Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Hôn xong, Lâm Tử Mặc hiếm khi không thẹn thùng đỏ mặt, môi hơi sưng đỏ, ánh mắt trong sáng, dường như có một vài vì sao đang lấp lánh ở bên trong.
Cổ họng Diệp Nhiên Tiêu khẽ động, cái này chẳng lẽ không phải đang dụ dỗ hắn à? Hiện tại không động thủ còn là nam nhân sao?
Ngay khi Diệp Nhiên Tiêu chuẩn bị ăn Lâm Tử Mặc ngay tại chỗ, Lâm Tử Mặc mở lời: “Nhiên Tiêu, ta sẽ cho huynh thời gian.”
Ánh mắt Lâm Tử Mặc uyển chuyển, biểu cảm vừa tiếc nuối vừa không biết làm sao. Tóm lại trong mắt Diệp Nhiên Tiêu, lúc này Lâm Tử Mặc tựa như một cái bánh bao nhăn nhúm.
Diệp Nhiên Tiêu: “...”
Diệp Nhiên Tiêu thầm ôm một tia may mắn cuối cùng, khẳng định không phải như hắn nghĩ, ra vẻ trấn định hỏi: “Cho ta thời gian gì?”
Lâm Tử Mặc “ái chà” một tiếng, vươn tay nắm lấy tay Diệp Nhiên Tiêu, lại phát hiện tay mình nhỏ hơn so với hắn một chút, hơi có vẻ xấu hổ, Lâm Tử Mặc chỉ có thể rụt lại, chạm vào tay Diệp Nhiên Tiêu.
“Nhiên Tiêu, thật ra trong lòng huynh hiểu rõ.” Khóe mắt đuôi mày của Lâm Tử Mặc tỏ vẻ đắc ý, tự cho là vô cùng khí phách, thật ra cả người bắt đầu tản ra hơi thở tiểu thụ.
Diệp Nhiên Tiêu hắng giọng: “Ta không rõ lắm.”
Lâm Tử Mặc nóng nảy: “Chúng ta đều đã cho thấy tâm ý của nhau rồi, chuyện phu thê chi thực chỉ là sớm hay muộn.”
“Mặc dù tuyên bố với bên ngoài ta là thê tử của huynh, nhưng chân và eo huynh đều không thể dùng sức, cho nên. . .” Lâm Tử Mặc cảm thấy y đã nói rất rõ ràng rồi, Diệp Nhiên Tiêu thông minh như vậy nhất định có thể hiểu rõ.
Diệp Nhiên Tiêu giả ngốc, không nương theo lời Lâm Tử Mặc đi xuống. Thế nhưng, Diệp Nhiên Tiêu càng cười xán lạn, kiểu vẻ ngoài thì cười nhưng trong không cười, nếu Diệp Hoa ở đây, chắc chắn đã sớm sợ tới mức run rẩy rồi.
Điều này nói rõ, Diệp Nhiên Tiêu đang tức giận.
Tuy vậy, Lâm Tử Mặc còn ngại lửa này không đủ lớn, tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Huynh yên tâm đi, mặc dù ta chưa từng làm mấy chuyện thế này, nhưng ta vẫn rất tự tin về kỹ thuật của mình! Huynh chỉ cần thả lỏng nằm xuống hưởng thụ là được rồi!”
Diệp Nhiên Tiêu mỉm cười, kiềm chế kích động muốn bóp nát xe lăn của hắn.
Đã đến nước này, Diệp Nhiên Tiêu cũng không nỡ động vào một sợi tóc của Lâm Tử Mặc.
Chỉ có điều, có một số việc, nhu nhược có thể dễ đạt được mục đích hơn so với mạnh mẽ.
“Được, ngươi cho ta một chút thời gian, ta chuẩn bị một chút.” Diệp Nhiên Tiêu nghe lời, không hề gượng ép.
Lâm Tử Mặc cho rằng Diệp Nhiên Tiêu muốn chuẩn bị một ít hương cao gì đó, không để cho mình bị thương, Lâm Tử Mặc đau lòng nói: “Mấy thứ đó để ta chuẩn bị cho.”
Diệp Nhiên Tiêu không tranh giành, tùy ý Lâm Tử Mặc, dù sao người nào đó cũng không cứng miệng được mấy ngày, tiểu cúc hoa sắp hỏng mất rồi.
Khi đó Lâm Tử Mặc thật sự hối hận không kịp, hận bản thân chưa từng yêu đương lần nào, nếu thế sẽ không đánh giá cao bản thân như vậy, gây ra hậu quả thảm thiết.
Chẳng qua, dù chân Diệp Nhiên Tiêu không tiện nhưng trên giường vẫn khiến y. . . rất mất hồn.
Lúc này, Lâm Tử Mặc “ngủ quên trong chiến thắng”, cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu lập tức sắp phải giao thân thể cho mình, không thỏa thuận tốt với hắn sao được?!
“Nhiên Tiêu, ta còn có một việc muốn với huynh.” Lâm Tử Mặc cất lời.
