Mùa
đông năm đó, kí túc xá nữ nổi lên trò chơi “Tiên bút”. Trước hết là đặt một tờ
giấy ở trước mặt, bên trên viết “phải”, “không phải” và chữ số Arap và chữ cái
tiếng Anh, hai người cùng nắm chặt một cây bút, sau đó cùng mời “Tiên bút ra”,
lúc đó cây bút sẽ tự quay, sau đó bạn có thể hỏi, cây bút sẽ tự động khoanh
tròn trên giấy, dùng chữ đơn giản là phải, không phải hoặc chữ cái, chữ số đơn
giản để giải đáp thắc mắc cho người cần hỏi. Trò chơi này đem lại cảm giác thần
bí, các sinh viên nữ thích chơi là vì nó mới lạ, vì đều là người theo chủ nghĩa
duy vật kiên định, nên cũng không ai coi nó là thật.
Những
khi Trần Tầm không đến tìm Phương Hồi, thì cô hầu như luôn ở lì trong phòng.
Bởi vậy Phương Hồi cũng tham gia vào trò chơi này. Đang chơi thì Lí Kì liền nắm
tay cô, ngần ngừ một lát rồi nói: “Cậu có thể hỏi chuyện Trần Tầm, tớ sẽ không
kể cho Lưu Vân Vi và mọi người đâu”.
Phương
Hồi liền ngại ngùng gật đầu, bất giác nắm chặt tay Lí Kì hơn.
Vì
là người rất hiếu kì, nên Lưu Vân Vi đã tìm hiểu ra được rằng cô bạn hay chuyện
trò với Trần Tầm đó là Thẩm Hiểu Đường. Cô không như Phương Hồi ngày ngày chỉ
loanh quanh trong phòng, thỉnh thoảng cô cũng gặp Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường,
lần nào gặp đều báo cáo tỉ mỉ với Phương Hồi. Tuy nhiên Lưu Vân Vi không biết
rằng thực ra Phương Hồi không hề muốn nghe chuyện của bọn họ, cô muốn giữ tinh
thần AQ hơn, một mình gìn giữ tình yêu mong manh đó. Có lúc bạn bè trong phòng
Phương Hồi nói chuyện với nhau cũng thấy bất bình thay cho cô, bảo cô đi nói rõ
mọi chuyện với Trần Tầm. Nhưng cô vẫn không chịu lên tiếng, cô yêu Trần Tầm,
yêu vô cùng, yêu đến mức khi tình yêu đã sắp lụi tàn, cũng không muốn chủ động
kết thúc.
“Bắt
đầu chứ?”. Lí Kì hỏi Phương Hồi đã nghĩ đi tận đẩu tận đâu.
“Ừ”. Phương Hồi tĩnh tâm lại, cùng Lí Kì đọc câu thần
chú nực cười đó. Sau khi bút quay, Lí Ki đã hỏi rất nhiều câu hỏi, nào là ở đại
học có bạn trai hay không, chữ cái đầu tiên của tên bạn trai là gì, sẽ gặp sau
bao lâu... Còn Phương Hồi thì liên tục vẽ các vòng tròn linh tinh xuống giấy
bằng ngón tay run rẩy và không hỏi câu nào. Sau đó Lí Kì không nghĩ ra được câu
hỏi gì nữa, cô nhìn Phương Hồi và ra hiệu mau hỏi chuyện về Trần Tầm, Phương
Hồi ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Xin hỏi trong lòng Trần Tầm đang thích ai ạ?”
Chiếc
bút bi giữa hai tay liền xoay tròn, xuyên qua chữ F rồi cuối cùng xoay tròn ở
chữ S, nhìn vòng tròn đó, một hồi lâu Phương Hồi không nói được câu nào, Lí Kì
lại đọc thêm một hồi thần chú mời Tiên bút đi.
“Chuẩn
thật đấy! Vừa nãy tớ không hề động! Tớ cứ cảm giác như cậu đang kéo tay tớ!”.
Lí Kì cũng là lần đầu tiên chơi trò này nên rất hào hứng.
“Ừ
tớ kéo cậu đi rất mạnh”. Phương Hồi cúi đầu xuống, thực ra cô cũng biết rốt
cuộc là mình có kéo hay không, chỉ có điều nói như vậy có thể giảm bớt “ý
trời”.
“Hả?
Vậy hả? Nếu kéo thì không chuẩn đâu”. Lí Kì hiểu được suy nghĩ của cô nên lựa
lời nói theo ý cô.
“Nghe
bọn họ nói hay nhưng thực ra cũng chẳng có gì”. Phương Hồi liền đứng dậy nói:
“Tớ sang phòng Gia Mạt chơi đây”.
“Ừ.
Phương Hồi, tớ nghĩ cậu nên nói chuyện cho rõ ràng với Trần Tầm”. Lí Kì khuyên
bạn.
Phương
Hồi sang tìm Lâm Gia Mạt, nhưng cô không có trong phòng, bạn bè cùng phòng nói
Tống Ninh hẹn Lâm Gia Mạt ra ngoài, vừa nói bọn họ còn gợi ý hỏi Phương Hồi,
rốt cuộc hai người có quan hệ gì, liệu có phát triển thành người yêu của nhau
hay không.
