Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ăn uống no nê xong, chúng điểu cảm tạ Lâm Tử Mặc rồi bay mất. Mèo quýt ú lười biếng nằm rạp trên cỏ, híp mắt ngủ ngáy, đuôi khẽ lay động, ở phía sau Bạch Tuyết vờn theo mà cắn.
Lâm Tử Mặc bước lên gãi gãi cằm của mèo quýt ú, trong cổ họng nó phát ra tiếng ư ử, chứng tỏ nó được gãi rất thoải mái.
Sau khi ăn xong, ba con hổ con cũng mệt mỏi, hổ cha hổ mẹ vây tròn xunh quanh ba con, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Tiểu không an phận mà đá chân sau, chạy tới chạy lui trên cỏ. Nhị Béo ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi trên người Tiểu Tiểu, thể nghiệm cảm giác được cưỡi ngựa.
Đáng tiếc, sau đó tốc độ Tiểu Tiểu nhanh như vũ bão, Nhị Béo đột ngột đổi phong cách, nằm chết dí trên người Tiểu Tiểu, chăm chăm mổ đám lông trắng đen trên người Tiểu Tiểu, sợ bị văng xuống dưới.
Lâm Tử Mặc ha cười ha ha, đột nhiên khóe mắt liếc thấy bé gấu mèo Tây Tây không biết từ đâu lấy ra một cái chậu, đặt lên cỏ, lấy đống chén đĩa trôi chảy bỏ vào trong chậu.
Sau đó hai móng vuốt be bé đáng yêu bắt đầu nhanh chóng chà chà chà, không chỉ làm Lâm Tử Mặc trợn mắt há mồm, mà Diệp Nhiên Tiêu cũng ngạc nhiên.
Bé gấu mèo rửa sạch sẽ xong, để lên bàn, lấy thêm một cái, lại rửa sạch rồi cất, lấy thêm rồi rửa...
Lặp đi lặp lại mười lần như thế, cuối cùng Lâm Tử Mặc hoàn hồn từ trong khiếp sợ, máy rửa bát phiên bản sống đây mà.
Trước kia Lâm Tử Mặc ở hiện đại, lướt weibo thường xuyên có thể nhìn thấy khá nhiều video về gấu mèo rửa đồ, có một con cầm kẹo đường đi rửa, kẹo đường dính nước nên bị chảy ra, con gấu mèo đó ngây ngốc không hiểu ra sao.
Xem ra thật là một đứa nhóc thích tẩy rửa đồ đạc, Lâm Tử Mặc ôm lấy bé gấu mèo: “Đống chén này để lát ta rửa cho, không cần nhóc đâu, hôm nay nhóc là khách.”
Gấu mèo tự tin vỗ vỗ bộ ngực núc ních của mình: “Ta rửa sạch sẽ nhất đấy!”
Vừa nói vừa lấy đống chén đĩa mình đã rửa sạch như hiến vật quý đưa cho Lâm Tử Mặc xem, vẻ mặt nó biểu lộ mau tới khích lệ ta đi.
Lâm Tử Mặc đương nhiên trầm trồ khen ngợi gấu mèo nhỏ: “Nhóc rửa chén tuyệt đối là sạch sẽ nhất trên thế giới!”
Gấu mèo sung sướng nhảy tưng tưng. Nhị Béo hưởng thụ cảm giác phi ngựa như tên bắn xong, đầu óc hơi choáng váng, run lẩy bẩy bay đến cạnh Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc ôm Nhị Béo vào lòng mình, xoa xoa lông mao đã loạn cào cào của nó, hỏi gấu mèo nhỏ: “Sao nhóc làm hay vậy?”
“Mỗi ngày ta đều rửa rửa và rửa, sau đó trở nên lợi hại như vậy đấy!”
Mỗi ngày rửa và rửa? Lâm Tử Mặc hỏi: “Chủ nhân nhóc làm nghề gì?”
Gấu mèo nhỏ nhảy thật cao, thịt béo toàn thân cũng rung rinh theo: “Chủ nhân của ta mở khách điếm! Mỗi ngày đều có thiệt nhiều đồ ăn ngon!”
Hèn gì, Lâm Tử Mặc giật khóe môi, mỗi ngày khách điếm đều sẽ có khách nhân, khách nhân sẽ ở lại ăn cơm, ăn cơm thì sẽ cần chén đĩa, hóa ra chén đĩa đều do con hàng này rửa? Trách không được tên là Tây Tây [1].
[1] Rửa (洗洗 - xỉxỉ) = Tây Tây (西西 - xixi): đồng âm nhưng khác nghĩa.
Đây là ngược đãi đó, Lâm Tử Mặc cẩn thận xem xét móng vuốt của gấu mèo, không thấy dấu hiệu của sự bạo lực, móng vuốt chỉnh tề, lông tóc cũng nhẵn mịn.
