Thực
ra không phải Phương Hồi cố tình tắt máy, điện thoại của cô hết pin, quay về cô
liền sạc pin ngay. Trước giờ ăn tối, gần như cô theo dõi liên tục điện thoại
trong phòng, nhưng cái điện thoại đỏ cũ kĩ đó không hề phát ra tiếng chuông mà
cô mong đợi.
“Phương
Hồi, sao cậu không đi ăn với Trần Tầm”. Lí Kì vừa soi gương chải đầu vừa hỏi.
“À...
giờ học của bọn tớ không giống nhau, không khớp được thời gian, nên...”. Phương
Hồi trả lời với vẻ ngại ngùng, cô cũng cảm thấy đây không phải là lí do gì
chính đáng, rồi cô lại bổ sung thêm: “Phòng bọn họ cũng đi ăn cùng nhau như phòng
bọn mình”.
“Ừ,
thôi bọn mình đi đi!”. Lí Kì tết tóc lệch rồi lại soi gương, quay đầu sang nói
với Lưu Vân Vi đang nằm dưới giường: “Vân Vân, cậu đi ăn không?”.
“Có!”.
Lưu Vân Vi ngồi bật dậy nói: “Đói quá, ngày nào buổi trưa tớ cũng chỉ ăn cơm, tối
đến một quả táo hoặc cà chua dưa chuột, tớ không thể chịu được nữa! Giảm béo
khổ sở quá”.
“Thế
thì đừng giảm nữa!”. Tiết San xuống giường nói.
“Đúng
vậy, cậu cũng có béo đâu”. Lí Kì bước đến véo vai cô nói.
“Không
được, còn cách mục tiêu mà tớ đặt ra hơn hai kí nữa, nhất định tớ phải giảm
xuống dưới năm mươi kí, không thể để thua Tiết San, cậu ấy đã giảm được năm kí
rồi! Tớ mới được bốn!”. Lưu Vân Vi chu môi nói.
“Nhưng
hôm nay tớ vẫn ăn táo, cậu có chịu được không?”. Tiết San lôi ra một quả táo đưa
đi đưa lại trước mặt cô nói.
“Hả!
Ghét quá! Hôm nay tớ ăn, ngày mai sẽ không ăn sáng nữa!”. Lưu Vân Vi đẩy cô ra
và kéo Lí Kì đi nói: “Đi thôi đi thôi! Đi ăn đi thôi! Tớ đói không chịu nổi nữa
rồi”.
Lúc
đám Trần Tầm ngồi ăn cơm trên tầng hai của nhà ăn, Phương Hồi, Lí Kì và Lưu Vân
Vi cũng đến nhà ăn. Gần như là cùng lúc, bọn họ cùng nhìn thấy Trần Tầm vừa mua
thức và đang bước về phía Thẩm Hiểu Đường. Ngay lúc đó, Phương Hồi không cảm
thấy ghen hay buồn, mà là vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ. Cô nhớ lại lời mình vừa
nói với đám bạn trong phòng rằng vì giờ học không khớp nên không đi ăn cơm được
với Trần Tầm, lúc này cả hai người đồng thời xuất hiện trong nhà ăn, mặc dù
không phải là cố tình lừa mọi người, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó xử vì lời
nói dối đã bị vạch trần.
“Chắc
là... có chuyện gì cần trao đổi”. Lí Kì nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Phương Hồi,
cố gắng ai ủi một câu.
“Chính
là cái cậu đó! Đợt tập quân sự, tớ đã nhìn thấy cậu ta!”. Lưu Vân Vi không giấu
nổi vẻ sửng sốt nói.
Lí
Kì kéo nhẹ cô bạn, nhưng mình cũng không giấu nổi tò mò nhìn về phía Trần Tầm.
Không biết là đã nói chuyện gì, lúc đó bọn họ đang cười, nụ cười rạng rỡ của
Thẩm Hiểu Đường nhìn rất cuốn hút người khác.
