Năm Tháng Vội Vã

Chương 17: Q.5 - Chương 17




Sau ngày cuối tuần, quán bar Ong Bận Rộn có vẻ vắng khách hơn, bàn của đám Ngô Đình Đình có thể coi là bàn đông người nhất, điều này cũng khiến Trần Tầm đỡ căng thẳng hơn. Cậu ăn mặc rất đơn giản, sau khi cởi áo khoác đồng phục ra, bên trên là chiếc áo phông trắng in chữ, quần cậu cũng không thay, mặc quần đồng phục của trường và cầm cây đàn guitar hơn 300 tệ rồi lên sân khấu.

“Nhìn vẻ lãng tử của hắn kia!”. Đường Hải Băng vừa đến liền cười nói.

“Suỵt! Nói nhỏ thôi!”. Ngô Đình Đình lấy khuỷu tay huých cậu ta một cái.

“Gì mà say sưa thế?”. Tôn Đào cười rất ranh mãnh hỏi.

“Thôi đừng hỏi nữa, đúng là nhìn Trần Tầm rất có dáng nghệ sĩ! Đến tớ còn bị hút hồn nữa là!”. Dương Tình hai tay chống cằm, nhìn Trần Tầm với vẻ rất sùng bái.

“Thôi đi! Em đừng có nhìn!”. Tôn Đào lấy tay che ngay mắt cô và ấn cô vào lòng mình.

Trần Tầm nhìn bọn họ, mỉm cười từ xa rồi khẽ gảy đàn.

“Bóng cây dưới ánh tàng thấp thoáng đã lâu rồi

Cô gái trong chiếc váy trắng tinh khôi đã đi qua con đường này bao nhiêu lần

Dưới ánh tà dương đã bao lần tôi nhìn vào mắt em>

Em có bao nhiêu điều nuối tiếc mà luôn yêu thầm

Bên sông bao đóa sen hồng đã nở

Giữa vòng đời chúng mình đã đi lướt qua nhau mấy trăm năm,

Em trong kiếp trước đã hát bao nhiêu bản tình ca mơ mộng

Anh ở kiếp này đã bao nhiêu lần mơ về thời niên thiếu

Sau trăm năm ngàn năm, bao nhiêu năm tháng vội vã đã trôi qua

Giữa tháng ngày lững lờ, chúng ta đã hứa với nhau bao nhiêu điều

Bao năm sau, liệu chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau mà không hề nuối tiếc

Chỉ vì một nụ cười của em mà làm lỡ dở năm tháng vội vã đó của anh”.

Sau khi hát xong, đám Đường Hải Băng vỗ tay, la ó như phát điên, Trần Tầm liền lấy hết can đảm, lại vừa đánh đàn vừa hát mấy bài đang hot hiện nay, lại càng tuyệt hơn.

Vừa xuống dưới, Trần Tầm liền bị bọn họ vây xúm lại, Tôn Đào bám lấy cổ cậu, cười mắt híp lại thành dòng kẻ và nói rất hồ hởi: “Ông anh, vừa nãy ông chủ có xin tôi số điện thoại của cậu, nói là ông là nhân tài có thể đào tạo! Hay thật đấy! Thôi ông phát triển theo hướng làng giải trí đi! Có ông thì Tạ Đình Phong, Trần Hiểu Đông đều phải khăn gói về quê hết!”

“Đúng đó, đúng đó! Bao giờ nổi tiếng rồi thì ông cho tôi làm ông bầu của ông nhé, ai muốn xin chữ kí của ông đều phải qua cửa tôi trước! Chậc! Nghĩ đến đã thấy thú rồi!”. Dương Tình tiếp lời, hai mắt sáng rực.