“Mỗi ngày ở nhà nhóc phải rửa nhiều bao nhiêu chén?”
“À. . .” Gấu mèo nhỏ cực kỳ nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, mới ra được đáp án: “Đại khái rất nhiều rất nhiều nha.”
Lâm Tử Mặc đang thầm giật thót cả tim, Nhị Béo lập tức vạch trần gấu mèo nhỏ: “Mỗi ngày chủ nhân ngươi chỉ cho ngươi hai cái chén để rửa! Là do ngươi không chịu nổi hiu quạnh, lăng xăng rửa đi rửa lại vô số lần!”
Lâm Tử Mặc: “... .”
Hèn gì đến đây lại tích cực như vậy, là vì ở nhà rửa chưa đã? Lâm Tử Mặc che mặt.
Gấu mèo nhỏ tỏ vẻ vô tội, còn muốn đi rửa tiếp, bị Lâm Tử Mặc cưỡng chế tính giành lại.
Diệp Hoa cùng Diệp Toàn vội vàng lấy chén đĩa lại, tự giác vào phòng bếp đi rửa. Để thiếu nãi nãi động thủ sẽ tổn thọ biết không?
Lâm Tử Mặc lại chơi cùng tất cả động vật xong, những động vật đều yêu cầu về nhà, bằng không chủ nhân sẽ lo lắng.
Thế nhưng, những động vật đều hi vọng lần sau lại đến chơi, Lâm Tử Mặc đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Đưa tiễn tất cả động vật, chỉ còn lại Nhị Béo. Nhị Béo ỉu xìu, hoàn toàn không còn vui vẻ như ngày thường.
Lâm Tử Mặc đương nhiên biết rõ vì sao Nhị Béo không vui, thấy hơi đau lòng, chọt chọt cái mông núc ních của Nhị Béo, y tự hỏi, nên tìm một con chim mái cho Nhị Béo thế nào đây, chẳng lẽ phải mở đại hội kết thân cho Nhị Béo sao?
Lâm Tử Mặc đưa Nhị Béo vào phòng, Diệp Nhiên Tiêu đi tìm Diệp Hoa có chút việc, không ở trong phòng.
Đang lúc Nhị Béo hơi nổi hứng, Lâm Tử Mặc đột nhiên cảm thấy có điều không đúng, vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy một nam tử đeo mặt nạ đứng ở cửa ra vào.
Đáng sợ là, Lâm Tử Mặc không biết hắn ta đứng ngoài cửa bao lâu rồi.
Lâm Tử Mặc vô ý thức muốn gọi người, nhưng tốc độ nam tử nhanh hơn Lâm Tử Mặc, thân hình lóe lên, trong chớp mắt đã đi tới trước mắt y.
Lâm Tử Mặc phản ứng cũng khá nhanh, xoay người bỏ chạy, nam tử duỗi cánh tay ra, dễ dàng trói buộc Lâm Tử Mặc, ghìm chặt cổ y.
Tuy còn chưa đến mức khó thở, nhưng ai cam tâm tình nguyện bị siết chứ, Lâm Tử Mặc chắc chắn phải liều mạng giãy dụa.
“Mặc Mặc!” Nhị Béo thấy Lâm Tử Mặc gặp nguy hiểm, xù lông lên, rất giống một con nhím nhỏ, bay qua không chút do dự, liên tục cắn vào mu bàn tay nam tử.
Lực cắn xé của Nhị Béo chỉ đủ để nhai nát thóc, nam tử không kiên nhẫn, vung tay hất ra, Nhị Béo bị nện vào ngăn tủ, rớt xuống đất.
Lâm Tử Mặc kêu lên đầy sợ hãi: “Nhị Béo!”Trong cơn tức giận, Lâm Tử Mặc đột nhiên cảm thấy trong thân thể có một dòng khí nóng đang vận chuyển, dần dần ngưng tụ ở đan điền, sau đó bạo phát ra.
Nam tử bị bắn ra, Lâm Tử Mặc quăng một chưởng, nam tử bị bức lui xa vài bước, khó khăn lắm mới ổn định thân mình.
Trong ánh mắt nam tử tựa hồ có kinh ngạc, không ngờ Lâm Tử Mặc biết võ công.
Lâm Tử Mặc cũng đờ đẫn, không ngờ mình trâu bò thế này, còn có nội lực!
Nam tử bị chọc giận, vọt người lên, Lâm Tử Mặc đang chuẩn bị muốn lại phóng nội lực, rặn đến mức mặt đỏ bừng nhưng cả tiếng ợ cũng bắn không ra.
Nam tử không có ý muốn giết Lâm Tử Mặc, giơ tay đánh ngất Lâm Tử Mặc.