Phương
Hồi lắc đầu đi ra, cô thực sự không biết bọn họ đã yêu nhau hay chưa, mặc dù
học cùng trường với Lâm Gia Mạt, nhưng bọn họ đã không còn ở bên nhau hàng ngày
như thời cấp ba nữa. Lâm Gia Mạt tham gia hội sinh viên của khoa, bình thường
rất bận rộn, thỉnh thoảng đi ăn cùng nhau, gần như một nửa số người gặp ở đường
đều chào cô, còn Phương Hồi thì chỉ quen sơ sơ với bạn bè cùng lớp. Phương Hồi
lẻ loi loanh quanh trong trường và cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cô có cảm giác
rằng lời hứa mãi mãi không bao giờ xa nhau của bọn họ khi tốt nghiệp đã trở
thành cột mốc để họ tỏa đi bốn phương tám hướng, chỉ có mình cô còn ngờ nghệch
cố thủ ở đó và không chịu rời đi.
Theo
như cách nói hiện tại thì Phương Hồi không tiến cùng thời đại và ở thời điểm
đó, cô chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch yêu quá dại khờ.
Không
có việc gì để làm nên Phương Hồi đã vào phòng máy để check email, đúng là không
nằm ngoài dự đoán, trong mấy lá thư, nổi bật nhất là tên của Kiều Nhiên. Sau
khi sang Anh, tuần nào Kiều Nhiên cũng viết cho Phương Hồi một lá thư, trong
thư cũng không viết gì nhiều, cùng lắm là hỏi thăm cộng với viết sơ qua về tình
hình của mình, thỉnh thoảng còn gửi kèm một hai tấm ảnh. Lần nào câu cuối cùng
trong thư cậu đều hỏi: “Mọi chuyện của cậu có ổn không? Chúc cậu mọi điều tốt
lành và mong sớm nhận được hồi âm của cậu”. Phương Hồi thường viết về những
chuyện xảy ra trong trường, cũng thường nhắc đến Trần Tầm và Lâm Gia Mạt, nhưng
lần này, khi đọc đến câu “Mọi chuyện của cậu có ổn không? Chúc cậu mọi điều tốt
lành và mong sớm nhận được hồi âm của cậu”, Phương Hồi chỉ đánh được chữ “ổn”
rồi không thể viết thêm được gì nữa, cô gục xuống bàn phím và khóc nức nở.
Cô
không ổn, không gì tệ hơn thời điểm này.
Tống
Ninh hẹn Lâm Gia Mạt đi ăn cơm riêng, lí do của cậu rất kì cục, thời tiết đã
chuyển lạnh, cùng đi ăn bữa cơm cho ấm lòng, để tăng thêm nhiệt độ cho tình
cảm.
Hai
người gọi một nồi lẩu nhỏ, dưới tác dụng của cồn, nước canh sôi sùng sục. Tống
Ninh nhìn Lâm Gia Mạt đang gắp miếng tiết mà không hề tỏ ra ngại ngùng bèn cười
nói: “Tớ thích vẻ đẹp hùng hổ, bất chấp tất cả của cậu”.
“Cảm
ơn! Người đẹp dù bất chấp đến đâu cũng vẫn là người đẹp! Tớ khá thích những
chàng Đông Gioăng luôn coi trọng bản thân”. Lâm Gia Mạt phồng má thổi cho hết
nóng nói.
“Có
phải tớ đã làm cậu thất vọng không?”.
“Khá
thất vọng”. Lâm Gia Mạt trả lời thành thật.
“Thế
tớ mời cậu ăn cơm, cậu nhận lời vui vẻ thế để làm gì?”. Tống Ninh giả vờ nói
với vẻ đau đớn. “Không ăn thì thiệt thôi, hơn nữa tớ cũng không biết cách từ
chối, trước đây có bài học đau đớn rồi”.
“Cậu
có biết rằng cậu làm như vậy tức là gieo rắc cho tớ hi vọng rồi không?”.
“Vậy
hả? Thế thì để tớ rút về”. Lâm Gia Mạt lại vớt một miếng tiết lên nói.
“Thật
hả?”. Tống Ninh khoanh tay lên với vẻ rất hào hứng.
“Thật,
cậu cười kinh tởm thế làm gì?”. Lâm Gia Mạt chăm chú gật đầu.
“Thế
tại sao cậu lại mơ thấy tớ? Sigmund Freud nói đó là do sự thể hiện của tiềm
thức con người”. Tống Ninh cúi về đằng trước và nói với vẻ bí ẩn.
Lâm
Gia Mạt liền bỏ đũa xuống, nhếch mép lên cười nói: “Freud nói không sai, nhưng
cậu nói sai, người mà tớ mơ thấy không phải là cậu”.
“Cậu
nói thế có nghĩa là sao?”. Tống Ninh không cười nữa mà nói với vẻ nghiêm túc.
