Tôi cảm thấy câu nói lòng
dạ con gái sâu như biển cả rất không ổn, tôi cho rằng, lòng dạ của con gái sâu
như hố đen vũ trụ! Bạn tưởng rằng bạn đã hiểu được phần nào vấn đề, nhưng thực
ra chỉ là một cái bóng mong manh, nội dung thực tế cách bạn ít nhất hàng vạn
năm ánh sáng.
Giữa tôi và Phương Hồi đã
xảy ra một chuyện không vui.
Nguyên nhân là gì tôi
cũng không rõ, điểm khác với bình thường là chúng tôi đã gặp Hoan Hoan trong
khi đi chợ mua thức ăn. Lúc đó chúng tôi đang ra sức trả giá rau và dưa chuột,
ông chủ trả lời chúng tôi khá thờ ơ, vì ở hàng bên cạnh, có khách hàng đang ra
sức hạ thấp giá trị của món củ cải với mức kinh khủng hơn. Và hai người đó
chính là Hoan Hoan và anh bạn người Australia của cô ấy.
Cuối cùng hai chúng tôi
đã ôm dưa chuột và củ cải rồi giáp mặt với nhau, không thể không nói đây là cảnh
tượng khá ngại ngùng, đặc biệt là khi tôi phát hiện ra anh chàng người
Australia đó nhìn chẳng khác gì một con heo, khóe mép tôi giật giật một cách
rất mất tự nhiên. Tôi thầm nghĩ rõ ràng là cô nàng này đã chửi tôi gián tiếp,
cô ta đá tôi để chọn hắn ta, không phải vì hắn ta hơn tôi đó sao? Tuy nhiên...
m.kiếp!
Hắn hơn tôi ở bộ phận nào
hả?
Lông mày Hoan Hoan giật
giật, tôi biết đây cũng là biểu hiện bất bình thường của cô nàng. Cô nàng liền
kéo khuỷu tay của anh chàng đó như thể hiện rõ lập trường, chào bằng câu tiếng
Anh vẫn rất sặc mùi Tư Xuyên: “Hi!”
Tôi nghĩ bụng, lại còn
giả vờ nữa! Tổng cộng có bốn người, ba người là người Trung Quốc, cần đếch gì
phải đánh rắm Tây nữa!
“Xin chào!”. Tôi trả lời
rất lịch lãm: “Bạn em à? Khá đó nhỉ! Anh còn tưởng em sẽ không bao giờ đến chợ
để mua rau nữa cơ! Hôm nay đến đây để tìm kiếm sự lãng mạn à? Hai người trả giá
ăn ý quá!”.
“Cũng... được”. Rõ ràng
là mặt cô nàng tái đi một lát, sau đó liền liếc nhìn Phương Hồi nói: “Về ở với
nhau rồi à!”.
Trong lúc Phương Hồi chưa
kịp trả lời thì tôi đã túm tay cô trước và nói: “Ừ!”.
Thực ra trong lòng tôi
cũng không dám chắc, chẳng may Phương Hồi buông ra câu “Làm gì có” thì tôi mất
mặt thực sự. Nhưng cô lại rất phối hợp, ngoan ngoãn giữ nguyên bàn tay mềm mại
trong lòng bàn tay tôi, giống như đôi tình nhân rất tình cảm.
“Em biết ngay mà...”.
Hoan Hoan tỏ ra rất hiểu vấn đề: “Thế nên hồi đầu em đã rất sáng suốt, ngay từ
đầu anh đã thích cậu ấy rồi đúng không?”.
Mặc dù cô ấy nói không
đúng, nhưng tôi cũng không phản bác, vì ít nhất là cô đã đoán đúng được một
nửa, hiện tại đúng là tôi thích Phương Hồi. Ngoài ra, nét buồn buồn trên khuôn
mặt Hoan Hoan, khiến tôi cũng cảm thấy nao lòng. Tôi không thấy đã khi cô sống
hạnh phúc hay không hạnh phúc, cùng là người lưu lạc nơi xứ người, tội gphải
như vậy?
“Nếu không phiền, các bạn
có thể nói tiếng Anh được không?”. Cuối cùng, gã đàn ông như con heo đi bên
cạnh đã lên tiếng.
Hoan Hoan lập tức cười
rạng rỡ, giới thiệu chúng tôi với nhau rất dịu dàng, dĩ nhiên không nói tôi là
người yêu cũ của cô mà chỉ nói là bạn học.
Gã đó hàn huyên vài câu,
ánh mắt hắn nhìn Phương Hồi vô cùng soi mói, tôi không thể chịu nổi, nói dăm ba
câu rồi kéo cô đi mất.
Vừa đi khuất, Phương Hồi
liền hất tay tôi ra, cú hất đó khiến tôi hiểu ra được rằng chắc chắn cô không
vui cho lắm. Tôi vội vàng ghé sát vào cô và hỏi: “Sao vậy?”.
