Kể
đến đây đã là hai giờ sáng, cốc sô-cô-la nóng đã nguội lạnh, mẹ Phương Hồi ít nhất đã gọi
cho cô sáu cú điện thoại.
Đến
khi nhận được cú điện thoại thứ bảy của bà Từ Yến Tân, Phương Hồi có vẻ ngại,
tôi liền ra hiệu với cô rằng không sao, Phương Hồi liền cau mày nói với đầu bên
kia điện thoại gì đó, cuối cùng đồng ý: “Vâng, mẹ bảo anh ấy đến đón con bây
giờ đi”.
Tôi
sửng sốt nhìn cô cúp máy và hỏi: “Sao vậy? Em về luôn ư?”
“Vâng,
em xin lỗi, bắt anh phải đợi lâu như vậy”. Phương Hồi nói với tôi bằng giọng
rất biết lỗi.
“Có
gì đâu.. sau đó thì sao? Sau khi vào đại học hai đứa em thế nào?”. Tôi nghiêng
người hỏi.
“Sau
khi vào đại học?”. Phương Hồi liền đáp với vẻ né tránh: “Sau đó... cũng không
có gì nữa, em vẫn đi du học, anh ấy ở trong nước, mỗi người một nơi nên dần dần
tình cảm cũng phai nhạt, ít liên hệ, sau đó thì chia tay”.
Thấy
Phương Hồi không có ý định kể tiếp, tôi ngồi với cô một lát nữa rồi người nhà
cô đến đón cô về.
Tôi
biết những điều Phương Hồi nói ban nãy chỉ là nói cho qua chuyện, rõ ràng là
sau khi chia tay với Trần Tầm, Phương Hồi mới sang Australia, tuy nhiên vì cô
đã không muốn kể nên tôi cũng ngại hỏi. Đàn ông Bắc Kinh, có lí có tình, có
tiến có thoái.
Sau
đó không lâu, tôi và Phương Hồi lại sang Australia, sau một lần về nước, dường
như có cái đã thay đổi. Trên đường đi, tôi vẫn quan tâm đến cô, nhường cho cô
ghế ngồi gần cửa sổ, lấy chăn cho cô lúc cô ngủ, nhưng không còn là tâm trạng
muốn giành được nữa.
Qua
lời kể của Phương Hồi, tôi lại một lần nữa được cùng cô tận hưởng những năm
tháng trong sáng, lãng mạn thời quá khứ, đồng thời cùng cô dệt nên một giấc mơ
vừa vừa, tôi đã từng mơ tưởng rằng sẽ tiếp tục giữ gìn giấc mơ đó với cô, nhưng
cuối cùng tôi đã phát hiện ra rằng, mơ vẫn chỉ là mơ, người đưa được cô đi xa
không phải là tôi.
Lúc
đó tôi có linh cảm rằng, Phương Hồi sẽ không kể cho tôi nghe chuyện về Trần Tầm
nữa, sau đó đúng như những gì tôi đã dự đoán, Phương Hồi không nhắc đến thật.
Tôi nghĩ phần tiếp theo chắc chắn là vết thương khắc cốt ghi tâm mà cô đã hạ
quyết tâm và hoàn toàn không dám chạm vào, cái gọi là đồng cam cộng khổ, cộng
khổ thì dễ, đồng cam mới khó, nhưng ngay cả nỗi khổ trước kia cô còn không muốn
chia sẻ với tôi thì nói gì đến cái ngọt ngào trong tương lai.
Những
ngày sang Australia sau đó chúng tôi vẫn ở gần nhau, tôi giúp cô xách cây rau
cải nặng mấy kilogam, cô giặt cho tôi đống áo phông với đủ mọi màu sắc. Chúng
tôi đều vô cùng trân trọng cảm giác được nương tựa vào nhau này, nhưng đây
không phải là tình yêu. Nhiều lúc nhìn Phương Hồi không hề tỏ ra cảnh giác trước
tôi, tôi cứ tưởng rằng chúng tôi giống đôi vợ chồng trẻ mới cưới. Tôi c những
cuộc hôn nhân tuyệt vời đều bắt đầu từ tình bạn và kết thúc bằng tình ruột
thịt, dĩ nhiên ở giữa là tình yêu. Còn sở dĩ chúng tôi không phải là vợ chồng
vì chúng tôi thiếu tình yêu.
