Mùa đông năm đó đến rất
sớm, qua hai ba đợt rét đã khiến học sinh cả trường đều phải mặc áo lông vũ,
bên ngoài là quần áo đồng phục của trường, bên trong nhét áo len quần len, nhìn
ai cũng cồng kềnh. Hồi đó kiểu dáng quần áo đơn giản, cũng không có nhiều
thương hiệu như bây giờ để mua, về cơ bản mọi người đều mặc áo khoác kín cổ,
nhiều nhất là màu đen và màu xám, nhìn từ xa như một vườn bóng tròn.
Chuẩn bị đến thi cuối kì,
giáo viên các môn đều bắt đầu tra tấn học sinh, những kẻ bình thường không chăm
học cũng phải bận rộn với việc chép bài, làm đề cương, ôn tập... Trường học
cũng giống như thời tiết, dần dần bước vào thời kì lạnh nhất.
Tuy nhiên, kể cả trong
thời điểm căng thẳng như vậy, cũng vẫn có một số chuyện khiến tất cả mọi người
đều mong đợi, đó là năm mới.
Cuối tuần Lâm Gia Mạt hẹn
Phương Hồi đi mua thiệp, lúc đầu Phương Hồi không định đi, một là vì từ trước
đến nay cô không có thói quen tặng và nhận thiệp, hai là bấm đầu ngón tay cô
cũng không thấy có mấy người bạn có thể tặng, nếu có tặng thì cũng chỉ là nhóm
bạn năm người bình thường vẫn chơi với nhau, cô nghĩ tặng mọi người mấy tấm
thiệp đỏ in hình chữ Phúc mà cơ quan ba cô phát
Nhưng ý tưởng này của
Phương Hồi đã bị Lâm Gia Mạt quạt cho một trận: “Thế mà cậu cũng nghĩ ra được
à! Định tống cái đó cho bọn tớ cho xong chuyện ư? Có phải loại thiệp mà ba cậu
được phát có in tên công ti trên đó không, bên trong còn in câu chúc dở hơi là
chúc mừng phát tài đúng không?”.
“Để tớ xem đã”. Phương
Hồi nghiêng đầu kẹp ống nghe, mở ngăn kéo bàn, rút ra hai tấm thiệp, nói: “Ừ,
có in tên cơ quan thật”.
“Quê quá! Tớ không lấy
đâu đấy! Đến lúc đó chắc chắn cũng có bạn khác tặng cho cậu, cậu định tặng lại
cho người ta cái đó hả?”.
“Không có ai tặng tớ đâu,
hình như chỉ hồi nhỏ tớ mới được tặng thiệp”. Phương Hồi nói nhỏ.
“Làm gì có chuyện đó? Bạn
bè cấp hai của cậu cũng keo kiệt quá! Tớ không biết, tóm lại là tớ tặng cậu,
cậu cũng phải tặng lại tớ, hơn nữa chắc chắn tớ sẽ không nhận thiệp của cơ quan
ba cậu đâu! Mà kể cả cậu lấy cái đó để tặng cho tớ thì cũng không thể tặng Trần
Tầm được!”.
“Ừ... thôi đành vậy”.
Câu cuối cùng của Lâm Gia
Mạt đã khiến Phương Hồi phải nhận lời.
Ngày hôm sau bọn họ đi xe
đạp đến chợ Thiên Dực, người rất đông, có không ít sạp hàng bán thiệp mừng,
Phương Hồi chưa bao giờ đến đây, còn Lâm Gia Mạt thì rất quen đường quen lối.
Phương Hồi chen chân
trong đám đông, cô kéo Lâm Gia Mạt, phàn nàn: “Sao ở đây đông thế?”.
“Ở đây rẻ mà! Kiểu cách
cũng phong phú, mọi người đều đến đây để mua”. Lâm Gia Mạt vừa tìm thiệp vừa
nói: “Ê, nhìn này! Dễ thương nhỉ!”.
“Mua sỉ? Cậu định mua bao
nhiêu?”.
ngẩng đầu lên, tính nhẩm
trong miệng, rồi quay sang nói: “Kiểu gì cũng phải bốn, năm chục tấm”.
“Bốn, năm chục tấm? Cậu
bán thiệp à!”. Phương Hồi sửng sốt hỏi, cô chỉ định mua năm, sáu tấm thôi.
