Hôm
Trần Tầm đưa Phương Hồi đến bệnh viện thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa, một
ngày xuân đẹp trời hiếm có ở Bắc Kinh.
Trên
đường đi, cả hai đều không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi trên xe bus tận hưởng
tiết trời ấm áp, trăm hoa đua nở, họ không ngồi gần nhau, hành khách lên xe mỗi
lúc một đông và họ không còn nhìn thấy nhau nữa.
Trần
Tầm tự giác dừng chân trước cửa phòng khám phụ khoa, trong lúc chờ đợi, cậu đã
đi mua thuốc lá, Phương Hồi cầm ba lô cho cậu, buổi chiều Trần Tầm còn phải về
trường để học, bên trong đựng cuốn giáo trình kiểm toán. Phương Hồi giở sách
của Trần Tầm ra, mân mê nét chữ quen thuộc trên đó, rồi cô lấy bút của cậu viết
hai dòng “Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng”, sau đó lại trả về chỗ
c đóng ba lô lại cho cậu. Trần Tầm vừa quay lại thì bên trong gọi tên Phương
Hồi, Phương Hồi dúi ba lô vào tay cậu, không ngước mắt lên mà quay vào bên
trong.
***
Phương
Hồi mở to mắt và nằm ngửa trên bàn phẫu thuật, cô không hít loại thuốc gây mê
đó, cảm giác lạnh ngắt của các dụng cụ và nỗi đau đớn thấu tim đã khiến nước
mắt lăn dài trên má cô. Một sinh mệnh đã lìa trần, nỗi đau chôn vùi tong tái
tim cô cũng bị mang đi. Trong lúc hoa mắt ngắn ngủi, dường như cô lại nhìn thấy
cái cây đó của trường F, mấy bạn trẻ đang cười đùa quanh gốc cây, trong đó có
một người vừa cười vừa bước về phía cô nói: “Đừng về vội nhé, lát nữa tớ sẽ chở
cậu về”.
Phương
Hồi không nhìn đám máu nhầy nhụa đó, bị cô y tá thúc giục, cô chật vật kéo quần
lên và đứng dậy. Rất đau, đúng là rất đau, đau tê tái. Cô ra khỏi phòng thủ
thuật và lê từng bước về phía chàng trai đang đợi cô ở cổng, Trần Tầm nhìn thấy
cô nhưng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đỡ cô. Luồng sức mạnh từ cánh tay truyền
tới lại khiến người Phương Hồi nhũn ra, cảm giác rất ấm áp, dễ chịu, nhưng linh
cảm sắp bị mất đi lại liên tục nhắc nhở cô, trái tim không có tình yêu vô cùng
trống trải.
Ra
khỏi cổng bệnh viện, Trần Tầm liền bế cô lên, Phương Hồi ghé sát vào tai cậu và
nói nhỏ: “Nếu đứa con này là của anh thì tuyệt vời biết bao...”.
“Ngoài
đứa con, bọn mình đã có tất cả...”. Trần Tầm xốc cô lên nói.
Bệnh
viện dần dần biến mất sau lưng họ,
cánh tay Phương Hồi quàng qua cổ Trần Tầm ướt đẫm nước mắt...
