó gần như không
làm được gì mà chỉ loanh quanh đi xem nhà. Cuối cùng họ đã thuê được một căn
nhà có một phòng ngủ, một phòng khách ở một khu tập thể cũ, một đôi tình nhân
sống ở đó đã chuyển đi, hàng xóm cũng là sinh viên trường họ và thế là đã
chuyển nhượng sang cho họ, tiền thuê nhà mỗi tháng là 600 tệ, wc và bếp dùng
chung, tiền điện tiền nước chia đôi.
Hôm
chuyển đến đó, Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường đều không được vui cho lắm, đặc biệt
là Thẩm Hiểu Đường, căn nhà đó cách quá xa so với căn nhà nhỏ ấm áp mà cô tưởng
tượng, căn phòng mà nam chính và nữ chính trong phim thuê đều rất sạch đẹp, còn
căn phòng của họ, vách tường rơi ra từng mảng, sàn nhà cũng không được lát đá
mà chỉ là nền xi măng, cái gọi là đồ gia dụng có sẵn chỉ là một chiếc giường
đôi, một chiếc bàn học cũ, một tủ quần áo bẩn bẩn và hai chiếc ghế con nhìn
cũng chẳng chắc chắn gì, wc thì không được lát gạch men, bồn cầu thì mất nắp, bếp
nấu thì có một một lớp dầu mỡ két lại. Đối với những người đã quen với cuộc
sống đầy đủ, thoải mái như Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường, nhìn cũng thấy không
thoải mái, dường như không giống với những gì tưởng tượng ban đầu.
Sau
khi đã quét dọn sơ sơ, hai người cùng quỳ lên giường trải chăn đệm, đột nhiên
đầu giường có con gián bò ra, Thẩm Hiểu Đường nhìn thấy liền hét lên, Trần Tầm
vội vớ lấy chiếc dép đập, nhưng không may lại đập chết nó trên chiếc ga trải
giường mới, nhìn vết tích kinh tởm đó, Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường đều tỏ ra
ngao ngán.
“Căn
hộ này không ổn lắm... nhưng là căn rẻ nhất, thời gian gấp nên cũng chưa thể
tìm được căn hộ nào để thuê chung, căn nào có một phòng ngủ ổn ổn thuê riêng
cũng không dưới 1.000 tệ, nếu là hai phòng ngủ thì cònt hơn, có một căn đã sửa
sang nhưng họ đòi 1.500 tệ. Thế nên bọn mình đành phải thuê tạm vậy”. Trần Tầm
nắm tay Thẩm Hiểu Đường nói.
“Hôm
nay bọn mình đừng ở đây nữa, ga trải giường bẩn rồi, em còn mang cả nến đến, em
muốn chỗ nào lãng mạn chút...”. Thẩm Hiểu Đường dựa đầu vào vai cậu nói với vẻ
nuối tiếc.
“Ừ,
để anh mang về nhà giặt, hay là đi mua ga mới nhé”.
“Đừng
mua nữa anh, một tấm ga tài giường cũng phải 20-30 tệ, tiền thuê nhà tháng sau
của bọn mình đã có đâu”.
Hai
đứa đang nói chuyện thì cô bạn ở phòng bên cạnh gõ cửa bước vào, cô bạn này học
trên họ hai khóa, năm nay năm thứ ba, Trần Tầm gọi là chị Tân, gọi người yêu
của chị Tân là anh Kiệt.
“Mang
cho bọn em đĩa dưa hấu, chuyển nhà cả ngày cũng mệt lắm. Ấy, sao bọn em lại đập
gián trên giường thế kia? Khu nhà này lắm gián lắm, để chị lấy cho bọn em ít
thuốc mà rắc vào phòng!”. Chị Tân cau mày nói: “Cũng chẳng biết làm thế nào cả,
chỉ tại bọn mình sinh viên nghèo thôi, đã quyết định sống chung với nhau rồi
thì phải coi đó là cách để trải nghiệm cuộc sống thôi! Bọn em cũng máu thật
đấy, chị và anh Kiệt đến năm thứ hai mới ra ở chung, bọn em năm thứ nhất đã phá
vỡ ngục tù rồi, hơ hơ, đúng là hậu sinh khả úy!”.
Chị
Tân rất thoải mái, vô tư, nói chuyện với chị, tâm trạng của Trần Tầm và Thẩm Hiểu
Đường cũng đỡ đi được phần nào.