Ngay lúc nam tử khiêng Lâm Tử Mặc lên vai chuẩn bị mang đi, đột nhiên một lực đạo mạnh mẽ xé gió lao ra, công kích vào mệnh môn [2] của nam tử.
[2] mệnh môn: nằm ở vùng thắt lưng phía sau lưng.
Nam tử đẩy Lâm Tử Mặc ra, ra tay ngăn cản. Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu lạnh lẽo, nhanh chóng đổi hướng công kích, cầm ngược tay nam tử lại, nam tử lại chuyển người, muốn mượn sức rút tay mình ra.
Nhưng toàn thân Diệp Nhiên Tiêu tràn ngập hơi thở khiếp người, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn ta, tay dùng sức, bóp vỡ xương tay của nam tử.
Nam tử không kêu đau, như không có cảm giác thống khổ, tay kia ném ra một thứ rơi xuống ngay mặt Diệp Nhiên Tiêu.
Ngay khi nam tử cho rằng Diệp Nhiên Tiêu sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, Diệp Nhiên Tiêu lại lạnh lùng cười, không hề bị ảnh hưởng, ngưng tụ nội lực bổ về phía hắn ta.
[3] thất khiếu: Bảy cái lỗ trên mặt gồm hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.
Nam tử bị đánh văng xa vài thước, miệng phun ra máu tươi, cố gắng đứng lên, không cam lòng nhìn Lâm Tử Mặc.
“Quỷ y phải không?” Sắc mặt Diệp Nhiên Tiêu lạnh lùng đoán ra thân phận nam tử, ánh mắt như đang nhìn một người chết.
Quỷ y Minh U im lặng nhìn Diệp Nhiên Tiêu, khẩu khí cũng cực kỳ chắc nịch: “Không ngờ Các chủ Quân Nhiên các lại ở đây.”
“Người của ta cũng dám động, sống đủ rồi hả?” Nhếch môi, Diệp Nhiên Tiêu mỉm cười với Minh U, nụ cười tàn nhẫn khát máu.
Diệp Hoa cùng Diệp Toàn vội vàng chạy tới, chợt thấy nổi cả da gà, thầm mặc niệm cho quỷ y.
Diệp Hoa đỡ Lâm Tử Mặc. Diệp Toàn vội vàng nâng Nhị Béo dậy: “Thiếu gia, Nhị Béo bị thương.”
Biết rõ vị trí của Nhị Béo trong lòng Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu trầm giọng nói: “Nhanh đi tìm thú y tới.”
Diệp Toàn đặt Nhị Béo lên gối rồi vội vàng chạy đi.
Nhìn ra tầm quan trọng của con chim kia, Minh U thừa cơ đưa ra điều kiện: “Ta có thể đưa thuốc trị thương có công hiệu ngay lập tức, điều kiện chính là thả ta.”
Diệp Nhiên Tiêu cũng rất dứt khoát: “Đồ để lại, ngươi có thể cút.”
Minh U ném thuốc cho Diệp Nhiên Tiêu, xoay người đi, tay kia của Minh U đặt lên chỗ tay bị thường, “răng rắc”, xương cốt được nắn trở lại vị trí cũ. Không biết từ đâu hắn ta lấy ra một tấm ván gỗ, cố định cánh tay bị gãy.
Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ với quỷ y. Diệp Nhiên Tiêu nhìn thấu.Lâm Tử Mặc cùng An Thanh thật giống một đôi huynh đệ song hành. Bên này Lâm Tử Mặc suýt nữa đã bị bắt, còn An Thanh thì đã bị bắt đi rồi.
Mấy ngày nay, Văn quốc vô cùng yên tĩnh, không có động tĩnh gì. Mặc dù An Ôn muốn cho An Thanh chết trận sa trường, nhưng cũng sẽ không ngốc đi chủ động khơi mào.
Hoàng đế lệnh cho thảo phạt Văn quốc, có ý chủ động tiến công, nhưng từ trước đến nay An Ôn bằng mặt không bằng lòng, rời đi xa như vậy, An Ôn sớm đã vứt mệnh lệnh của Hoàng đế ra sau đầu.
Vì thế mấy ngày nay, đoàn người An Ôn quả thật nhàn nhã.
Tuy gần đây thái độ Nam Thần với An Thanh lúc tốt lúc xấu nhưng An Thanh đã rất thỏa mãn.
An Thanh ít khi tự ái, dồn sức chuẩn bị tỏ tình lần hai. Cậu cảm thấy lần này rất có hy vọng.
An Thanh chuẩn bị kỹ càng, cảm thấy thời cơ đã đến nên đi gõ cửa phòng Nam Thần.
Đây là chuyện khiến An Thanh buồn bực nhất, chỉ có buổi tối ngày đầu tiên, Nam Thần mới ngủ cùng cậu, còn mấy tối còn lại, Nam Thần tự giác sang phòng khác ở.