“Cậu thử nghĩ mà xem, bạn
bè lớp mình, bạn bè lớp khác mình quen, bạn cấp hai, lại còn bạn chơi thân hồi
cấp một nữa, bạn chơi hồi nhỏ... Hê hê, còn Tô Khải nữa! Tớ thấy bốn, năm chục
tấm chưa chắc đã đủ!”
“Ừ”. Phương Hồi lặng lẽ
cúi đầu.
Đúng là thiệp ở chợ Thiên
Dực rất nhiều, loại tranh hoạt hình, loại tranh phong cảnh nước ngoài, loại
tranh ba chiều, loại có mùi thơm, loại có nhạc, còn có cả loại kim tuyến lấp
lánh. Tấm nào cũng in dòng chữ Happy New Year hoặc Merry Christmas, kèm theo
phong bì với đủ mọi màu sắc, bán theo bộ 10 tấm, hầu hết đều là 5,6 hào một
tấm, tấm nào thật đặc biệt, cũng chỉ khoảng 8 hào đến 1 tệ.
Lâm Gia Mạt mua khá
nhiều, cô chọn cho Tô Khải một tấm thiệp nền trắng điểm trái tim nhỏ màu đỏ lập
thể, phong bì đi kèm với thiệp cũng rất tươi sáng. Tấm thiệp Phương Hồi mua
tặng Trần Tầm thì đơn giản hơn nhiều, tựa một bức tranh vẽ bằng bút chì rất
nhạt, nền trời xanh thấp thoáng hình bảy sắc cầu vồng, tạo cảm giác rất ấm áp,
trong lành.
“Sao cậu lại chọn cái
này? Chẳng có gì là đặc sắc cả”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Ừ, tớ thích cái này,
giống như nhìn thấy trời nắng vậy”.
“Không phải có cầu vồng
đó sao? Đó là cảnh vừa mưa xong mà”.
“Trời nắng sau cơn mưa
lại càng đẹp hơn”. Phương Hồi cười nói.
“Cậu đọc nhiều tiểu
thuyết Quỳnh Dao quá phải không? À, thế cậu định viết gì trong đó?”. Lâm Gia
Mạt cười ranh mãnh, nói: “Viết rất quý rất quý cậu được không?”.
vậy! Thì viết chúc mừng
năm mới thôi!”. Phương Hồi đỏ mặt đẩy bạn ra.
Nhưng Phương Hồi vẫn nuốt
lời, trên tấm thiệp đó, trước khi viết “Chúc mừng năm mới”, cô vẫn viết một
câu: “Được gặp cậu sau cơn mưa thật là hạnh phúc!”.
Mấy ngày hôm đó dường như
trong trường đâu đâu cũng thấy thiệp, bạn bè cùng lớp, bạn bè khác lớp, bạn bè
khác trường, liên tục tặng thiệp cho nhau, thậm chí còn có mấy cô bé cấp hai
đến lớp tặng thiệp cho Trần Tầm. Sau khi được Lâm Gia Mạt dạy dỗ, Phương Hồi đã
có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần, không để ý gì nhiều. Một điều nằm ngoài
dự đoán của cô là, trong lớp còn có bạn tặng thiệp cho cô, mặc dù bên trên chỉ
viết những câu may mắn như: “Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý”, nhưng Phương Hồi
vẫn cảm thấy rất vui. Ai tặng cô thiệp, cô đều rất cẩn thận hồi âm lại.
Dĩ nhiên, đám Trần Tầm
cũng tặng thiệp cho cô.
Tấm thiệp của Lâm Gia Mạt
viết: “Tặng Phương Hồi - người bạn thân nhất của tôi: Chúc bạn năm mới hạnh
phúc, mãi mãi có những tháng ngày ngọt ngào bên người đó! PS: Những ngày tháng
tới, bọn mình sẽ mãi mãi vừa nghe bài ‘Thánh ca hôn lễ’ vừa cùng đi vệ sinh
nhé!”.
Tấm thiệp của Triệu Diệp
viết: “Phương Hồi: Mặc dù cả tháng trời tớ không được nói chuyện với cậu, nhưng
tớ vẫn rất vui khi được làm bạn với cậu. Cảm ơn món khoai tây mà cậu nhường cho
tớ, hiện giờ nhìn thấy khoai tây là tớ lại nhớ đến cậu! Chúc cậu năm mới mọi
điều tốt lành!”.
