Nm 1999, cho dù xét trên
góc độ nào, cũng đều là một năm quan trọng trong lịch sử.
Nhưng đối với những người
sống trong thời điểm đó như bọn họ, đó cũng chỉ là một năm học bình thường mà
thôi, không khác gì nhiều so với những năm học trước.
Phương Hồi và Trần Tầm đã
quen với việc liếc trộm nhau ở nơi công cộng, nhìn bề ngoài thì cũng chính trực
như ai, bên trong lại hết sức thân mật. Lâm Gia Mạt thẳng thừng nói rằng họ dám
công khai thể hiện tình cảm trước bàn dân thiên hạ, vì lí do này mà cô vòi vĩnh
ăn ung không biết bao nhiêu lần. Theo lời Trần Tầm thì công khai với mọi người
cũng chẳng có gì là xấu, nhưng Phương Hồi không dám. Cách giáo dục hồi đó khiến
cô cảm thấy rằng xét về bản chất, sự việc này không có gì là hay, cô không muốn
mình khác biệt với bạn bè. Nói cho cùng thì cô vẫn chưa hết sợ trước cảm giác
bị mọi người nhìn với một con mắt khác.
Mùa xuân ở Bắc Kinh có
thể rất đẹp, cũng có thể rất tồi tệ, bão cát mấy ngày liền khiến tất cả mọi thứ
đều bị khoác thêm một lớp đất vàng, không khí lơ lửng toàn đất, ánh nắng hắt
qua tầng bụi, chiếu vào người, tạo thành chòm sáng xanh rất kì quái.
“Thời tiết kinh khủng
thật!”. Trần Tầm phủi đất trên đầu cho Phương Hồi và nói: “Tớ còn nhớ mùa xuân
năm đó, tức là hồi mà bọn minh còn phải học nửa ngày thứ bảy ấy, trời đẹp kinh
khủng! Hồi nhỏ mẹ tớ còn dọa tớ nếu không chịu nghe lời, gió cát vàng trong Tây
Du Kí sẽ thổi tới, tớ còn nghĩ không biết có gió cát thì thế nào nhỉ. Bây giờ
thì được mục sở thị rồi, sợ thật!”.
“Đừng phủi nữa! Mọi người
nhìn thấy đấy!”. Phương Hồi gạt tay cậu ra và nhìn sang bốn phía xung quanh.
“Đợi chút, đợi chút! Vẫn
còn dính bông liễu đây này!”. Trần Tầm kéo cô, gỡ bông liễu trên đầu xuống.
Phương Hồi giả vờ không
quan tâm, mặt đỏ bừng, tránh sang một bên hỏi: “Kế hoạch du xuân đã chốt chưa?
Vừa nãy cô chủ nhiệm nói gì với cậu vậy?”.
“Chốt rồi, đi chơi Hắc
Long Đàm”. Trần Tầm lật chồng bảng biểu đang cầm
“Cậu xem gì vậy?”. Phương
Hồi thắc mắc lại gần ngó: “Giấy khám sức khỏe có gì đáng xem đâu?”.
“Hê hê, tìm tờ của cậu!”.
Trần Tầm cười nói.
“Ghét quá! Không được
xem!”. Phương Hồi liền giật ngay lại và lườm Trần Tầm.
“Sợ gì chứ! Tớ chỉ xem
cậu cao bao nhiêu thôi, không xem vòng ngực đâu!”. Trần Tầm cười giả lả ghé sát
vào nói.
“Trần Tầm, cậu lưu manh
quá!”. Phương Hồi cầm chồng giấy lên, đánh Trần Tầm.
“Ái! Thôi không xem nữa,
tớ không xem nữa!”. Trần Tầm vừa tránh vừa nói: “Tan học đi mua đồ ăn cho buổi
đi chơi nhé”.
“Không đi!”. Phương Hồi
xị mặt xuống.
“Đi đi, đi đi!”. Trần Tầm
kéo ống tay áo cô: “Tớ cho cậu xem giấy khám sức khỏe của tớ là hòa chứ gì!”.
“Ai thèm xem!”. Phương
Hồi liếc tờ giấy khám sức khỏe Trần Tầm đang lắc lắc trên tay.
“Thế thì bọn mình không
xem nữa! Tan học cùng đi nhé! Chốt rồi đấy!”.
“Thế lại phải xách về nhà
à, nặng lắm...”. Phương Hồi lưỡng lự nói.
“Hay là mua xong mang về
nhà tớ trước?”.
“Xí! Thế đến hôm đi chơi
làm gì còn nữa?”.
“Tớ thèm vào ăn những thứ
mà cậu thích! Hơn nữa ăn thì có sao? Tớ đâu có béo!”.
“ kg mà còn không béo!”.
“Hả? Sao cậu biết? À!
Chắc chắn là cậu đã xem bảng khám sức khỏe của tớ rồi phải không?”. Trần Tầm
chỉ vào Phương Hồi la lớn.
“Tớ... tớ chỉ đoán vậy
thôi!”. Phương Hồi vội lấp liếm.
“Không sao! Xem thì cứ
việc xem thôi! Có gì là ngại đâu, tớ cao lm84, nặng 70kg, còn cậu thì sao?”.
Trần Tầm vui vẻ hỏi.
“Ai... ai thèm xem! Tớ
không cho cậu biết đâu!”. Phương Hồi vội lảng sang chuyện khác: “Mua xong đồ
thì để ở nhà bà nội tớ, gần thôi, rất tiện. Nếu Gia Mạt và mọi người cùng đi,
chắc chắn là bọn họ sẽ đi thôi!”.