Sau
đó một hôm, bọn họ đã chuyển đến ở hẳn và bắt đầu cuộc sống sống thử. Thời gian
đầu hai đứa còn chưa quen lắm, sáng ra không dám ngang nhiên đi cùng nhau về
trường, lúc vào khu tập thể cũng phải ngó trước ngó sau, sợ bị bạn bè nhìn thấy
lại dị nghị. Tối đến ngủ cùng giường cũng không thấy thoải mái, đến nửa đêm
Thẩm Hiểu Đường thường chuyển sang nằm chéo, Trần Tầm bị dồn vào một góc, có
lúc Trần Tầm cũng đè lên Thẩm Hiểu Đường, mấy hôm đầu hai đứa ngủ không ngon, nghĩ
bụng hóa ra việc chung giường chung gối cũng đòi hỏi phải có nghệ thuật.
Sau
đó dần dần họ đã quen với cảnh bên nhau sớm tối này, quen với n niềm vui nho
nhỏ trong căn phòng cũ kĩ này. Thẩm Hiểu Đường kiếm ít đồ trang trí và đám gấu
bông, chó bông về bày trên tủ, tường được dán các poster giải trí mà họ thích,
cô còn mua giấy dán tường hình trái tim, dán vào cũng thấy đẹp hẳn lên. Chị Tân
khen không ngớt lời, cũng bắt chước cô trang trí phòng mình. Bốn người đã thân
nhau từ lâu, thường xuyên nấu cơm, xem ti vi và chơi tú lơ khơ cùng nhau, hai
người cãi nhau thì hai người còn lại sang can. Lúc chuyển nhượng tiền thuê nhà,
anh Kiệt đã tăng lên 100 tệ, bây giờ chơi thân với nhau như vậy, dĩ nhiên là
cũng nỡ không lấy tiền của bọn họ nữa mà tính theo giá cũ 500 tệ/tháng, giảm
bớt được phần nào gánh nặng cho hai đứa.
Đúng
dịp World Cup 2002, lần đầu tiên đội tuyển Trung Quốc lọt vào vòng chung kết,
sinh viên mê bóng đá ở các trường đại học vô cùng phấn chấn. Cứ đến trận Trung
Quốc thi đấu là lại kéo đến những nơi có ti vi để xem, giáo viên cũng nhắm mắt
cho qua, thậm chí những sinh viên mê bóng còn được thả về cho tự học. Đợt đó
sát với dịp thi cuối kì, nhưng cơn sốt World Cup đã càn quét toàn cầu, không ai
còn để tâm gì nhiều, theo lời sinh viên thì năm nào chẳng phải thi, nhưng World
Cup bốn năm mới có một lần, ai cũng biết cái nào quan trọng hơn! Chỉ tiếc là
đội Trung Quốc thi đấu quá kém, đợt đó dự định sẽ thắng Costa Rica, hòa Thổ Nhĩ
Kì và thua Brazil, nhưng cuối cùng lại thảm bại, không trận nào thắng, không
ghi được bàn thắng và điểm nào. May mà đội châu Á Arab Saudi bị Đức dội cho
8-0, nếu không đội Trung Quốc đã đứng hạng bét. Huấn luyện viên Bora
Milutinovic không còn là thầy phù thủy, các cổ động viên lại một lần nữa thấy
được bản chất của đội tuyển quốc gia, lần sau muốn lọt vào vòng chung kết World
Cup thì trừ phi Iran và Arab Saudi đồng tổ chức, Nhật Bản và Hàn Quốc cùng
bảng, nếu không thì chẳng bao giờ có hi vọng!
World
Cup diễn ra, Trần Tầm cũng hào hứng hẳn lên, cậu cùng bạn bè trong phòng gõ
chậu, đập phích, cổ vũ cho đội tuyển Trung Quốc, vẽ áo phông thành quốc kì treo
ngoài cửa sổ, sau khi bị thua liền ném hết sách vở xuống sân, thậm chí kí túc
xá nam còn bị bảo vệ lên hỏi thăm. Cậu thấy tiếc khi Argentina bị loại, khóc
cho sự ra đi của Batistuta. Cậu phát cuồng vì quả rót bóng thần kì của
Ronaldinho, cậu an ủi Thẩm Hiểu Đường khi Beckham phải chia tay sớm với World
Cup. Cậu đã chửi Hàn Quốc, hôm loại Italy, cậu đã cùng bạn bè trong nhà ăn lật
hết bàn ăn lên.
Mùa
hè năm đó sục sôi nảy nửa, tuổi trẻ và bóng đá, tình yêu và tình bạn đã hợp
thành sắc màu rực rỡ nhất, Trần Tầm nói đó là thời gian vui nhất của cậu trong
đời sinh viên, sau đó khi Brazil ẵm được cúp vàng, hạnh phúc của cậu đã khép
lại cùng với World Cup