Tấm thiệp của Kiều Nhiên
viết: “To Phương Hồi: Tớ vui nhất là khi được ngồi làm bài tập cùng cậu. Nhưng
khi ở bên cậu, tớ trở nên ngờ nghệch, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, nói
chuyện không tự nhiên. Happy new year, chúc cậu luôn học hành tiến bộ!”.
Tấm thiệp của Trần Tầm
viết: “Anh cam đoan, sẽ không bao giờ phải nói lời xin lỗi với em. Cho dù bao
nhiêu năm mới trôi qua... em đều phải ở bên anh! I LOVE YOU!”.
Phương Hồi nói, cô đã bỏ
những tấm thiệp này đi từ lâu, nhưng một điều lạ là, bao năm trôi qua, cô vẫn
nhớ như in từng chữ mà họ đã viết, cô tự mỉa mai mình rằng, hay là do đầu óc cô
quá nhạy cảm? Còn tôi thì nghĩ, có lẽ những lời hứa - ngày ấy cô tin là thật -
không thực hiện được đó đã khiến cô có một ước mơ tuyệt đẹp. Tuy nhiên, cuối
cùng, tất cả đã trở thành điều nuối tiếc sâu sắc, trôi theo tuổi trẻ. Điều đáng
buồn là, những cái mà cô đã từng nỗ lực bảo vệ lại biến thành nỗi đau khó có
thể xóa mờ.
Giấy có thể xé vụn, còn
tuổi trẻ biết xé vụn sao đây?
8
Lớp [1] bắt đầu chuẩn bị
cho buổi liên hoan văn nghệ chào đón năm mới.
Chuyện này là do cán bộ
lớp phụ trách, mặc dù đợt thi cuối kì đã đến rất gần, nhưng không hề ảnh hưởng
đến nhiệt huyết của bọn họ. Sau những buổi tan học, cả đám tụ tập nhau lại hồ
hởi thảo luận rất nhiều lần, cuối cùng phương án được đưa ra là chơi trò chơi
và biểu diễn các tiết mục văn nghệ.
Cán bộ lớp mở màn, Trần
Tầm và Triệu Diệp, Kiều Nhiên cùng đóng một tiểu phẩm, Phương Hồi và Lâm Gia
Mạt song ca bài Hẹn hò 1998, Hà Sa chơi đàn violon, bài Khúc hát rộn ràng, các
bạn khác cũng có tiết mục, phần lớn là hát, về cơ bản là những bài hát thịnh
hành hồi đó, Rất muốn yêu em, Trái tim yếu mềm, Cảm nhận lần đầu mới biết
yêu... Cô Hầu Giai cũng hát một bài Hình như vào mùa đông, lúc cô đăng kí tên
bài hát, Trần Tầm mới biết hóa ra thần tượng của cô là Tề Tần. Ngoài ra, còn
rất nhiều trò chơi khác, nào là dán mũi, đánh trống truyền hoa, bắt chước đoán
từ...
Trong đó đặc biệt hơn cả
là trò tặng quà do Trần Tầm nghĩ ra. Mấy ngày trước đó, bạn bè trong lớp ai
cũng mua một món quà nhỏ mang đến lớp, cái gì cũng được, đắt rẻ không quan
trọng, rồi tự dán một mẩu giấy lên món quà, ghi tên mình vào, Trần Tầm và mấy
cậu sẽ ghi mã số, đặt trong một hộp lớn. Sau đó bọn họ lại ghi các mã số tương
ứng lên các mẩu thăm, gấp lại đặt trong một chiếc hộp nhỏ. Trong buổi liên
hoan, trò chơi cuối cùng là mỗi bạn bắt một tờ thăm, bên trong có ghi số mấy,
rồi tặng cho bạn món quà có ghi số tương ứng. Như thế, tất cả mọi người đều
được bạn bè tặng quà.
Hôm quyết định kế hoạch
này, Kiều Nhiên hẹn Phương Hồi đi mua quà, nhưng đã bị cô từ chối. Nguyên nhân
là do tấm thiệp của Kiều Nhiên khiến cô phải e dè. Mặc dù Phương Hồi cũng là
người chậm hiểu, ngờ nghệch, nhưng cô không ngốc, cũng cảm nhận được tình cảm
của Kiều Nhiên. Điều này khiến cô cảm thấy hơi nao lòng, nếu mấy tháng trước,
Kiều Nhiên nói ra như vậy thì có lẽ Phương Hồi cũng đã rung động rồi, bởi cô
cũng đã từng có thiện cảm với Kiều Nhiên, nhưng đến giây phút này mọi thứ không
còn kịp nữa, Trần Tầm đột nhập vào thế giới của cô, trái tim cô đã không thể hé
cửa với ai nữa. Nếu đã không thể thì Phương Hồi cũng không muốn tỏ ra quá thân
mật với Kiều Nhiên, làm bạn sẽ rất tốt, nhưng nếu bước thêm bước nữa sẽ rất khó
xử.