“Chẳng sao cả! Người ta
đi xa rồi, bọn mình cũng không cần thiết phải đóng kịch nữa”.
Cô nàng này thông minh
thật, trò mèo đó của tôi bị cô đi guốc trong bụng.
“Ừ, đúng vậy, thế sao em
lại giận?”.
“Ai giận?”.
“Em coi em kìa, miệng nói
không giống với những gì đang nghĩ trong đầu! Mặt đang còn nhăn mà còn nói
mạnh!”.
“Xí, cũng không biết ai
là người miệng nói không giống với những gì đang nghĩ trong đầu!”. Cô cười gằn
một tiếng, khiến tôi thực sự không thoải mái.
“Em nói đi! Anh miệng nói
không giống với những gì đang nghĩ trong đầu như thế nào hả?”.
“Sao phải nói ra điều đó
với Hoan Hoan! Rõ ràng là anh vẫn còn nhớ cậu ấy!”.
“Hiện giờ anh làm gì còn
thời gian nhớ đến cô ấy nữa!”
“Thế tại sao anh lại nâng
niu chiếc cốc của Hoan Hoan thế hả?”.
“Anh...”
“Thôi! Không phải thanh
minh nữa, không phải anh vẫn thường nói đó sao? Thanh minh chính là giấu giếm,
giấu giếm chính là thú tội!”.
Tôi tức đến bật cười,
bình thường tôi nói chuyện, Phương Hồi thường không để ý gì nhiều, nhưng mỗi
khi chúng tôi cãi nhau, cô lại luôn lôi ra những câu mà tôi đã từng nói để chặn
họng tôi.
“Anh phát hiện ra được
rằng, em chính là khắc tinh của anh!”. Tôi đón lấy túi xách trên tay cô và nói.
“Không dám!”. Phương Hồi
không tranh mà giao chiếc túi cho tôi, nhưng vẫn còn chưa hết ấm ức.
“À! Anh hiểu rồi, em ghen
đúng không?”. Tôi trêu cô, mặc dù là câu nói đùa, nhưng tôi vẫn ôm một niềm hi
vọng cao xa.
“Trương Nam! Anh đừng nói
linh tinh có được không!”. Phương Hồi trợn mắt nhìn tôi, cắt đứt luôn ý nghĩ
của tôi.
Tôi liền cười mỉa mình và
nói: “Anh giữ lại chiếc cốc của cô ấy, không có nghĩa rằng anh vẫn thích cô ấy.
Giống như việc em đã vứt hết mọi thứ của Trần Tầm, nhưng cũng không có nghĩa
rằng em đã quên cậu ấy. Nói thế này nhé, không phải con người chỉ có hai cung
bậc tình cảm là yêu và hận, mà còn biết nhớ nhung, biết oán trách, biết hoài
niệm, biết than thở. Không thể nói anh và Hoan Hoan chia tay nhau rồi thì anh
chỉ có thể căm ghét cô ấy đúng không? Dù thế nào thì bọn anh cũng đã từng có
một quãng thời gian rất vui vẻ, vì quãng thời gian này mà anh không thể quên
hẳn cô ấy được, không người đàn ông nào có thể làm được! Dù có nói cũng chỉ là
nói dối em! So bì, tị nạnh với quá khứ chẳng có gì là thú vị cả, một người phụ
nữ sáng suốt sẽ không bao giờ tính toán đến chuyện làm thế nào để chiếm được
quá khứ của người đàn ông, mà chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để có được hiện tại
và quá khứ của anh ta!”.
Thực ra lúc đó tôi nói
như vậy cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ phát biểu cảm tưởng của mình mà thôi.-
Tuy nhiên, Phương Hồi đã độngì những câu nói đó, cô trầm ngâm một lát rồi nói:
“Không ngờ anh lại rất để ý đến vấn đề này!”.
“Ừ! Trải qua thực tiễn
anh mới hiểu được điều đó!”.
“Tuy nhiên...”. Phương
Hồi ngoảnh đầu lại nhìn tôi cười buồn bã: “Tại sao anh không nói với em khi em
16 tuổi?”.
Tôi hơi khựng lại, sau đó
cũng cười buồn nói: “Thế tại sao em không quen anh hồi em 16 tuổi?”.
Sau khi nghe Trần Tầm kể
về chuyện của Ngô Đình Đình, Phương Hồi ít nhiều cũng có phần nhạy cảm hơn.