“Nhìn bộ mặt hí hửng của hai người kìa! Thật chẳng còn gì để nói! Làng giải trí thì có gì là hay? Tôi tính sổ anh, anh tính sổ tôi, nhìn người nào cũng như anh chị em! Bấm đốt ngón tay tính, cứ hai ba người lại có quan hệ trai gái bất chính! Tôi không thích mấy trò mèo đó của bọn họ. Trần Tầm của bọn mình chơi cái này cũng chỉ là chơi cho vui. Đây gọi là làm phong phú cuộc sống ngoài giờ học! Đúng không?”.

Đường Hải Băng nói với vẻ rất không thèm chấp.

“Xí! Lại còn ‘Trần Tầm của bọn mình’ nữa, Trần Tầm là của ông từ bao giờ vậy? Phải là của Phương Hồi mới đúng? Ông là cái quái gì!”. Dương Tình lườm Đường Hải Băng nói.

Câu nói vô tình này của cô lại khiến tất cả mọi người đều im bặt, Đường Hải Băng bỏ cánh tay đang khoác trên vai Trần Tầm xuống, Trần Tầm quay đầu lại không nói gì mà ngồi phịch xuống. Tôn Đào cấu Dương Tình một cái, khiến cô vừa đau vừa bực, vẫn không chịu thôi: “Chứ còn sao nữa! Anh véo em làm gì! Véo gì mà đau thế! Tím hết cả tay rồi!”.

Ngô Đình Đình ra sức bấm Dương Tình, rồi cô ghé sát vào Trần Tầm hỏi: “Bài đó cậu sáng tác à? Hay đó nhỉ! Tên là gì vậy?”.

Năm tháng vội vã. Trần Tầm trả lời.

“Chậc chậc, đúng là học sinh tài năng vẫn khác, ngay cả đặt tên cũng rất lãng mạn, dễ chịu…”.

“Thôi đi!”. Không đợi cô nói hết, Trần Tầm liền ngắt lời ngay: “Đừng nói với tôi bằng giọng điệu đó!”

“Người ta khen mà còn không thích nghe à! Chỉ thích được hạ thấp thôi đúng không! Nói cho cậu biết nhé, đừng có mà lôi bực ở đâu về để trút lên đầu đây!”. Ngô Đình Đình cũng có vẻ bực mình.

“Không phải tại tớ cũng đang gặp một số chuyện!”. Trần Tầm liền hạ giọng.

“Bài hát đó... viết tặng cho Phương Hồi đúng không?”. Qua ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Ngô Đình Đình nhìn xuống người Trần Tầm.

“Cũng không hẳn...”. Trần Tầm cúi đầu xuống với vẻ ngại ngùng và nói: “Tóm lại là tớ muốn cậu ấy đến nghe, nhưng bây giờ thành ra thế này…”.

“Cậu ấy cả nghĩ quá, cũng không thể trách cậu ấy được, tớ nghĩ là do cậu ấy quá quan tâm đến cậu. Cậu đã thật lòng quý mến cậu ấy thì liệu mà bỏ qua đi! Ai bảo hồi đầu bọn tớ khuyên cậu như vậy mà cậu đâu có chịu nghe!”. Ngô Đình Đình thở dài nói.

Trần Tầm liền cười, đưa tay chỉ lên trán cô: “Cậu nói thì nghe hay lắm, nhưng làm thì chẳng ra đâu vào đâu cả! Nhiều lúc tớ nghĩ, cậu và Phương Hồi bù được cho nhau thì hay biết bao!”.

“Đừng có mơ hão nữa! Cái gì cũng đòi là của cậu hả!”. Ngô Đình Đình liền hất tay cậu ra, hứ một tiếng rồi nói: “Đứng ăn ở núi này còn trông sang núi nọ, không sợ bội thực à?”.

“Cậu đừng đổ oan cho tớ! Tớ nói như vậy thì cậu cứ nghe như vậy mà thôi. Những cái cậu đang nói mờ ảo quá, kể cả tớ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được! Tớ đã phát hiện ra rồi, tớ đang bị các cậu đưa vào tròng đấy mà!”. Trần Tầm vội vàng thanh minh.