Tuy phòng Nam Thần ở cách vách nhưng An Thanh vẫn không vui. Buổi tối hôm sau, An Thanh đã thầm toan tính nửa đêm sẽ lén lút vào.
Nam Thần hiểu rõ An Thanh như lòng bàn tay, biết cậu có thể tới đây nên đã cài kỹ then cửa.
An Thanh mở mãi không ra, trừ khi đạp toang cánh cửa. Kết quả đương nhiên là An Thanh nổi giận đùng đùng, từ bỏ.
“Vào đi.” Nam Thần đã sớm nghe được tiếng bước chân rồi, biết là An Thanh nhưng tò mò sao cậu đứng ở ngoài lâu vậy mới gõ cửa.
“Tìm ta có việc sao?” Buông đồ trong tay xuống, Nam Thần nhìn về phía An Thanh.
An Thanh như bị Nam Thần nhìn thấu, thoáng chột dạ.
An Thanh kiên trì nói: “Đương nhiên có chuyện, bằng không tới tìm ngươi làm gì?”
Nam Thần sớm đã bị An Thanh hô to gọi nhỏ thành quen, rất kiên nhẫn hỏi: “Có phải ngươi lại cảm thấy buồn bực? Ngươi bớt nổi điên mà thành thật một chút là ổn thôi.”
“Ta tìm ngươi có chuyện khác.” An Thanh cướp lấy binh thư trong tay Nam Thần, bắt buộc Nam Thần nhìn mình.
Nam Thần thở dài, thật sự là sợ tiểu tổ tông này rồi: “Nói đi.”
An Thanh nghiêm mặt nói: “Ta thích huynh, huynh có thể làm hoàng phi của ta không?”
Nam Thần biến sắc, không biết là vẻ mặt đang vui hay đang khó xử.
An Thanh đang mong đợi đáp án, âm thầm khẩn trương. Nam Thần bắt đầu đấu tranh nội tâm.
Rốt cuộc, Nam Thần đưa ra quyết định, lý trí chiến thắng con tim: “Không thể.”
“Vì sao?” An Thanh sốt ruột hỏi dồn. Cho rằng Nam Thần vướng mắc cái danh phận hoàng phi này, vì vậy cậu nói: “Huynh không muốn gả cho ta, ta có thể gả cho huynh, ta có thể mà.”
Nam Thần đứng dậy, đưa lưng về phía An Thanh, khẽ cắn môi, tàn nhẫn nói: “Không phải vấn đề này, mà ta đã có người mình thích, người đó không phải ngươi.”
An Thanh là ngốc bạch ngọt, nhưng cậu không phải thiểu năng, cậu cũng có mắt nhìn, vừa nhìn trạng thái của Nam Thần là biết trong lòng không có người khác.
An Thanh nổi giận, rống to với Nam Thần: “Nam Thần, ngươi là tên hỗn đản! Ngươi là một kẻ nhu nhược!”
Nói xong, dường như là hết giận rồi, lúc gần đi cậu còn đạp cửa.
Nam Thần bất động hồi lâu, không biết có phải vì câu “kẻ nhu nhược” kia của An Thanh đã nói trúng tim đen của hắn rồi hay không.
Hắn thật sự chính là một kẻ nhu nhược, Nam Thần thừa nhận.
Trong cơn tức giận, An Thanh chạy khỏi quân doanh, đi đến một dòng suối nhỏ cách khoảng một ngàn thước. Cậu cố ý tránh binh sĩ gác đêm, lén lút đi đường vòng.
Buồn bực ngồi một hồi lâu, không thấy Nam Thần đi ra ngoài tìm mình, sự mong đợi của An Thanh dần dần biến mất, hoàn toàn tuyệt vọng.
“Ơ, đây không phải là tiểu bạch thỏ à? Sao lại ngồi đây một mình vậy?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên dọa An Thanh nhảy dựng, An Thanh đột nhiên nhảy chôm lên, suýt nữa cắm đầu vào dòng suối. Cũng may Văn Sênh nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo cậu lại, hơn nữa quang minh chính đại sờ soạng bàn tay nhỏ bé.
Trời tối như mực, An Thanh không nhìn rõ mặt người, chỉ có thể hỏi: “Ngươi là ai?”
Văn Sênh thất vọng, ngay cả giọng của hắn tiểu bạch thỏ thậm chí cũng không nhớ được.
“Nhớ kỹ này, ta tên là Văn Sênh.”
Văn Sênh? Văn? Người Văn quốc, An Thanh vô thức muốn ra tay đánh Văn Sênh, bị Văn Sênh đơn giản hóa giải, đồng thời điểm á huyệt (huyệt câm) của An Thanh.
Không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, An Thanh bắt đầu luống cuống. Văn Sênh cười xán lạn vác An Thanh trên vai, đóng gói mang đi.
“Đi thôi.”