Thực ra khi chưa biết sự
thật, cô cũng rất quý Ngô Đình Đình, vì trong đám bạn thời để chỏm của Trần
tầm, Ngô Đình Đình là người cứu cho cô nhiều bàn nguy nhất và cũng là người
quan tâm đến cô nhiều nhất. Nhưng hiện giờ Phương Hồi không còn cảm kích như
thế nữa, cô nghĩ chắc chắn Trần Tầm và Ngô Đình Đình đã thương lượng với nhau
chuyện gì đó, chính vì thế Ngô Đình Đình mới tỏ ra thân thiết với cô. Ngô Đình
Đình chịu làm như vậy không phải là vì Phương Hồi, chấp nhận cô bạn này, mà chỉ
là vì giúp Trần Tầm. Kết hợp với những chuyện mờ ám mong manh đã từng xảy ra
giữa họ, Phương Hồi có cảm giác như bị lừa.
Tuy nhiên Trần Tầm không
hiểu được suy nghĩ này của Phương Hồi, cậu cảm thấy chia sẻ quá khứ của mình
với cô là chuyện khiến cả hai người đều cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng. So với
những lời suy đoán nặng nề về chuyện của Lí Hạ, nói thẳng ra không phải sẽ hay
hơn sao? Thế nên cậu không ngại ngần khi tiếp tục nhắc đến Ngô Đình Đình trước
mặt Phương Hồi, cũng chính vì thế mà đã không để ý đến vẻ sầm mặt của Phương
Hồi.
Do sinh nhật của Trần Tầm
để lại những kí ức rất không vui, thế nên đến lượt sinh nhật mình, Phương Hồi
cũng không định tổ chức gì nữa. Mãi cho đến ngày 9-10, không kìm được nữa, Kiều
Nhiên mới hỏi Trần Tầm xem định tổ chức thế nào.
Trần Tầm nói cậu và
Phương Hồi không định tổ chức gì nữa, Kiều Nhiên liền lắc đầu, nói hai đứa cậu
là chuyện của hai đứa cậu, năm đứa bọn mình là chuyện của năm đứa bọn mình,
không thể coi là một được. Cuối cùng bọn họ đã đi đến thống nhất, một đ buổi
trưa đi mua bánh gato, một đứa đi mua quà, dĩ nhiên là đều phải giấu Phương
Hồi.
Sau khi tan học, Phương
Hồi mới được kéo đến một góc trường, cô vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy chiếc
bánh gato viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Phương Hồi” và ba khuôn mặt rất
ranh mãnh của ba anh chàng vì gian kế đã thành công.
Mọi người tặng cô một con
gấu bông, vòng cổ của con gấu là quà riêng của Trần Tầm, cậu cũng làm một chiếc
vòng đeo cổ, xuyên cả những hạt vòng bị rơi trong buổi sinh nhật của mình vào,
trong chiếc bình thủy tinh thấp thoáng tên hai đứa.
Phương Hồi cười rất hạnh
phúc, suýt thì rơi nước mắt.
Chiếc bánh gato đó không
thoát khỏi số phận bị chia năm xẻ bảy, bọn họ quệt kem lên mặt nhau, kính Kiều
Nhiên bị quệt khắp, tóc Lâm Gia Mạt cũng dính kem, Triệu Diệp nói trên người
cậu ta, chỗ nào có lỗ là có kem, hai má Trần Tầm bị quệt một bên xanh, một bên
đỏ, còn mặt Phương Hồi gần như không nhìn rõ các nét nữa.
Lâm Gia Mạt và Phương Hồi
vào gội đầu dưới vòi nước trong nhà vệ sinh nữ, vừa gội vừa hắt xì hơi, Lâm Gia
Mạt vắt đuôi tóc mình nói: “Sao chỗ này cũng có nhỉ! Tại Triệu Diệp hết! Cậu ta
không ném thì mình đã không ném trả!”.
“Đúng vậy! Nước lạnh thật
đấy!”.
“Còn bảo lát nữa đến khu
giải trí ở Lam Đảo chơi nữa! Như thế này làm sao đi nổi!”.
“Hay là lấy khăn trải bàn
lau tạm vậy, đi thôi! Lạnh quá!”.
Họ ra khỏi khu giảng
đường, Trần Tầm liền bước tới, đưa áo khoác đồng phục của mình cho họ, nói:
“Lấy cái này lau đầu đi! Đừng để lạnh!”.
“Hay quá! Cũng còn hơn là
khăn trải bàn!”. Lâm Gia Mạt đón lấy, cười nói.
“Cậu có lạnh không?”.
Phương Hồi nhìn chiếc áo phông của Trần Tầm hỏi: “T về thì làm thế nào?”.
“Không sao, cậu lau nhanh
lên!”. Trần Tầm chụp chiếc áo rộng thùng thình lên đầu cô và lau rất cẩn thận.
Đúng lúc Kiều Nhiên đi
ra, nhìn thấy cảnh đó, cậu lại nhìn xuống chiếc áo sơ mi mình vừa cởi ra rồi
lặng lẽ nhét vào ba lô.