Aiba
đã nhận ra những thay đổi ở tôi, mặc dù cách nhìn nhận của cô nàng về vấn đề
giới tính hơi bất thường, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến độ thông minh
và nhạy bén của cô nàng. Một hôm, Aiba sang phòng và tỏ vẻ vô tình chuyện trò
với tôi.
“Anh
không định đập ruồi trong phòng à?”. Aiba chỉ vào con ruồi đang đậu trên cửa sổ
nói: “Thấy nó đậu đó mà anh không thiết đập hay sao?”.
“Có
chứ”. Tôi đáp với vẻ không thèm quan tâm. “Vớ đại một quyển sách! Cuốn giáo
trình tiếng Anh dày thế này giữ làm gì? Dùng nó đối phó với các đồng bào
Australia chắc tha hồ thoải mái!”.
“Trương
Nam, anh tởm thật đấy!”. Nét mặt Aiba lộ rõ vẻ căm ghét, nói.
“Thế
mà gọi là tởm à? Em chưa bao giờ nhìn thấy đôi tất anh dựng trên bàn đúng
không? Cảnh tượng đó mới gọi là kinh thiên động địa! Lại đây anh mày biểu diễn
cho mà xem!”.
Tôi
giả vờ cởi tất ra, Aiba liền chạy ngay ra xa nói: “Anh thôi ngay đi! Kinh quá!
Cuối cùng thì em đã biết tại sao Hoan Hoan đá anh, Phương Hồi không chịu chấp
nhận, vớ vẩn quá!”.
“Hê
hê, hóa ra tương lai số phận của tôi bị đại sư nắm hết rồi hả? Xin mời đại sư
Aiba ngồi, thảo dân dỏng tai lắng nghe, xin ngài hãy chỉ đường cho con!”. Tôi
đứng dậy, kéo ghế lại nói.
“Em
thật sự chẳng buồn nói với anh nữa”. Aiba lườm tôi một cái nói.
“Thế
đâu có được! Không có sự giúp đỡ và chỉ đạo của ngài, thảo dân như chú cừu non
lạc vào bầy sói, tương lai đầy rẫy khó khăn, đồng chí Aiba, đảng và nhân dân
cần đồng chí!”. Tôi cười giả lả kéo cô nói.
“Thôi
đừng bẻm mép nữa!”. Aiba hất tay tôi ra nói: “Em hỏi anh thật nhé, rốt cuộc anh
và Phương Hồi định thế nào?”.
“Anh
và Phương Hồi... em nghĩ bọn anh sẽ thế nào?”. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống đáp.
“Làm
sao em biết được? Thời gian trước em thấy anh bám riết lấy người ta, như chú
chó vớ được khúc xương, nhưng từ hôm ở Bắc Kinh sang lại thấy khác. Anh định
thế nào hả? Có định theo đuổi Phương Hồi nữa hay không?”. Aiaba ngồi đối diện
với tôi hỏi.
“Anh
định hay không? Anh định thì làm được gì, người ta không chịu hợp tác thì anh
cũng chịu”.
“Anh
không cố gắng thì người ta có hợp tác được không? Nếu em là anh, dù phải theo
đuổi đến tận chân trời góc bể cũng phải theo cho bằng được!”.
“Hay
là em có ý đồ gì xấu với Phương Hồi hả? Sao anh cứ có cảm giác là em còn sốt
ruột hơn cả anh nhỉ?”. Tôi ghé sát vào hỏi.
“Biến
đi! Đáng lẽ tôi không nên sang tìm anh!”. Lần này Aiba đã bực thật, cô nàng
đứng dậy bỏ ra ngoài.
“Cái
mà Phương Hồi cần, anh không thể cho được!”.
Tôi
liền nói với theo, Aiba bèn dừng lại, cau mày nói: “Cậu ấy cần cái gì mà anh
không cho được? Cậu ấy chỉ cần một tình yêu không bao giờ có sự phản bội, một
người có thể mãi mãi ở bên cậu ấy, cái mà cậu ấy cần có gì là quá đáng không?”.