“Thôi đi! Đừng có tỏ vẻ ta đây oan uổng nữa! Nói thật nhé, nếu không để tớ đi nói với Phương Hồi, để sau này cậu đỡ phải lo lắng, có khi còn phát hiện ra được điều gì đó nữa ấy chứ”.

Trần Tầm chớp chớp mắt, nói rất vui vẻ: “Cũng được! Đình Đình, không ngờ mỗi khi cậu tỏ ra nghiêm túc nhìn cũng đáng tin cậy phết!”.

“Thôi thôi! Đừng làm tớ bực mình nữa, tớ có lúc nào không tin cậy đâu! Vớ vẩn thật!”. Ngô Đình Đình khua tay rồi bắt đầu lắng nghe bài hát.

Thấy bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, Hải Băng cũng bước đến, cậu ta châm một điếu thuốc nói: “Thế nào? Lát nữa bọn mình đi đâu hoạt động tí nhỉ?

Lâu lắm không được đông đủ thế này rồi”.

“Hoạt động? Chắc chắn cậu ấy không đi được!”. Ngô Đình Đình chỉ vào Trần Tầm nói: “Chắc cậu phải ngoan ngoãn quay về làm bài tập chứ?”.

“Ai bảo thế!”. Trần Tầm trợn mắt lên nói: “Lâu lắm rồi năm đứa bọn mình không chơi với nhau! Đi thôi! Đến Tháng Sáu nhé!”.

“Tháng Sáu” là tên một quán bi-a, trước khi quen với Phương Hồi, Trần Tầm thường đến đó chơi cùng với đám Đường Hải Băng.

“OK!”. Đường Hải Băng hào hứng hẳn lên: “Tôi cũng phải kiểm tra xem tay nghề của ông có lên được chút nào không, lần trước ông bảo chỉ mỏng như tờ giấy, cuối cùng dày bằng cả quyển sách, chọc thẳng quả bi đen số tám xuống lỗ, tôi còn nhớ rất rõ!”.

“Thôi! Lần đó là sai sót, tôi bây giờ không còn phải là tôi của ngày xưa nữa, không biết hiện tại tôi được gọi là Đệ nhất cơ thủ bi-a à! Hôm nay tôi sẽ cho ông mở mang đầu óc!”. Trần Tầm cũng đã thoải mái hơn, khoác tay Đường Hải Băng thân mật đi ra.

Hôm đó Trần Tầm và đám Đường Hải Băng chơi rất vui vẻ, lúc đầu Phương Hồi tưởng rằng tối đến cậu sẽ gọi điện thoại, nhưng hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì, thế là đành phải đi ngủ trong tâm trạng vừa nuối tiếc vừa chua xót.

Ngày hôm sau Trần Tầm khá vui vẻ, nhưng Phương Hồi vẫn tỏ ra tư lự. Nhưng vì tuần tới có cô giáo thực tập đến giảng bài để giáo viên dự giờ, thế nên buổi trưa các tổ trưởng phụ trách các môn phải họp, sắp xếp ai giơ tay, ai phát biểu gì đó. Trước mặt mọi người, hai đứa cũng ngại giận dỗi nhau nên vẫn nói với nhau mấy câu để trao đổi công việc chung, chuyện không vui đó dần dần cũng đành cho qua.

Cô giáo thực tập của nhóm Phương Hồi họ Mã, là nghiên cứu sinh dạy ngữ văn vừa mới tốt nghiệp, bài giảng dự giờ của cô là bài Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ, trước đó cô đã chuẩn bị khá kĩ. Hồi đó rất nhiều trường cấp ba ở Bắc Kinh đều bố trí các thiết bị khá hiện đại như ti vi và máy chiếu, nhìn rất ra dáng nhưng các thiết bị này thường không hay được dùng đến, chỉ khi dự giờ hoặc các lãnh đạo đến thăm mới mở ra mang tính tượng trưng, cũng may máy móc vẫn vận hành được, không phải là bày cho có hình thức.