“Khô rồi thì đi thôi! Hôm
nay tớ muốn đấm bốc! Phá kỉ lục của Lam Đảo!”. Triệu Diệp xách ba lô của bọn họ
đến nói.
“Đi thôi!”. Trần Tầm chụp
chiếc áo khoác lên đầu Phương Hồi nói: “Cậu cứ giữ đấy, đừng để gió!”.
Hồi đó nếu hôm nào ít bài
tập, thỉnh thoảng bọn họ cũng đến khu giải trí Lam Đảo chơi một lúc, đó là khu
có rất nhiều trò game trên tầng thượng của siêu thị Lam Đảo, không ít trò chỉ
cần bỏ tiền xu vào là có thể chơi, 1 tệ một lần, thường là xem thì nhiều mà
chơi thì ít. Thông thường, hành trình của bọn họ là thế này: Đến siêu thị Hải
Lam Vân Thiên và Kama ngay bên cạnh để hưởng máy lạnh hoặc lò sưởi. Xúm quanh
các quầy hàng cao cấp để tìm những đồ mới lạ, đếm sau giá niêm yết có mấy số 0,
hồi đó các siêu thị vẫn còn khá thật thà, món đồ 10.000 tệ, họ sẽ không ghi
thành 9.999 để lừa bạn. Sau khi than thở, xuýt xoa một hồi, sẽ có một đứa cao
giọng thề rằng: “Bao giờ phất lên, tớ sẽ tặng cho mọi người!”, “Bọn mình chơi
một cái, ném một cái, còn lại một cái vứt cho thú cưng chơi!”, “Thôi đi! Sau
này khu vực này sẽ không gọi là Hải Lam Vân Thiên nữa, nó sẽ thuộc quyền sở hữu
của gia đình tớ, có huy hiệu của nhà tớ! Huy hiệu gia đình ấy, biết không! Tớ
sẽ phát cho các cậu mỗi người một cái, mang nó đến địa bàn của tớ, tha hồ chơi
bời!”.
Mãi cho đến tận bây giờ,
khi kể lại những chuyện này, Phương Hồi vẫn bật cười, cô nói chỉ tiếc rằng siêu
thị đó không nể nang người khác cho lắm, chưa kịp đợi đến khi họ phất lên thì
đã thay đổi bộ mặt trước rồi. Tôi liền lắc đầu nói, đây chính là khoảng cách
giữa ước mơ và hiện thực!
Cỗ máy nổi bật nhất trong
khu giải trí ở Lam Đảo chính là máy nhảy, luôn có người xúm vào xem. Cái trò đó
người bình thường đều không dám bước lên đó để thể hiện, nhảy nhót một hồi
không được mấy điểm thật không còn mặt mũi nào khi chui ra. Chui vào đó chơi
toàn là các “cao thủ võ lâm”, nhạc và bước nhảyàu làu, nhìn bọn họ biểu diễn cũng
rất thú vị, như bay lên trên cỗ máy nhỏ vậy.
Nhìn thấy có người trổ
tài trên máy nhảy, Trần Tầm liền nói với vẻ rất coi thường: “Thường thôi, không
nhảy đẹp bằng Ngô Đình Đình, cậu ấy mà nhảy thì phải lác mắt! Butterfly không
hề sai! Động tác cuối cùng đó, cậu ấy hai tay một chân chạm đất, đẹp mê li!”
“Ai vậy? Ai mà được ông
ca ngợi kinh thế!”. Triệu Diệp hỏi với vẻ sửng sốt.
“Bạn thời để chỏm của
tôi, Phương Hồi đã từng gặp!”. Đẻ chứng minh rằng mình không nói dối, Trần Tầm
liền kéo Phương Hồi nói: “Cậu đã từng gặp cậu ấy, đúng không?”.
Phương Hồi liền gật đầu
một cách chua chát và không nói gì nữa.
Đừng nghĩ Trần Tầm nói
thì ta đây, nhưng cậu ta mà lên chơi cũng chẳng đâu vào đâu, trò chơi mà bọn họ
hay chơi nhất là “Mọi người cùng bắt lỗi”, vừa tiết kiệm vừa tham gia được đông
đảo. Năm đứa đứng trước màn hình, chỉ ngón tay vào, đứng xa nhìn chắc chắn vừa
không chuẩn vừa buồn cười, nhưng bọn họ không cần quan tâm, liên tục hò hét mấy
từ “giá”, “mây”, “hoa!” không đâu vào đâu. Lúc thì ồ lên cười, lúc lại than thở
vì tiếc.
Phương Hồi nói, đó là
giai đoạn mà năm đứa họ bên nhau vui nhất, và từ đó về sau, dần dần không thể
cùng nhau vui đùa nữa.