Đó
là lần gặp gỡ cuối cùng giữa Trần Tầm và Phương Hồi, sau đó Bắc Kinh rơi vào
đại dịch SARS, mọi người nghe thấy từ SARS là tái mặt. Các trường đại học cho
sinh viên nghỉ học, người dân tranh nhau mua thực phẩm, thuốc Bản Lam Căn [2]
không còn hàng để bán, người dân đều đeo loại khẩu trang dày mười hai lớp đi
làm, số người có triệu chứng và số người thiệt mạng mỗi ngày một tăng, khiến
thành phố vốn rất yên bình hoảng loạn hơn bao giờ hết. Hồi đó học sinh đều nghỉ
học, ngày ngày nhắn tin cho bạn bè, hỏi thăm tình hình của trkhác. Trường Đại
học tài chính trung ương, Đại học giao thông Bắc Kinh đều khá nghiêm trọng,
nghe nói là đã đóng cửa trường, tất cả các phòng kí túc đều được phát cặp nhiệt
độ, hàng ngày theo dõi nhiệt độ, liên tục có thông tin mới được đưa ra, nào là
gia đình một giáo sư nọ ở trường Đại học Bắc Kinh đều mắc bệnh, mấy chiếc xe
cấp cứu 120 đã đến, ai nấy đều vô cùng hoang mang. Trong kí túc của đám Trần
Tầm, ngày đầu tiên thông tin được lan ra, Cao Khả Thượng đã bỏ về, theo như lời
cậu ta nói thì bất chấp mọi lời cảnh cáo, bất chấp mọi hình thức kỉ luật, kể cả
bỏ học cũng không sao, tóm lại là không có gì quan trọng bằng mạng sống của
mình. Tống Ninh cũng đã chuyển đồ đạc giúp Lâm Gia Mạt từ rất sớm. Vương Thâm
Chiêu không về nhà, cậu không muốn mạo hiểm, sợ lại mang bệnh về nhà. Trần Tầm
ở trường hơn hai mươi ngày mới về, nói là đã vượt qua được giai đoạn tiềm ẩn đầu
tiên.
[2] Vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt,
tiêu độc, phòng bệnh.
Trần
Tầm nói với tôi rằng, bệnh viện mà cậu và Phương Hồi đến là một trong những
bệnh viện bệnh SARS hoành hành dữ dội nhất, ngày 20 họ đến bệnh viện, trong khi
dịch SARS bùng phát vào cuối tháng tư, cách nhau chỉ mấy ngày. Hồi đó đúng là
cậu rất sợ, lần đầu tiên cậu cảm thấy tử thần đến gần họ như vậy, không phải
tiểu thuyết hay phim ảnh, mà là xảy ra ngay bên cạnh họ hàng ngày. Trước mặt tử
thần, tình yêu và tuổi trẻ trở nên yếu đuối như vậy. Thậm chí cậu còn đặt câu
hỏi rằng liệu mình và Phương Hồi có chết trong đợt dịch bệnh này hay không, rồi
họ cùng được hỏa táng, chôn cùng một nơi. Một điều lạ là, nghĩ đến đây, cậu lại
không thấy sợ nữa, dường như có một người song hành với mình, chết cũng chẳng
có gì đáng sợ.
Nhưng
Trần Tầm nói rằng cảm giác đó chắc không phải là tình yêu nữa, cho dù là Phương
Hồi hay Thẩm Hiểu Đường, thời gian đó cậu đều không có cảm giác yêu, chỉ có
điều nghĩ đến lại thấy xót xa trong lòng, sau đó là cảm giác mệt mỏi, uể oải.
Cậu mệt rồi, trong vở kịch tình yêu và tuổi trẻ nhìn có vẻ rất gay cấn này, cậu
đã thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Sau
đó nhờ có sự đoàn kết đầy ý chí của chính quyền Bắc Kinh và người dân, cùng với
sự nỗ lực của những người làm công tác y tế, bệnh viện Tiểu Thang Sơn đã được
xây dựng, đại dịch SARS cuối cùng đã được kiểm soát. Sau đó Trần Tầm đã từng
đến ngã tư mà bọn họ thường xuyên đi qua, hồi yêu Phương Hồi, họ đi về phía
Tây, hồi yêu Thẩm Hiểu Đường, họ lại đi về phía Đông. Hồi đó khu vực này rất ồn
ào, náo nhiệt, còn bây giờ cậu đến đây, đường phố lại vắng vẻ, yên tĩnh lạ
thường, không có xe cộ, cũng không có người đi bộ, dường như cả thế giới chỉ
còn lại mình cậu. Trần Tầm đứng giữa ngã tư không một bóng người, ngửa cổ lên
nhìn bầu trời xanh thẳm và mây trắng trôi lững lờ, có cảm giác như đang nghe
thấy tiếng bước chân của thời gian, những năm tháng đó của họ đã vội vã trôi
qua bên cậu...
