Hôm kì thi làm đề chung
của thành phố kết thúc, vì muốn chúc mừng sinh nhật Tô Khải một mình mà Lâm Gia
Mạt đã nộp bài trước, cô cầm quà chạy đến trước cửa phòng thi của Tô Khải và
đứng chờ. Tô Khải là tốp ra cuối cùng, nhìn thấy Lâm Gia Mạt đứng trước cửa,
anh sửng sốt hỏi: “Sao em lại sang lớp anh? Em không thi à?”.
“Sao có chuyện đó được!
Em nộp bài sớm!”. Lâm Gia Mạt kéo Tô Khải đến góc hành lang nói.
“Làm anh giật cả
mình...”. Tô Khải vỗ tay lên ngực: “Sao vậy? Có chuyện gì thế em?”.
“Cũng không có chuyện gì
cả”. Lâm Gia Mạt cúi đầu nhìn mũi bàn chân của mình, nói: “Hôm... hôm nay không
phải là sinh nhật anh đó sao? Chúc mừng sinh nhật anh!”.
“Đến tận nơi chúc mừng
anh à! Cảm ơn em nhé!”. Tô Khải cười vui vẻ nói.
“Vâng... còn nữa... cái
này tặng anh!”. Lâm Gia Mạt rút từ ba lô ra một chiếc túi đã gói rất đẹp,
ngượng ngùng đưa cho
“Wow! Còn có quà nữa à?
Xúc động quá!”. Tô Khải hào hứng bóc gói quà ra, bên trong là một đôi băng tay
bóng rổ.
Lâm Gia Mạt đưa tay vuốt
tóc, nói: “Cái này là em tặng đó nhé...”.
“Ừ! Anh biết, cảm ơn em!
Nhưng chắc là đắt lắm nhỉ? Sao em lại mua đồ đắt tiền như vậy!”. Tô Khải lại
gói lại cẩn thận.
“Cũng không đắt lắm...
nhưng từ sau trở đi chơi bóng anh nhớ đeo nhé!”. Lâm Gia Mạt nhắc lại.
“Ừ! Ngày nào anh cũng
đeo!”. Tô Khải trịnh trọng cam đoan.
Lâm Gia Mạt nhìn Tô Khải
cất món quà vào ba lô với vẻ hài lòng, vì đi thi nên bên trong không đựng nhiều
sách vở, một vật màu đỏ rất nổi bật nằm bên trong.
“Cái gì vậy anh? Quà
Trịnh Tuyết tặng anh à?”. Lâm Gia Mạt hỏi với giọng buồn buồn.
“Cái này á?”. Tô Khải lôi
ra cho cô xem, nói: “Không, cuốn tiểu thuyết thôi, Trịnh Tuyết muốn đọc nên anh
đã mượn cho cậu ấy, gần đây cuốn này rất hot, tên truyện là Lần đầu tiên thân
mật, em đã đọc bao giờ chưa?”.
“Cuốn Lần đầu tiên thân
mật à! Em có nghe mọi người nói đến nhiều, nghe bảo rất cảm động!”. Lâm Gia Mạt
đón lấy giở mấy trang ra xem, hỏi với vẻ rất hào hứng.
“Em có thích đọc không?
Nếu thích thì cứ đọc trước đi!”. Tô Khải mỉm cười nhìn Lâm Gia Mạt đang cầm
cuốn sách với vẻ rất nâng niu, nói.
“Hả?”. Lâm Gia Mạt sửng
sốt ngẩng đầu lên, lưỡng lự đáp: “Không cầu đâu... như thế không hay lắm, không
phải Trịnh Tuyết vẫn muốn đọc đó sao”.
“Muộn vài ba ngày đâu có
sao, em cứ đọc trước đi”. Tô Khải đón lấy ba lô của Lâm Gia Mạt và bỏ ngay cuốn
truyện và
“Cảm ơn anh nhé!”. Lâm
Gia Mạt vui vẻ nói.
“Gì mà khách sáo thế!”.
Tô Khải khua tay: “À, lát nữa đi ăn cùng bọn anh nhé, đến nhà hàng Vũ Hoa, anh
tổ chức sinh nhật!”.
Lâm Gia Mạt còn chưa kịp
nói gì, Tô Khải đã đưa mắt nhìn ra chỗ khác và ra sức vẫy tay, Lâm Gia Mạt quay
sang nhìn, chỉ thấy Trịnh Tuyết đang đeo ba lô, chậm rãi bước về phía họ. Cô
gật đầu chào Lâm Gia Mạt rồi quay sang nói với Tô Khải: “Cậu thi thế nào?”.
“Cũng được, điểm trung
bình chắc không khó!”. Tô Khải cười nói.
Lúc này đây Lâm Gia Mạt
mới sực nhớ ra Tô Khải cũng phải thi, thế mà cô không hỏi thăm câu nào, như
người sợ bị thua một nước, cô cũng vội vàng hỏi: “Đúng vậy! Anh toàn nói Triệu
Diệp, còn anh thì sao?”.