Tuy nhiên, còn một nguyên
nhân khác khiến Phương Hồi không cùng đi với Kiều Nhiên, là do cô đã hẹn trước
với Trần Tầm.
Sau khi tan học, Trần Tầm
và Phương Hồi cùng đến một cửa hàng bán hoa và đồ lưu niệm. Hình như Trần Tầm
bị dị ứng với phấn hoa, liên tục hắt xì hơi, Phương Hồi ôm một con chó bông,
cười tươi tắn giữa các chùm hoa.
“Tớ mua cái này!”. Trần
Tầm liền cầm lấy con chó bông trong tay cô.
“Ừ, dễ thương lắm!”.
Phương Hồi đưa cho cậu.
“Dễ thương? Xấu bỏ xừ!
Cũng chỉ vì cậu ôm nó nên tớ mới mua, tớ thấy cậu thích nó lắm!”.
“Dễ thương hơn cậu
nhiều!”. Phương Hồi vừa cười vừa lườm Trần Tầm rồi cúi đầu nhìn bốn phía xung
quanh, hỏi: “Tớ mua gì được nhỉ? Hộp nhạc được không?”.
“Không! Tớ không thích
hộp nhạc!”. Trần Tầm lắc đầu nói.
“Có phải mua cho cậu đâu,
cậu không thích không có nghĩa là người rút thăm được quà của tớ cũng không
thích!”. Phương Hồi xoay chiếc chìa khóa nhỏ xinh trên hộp nhạc, buông tay ra
thì giai điệu bài Lời thì thầm của mùa thu vang lên.
“Quà của cậu dĩ nhiên là
phải tặng cho tớ rồi! Hê hê, việc này tớ phải làm được chứ”. Trần Tầm nói với
giọng rất ranh mãnh.
“Thế tức là>“Ngốc ạ!
Số ghi trên món quà là do tớ ghi đúng không? Số rút thăm cũng không tớ làm thì
ai? Sau khi quà của cậu được ghi số, tớ liền giữ cái thăm tương ứng trong tay,
không đưa cho ai cả, đến lúc rút thì tớ giả vờ rút một cái, quà của cậu sẽ tặng
cho tớ thôi”.
“Xảo quyệt quá...”.
Phương Hồi véo tay Trần Tầm một cái, nói.
“Ái! Tớ cũng sẽ tặng cho
cậu con gấu bông này mà! Cậu chả từng nói là rất thích ôm thú bông đi ngủ đó
sao? Nhận được quà của tớ chắc chắn sẽ thích hơn quà của bạn A, B, C, D gì đó
tặng đúng không?”.
“Thế cậu thích quà gì?”.
Phương Hồi đặt hộp nhạc lên giá, mặc dù vẫn đang cau mày, nhưng không giấu nổi
nụ cười trên môi.
“Miếng gảy đàn!”. Trần
Tầm lại hắt xì hơi hai cái nữa rồi vội kéo Phương Hồi ra khỏi cửa hàng.
“Miếng gảy guitar? Là cái
gì vậy?”. Phương Hồi nhẹ nhàng vuốt phẳng lớp giấy gói chú chó bông, hỏi.
“Là miếng gảy chuyên dùng
để chơi đàn guitar đó. Tớ định học chơi guitar tong đợt nghỉ đông này, học kì
sau là chơi cho cậu nghe được rồi”.
Phương Hồi liền cười tỏ
vẻ hiểu ý: “Cái đó đi đâu mua được nhỉ?”.
“Ở Tân Giai Khẩu, bọn
mình đến đó bây giờ đi!”. Trần Tầm mở khóa và nhảy lên xe.
Hôm đó, bọn họ đã mua
được miếng gảy đàn ở Tân Giai Khẩu, lúc đầu Phương Hồi tưởng là cái gì mới lạ
lắm, cầm lên tay mới biết đó chỉ là một miếng nhựa mỏng. Cô cảm thấy tặng mỗi
cái này cũng hơi ngại, và thế là lại mua thêm một lọ thủy tinh và ít giấy đẹp,
gấp 99 ngôi sao bỏ vào. Cô dán hình trái tim màu bạc lên miếng gảy guitar màu
đỏ đó, sau đó giấu nó trong lọ đựng ngôi sao.