Lúc
này đây, Phương Hồi cảm thấy một cảm giác đau đớn dữ dội trào lên, tràn qua
lồng ngực, thậm chí khiến cô vô cùng khó thở. Cô rất muốn giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm với Lí Kì và Lưu Vân Vi, giữ chút sĩ diện
cuối cùng cho mình. Nhưng Phương Hồi không thể làm được điều đó, cô cảm thấy
mình đã mất đi khả năng nói chuyện, ăn cơm, mỉm cười, nếu không đứng dậy chắc
chắn cô sẽ bật khóc trước mặt mọi người.
“Tớ
không ăn nữa, các cậu ăn nhé!”.
Cố
gắng nói xong câu này, Phương Hồi vội quay đầu đi ra. Nước mắt rơi xuống lã
chã, cô không lau mà cứ để thế rồi ra khỏi nhà ăn, sau đó đi đi lại lại vô số
vòng không có mục đích ở ngoài hàng rào của trường.
Trong
thời gian đó cô đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ nhan sắc xinh đẹp của Thẩm
Hiểu Đường nghĩ đến chuyện chạm mặt bọn họ khi họ đang hẹn hò ở góc kín đáo này
trong trường. Nghĩ đến đây cô không thể nghĩ được gì thêm, lồng ngực đau đớn,
đau đến nỗi cô thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó và những lời cô sẽ phải
nói. Cứ loanh quanh như vậy đến hơn mười giờ, trước giờ cả trường tắt đèn,
Phương Hồi mới quay về phòng. Cô đã có một quyết định, lúc đầu cô còn định hỏi
Trần Tầm rốt cuộc là thế nào, cô bạn đó là ai, nhưng cô quyết định sẽ không hỏi
nữa. So với nỗi đau đớn vì bị lừa dối và sự bất an trong lòng, cô sợ câu trả
lời của Trần Tầm khiến cô không thể nào chịu nổi.
Về
phòng, Lí Kì nói với cô rằng Trần Tầm đã gọi điện thoại cho cô rất nhiều cuộc,
vẻ rất sốt một. Phương Hồi gật đầu nhưng không có ý gọi lại, Lí Kì liền thắc
mắc: “Không gọi điện cho cậu ấy à? Cậu ấy nhắn là cậu về nhớ gọi điện thoại
lại”.
“Ừ... không cần đâu...”. Phương Hồi trả lời một cách
đầy khó khăn, hiện tại cô thực sự không biết phải nói gì với Trần Tầm, đúng lúc
này đèn trong phòng vụt tắt, cuối cùng dường như Phương Hồi đã tìm được cái cớ
thích đáng để thở phào, cô mò mẫm đi vào rút điện thoại di động đã sạc xong pin
ra và nói: “Tắt điện chắc cậu ấy cũng ngủ rồi”.
Tối
hôm đó, điện thoại phòng và điện thoại di động đều không đổ chuông nữa.
Sáng
hôm sau, Trần Tầm liền đến tìm Phương Hồi, cậu đứng dưới sân đợi, vừa nhìn thấy
cô liền bước ngay đến, sốt sắng hỏi: “Tối qua em đi đâu vậy?”.
“Đi
loanh quanh trong trường thôi”. Phương Hồi cúi đầu đáp.
“Em
vẫn còn giận anh hả? Tối qua anh nhắn tin cho em nhưng em lại tắt máy, sau đó
không thể tìm được em nữa, đợi một lúc thì ngủ mất”. Trần Tầm chỉ nói ậm ờ như
vậy, dù gì thì việc cãi nhau ngày hôm qua không vui vẻ gì.
“Không,
điện thoại của em hết pin, sáng ra mới nhận được tin nhắn của anh”.
“Tối
qua em đi ăn với mọi người trong phòng à?”. Trần Tầm hỏi.
“Vâng”.