Trong
đợt dịch SARS hoành hành, trường W đã nghỉ hơn 100 ngày, sau khi trở lại
trường, dường như người nào cũng có một chút thay đổi, Cao Khả Thượng mập hơn,
Tống Ninh “cần cù” hơn, nghe nói là cậu ta đã chính thức đệ đơn xin yêu đương
với Lâm Gia Mạt, kết quả là Lâm Gia Mạt đã không khách khí mà xé ngay lập tức
và thế là cậu ta lại lôi từ trong túi ra một bản y hệt. Thấy Tống Ninh chuẩn bị
chu đáo như vậy, Lâm Gia Mạt liền bật cười và không từ chối nữa. Ở trường, Thẩm Hiểu
Đường không nói chuyện với Trần Tầm nữa, mà lại thường xuyên đi ăn, đi học với
Vương Thâm Chiêu. Quảng Cường cũng không chơi game với Trần Tầm nữa, sau đó cậu
ta từng phàn nàn với Tống Ninh rằng anh em không cần thiết phải căng thẳng với
nhau vì một cô nàng, nhưng Tống Ninh lắc đầu không nói gì, không ai nói với cậu
ta rằng, trong vụ ăn chơi trác táng mà cậu ta luôn tưởng là rất an toàn đó, đã
từng có một sinh linh bé nhỏ xuất hiện.
Khi
tất cả mọi người đều quay trở lại với cuộc sống thường nhật, Phương Hồi lại
không quay lại nữa. Qua Lâm Gia Mạt, Trần Tầm mới biết cô đã đi xa, đợt ấy chắc
Phương Hồi đã đi được hai tháng. Trước khi đi, cô không nói với ai, người cuối
cùng mà cô gặp chắc là Lâm Gia Mạt, sau khi bỏ thai, Lâm Gia Mạt đến nhà chơi
với Phương Hồi hai ngày. Hai đứa không còn thân mật chuyện trò gì nữa, Lâm Gia
Mạt kể rằng Phương Hồi chỉ xem phim tình yêu, phim chiến tranh, phim dịch
bệnh... một cách điên cuồng, cô đã bật khóc trong câu chuyện của người khác,
nhưng không biết là khóc vì mình hay vì người khác. Cuối cùng, khi Lâm Gia Mạt
về, Phương Hồi đã ôm cô một lúc, họ vừa khóc vừa tạm biệt nhau, lúc đó Lâm Gia
Mạt không thể biết rằng, họ nói lời tạm biệt tức là không gặp lại nhau nữa.
Trần
Tầm lặng lẽ nghe Lâm Gia Mạt kể hết câu chuyện, cậu không hỏi Phương Hồi có
nhắc đến mình hay không, cậu biết chắc chắn là không. Cô đã đi xa, đi rất kiên
quyết, không để cho người khác cơ hội lưu luyến. Cô đã đem hết niềm vui và nỗi
đau đến một nơi cậu không hề hay>Sau đó Trần Tầm đã gửi mail cho Kiều Nhiên
và Triệu Diệp, kể hết mọi chuyện đã xảy ra sau khi họ chia tay, bao gồm trận
tuyết năm 2001 và cái thai năm 2003. Triệu Diệp trả lời rất ngắn gọn, khá giống
với phong cách của Kiều Nhiên, cậu viết: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy”
[3]. Còn thư trả lời của Kiều Nhiên cũng ngắn gọn như vậy, khá giống với phong
cách của Triệu Diệp, cậu viết: “Các ông khốn nạn”.
[3] Trích trong câu thơ “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ
khước Vu Sơn bất thị vân” của nhà thơ Nguyên Chẩn, ý muốn nói rằng đã yêu một
người sâu sắc thì rất khó có thể quên.
Sau
đó, năm đó đã nhanh chóng trôi qua, cuối năm Trần Tầm quay về trường F, trong
ngày tuyết rơi cậu đã châm một điếu thuốc, nhìn sân trường đã chứng kiến biết
bao kỉ niệm của tuổi trẻ, hít thở bầu không khí không có Phương Hồi, cậu biết
cuối cùng họ đã để mất nhau.