Trong buổi dự giờ kéo dài bốn mươi phút của bài ngày hôm đó, cô Mã đã sử dụng hết các thiết bị này.

Đầu tiên là mở sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật trên máy chiếu, mở một trích đoạn của bộ phim Hồng Lâu Mộng qua ti vi, sau đó lại phát cho mỗi tổ một bộ tú lơ khơ có hình của mười hai kim thoa - mười hai cô gái hồng nhan bạc mệnh, chép lên bảng thơ từ Hồng Lâu, học thuộc làu những nội dung viết trong giáo án. Tiết học hôm đó đúng là rất hay, chỉ có điều không phải tiết học nào cũng được học như vậy. Tóm lại là rất sinh động, như lời nhận xét của tổ ngữ văn sau buổi dự giờ “nắm được trọng tâm giảng dạy, giờ học sôi nổi”.

Sau khi tiễn tất cả các giáo viên trong tổ ngữ văn ra về, cuối cùng cô Mã cũng đã thở phào, đó là buổi học có hai tiết liền, đến tiết thứ hai, cô Mã như người trút được gánh nặng, cất hết các máy móc đó đi, thay bằng giờ giảng văn bình thường. Trung bình mỗi tuần lớp Phương Hồi viết một bài nhật kí tuần, có hôm bổ sung thêm một hai bài văn trần thuật hoặc nghị luận theo tiến độ của bài học. Lần đó đúng lúc lớp học đến phần tiểu thuyết, yêu cầu của bài là viết tiểu thuyết ngắn. Cô Mã đã giảng sơ qua trọng tâm của tiểu thuyết, rồi chọn mấy bài viết hay của các bạn trong lớp, bảo các bận lần lượt lên bục giảng để đọc.

Trong đó có một bài viết của Kiều Nhiên, nhưng đến lượt cậu, cậu nhất quyết không chịu lên. Cô Mã đang vui, liền cười tủm tỉm nói: “Kiều Nhiên, cô thấy bài viết của em hay đó chứ. Trong lòng có tâm sự gì, đọc lên có khi lại có bạn gái nào đó rất thích bài viết của em!”. Nghe cô nói như vậy, mọi người lại càng hào hứng hơn, đám con trai hùa vào bắt cậu lên, Kiều Nhiên không thoái thác được, đành đi lên mà mặt đỏ bừng.

“Một đóa đinh hương, lớp 11[1], Kiều Nhiên”. Kiều Nhiên đọc tên lớp, tên mình ra mà đầu óc cứ để đâu đâu, bạn bè phía dưới liền cười rộ lên, cậu ngượng ngùng dừng lại một lát, mãi cho đến khi cô Mã ổn định lại được trật tự, cậu mới tiếp tục đọc nhỏ cả bài viết.

“Mỗi khi xuân về, đến mùa đinh hương nở rộ, tôi đều nhớ đến một người. Người ấy là người đầu tiên khiến tôi cảm nhận được rằng đinh hương cũng là loài hoa rất đẹp.

Tôi không nhớ mình bắt đầu để ý đến người ấy từ bao giờ, nếu thời gian cũng có thể chia thành những bức tranh như những cảnh quay trong phim thì hiện tại hình ảnh đầu tiên về người ấy hiện ra trong đầu tôi chính là đứng cạnh một bụi đinh hương.

Đó là một ngày xuân với ánh nắng chan hòa, lúc người ấy bước đến cạnh bụi hoa đinh hương, đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi tới, những cánh hoa trắng nhẹ nhàng rơi xuống tóc, vai người ấy, đó chính là một cơn mưa hoa dành riêng cho người ấy. Tôi đứng sau người ấy và cảm nhận được mùi hương rất dễ chịu, có lẽ là do hình ảnh đó quá đẹp, trong lúc mơ màng, tôi không biết mùi hương đó là hương hoa hay hương thơm đến từ người ấy.