Phương Hồi gật đầu, đột nhiên cô nghĩ đúng lúc có thể hỏi một câu “còn anh thì
sao?” nhưng cô không thể thốt ra khỏi miệng, trong lúc còn đang ngần ngừ thì
Trần Tầm đã nói sang chuyện khác.
“1-10
bọn mình đi chơi nhé”. Trần Tầm ghé lại gần cô cười nói: “Một cậu bạn của Tôn
Đào lấy được giấy chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch, hiện đang làm ở hãng du
lịch, cậu ấy bảo có thể sắp xếp cho bọn mình ra ngoại ô chơi hai ngày, ăn ở đều
rẻ. Tôn Đào và Dương Tình rủ hai đứa mình đi cùng!”.
“1-10?”.
Phương Hồi hỏi với vẻ sửng sốt.
“Ừ!
Em yên tâm, chỉ có bốn đứa mình thôi, Đường Hải Băng và Ngô Đình Đình đều không
đi.” Trần Tầm sợ cô ngại nên đã thẳng thắn xóa bỏ nỗi băn khoăn cho cô.
“Nhưng...
1-10 em phải đi với ba mẹ em”. Phương Hồi trả lời một cách khó khăn.
“Hả?”.
Trần Tầm không thể nghĩ đến khả năng này, cậu rất bất ngờ.
“Ba
em đặt chuyến du lịch sang Singapore, Malaysia và Thái Lan, ngày mùng 1 sẽ xuất
phát, đi sáu ngày tất cả”.
“Sao
em không nói sớm với anh? Anh còn trả lời Tôn Đào là không vấn đề gì, quả này
biết ăn nói thế nào đây!”.
“Trước
đó anh cũng có nói với em là dự định sẽ đi chơi đâu! Hôm qua không phải toàn
nói chuyện khác đó sao”.
Trần
Tầm ngại ngùng đưa tay vân vê mũi nói: “Thế em nói với ba mẹ em là không đi nữa
được không?”.
“Chắc
chắn không được... đã đăng kí hết với hãng du lịch rồi. Hơn nữa dạo này quan hệ
giữa ba mẹ em đã dịu hơn, em nghĩ có khi lần này đi chơi vui lại hàn gắn được”.
“Thế
nên, coi như là tuần trăng mật của hai người, em đi làm gì cho vô duyên!”.
“Không
có em thì chỉ cần ba mẹ em nói với nhau vài câu là cãi nhau ngay, chuyện gì
cũng có thể
“Thế
thì cần gì phải sống với nhau nữa! Mệt chết đi được...”
“Chỉ
cần họ đều ở bên em, kể cả cãi nhau em cũng thấy rất vui”. Phương Hồi dừng lại
nói: “Tình cảm đích thực sẽ không cảm thấy mệt nếu xảy ra cãi nhau”.
Trần
Tầm lặng lẽ nhìn Phương Hồi, ánh nắng buổi sáng mùa thu hắt qua cửa sổ hành
lang và chiếu trên khuôn mặt gầy gầy của cô, toát lên vẻ cứng rắn u buồn, điều
này tự nhiên khiến cậu cảm thấy thương vô cùng.
“Thế
tức là không đi cùng anh nữa hả?”. Trần Tầm hỏi.
“Vâng”.
Phương Hồi đứng lại gật đầu, hai đứa đã đi đến cổng khu giảng đường của Phương
Hồi, Trần Tầm liền quay sang nói: “Ừ, thế đã nhé, anh lên đây”.
“Trần
Tầm...”. Phương Hồi đứng sau lưng cậu gọi Trần Tầm liền quay đầu lại nhìn cô.
“Em
đi sáu ngày liền... anh có nhớ em không?”. Phương Hồi rụt rè hỏi.
“Đương
nhiên rồi!”. Trần Tầm liền cười đáp: “Hàng ngày anh sẽ gửi cho em một lá thư
email! Quay về em nhớ check!”.
“Vâng”.
Phương Hồi cười rất vui vẻ, cô cảm thấy chắc chắn Trần Tầm vẫn thích cô, ít
nhất là hiện tại.
