Cả ngày hôm đó, Phương
Hồi luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Câu nói ngập ngừng đó của
Trần Tầm vẫn lởn vởn trong đầu Phương Hồi, lúc thì cô nghĩ, liệu có phải ý cậu
ấy là... thích ư? Lúc lại nghĩ, không thể, không thể, làm sao cậu ấy thích minh
được, rõ ràng là nói với Kiều Nhiên rằng dọa chơi cô thôi, tốt nhất không nên
tưởng bở.
Thực ra chắc chắn Phương
Hồi cũng mong chờ một điều gì đó, bình thường trong giờ học, cô thường liếc
xuống bàn cuối, buổi trưa thường ngồi bên cửa sổ nhìn xuống sân bóng rổ, lúc
làm bài tập cùng Kiều Nhiên cũng thường lén quan sát xung quanh một cách vô
thức. Trong những cái nhìn bối rối đó của cô, bóng Trần Tầm là tâm điểm. Cô rất
hiểu, cậu bạn thường xuyên gọi tên cô, thường xuyên nhớ đến cô khi mọi người
quên lãng cô, thường xuyên lén chăm sóc cho cô mỗi khi cô không biết phải làm
gì, đã âm thầm gieo hạt giống yêu thương trong tói tim cô và hạt giống ấy đã
nhú ra một mầm xanh non nớt, nhỏ xinh
Chuyện thích nhau hồi 16
tuổi bình dị và đơn giản như vậy, những câu chuyện tình yêu với kết cục happy
ending hay sad ending trong phim ảnh đã không được họ coi là thật nữa. Họ luôn
cho rằng mình sẽ trải qua một mối tình không giống ai, tưởng rằng những ngày
tháng lông bông này sẽ kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, họ mới
phát hiện ra rằng, hóa ra mọi thứ vẫn đi theo lối mòn xưa cũ, những người đã
từng ở bên mình mỗi ngày rồi cũng sẽ mỗi người mỗi ngả.
Buổi trưa ăn cơm, từ đầu
đến cuối Phương Hồi không ngẩng đầu lên. Trần Tầm cố tình kể mấy câu chuyện
cười nhảm nhí, thậm chí là lấy trộm viên thịt trong hộp cơm của cô, nhưng đều
không thể khiến cô ngước mắt lên được. Triệu Diệp kéo Trần Tầm đi chơi bóng,
Tiểu Thảo kéo Phương Hồi đi lấy thư. Hai người một bên, đi cùng một lúc, nhưng
cuối cùng lại rẽ theo hai hướng khác nhau.
Hồi đó máy tính vẫn chưa
phổ biến, thế nên không có QQ để chat, cũng không có email để gửi thư điện tử.
Điện thoại di động và tin nhắn lại càng khỏi phải nói, chỉ có mấy kiểu điện
thoại di động, nhưng vẫn chưa có chức năng nhắn tin bằng tiếng Trung. Bạn bè ở
các trường liên lạc với nhau bằng thư từ. Cổng trường nào cũng có sạp hàng bán
giấy viết thư, hình các nhân vật hoạt hình của Nhật Bản, rồi các mẫu hoa nhí
của Hàn Quốc, thần tượng điện ảnh, loại 5 tệ/ tập, có thể xé ra từng tờ để
viết, loại 4 tệ/tập, còn được tặng thêm mấy phong bì nhỏ, vừa rẻ vừa đẹp, tha
hồ chọn lựa.
Tiểu Thảo là cô bạn nhận
được nhiều thư nhất trong lớp bọn họ, bạn bè của cô nằm rải rác khắp Bắc Kinh.
“Cậu xem tập thư này đi”.
Trong phòng văn thư, Tiểu Thảo đưa cho Phương Hồi một chồng thư.
“Ừ”. Phương Hồi bước đến
chọn thư của lớp
mình, một lát thì tìm
thấy hai lá thư của Tiểu Thảo.
“Í! Đẻ tớ xem nào! Không
ngờ cậu ấy lại hồi âm nhanh như vậy”. Tiểu Thảo cầm lấy lá thư cười nói: “ơ,
Phương Hồi, sao chẳng bao giờ thấy cậu viết thư gì cả! Bạn cấp hai của cậu
không liên lạc với nhau
“Tớ không thân với bọn họ
lắm”.
“Không thân?”. Tiểu Thảo
hỏi với vẻ kinh ngạc: “Cậu đùa à?”.
Phương Hồi xếp lại chồng
thư, đứng bên đợi bạn, đằng xa hình như có cậu nào đó ghi được một cú 3 điểm,
mọi người reo hò, vỗ tay rất ồn ào, bất giác cô lại dõi mắt về phía đó.
“Tớ bảo này... Phương
Hồi...”. Tiểu Thảo cầm lên một lá thư, giơ lên trước ánh nắng, nhìn tờ giấy
viết thư gấp thành hình trái tim bên trong.
“Hả?”. Phương Hồi ngoảnh
đầu lại, lá thư đã che kín đôi mắt Tiểu Thảo, cô nhìn thấy mặt sau của phòng bì
có nét chữ rất dễ thương: “Cảm ơn chú đưa thư”.
“Cậu... có phải cậu thích
Trần Tầm không?”.
Tiểu Thảo hỏi nhỏ.
“Hả?”.
“Đúng không?”.
“Không... làm gì có!” Tim
Phương Hồi đập thình thịch, cảm giác bị người ta nói trúng tim đen khiến cô vô
cùng sợ hãi: “Cậu đừng nói linh tinh!”.
“Hi hi! Tớ biết rồi!”.
Tiểu Thảo đặt ngay lá thư xuống, vui vẻ nói: “Thực ra là cậu thích Kiều Nhiên,
đúng không?”.