“Thôi được! Để tớ nói với
đám Triệu Diệp”. Trần Tầm ghé sát vào tai Phương Hồi, nói: “Cậu không mập cũng
không gầy, vừa tầm tớ thích”.
Phương Hồi nhìn theo bóng
Trần Tầm, mặt lại đỏ bừng.
Sau khi tan học, mấy đứa
liền đi siêu thị, bọn họ đẩy xe đẩy, cười đùa rất vui vẻ, khiến mọi người đều
phải nhìn theo.
“Tớ mua Cardinal và
Oishi!”. Triệu Diệp hào hứng nói.
“Cậu là con trai hả?”.
Lâm Gia Mạt nhìn cậu ta từ đầu đến chân: “Lại thích ăn mấy thứ đó”.
“Vớ vẩn! Tớ thèm vào ăn
cái đó! Mua cho cậu thôi!”. Triệu Diệp hậm hực nói.
“Ai bảo tớ thích ăn cái
đó! Tớ thích Kuai Kuai và Trakinas cơ!”. Lâm Gia Mạt có vẻ ngại ngùng, giả vờ
nói át đi.
“Sao đám con gái toàn
thích ăn những cái đó nhỉ?”. Triệu Diệp nhặt hai túi bỏ vào giỏ xe: “Ăn mãi
không thấy chán à?”.
“Hình như... bên trong có
đồ chơi”. Kiều Nhiên nhìn Phương Hồi bằng ánh mắt dò hỏi.
“Tặng sticker mà”. Phương
Hồi liền cười đáp.
“Cậu cũng thích ăn hả?
Thế tớ cũng mua cho cậu hai túi nhé!”.
Trần Tầm đứng bên cạnh
đột nhiên dừng tay lại và nhìn sang Kiều Nhiên, Kiều Nhiên liền mỉm cười với
cậu.
“Không... không cần đâu”.
Phương Hồi lại nhặt hai túi đồ ăn trong giỏ xe ra và đặt trở lại giá hàng: “Mua
nhiều lắm rồi, chắc không ăn hết đâu”.
“Ừ”. Kiều Nhiên vẫn mỉm
cười, còn Phương Hồi thì cúi đầu.
Lúc ra khỏi siêu thị,
dường như mỗi người đều có thêm một tâm sự riêng, ánh chiều hắt xuống trái tim
họ, dần dần cũng thấy được sự khác biệt.
Triệu Diệp cho hết đồ vào
túi, nói: “Tớ sang bên kia xem, hình như tờ Âm nhạc đương đại ra rồi thì phải”.
“Hả! Tớ cũng muốn mua,
hôm đó xem bìa, hình như Trịnh Doãn Kiện và Thiệu Mĩ Kì chia tay nhau rồi hay
sao ấy”. Lâm Gia Mạt hùa vào.
“Thế thì cùng đi nhé”.
Trần Tầm nói: “Bọn họ yêu nhau lắm mà? Tại sao lại chia tay?”.
“Vì Lương Vĩnh Kì, nghe
nói thôi, tớ cũng không dám chắc”. Lâm Gia Mạt thở dài, nói: “Lời tỏ tình của
Trịnh Doãn Kiện hồi đầu cảm động biết bao, nói sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời!”.
“Ai chăm sóc được ai suốt
đời, trừ phi chết sớm”.
Phương Hồi bình thản nói.
“Sao lại bi quan thế!”.
Kiều Nhiên vỗ vai cô: “Đi
Phương Hồi lắc đầu, cô
đang chuẩn bị dắt xe đi thì đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?”. Trần Tầm đứng
sau cô hỏi.
“Không sao... Các cậu đi
đi, tớ không đi đâu”. Phương Hồi lại hạ chân chống xuống.
“Hả? Sao vậy? Ở ngay bên
kia đường thôi mà, cũng không xa đâu”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Ừ, tớ không đi đâu, còn
phải đưa số đồ này về nhà bà tớ nữa”. Phương Hồi kiên quyết từ chối.
“Thế cũng được, Triệu
Diệp, mọi người đi đi, bọn tớ chở đồ về nhà bà Phương Hồi”. Kiều Nhiên liền
tiếp lời.
Trần Tầm nhìn với vẻ thắc
mắc, bên cạnh sạp báo đó chỉ có một chiếc xe đang đỗ, cũng không có gì là bất
ổn.
“Cậu sao vậy?”. Trần Tầm
hỏi nhỏ.
“Không sao”. Phương Hồi
cười gượng trả lời.
Hôm đi du xuân, mọi người
đến nhà bà Phương Hồi tập hợp trước. Lâm Gia Mạt mặc một chiếc áo màu mười giờ
và chiếc quần bò ống loe, rất thời trang. Còn Phương Hồi thì mặc chiếc áo phông
trắng và quần bò bình thường, nhìn từ xa như học sinh cấp hai. Thấy không còn
sớm nữa, đằng nào thì lát nữa cũng chơi cùng nhau, cả đám cũng không còn phân
biệt của ai vào của ai nữa, đám con trai liền nhét đồ ăn vào ba lô của mình rồi
đạp xe đến trường.
Trên đường đi, bạn bè
chơi rất nhiều trò, nhóm thì chơi bài, nhóm thì xem bói bằng tú lơ khơ, có nhóm
lại nghe nhạc, nóc xe như muốn bật tung lên.