Sau này, tôi thường xuyên đi ngang qua bụi hoa đó, vì người ấy mà tôi rất hay dừng lại ở đó một lát. Thỉnh thoảng cũng gặp được người ấy, nhưng người ấy chưa bao giờ nhìn bụi đinh hương đó.

Mùa xuân năm đó, tôi vẫn nhớ, còn người ấy thì đã quên.

Mỗi năm chỉ có một mùa xuân, tôi không biết chúng tôi sẽ đi lướt qua nhau bao nhiêu mùa xuân nữa. Có người nói với tôi rằng, hoa đinh hương năm cánh sẽ đem lại hạnh phúc cho con người và thế là tôi đã tìm được rất nhiều hoa đinh hương năm cánh, nhiều đến nỗi tôi có cảm giác rằng truyền thuyết đó không đáng tin nữa, nhưng tôi vẫn không dám tặng cho người ấy đóa nào.

Cuối cùng đến một ngày nọ, trong những ngày đinh hương tỏa ra hương thơm ngào ngạt, tôi và người ấy đã đi qua bụi hoa đó. Hôm đó người ấy mặt chiếc áo khoác trắng và đôi giày thể thao màu đỏ thẫm, những chi tiết khác tôi không còn nhớ nữa, vì tôi không ngẩng đầu lên phút nào. Tôi thấy người ấy có vẻ không được vui, người ấy hỏi tôi có người nào mà tôi không quên được không. Tôi liền trả lời là có. Người ấy nói nếu đã không quên được người của quá khứ thì người hiện tại mình đang thích sẽ thế nào. Tôi liền trả lời người hiện tại tôi đang thích chính là người tôi không thể quên được đó. Người ấy hỏi thế còn người mình thích sau này thì sao. Tôi liền trả lời đều không quên được. Người ấy bảo tôi nói dối. Tôi liền hỏi lại, thế cậu có bao giờ quên được tớ không? ười ấy liền lắc đầu. Tôi lại hỏi tiếp, thế cậu có thích tớ không? Người ấy không trả lời, nhưng tôi đã biết được đáp án. Chính vì thế tôi đã nói với người ấy, đồng thời cũng là nói với chính mình rằng, cậu xem, không quên được cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.

Hôm đó tôi đã ngắt một đóa đinh hương năm cánh trong bụi hoa và tặng cho người ấy, người ấy cũng đã tặng lại cho tôi một đóa đinh hương. Nếu đóa đinh hương này đúng như những gì người ta vẫn nói thì tôi nguyện tặng hạnh phúc của tôi cho người ấy.

Thực ra, tôi đều muốn thêm một câu vào sau các câu trả lời trong đoạn hội thoại trên.

Người mình không thể quên, là bạn

Người hiện tại mình thích, là bạn.

Bất luận quá khứ, hiện tại hay người sau này mình không muốn quên, vẫn chính là bạn.

Dần dần tôi đã hiểu ra một điều rằng, tôi thích hoa đinh hương, màu trắng, màu hồng phấn, hoa đang nở rộ, hoa đang tàn, tôi đều thích cả. Giống như việc thích người ấy vậy, cho dù người ấy thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, là của tôi hay không phải của tôi, tôi đều thích.

Mùa xuân này, tôi vẫn nhớ, liệu người ấy có quên hay không?

Lúc Kiều Nhiên đọc bài viết này, bạn bè trong lớp không còn nô đùa nữa, họ chăm chú lắng nghe lời tâm sự của chàng trai này như đang nghe một câu chuyện. Có lẽ người duy nhất không chú tâm lắm là Phương Hồi, chỉ có cô là người hiểu thực sự bài viết hay này, chính vì quá hiểu nên nước mắt đã suýt trào ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.