Ngày
30-9, buổi trưa Phương Hồi đã được đón về, Trần Tầm và Tống Ninh ra quán
Internet chơi game một lúc. Cùng đi còn có mấy sinh viên của khoa Luật bên
cạnh, trong đó có một cậu tên là Quảng Cường, chơi súng rất giỏi, mấy lần Trần
Tầm bị cậu ta hạ gục, không chịu thua nên cả hai đã chơi một trận đẫm máu. Chơi
mấy tiếng đồng hồ, dần dần Trần Tầm cũng hòa được với cậu ta, lúc ra thanh
toán, cả hai đều cười rồi lập tức quen nhau ngay.
“Ông
chơi gấu thật đấy!”. Quảng Cường châm một điếu thuốc: “Hút không?”.
“Tôi
không hút”. Trần Tầm khua tay nói: “Ông vẫn gấu hơn, chơi súng giỏi rất khá!”.
“Cũng
bình thường, chơi đại ấy mà!”. Quảng Cường khua ngón tay hỏi: “Ông cùng phòng
với Tống Ninh à?”.
“Ừ,
nó ngủ tầng trên, tôi tầng dưới, ông ở phòng nào vậy?”.
“1513,
hôm nào sang phòng tôi chơi nhé! Giờ tôi phải đi đã”. Quảng Cường khoác tay lên
vai Trần Tầm nói.
“Ok!
Ông không về trường à?”.
“Không,
tôi đi luôn đây, mới kiếm được một em học cấp ba, đang đợi tôi ở Tây Đơn!”.
Quảng Cường ranh mãnh nháy mắt nói.
“Ok,
thôi ông vui vẻ đi!”. Trần Tầm cười nói.
Trả
tiền xong Tống Ninh cũng đi ra, nhìn theo bóng Quảng Cường nói: “Gã này hay
lắm, chỉ có điều khá bốc đồng, nghe nói đã phá được trinh của vô số con gái,
câu cửa miệng là đêm qua ở đâu, chơi được một em rất tuyệt, hơn nữa còn là gái
trinh”.
“Hả?
Khó tin vậy sao?”. Trần Tầm sửng sốt hỏi.
“Nếu
bảo ông có tiềm năng và tố chất này tôi còn tin. Hắn ta tôi không tin lắm!”.
Tống Ninh ôm chặt Trần Tầm cười ranh mãnh nói.
“Vớ
vẩn! Cái đếch gì cũng gán cho tôi!”. Trần Tầm đẩy cậu ta ra nói.
Hai
đứa đang nói cười thì điện thoại báo tin nhắn, cậu mở điện thoại ra xem thì
thấy tin nhắn của Thẩm Hiểu Đường : “Đại ca và tớ định đi chơi, sau đó sáng mai
ra Thiên An Môn xem kéo cờ, cậu có đi không?”.>“Ai vậy? 41?”. Tống Ninh ghé
sát vào hỏi, vì ở phòng Trần Tầm đứng thứ tư trong phòng, bình thường chơi CS
lại thích dùng 41, nên Tống Ninh đặt cho Phương Hồi biệt hiệu là 41.
“Không,
Thẩm Hiểu Đường, cậu ấy hẹn tôi sáng mai đi xem kéo cờ với đại ca”. Trần Tầm
nói.
“Ồ,
hóa ra là 42 à!” Tống Ninh liền cười với vẻ rất khó hiểu rồi nói: “Tôi thấy hôm
nay ông toàn dùng 42 để chơi, chắc là muốn thay “súng” đúng không!”.
“Biến
đi! 42 vớ vẩn gì vậy!”. Trần Tầm đánh Tống Ninh một cái nói.
“Thế
ông có đi không?”. Tống Ninh xoa vai hỏi.
“Để tôi xem đã!”. Trần Tầm trả lời như không có chuyện
gì xảy ra, nhưng tay đã gửi lại tin nhắn bằng một từ rất ngắn gọn: “Ok”.