“Em không tin tưởng anh
thế cơ à?”. Tô Khải hất hàm nói: “Nếu làm bài không ra gì thì anh đâu còn mặt
mũi nào làm đội trưởng đội bóng của trường nữa! Hơn nữa, anh còn có vũ khí bí
mật nữa mà!”.
“Vũ khí bí mật gì vậy?”.
Lâm Gia Mạt tò mò hỏi.
Tô Khải nhìn Trịnh Tuyết
bằng ánh mắt rất dịu dàng, cười đáp: “Em hỏi chị ấy sẽ biết”.
Lâm Gia Mạt lại quay sang
nhìn Trịnh Tuyết với vẻ thắc mắc, Trịnh Tuyết ngại ngùng cúi xuống nói: “Đừng
nghe anh ấy nói linh tinh, chỉ là lấy vở của chị xem trước khi thi thôi”.
“Chị ấy là SheRa mà! Thế
đã đủ để tiếp cho anh sức mạnh rồi!”. Tô Khải trêu mà không hề ngại ngùng.
“Thôi đi!”. Trịnh Tuyết
khẽ vỗ Tô Khải một cái, nói: “Bây giờ đi luôn chứ? Lâm Gia Mạt đi cùng bọn mình
nhé”.
Lâm Gia Mạt nhìn bọn họ
trêu chọc nhau mà thấy lòng xót xa, cô cười gượng rồi lắc đầu, nói: “Em không
đi đâu, hai người chơi vui vẻ nhé!”.
“Không được! Hôm nay sinh
nhật anh, em buộc phải đi! Em đừng lo, toàn là người em quen thôi mà, lát nữa
Triệu Diệp cũng sẽ đến!”. Tô Khải nói.
Lâm Gia Mạt đang định từ
chối lần nữa thì từ xa đã nghe thấy tiếng gọi của Triệu Diệp, cậu chạy đến và
nhìn Lâm Gia Mạt với vẻ mừng rỡ nói: “Sao cậu lại ở đây! Tô Khải bảo tớ mời cậu
đi ăn cùng, tớ còn chưa kịp nói với cậu! Thấy cậu nộp bài sớm như vậy tớ sốt
ruột quá! Chắc là cậu biết chuyện rồi nhỉ!”.
Dĩ nhiên là Lâm Gia Mạt
không biết Tô Khải đã có ý định mời cô đi cùng từ trước, cô cũng ngại nói với
bọn họ rằng nộp bài sớm là để đến tặng anh quà, nên đành phải “Thế à” cho qua
chuyện rồi miễn cưỡng theo họ đến nhà hàng Vũ Hoa.
Nếu không tính đến tâm
trạng u buồn của Lâm Gia Mạt thì bữa cơm hôm đó diễn ra rất vui vẻ. Ngày hôm đó
đến dự về cơ bản đều là người trong đội bóng, khối 10 chỉ có Triệu Diệp và Lâm
Gia Mạt. Trong bữa ăn, ngoài việc quan tâm đến Trịnh Tuyết, Tô Khải cũng mấy
lần gắp thức ăn cho Lâm Gia Mạt.
Đám con trai trong đội
bóng ăn như hổ vồ, thức ăn vừa được đưa lên, Lâm Gia Mạt chưa kịp cầm đũa, rừng
đũa tua tủa đã thi nhau tấn công mục tiêu, đợi đến khi cô chuẩn bị cầm đũa lên,
đầu bên kia đã bốc thẳng bằng tay.
Triệu Diệp hậm hực phản
đối: “Không ai như các anh! Chẳng biết nhường bọn em gì cả! Chỉ bắt nạt các em
nhỏ thôi!”.
Tô Khải liền cười mắng
cậu: “Thôi đi! Cậu mà còn nhỏ thì Trung Quốc còn ai lớn”.
Triệu Diệp vừa múc canh
cho Lâm Gia Mạt vừa nói: “Cậu thấy chưa, bọn mình phải xông pha trận mạc thôi!
Cậu phải ăn nhanh nên, bọn họ không nhường cậu đâu!”.
“Đúng vậy, bọn anh đâu có
được chu đáo như em!”. Tô Khải tiếp lời với ẩn ý khác.
Lâm Gia Mạt xị mặt xuống,
Triệu Diệp cũng ngại, cầm muôi canh gõ vào Tô Khải. Trịnh Tuyết ngồi bên liền
kéo ống tay áo anh nói: “Cậu đừng trêu em ấy nữa!”.
“Anh biết rồi, Triệu Diệp
học Lôi Phong làm việc tốt, nhiệt tình giúp đỡ bạn gái thôi mà, Lady first!”.
Tô Khải cười ranh mãnh nói.