“Trước
hết tình yêu mà Phương Hồi cần không phải là tình yêu do anh trao, thứ hai mãi
mãi là cái gì? Mãi mãi được bán theo cân hay theo đống?”. Tôi nhìn cô nàng và
nói với vẻ chán chường.
“Không
có ai khuyên nhủ thì chắc chắn Phương Hồi sẽ không thể quên Trần Tầm. Anh đã
làm được rất nhiều, tại sao lại không làm tiếp?
“Nhưng
Phương Hồi cũng phải chịu nghe khuyên nhủ mới được chứ! Anh sợ mình không làm
được mà làm cho cô ấy càng buồn hơn!”.
“Hừ!
Đây chính là điểm mà tại sao em khinh thường đàn ông các anh! Nói cho cùng là
anh vẫn không dám gánh trách nhiệm!”. Aiba liền nói với giọng khinh miệt: “Anh sẵn
sàng tiêu hết tiền của mình vì Phương Hồi, sẵn sàng gặm bánh mì không hai tháng
liền, nhưng lại không dám hứa vì hai chữ mãi mãi này. Trương Nam, anh tưởng anh
vĩ đại lắm à? Nhảm nhí”.
Aiba
đóng cửa rầm một tiếng rồi đi ra, tôi ngồi thẫn thờ trong phòng. Thú thực là
tôi không dám hứa về cái gọi là mãi mãi, đừng nói mãi mãi, ngay cả bảo tôi phải
hứa ngày mai sẽ thế nào, tôi cũng không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn. Một
người đã từng bị phản bội, đã đến độ tuổi buộc phải nghĩ cho mình như tôi, không
thể tiếp tục vỗ ngực cam đoan gì đó. Kể cả tôi theo đuổi Phương Hồi hết sức
mình thì cô có đồng ý không? Kể cả cô đồng ý thì chưa đầy một năm nữa tôi sẽ về
nước, trong khi Phương Hồi phải ở lại Australia ít nhất hai năm nữa mới tốt
nghiệp, hai năm đó liệu chúng tôi có kiên trì được không? Kể cả là chúng tôi
kiên trì được, quay về Bắc Kinh rồi, chúng tôi có còn yêu nhau nữa hay không?
Gia đình cô có chấp nhận tôi không? Công việc của tôi có nuôi được cô ấy không?
Hàng loạt giả thiết này đã khiến tôi mất hết ý chí chiến đấu. Hồi trẻ chúng ta
luôn luôn coi nhẹ phần mở đầu, đến khi kết thúc lại đau đớn tê tái. Còn khi đã
trưởng thành, chín chắn, chúng ta có thể né tránh sự tổn thương ấu trĩ, nhưng
cũng đã để mất đi dũng khí thuở ban đầu.
Bất
luận nói thế nào, thực tế trước mắt là, tôi thực sự không biết phải làm thế nào
với Phương Hồi.
Ngày
tháng trôi dần, những ngày còn lại của tôi ở Australia đã bước vào giai đoạn
đếm ngược. Vì Phương Hồi vẫn còn ở lại nên trước khi về nước, tôi không hề vui
mà lại cảm thấy lưu luyến, bịn rịn khó tả trước giờ phút chia tay. Tôi tưởng
tượng ra rằng có lẽ Phương Hồi cũng có suy nghĩ đó, vì thời gian đó cô thường
xuyên sang phòng tôi, nói dăm ba câu chuyện, mượn mấy thứ đồ linh tinh, sau đó
ở lại giúp tôi thu dọn va li hết lần này đến lần khác.
Tôi
nhìn đám hành lí của mình bị thay đổi vị trí qua bàn tay của Phương Hồi và bất
chợt mỉm cười. Người nào không hiểu lại tưởng cô là người của tôi. Còn cô làm
hộ tôi những việc này bằng tâm trạng như thế nào?
“Anh
bảo này... cái va li đen bị em hành hạ mấy lần rồi? Cũng đâu có thấy đặt thêm
được đồ gì đâu!”. Tôi cười nói.
