Nam Thành Gió Nổi

Chương 15: Chương 15: {Quyển thứ hai: Ban đêm ở trấn nhỏ}Lời dẫn




Edit: Winterwind0207

Mùa xuân năm 1984, trong thị trấn nhỏ, xuất hiện một người phụ nữ.

Vào ngày thứ nhất cô tới thị trấn, thanh danh của cô truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong trấn, cơ hồ mọi người đều bàn luận về cô.

Lý do bàn luận vô cùng đơn giản, trấn nhỏ này rời xa trung tâm thành phố, giao thông bất tiện, khó có thể liên lạc với bên ngoài, cho nên đây không phải là một chỗ tốt.

So với trấn nhỏ khác mà nói, thị trấn này thậm chí càng lộ vẻ chán nản bần cùng, trong trấn chỉ có hơn trăm hộ gia đình, đều là đời đời kiếp kiếp sinh sống ở nơi này, biết rõ góc rễ của nhau, đột nhiên có một người ngoài đến, tự nhiên tất cả lời nói sẽ chuyển đến trên người ngoại lai này.

Huống chi, người mới tới là một phụ nữ xinh đẹp.

Không chỉ xinh đẹp, còn là một người trẻ tuổi chưa kết hôn, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai.

Ở trong năm đó xem như là sự tình khiến người ta ồ lên kinh ngạc.

Trấn nhỏ này phần lớn đều là người mang tư tưởng bảo thủ, đối với việc phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai rất khó chấp nhận, bởi vậy cô gái này vừa tới mấy ngày, cơ hồ thành đề tài răn dạy cho những người phụ nữ khác trong trấn. Nhà ai có con gái không nghe lời, hoặc là làm vợ không biết kiềm chế, đều sẽ bị lấy ra so sánh với cô gái kia. Sau khi kết thúc, lại nhịn không được than thở một tiếng: “Cô gái xinh đẹp, tuổi còn trẻ như vậy dĩ nhiên lại làm ra chuyện như thế, quả thực là thế phong nhật hạ*, nhân tâm bất cổ*.

(*Thế phong nhật hạ: thế gian bạc bẽo)

(*Nhân tâm bất cổ: lòng người đổi thay)

Nhưng mà cô gái kia đối với những lời đồn đại lại rất bình tĩnh tự nhiên.

Nơi cô ở, nằm ở vị trí nông thôn gần sát với thị trấn, một căn nhà rất nhỏ, chủ nhân căn nhà là một bà lão chừng chín mươi tuổi, khi còn trẻ tính khí tương đối nóng nảy, cho dù hiện tại đã hơn nửa đời người cũng sắp nằm xuống đất, vẫn không thay đổi được tính tình.

Mỗi khi có người đi qua nhà người phụ nữ, chỉ chỉ chỏ chỏ bàn luận về cô ấy, bà lão rất không khách khí nhổ một ngụm nước bọt, đuổi ra ngoài, âm thanh hùng hùng hổ hổ có thể truyền ra xa mấy con phố, cũng không biết so với tuổi của bà lão làm sao có thể có âm thanh to lớn như vậy, nếu không phải nhìn bà lão một đầu tóc bạc cùng với nếp nhăn già nua, chỉ bằng tinh thần này, nói bà lão năm mươi tuổi cũng có người tin.

Mỗi khi bà lão quá kích động mắng những người kia, cô gái trẻ tuổi vẫn là an tĩnh đứng một bên, một tay vỗ vỗ bụng, trên mặt mang nụ cười xinh đẹp mà điềm tĩnh.

Phảng phất tất cả ngôn luận cùng hãm hãi đều không thể đối với cô gái tạo thành thương tổn gì.

Không ai biết cô từ đâu tới đây, không ai biết cô sẽ ở chỗ này bao lâu. Thân phận và bối cảnh của cô gái, chính là nguyên nhân tạo nên tất cả những thứ này, bên trong nụ cười điềm đạm mỹ lệ của cô gái, làm thành một câu đố quỷ dị mà không ai có thể giải đáp được.

Dần dần mọi người cũng không thường xuyên nhắc đến cô.

Theo thời gian trôi đi, bụng của cô gái cũng từ từ lớn lên, mọi người cũng từ từ tiếp nhận sự tồn tại của cô.

Bỗng nhiên có một ngày, trên trấn nhỏ xuất hiện một chiếc xe ô tô lớn màu đen.

Năm đó xe ô tô ở thành phố lớn cũng không tính là đồ vật hiếm thấy, thế nhưng đặt ở trong một hoàn cảnh thâm sơn cùng cốc như vậy, một trấn nhỏ quanh năm suốt tháng cũng không nhất định có thể nhìn thấy một chiếc xe tải xuất hiện, vì vậy không thể nghi ngờ sự xuất hiện của nó đưa tới người vây xem.

Chủ nhân của chiếc xe này là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt hình chữ quốc, ngũ quan đoan chính, mặc đồ Tây thẳng tắp.

Ông ta dừng lại ở trong nhà cô gái hai ngày. Người trên trấn đều suy đoán có phải người đàn ông này là cha của đứa nhỏ trong bụng cô gái kia hay không? Đây là dự định trở về đón người lên thành phố lớn kết hôn sao?

Không có ai biết chân tướng, tất cả mọi người chỉ là căn cứ vào mắt của mình, yên lặng suy đoán tất cả.

Đến ngày thứ ba, người đàn ông kia rời khỏi.

Cô gái trẻ thổi mang thai vẫn cứ ở lại trấn nhỏ, vẫn duy trì nụ cười yên tĩnh nhàn nhạt vĩnh viễn của cô, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Mọi người cũng không nhịn được có chút thổn thức: Một người phụ nữ tốt như vậy, còn mang thai đứa nhỏ của đối phương, dĩ nhiên lại để cô ở lại chỗ này. Cũng không biết đàn ông thành phố đến tột cùng nghĩ như thế nào? Còn có cái gì quan trọng hơn vợ mình và đứa nhỏ đây?

Năm đó, mọi người vẫn tương đối thuần phác, chỉ đơn thuần cho hai người họ bởi vì nguyên nhân gia đình cho nên mới không được ở cùng nhau. Những người lúc trước bàn tán cay nghiệt về người phụ nữ, lúc này lại nhiều hơn mấy phần đồng tình. Lúc gặp gỡ cô gái cần phải giúp một tay, mọi người cũng đều dừng lại giúp đỡ cô.

Nhưng mà, trong lúc tất cả mọi người cho là mọi chuyện đã qua, lại khôi phục sự sống yên tĩnh khô khan.

Người phụ nữ kia đột nhiên chết đi.

Thi thể của cô được mấy đứa nhỏ phát hiện.

Có người nói một ngày vào đầu giờ chiều còn có người nhìn thấy cô ở trong chợ mua thức ăn, nụ cười cùng dĩ vãng giống nhau như đúc, không nhìn ra có bất kỳ không ổn nào.

Thế nhưng ngày thứ hai, mấy đứa nhỏ ở trấn bên cạnh đang chơi bóng ở cạnh cái giếng khô héo đã nhiều năm, không cẩn thận đem bóng đá vào trong giếng, lúc này mới phát hiện ra thi thể của cô gái.

Người phụ nữ là nhảy vào giếng tự sát.

Khi chết hai mươi bốn tuổi. Đã mang thai tám tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.