“Cậu nói gì lạ vậy! Nhảm
nhí quá!”. Phương Hồi lườm Tiểu Thảo một cái rồi quay đầu đi ra.
“Đừng giận, đừng giận
mà!”. Tiểu Thảo kéo cô lại, nói với giọng rất bí ẩn: “Tớ cam đoan sẽ không nói
cho ai biết đâu!”.
“Tớ xin đấy, đừng nói
linh tinh nữa!”. Nét mặt Phương Hồi tỏ vẻ bất lực.
Bị Tiểu Thảo dọa như vậy,
Phương Hồi phát hiện ra rằng, trước cái gọi là tình cảm đẹp, cô vẫn cảm thấy
sợ. Cảm giác này, tự nhiên khiến cô cảm thấy vô cùng chán chường.
Tưởng như thế là xong,
nhưng trước khi tan học,
Trần Tầm lại đến chỗ cô.
Phương Hồi luống cuống
thu dọn ba lô, trong lúc chuẩn bị với lấy túi đựng bút thì bị Trần Tầm ấn tay
xuống. Cậu không nói gì, chỉ nhét một tờ giấy vào trong đó, Phương Hồi sửng sốt
nhìn, Trần Tầm liền cười nói: “Về nhà hãy xem”.
Phương Hồi không đợi được
đến lúc về nhà mà đã xem trước, thực sự cô không chịu được cảm giác thót tim
này, đi đến giữa đường liền mở ra xem. Tuy nhiên, sau khi đọc xong, cô lại càng
thót tim hơn.
Mẩu giấy viết rằng:
“Phương Hồi, buổi sáng
chưa nói được hết, sở dĩ tớ lo cho cậu, không phải vì tớ là người tốt, cũng
không phải vì chúng mình là bạn thân của nhau. Mà là vì, TỚ THÍCH CẬƯ. Tớ không
đùa đâu, tớ thật lòng đấy. Nếu cậu thấy tớ được thì hãy viết tên tớ vào vở bài
tập lịch sử. Tớ đợi cậu!”.
Phương Hồi là tổ trưởng
phụ trách môn lịch sử, lần đầu tiên phát vở bài tập lịch sử, có một cuốn vở
không ghi tên, cuốn đó chính là vở của Trần Tầm. ít nhiều Trần Tầm có ý tiếp
cận cô, lần thứ hai nộp vở, cậu vẫn không ghi tên, Phương Hồi biết nên đã trả
thẳng cho cậu. May mà bài tập môn lịch sử không nhiều, nên Phương Hồi cũng âm
thầm dung túng cho trò đùa có phần mờ ám này của cậu. Ngày mai có giờ lịch sử,
bài tập tuần trước lại phải trả và lần này, cô có nên viết tên vào vở rồi trả
cho cậu ta hay không?
Giữa nắng thu, Phương Hồi
nhìn theo con đường phủ đầy lá ngân hạnh vàng, trong tay nắm chặt tấm lòng của
một cậu bạn, nhưng lại không biết phải làm gì.
Hiện tại, khi được nghe
Phương Hồi kể về câu chuyện của cô ngày trước, tôi rất hiểu tâm tang rối bời
của cô lúc đó. Tôi hiểu cô đã phải lưỡng lự, đấu tanh tư tưởng thế nào, nhưng
vẫn không thể viết ra tên của cậu bạn mà rõ ràng cô rất có cảm tình đó.
Tuy nhiên, chắc chắn hồi
đó Trần Tầm không hiểu được những điều này. Chính vì vậy, ngày hôm sau, cậu cầm
cuốn bài tập lịch sử trên tay mà lòng tràn đầy hi vọng, đến khi phát hiện ra
rằng vạch chấm phía sau chữ họ tên vẫn để trống, cậu thấy vô cùng chán nản. Cậu
rất muốn đi hỏi cô, rốt cuộc là tại sao, tại sao rõ ràng đã nhìn thấy vẻ cảm
tình hiện lên tong ánh mắt của cả hai người mà cô vẫn cố tình né tránh.
Nhưng rõ ràng Phương Hồi
đang tránh mặt cậu, mấy ngày hôm đó gần như cô chỉ chuyện trò với Tiểu Thảo
hoặc Kiều Nhiên mà không liếc cậu cái nào, cũng không nói chuyện với cậu. Nhưng
Trần Tầm có cảm giác rằng, chắc chắn Phương Hồi không ghét mình. Vì từ đó trở
đi cô không hề cười, trong đôi mắt trong trẻo đó, chất chứa một vẻ u buồn khó
có thể miêu tả bằng lời.
Cuối cùng Trần Tầm không
nói được với Phương Hồi câu nào, dĩ nhiên là câu hỏi tại sao đó cũng không nói
ra được. Lúc tan học, cậu nhìn theo Phương Hồi và Kiều Nhiên cùng ra khỏi lớp,
bước chân của họ rất đều nhau, rất ăn ý, ngay cả lúc bước ra khỏi cửa lớp cũng
là bước chân trái trước.
Phương Hồi liếc trộm Trần
Tầm, cô biết chắc chắn cậu đang nhìn cô. Nhưng cô không ngoảnh đầu lại, cho dù
chỉ là mỉm cười với cậu cũng không.
Không phải cô không muốn,
mà là không dám.
Trong lúc Phương Hồi định
tiếp tục im lặng và lặng lẽ bước đi, cô không thể ngờ rằng, ngày hôm sau, trên
bảng lại có một dòng chữ đang chào đón cô.
Đó là nét chữ nghiêng
nghiêng ngả ngả, không nhận ra là chữ của ai, nhưng lại vô cùng nặng nề:
“Phương Hồi thích Trần Tầm”.