“Ai
bảo thế, vừa nãy có chiếc cốc này không? Có lọ dầu này không? Đồ đạc mang về
chỉ có hạn, anh để trống nhiều thế này, chẳng lẽ anh còn định quay lại chuyến
nữa để lấy à?”. Phương Hồi chỉ cho tôi nói.
“Nếu
em bảo anh quay lại, anh sẽ quay lại!”. Đột nhiên tôi buột miệng.
Phương
Hồi liền sững lại, ngại ngùng vuốt tóc nói: “Anh chỉ nói linh tinh! Thôi em mặc
kệ anh đấy!”.
Nói
rồi cô liền đứng dậy, tôi nhìn theo dáng đi mềm mại của cô, không kìm được bèn
gọi: “Phương Hồi!”.
“Thôi
nhé, ngày mai lên máy bay rồi, anh thu dọn lần nữa đi!”.
Phương
Hồi không ngoái đầu lại, tôi vội hỏi tiếp: “Ngày mai em có tiễn anh không?”.
“Em
có”. Cô đứng thẳng lưng rồi nói: “Em tiễn anh ra sân bay!”.
Ngày
hôm sau Aiba và Phương Hồi đưa tôi ra sân bay, trên đường đi, tôi ra sức khua
môi múa mép, bọn họ cũng nhiệt tình phối hợp với tôi, giả vờ cười nói rất vui
vẻ, nhưng không ai thể xóa đi nỗi buồn trước lúc chia tay. Sau khi xuống taxi,
tôi liền ra cốp xe lấy hành lí, Phương Hồi cũng đi theo và không hề ngần ngừ,
nhấc ngay chiếc va li da màu đen mà cô đã sắp xếp nhiều lần đó, tôi vội ngăn cô
lại nói: “Đưa cho anh, cái đó hỏng bánh xe rồi, nặng lắm!”.
“Không
cần đâu, để em xách hộ anh!”. Phương Hồi nói với giọng rất quả quyết.
“Thôi,
đưa cho anh, bắt con gái xách va li cho mình thì mất điểm quá!”. Tôi đưa tay ra
nói.
“Không”.
Phương Hồi lắc đầu và nói với giọng rất kiên quyết, cô xách chiếc va li lên một
cách chật vật rồi bước đi.
Aiba
liền thở dài, tôi đi theo sau mà không biết phải làm thế nào.
Hôm
đó Phương Hồi xách va li đến tận cửa kiểm tra an ninh, chiếc bóng mảnh khảnh
của cô rất không cân xứng với chiếc va li cồng kềnh. Tôi biết cô ra tiễn tôi
theo cách ngang ngạnh của mình, tôi nghĩ chắc là ngoài tôi ra, không ai cảm
thận được tình cảm đặc biệt bao hàm trong đó, chúng tôi là tri kỉ của nhau,
nhưng lại không biết rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh.
Trước
khi vào cửa, cuối cùng Phương Hồi đã buông tay ra, tôi không ngần ngại mà ôm
chặt lấy cô, tôi không muốn làm một gã trai như Kiều Nhiên, lúc nào cũng giữ
những điều nuối tiếc, tôi muốn giữ lại sự vĩnh hằng trong giây phút mình có thể
nắm bắt. Tôi cảm nhận được Phương Hồi đang run rẩy trong vòng tay tôi, cũng cảm
nhận được rằng nước mắt ướt nhòe trên vai tôi, nghĩ lại hai năm sống trên đất
Australia vừa qua, nước mắt và nụ cười của cô đều đã từng thuộc về tôi, như thế
tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Tôi
không khóc, nếu sức mạnh của vòng tay không thể giữ cô ở bên tôi thì ít nhất sẽ
phải gặp lại trong giây phút cuối cùng. Tôi vẫy tay chào bọn họ rồi bước nhanh
về phía phòng đợi, Australia và Phương Hồi đã trở thành phong cảnh ở lại sau
lưng tôi.
Cuối
cùng mọi nước mắt tôi đã trào ra trên độ cao vài chục nghìn foot, cảm giác đau
đớn trong trái tim khiến tôi hiểu được rằng, Phương Hồi đã tồn tại và không thể
xóa mờ trong cuộc đời tôi.