“Đứng
vậy, tớ đã nằm mơ và cũng đã kể cho Phương Hồi, sau đó cậu kể cho Trần Tầm,
Trần Tầm lại kể cho cậu”. Lâm Gia Mạt ngồi thẳng người lên nói: “Nhưng tớ đã
nói dối cậu ấy, người mà tớ mơ thấy không phải là cậu mà là Trần Tầm”.
Lâm
Gia Mạt nói xong, hai đứa đều im lặng, cồn trong nồi lẩu cháy mỗi lúc một nhỏ
dần, cuối cùng tắt ngấm. Một lát sau Tống Ninh ngẩng đầu lên nói: “Cậu thích
Trần Tầm hả?”.
“Tớ
quan tâm đến cậu ấy”. Lâm Gia Mạt nghĩ một lát rồi trả lời: “Đã vượt quá mức độ
quan tâm giữa bạn bè”.
“Thẳng
thắn nhỉ”. Tống Ninh cười nói.
“Từ
trước đến nay tớ luôn thẳng thắn trước tình yêu”.
“Nhưng
đó có phải là tình yêu không?”. Đột nhiên Tống Ninh ngẩng đầu lên và nhìn cô
bằng ánh mắt sáng quắc và hỏi.
“Dĩ
nhiên... dĩ nhiên là phải rồi”. Lâm Gia Mạt đáp với vẻ luống cuống.
“Coi
như là phải vậy, nhưng ở phương diện khác, cậu lại không thẳng thắn với tình
bạn, tại sao cậu không dám nói với Phương Hồi?”. Tống Ninh tiếp tục hỏi.
“Tớ
sợ cậu ấy không chịu nổi”. Lâm Gia Mạt cúi đầu xuống nói: “Chắc chắn tớ sẽ cố
gắng để giành lấy Trần Tầm, đối với Phương Hồi tớ cũng sẽ không từ bỏ!”
Tống
Ninh liền vỗ tay nói: “Tốt! Tốt lắm! Lời lẽ rất hoành tráng! Thế tớ hỏi cậu,
cậu sẽ dựa vào cái gì để giành lấy, rồi lại dựa vào cái gì để không từ bỏ? Đừng
nói những lời hoa mĩ nữa, cậu đã lường trước được hậu quả chưa? Đợi đến khi cậu
cảm thấy không thể cứu vãn tình thế được nữa thì mọi thứ đã muộn mất rồi!”.
“Tớ
hiểu Trần Tầm, cũng hiểu Phương Hồi! Tớ biết phải làm thế nào, cậu không phải
giáo huấnLâm Gia Mạt bực bội nói.
“Chỉ
tiếc là cậu không hiểu về tình cảm”. Tống Ninh lắc đầu nói: “Việc này cũng không
thể trách được cậu, tình cảm giữa hai người rất mong manh, cậu không thể hiểu
được. Gia Mạt, cậu nên yêu một lần nghiêm túc, cậu không thể...”.
“Đủ
rồi!”. Lâm Gia Mạt liền đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện của tớ, tớ biết
phải làm thế nào. Tống Ninh, cậu rất thông minh, nhưng nhiều lúc thông minh đến
mức khiến người ta ghét! Cảm ơn cậu đã mời tớ ăn cơm! Tớ về trước đây, tạm
biệt!”.
Lâm
Gia Mạt với lấy áo khoác rồi ra ngoài, Tống Ninh vội vàng thanh toán và đuổi
theo, cậu chạy đến kéo cô lại, còn Lâm Gia Mạt thì bực bội hất ngay tay cậu ra.
“Tống
Ninh! Cậu đừng tưởng cậu thích tớ thế nào cũng được đâu nhé! Người thích tớ đầy
ra đấy, chưa đến lượt cậu đâu! Cậu đừng đi theo tớ nữa, tớ ghét cậu! Rất ghét
cậu!”.
“Cậu
ghét tớ cái gì? Cậu ghét tớ vì tớ cảm nhận được là cậu đang nghĩ gì, hay là
ghét tớ vì tớ đã móc hết sự ích kỉ trong con người cậu ra cho cậu xem?”. Tống
Ninh không đuổi theo cô nữa mà đứng sau lưng cô hét lớn: “Lâm Gia Mạt! Cậu rất
cô đơn! Cậu đã từng toàn tâm toàn ý thích người khác nhưng không có kết quả,
cậu đã từng làm tổn thương người khác từ đầu đến cuối nhưng mình lại vẫn lưu
luyến! Cậu rất cô đơn! Cô đơn đến mức muốn tìm một cậu bạn đến với cậu, nhưng
lại không cam tâm với sự thất bại của mình! Người kiêu căng và cô đơn là ngớ ngẩn
nhất! Lâm Gia Mạt! Cậu nghe cho rõ đây! Tớ không quan tâm đến việc cậu mơ thấy
ai, tớ thích cậu! Tớ vẫn thích cậu!”.
Lâm
Gia Mạt không ngoái đầu lại mà bước đi rất nhanh, nhưng mỗi từ mà Tống Ninh nói
đều xuyên qua gió lạnh và lọt vào tai cô. Chẳng mấy chốc, cô đã bắt đầu khóc.