Buổi liên hoan văn nghệ
rất náo nhiệt, mọi người đều chơi đùa rất vui vẻ, chất giọng của Lâm Gia Mạt
chẳng kém gì ca sĩ Vương Phi, khiến bạn bè lớp khác đi qua đều ghé vào nghe, g
xao cả khối 11. Tiểu phẩm của đám Trần Tầm không đâu vào đâu, nhưng vì Triệu
Diệp quên lời thoại nên đã gây cười rất tốt. Thầy Lưu dạy Hóa cười ngặt nghẽo,
sau khi tiết mục kết thúc liền kéo tay Triệu Diệp, “ờ ờ” hồi lâu, thầy cứ cười
mãi mà không nói được gì. Tiết mục bốc thăm quà cuối cùng cũng rất thành công,
Phương Hồi và Trần Tầm đều nhận được quà của nhau. Trần Tầm không ngờ Phương
Hồi còn gấp ngôi sao may mắn cho cậu, nên cậu vô cùng phấn khởi, cứ chốc chốc
lại giở ra xem. Còn Phương Hồi cũng không ngờ rằng, Trần Tầm lại gắn thêm hòn
đá ghi tên cậu vào áo con chó bông, trên viên đá màu đen có viết hai chữ Trần
Tầm nghiêng nghiêng ngả ngả bằng bột kim tuyến màu bạc, nhìn rất dễ thương.
Nghĩ đến lời cậu đã từng nói, để mình ôm trong lúc ngủ, bất giác Phương Hồi
liền đỏ bừng mặt.
Tuy nhiên, trò của bọn họ
không qua được mắt Lâm Gia Mạt, cô bám riết hai đứa, nói “lấy việc công để làm
việc tư”, mãi cho đến khi Trần Tầm mời ăn khoai nướng, Lâm Gia Mạt mới thôi.
Thời gian trôi qua giữa
những tiếng cười nói rộn ràng, kì thi cuối kì đã kết thúc, trường cho nghỉ
đông, thoáng một cái mà đã sang năm 1999.
Thành tích học tập của
Phương Hồi và Trần Tầm đều không tồi, cuối kì, điểm của hai đứa cao thứ ba và
thứ năm trong lớp, chính vì vậy, cả hai đều được ăn một cái tết rất thoải mái.
Còn Triệu Diệp thì không được như vậy, cậu đứng thứ hai từ dưới lên, cả kì nghỉ
đông phải ngoan ngoãn chầu trực ở nhà.
Tết cổ truyền là dịp lễ
lớn ở Trung Quốc, nhà nào cũng nghỉ ngơi, vui vẻ từ trước tết đến rằm tháng
giêng, đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè, chúc nhau những lời may mắn, treo câu đố và
dán chữ Phúc ngược, như thế trong lòng mới cảm thấy yên tâm. Phương Hồi và Trần
Tầm cũng không ngoại lệ, đi chơi tết khắp nơi với gia đình, thi thoảng gọi điện
thoại còn không tìm được đối phương. Mãi đến ngày mùng 9 tết, Trần Tầm gọi điện
cho Phương Hồi, nói là ngày mai gặp gỡ đám bạn thời để chỏm, bọn họ đòi gặp bạn
gái của cậu, thế nên hẹn cô đi cùng. Phương Hồi vốn là người hay xấu hổ, không
thích đến những chỗ ồn ào, đông người. Nhưng Trần Tầm một mực năn nỉ, cả kì
nghỉ Phương Hồi không được gặp cậu, trong lòng cũng thấy nhớ nên đành nhận lời.
Ngày hôm sau tuyết rơi
lất phất, Trần Tầm đứng ở bến xe bus vừa giậm chân vừa đợi Phương Hồi. Phương
Hồi đến muộn một, hai phút, sau khi xuống xe liền chạy vội về phía Trần Tầm.
Hôm đó cô mặc rất nhiều áo, đội mũ, quàng khăn, đeoăng tay, nhìn mập hơn so với
ngày thường, Trần Tầm liền bước lên cười: “Từ từ thôi! cẩn thận không ngã đấy!
Để tớ xem nào, sao Phương Hồi nhà ta hôm nay lại như em gái vùng sơn cước thế
này”.