“Đúng vậy! Em làm việc
tốt đây nhé! Chị Trịnh Tuyết đưa bát đây! Em múc canh cho chị!”. Triệu Diệp
ranh mãnh đáp.
“Thôi thôi! Cậu ăn cây nào
rào cây ấy đi!”. Tô Khải ngăn tay cậu lại nói.
“Thôi đi! Gia Mạt cậu
nhìn coi, lại còn nói tớ mà không biết ngượng!”. Triệu Diệp ngồi bên cạnh trêu.
Mọi người không ai biết
được tâm sự của Lâm Gia Mạt, mắt thấy tim đau, nhìn cô mỗi lúc một buồn hơn. Cô
không để tâm đến những câu trêu chọc của Triệu Diệp, cầm cốc lên rót đầy bia,
đứng dậy nói: “Mãi ăn, chưa kịp chúc mừng sinh nhật! Em dẫn đầu nhé! Chúc anh
sinh nhật vui vẻ!”.
Tô Khải cũng nâng cốc lên
nói: “Lâm Gia Mạt vẫn là người tử tế nhất! Cảm ơn em, nhưng một ngày chúc một
lần là được rồi, nếu không anh lại thấy mình già hơn em!”.
Triệu Diệp ngồi bên cạnh
hỏi với vẻ kinh ngạc: “Cậu chúc một lần rồi à?”.
Lâm Gia Mạt cười buồn gật
đầu và đưa cốc bia lên miệng.
Tô Khải vội nhắc: “Ấy, em
chỉ uống tượng trưng thôi! Em định uống thật à? Triệu Diệp, sao lúc này cậu
không quan tâm gì nhỉ?”.
Triệu Diệp kéo Lâm Gia
Mạt nói: “Cậu đừng uống, nhấp một ngụm là được rồi, còn lại để tớ uống hộ cho!”
“Không sao, tớ uống
được!”. Lâm Gia Mạt ngửa đầu lên, uống ừng ực một hơi hết sạch.
Các thành viên trong đội
bóng có mặt ở đó đều vỗ tay tán thưởng, đồng thanh hò cô uống tiếp, Lâm Gia Mạt
cũng không từ chối, ngày hôm đó cô đã chúc mừng sinh nhật vô số lần, mỗi lần
chúc lại uống một hơi, chỉ muốn góp đủ số lần sinh nhật của Tô Khải trong cả
cuộc đời. Triệu Diệp và Tô Khải đều không ngăn được cô, đành phải tròn mắt nhìn
cô say dần.
Sau khi tàn cuộc, Tô Khải
dặn dò mấy câu rồi đưa Trịnh Tuyết về. Triệu Diệp đưa Lâm Gia Mạt về nhà, khó
khăn lắm cậu mới để Lâm Gia Mạt ngồi được trên khung xe đạp của minh, vòng tay
giữ lấy cô. Lâm Gia Mạt ngất ngư dựa vào ngực Triệu Diệp, miệng lẩm bẩm bài Rất
yêu rất yêu anh.
Triệu Diệp biết không thể
đưa cô về nhà trong trạng thái thế này, nên đành phải chở cô quanh vành đai hai
hai vòng.
Đến khi Lâm Gia Mạt tỉnh
rượu, trời đã tối. Cô hạ thấp người xuống ghi đông, không hát nữa, cũng không
tựa vào Triệu Diệp nữa. Giữa lưng cô và ngực Triệu Diệp có làn gió mùa hè ngọt
ngào thổi qua.
Triệu Diệp ra sức đạp xe,
hỏi: “Cậu có đau đầu không? Còn khó chịu không?”.
“Không”. Lâm Gia Mạt nhắm
mắt lại, để cho gió mát phả vào mặt mình nói.
“Có biết không? Tớ đã chở
cậu hai vòng quanh Ưng Hòa Cung rồi đấy!”.
“Ừ”.
“Bây giờ về nhà nhé?”.
“Ừ”.
“Gia Mạt...”
“Hả...”.
“Hôm nay thực ra cậu
không vui đúng không?”.
“Gì cơ?
Triệu Diệp hít một hơi
nói: “Chắc chắn là cậu không vui, vì cậu không vui, nên tớ cũng thấy buồn
theo”.
Lâm Gia Mạt không trả
lời, cô đã khóc thầm, vì sau lưng cô, Triệu Diệp cất tiếng hát bài Rất yêu rất
yêu anh, cậu hát cho đến khi đưa cô về đến nhà.
Phương Hồi nói, từ đó trở
đi, Lâm Gia Mạt đã thay đổi hoàn toàn, cô cũng không biết đây là cảm giác như
thế nào, chỉ biết rằng đột nhiên Lâm Gia Mạt trở nên trầm lắng hơn, sống nội
tâm hơn, tình cảm đó dường như đã trải qua một quá trình chưng cất. Và chỉ một
sự khác biệt này, đã khiến cho cuộc đời của họ đi về hai phía khác nhau.