Phương Hồi liền vỗ cậu
một cái, chu môi nói: “Đáng ghét! Hôm nay lạnh lắm! Tớ không ăn chơi bất chấp
thời tiết như cậu được!”.
“Ừ! Mặc nhiều cũng tốt!
xấu cũng không sao, đừng để lạnh là được!”. Trần Tầm kéo mũ xuống cho cô.
Hai đứa lên xe, Phương
Hồi liền hỏi: “Bạn thời để chỏm của cậu có mấy người? Học trường nào vậy?”.
“Bốn người, hồi nhỏ nhà
bọn tớ chung nhau một khoảnh sân, nhưng bây giờ đều chuyển đi hết rồi. Bọn họ
học hành không tốt lắm, không vào được cấp ba, đứa thì học ở trường dạy nghề,
đứa thì phải học trường kĩ thuật”.
Quan niệm giáo dục thời
đó không giống bây giờ lắm, không phải nhà nào cũng mong con cái mình thành
đạt. Dù sao thì thế hệ trước ít người được học hành, trải qua bao nhiêu khó
khăn, khổ nạn, trong mắt nhiều bậc phụ huynh, được ăn no mặc ấm là tốt lắm rồi.
Còn về chuyện sau này có làm nên trò trống gì hay không thì còn phụ thuộc vào
bản thân đứa trẻ. Chính vì thế cũng không có ai ép con phải học lớp này lớp nọ,
không thi được cấp ba thì cũng không có vị phụ huynh nào bỏ ra mấy chục nghìn
tệ để đóng góp, tài trợ cho trường. Chính vì vậy, trải qua rất nhiều kì thi,
mỗi người đều có một số phận khác nhau. Bạn thời để chỏm của Trần Tầm cũng nằm
trong số không vượt qua được ngưỡng vào cấp ba.
Hai đứa nói chuyện một
lúc thì đến điểm hẹn, đó là nhà mới của một người trong hội, Phương Hồi dừng
chân trước cổng, kéo Trần Tầm, ấp úng nói: “Tớ hơi căng thẳng…”
“Căng thẳng gì chứ? Có tớ
nữa mà!”. Trần Tầm an ủi cô.
“Tớ không quen bọn họ,
hay là tớ về nhé!”. Phương Hồi nắm chặt găng tay nói.
“Gặp mấy lần thì thành
quen thôi mà. Hơn nữa sớm muộn gì cậu cũng phải gặp bọn họ! Vào thôi!”. Trần
Tầm kéo tay cô vào trong.
Trần Tầm gõ cửa, một cô
gái ở bên trong cười, nói: “Có đưa người yêu đến không đấy? Không đưa là không
mở cửa đâu”.
“Đến rồi! Mau lên!”.
Trần Tầm ngoái đầu lại
nói với Phương Hồi: “Cậu xem, nếu cậu không đến thì bọn họ không cho tớ vào
nữa”.
Cửa được mở ra, cô gái
bên tong rất thời thượng, mặc một chiếc áo len bó sát người đang mốt thời bấy
giờ, cô liền kéo Phương Hồi hỏi: “Cậu là bạn gái của Trần Tầm à? Cậu tên gì
vậy? Nhìn nhỏ nhỉ! Đang học cấp hai à?”.
Phương Hồi lắc đầu, Trần
Tầm liền cười đẩy cô bạn mình ra: “Vớ vẩn! Có bà mới là học sinh cấp hai!”
“Thôi đi! Ai mà biết ông
có dụ dỗ em nào đang tuổi vị thành niên hay không!”. Cô gái trợn mắt nhìn Trần
Tầm rồi quay đầu gọi: “Đừng xem phim sex nữa! Đến rồi! Mấy người ra đi!”.
Trong phòng vang lên
tiếng dép loẹt quẹt, có hai cậu bạn trai, một cô bạn gái đi ra, hai người đi
trước cầm tay nhau rất thân mật, cậu đi sau dụi mắt nói: “Gọi cái gì vậy! Đang
xem hay! Con đó máu thật... Phương Hồi! Sao lại là cậu?”.
Cậu ta nhìn Phương Hồi
với vẻ sửng sốt, gọi cả tên cô ra.
Còn Phương Hồi đứng một
bên, vừa nãy mặt còn đỏ vì căng thẳng, giờ lại chuyển sang tái nhợt, cô quay
người mở cửa lao ra ngoài, thậm chí không nói câu nào với Trần Tầm.