“Cái gì?”
“Thật ra, ta không phải là người của thế giới các huynh.” Lâm Tử Mặc kể rõ chuyện này cho Diệp Nhiên Tiêu, không hề giấu giếm, không sợ sẽ bị Diệp Nhiên Tiêu bán đứng, bị xem là ngoại tộc mà bắt lại.
Diệp Nhiên Tiêu kinh ngạc: “Vậy ngươi?”
“Ta xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt, thế giới kia của ta không phân giai cấp, càng không có hoàng thượng, chỉ có hòa bình, phồn vinh, hưng thịnh.”
Lâm Tử Mặc nghiễm nhiên là thanh niên tốt yêu nước, thuật lại chi tiết về toàn bộ thế kỷ hai mươi mốt, tư tưởng đảng cùng với các loại công nghệ cao cho Diệp Nhiên Tiêu.
Nói đến tận trưa, Lâm Tử Mặc quả thật rất thích hợp làm lão sư, y miêu tả từ nhiều phương diện, nêu ví dụ, phác họa rất sống động.
Diệp Nhiên Tiêu nghe đến say sưa, không hề mất kiên nhẫn, đừng nói là lắng nghe Lâm Tử Mặc nói tới buổi trưa thôi, dù Lâm Tử Mặc có ngáy khò khò, Diệp Nhiên Tiêu cũng có thể không nhúc nhích mà nghe đến trưa.
Vì yêu mà, không còn cách nào khác cả.
“Đúng rồi, ha ha ha ha, lén nói cho huynh biết một việc.” Lâm Tử Mặc vừa nhắc tới chuyện này vỗ bàn cười to: “Sáu tuổi ta gặp được một lão thần côn, râu mép của ông ta có màu trắng pha lẫn với xám, cho nên ta rất có ấn tượng.”
Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu khẽ động, lóe sáng kỳ dị: “Sau đó thì sao?”
“Ông ta diễn quá thật, ăn mặc chẳng khác gì thời đại này, ngày đó ta đang chuẩn bị đi học, nửa đường bị ông ta ngăn lại.”
“Ông ta nói ta cốt cách kỳ lạ, xem ra cũng không phải là người thuộc về thời đại này, còn nói khi ta hai mươi tuổi sẽ gặp họa sát thân.”
Lúc ấy ta không tin, ai biết khi hai mươi tuổi, ta thật sự bị một con gà mẹ quạt cánh ngã xuống sông rồi xuyên qua đây.” Lâm Tử Mặc cũng thấy thật thần kỳ, có lẽ lão nhân kia thật là thế ngoại cao nhân, sớm biết vậy lúc ấy đã hỏi thêm vài chuyện rồi.
“Ông ta còn nói thêm gì khác không?” Diệp Nhiên Tiêu tựa hồ rất hứng thú với chuyện này, hỏi tới.
“Những cái khác? Đã qua lâu rồi, ta không nhớ rõ nữa, chẳng qua dường như ông ta còn nói ta là. . . là thánh thiếu nữ gì đó nữa?” Lâm Tử Mặc nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, nhưng thánh thiếu nữ là cái quỷ gì?
Khóe miệng Diệp Nhiên Tiêu hơi co rút, Lâm Tử Mặc sờ sờ bụng của mình, phát hiện đã đói bụng, vì vậy đi ra tìm Diệp Hoa, bảo hắn ta cập bờ đi ăn cơm.
Diệp Nhiên Tiêu một mình ở trong phòng, mỉm cười đến bí hiểm.
Diệp Nhiên Tiêu nhớ lại rất lâu trước kia, lúc chân chân bị hỏng, hắn đã bị đưa đến Tự Miếu để tĩnh dưỡng.
Nói là tĩnh dưỡng chứ thật ra là bị vứt bỏ, Diệp Nhiên Tiêu hiểu rõ hơn cả.
Khoảng thời gian đó, tính tình của Diệp Nhiên Tiêu rất táo bạo, bất luận thấy cái gì cũng không hài lòng, phát tiết đập đồ, ngược đãi thân thể của mình, nghĩ bản thân thà cứ chết đi, sống như một phế vật còn có ý nghĩa gì.
Cũng may cứu tinh của hắn xuất hiện.
Ngoại công của Diệp Nhiên Tiêu, Tiêu Thế Ôn.
Đối với chuyện nữ nhi Tiêu Mẫn của mình muốn gả cho Diệp Minh, Tiêu Thế Ôn đương nhiên cự tuyệt, không thể tiếp nhận.
Nhưng Tiêu Mẫn cố ý muốn như thế, Tiêu Thế Ôn cũng không ngăn cản, chỉ cùng Tiêu Mẫn đoạn tuyệt mọi quan hệ. Dù đến cuối cùng Tiêu Mẫn chết thảm, Tiêu Thế Ôn cũng không đến nhìn mặt bà.
Tiêu Thế Ôn rất thông suốt mọi việc, con đường này là Tiêu Mẫn lựa chọn, bất luận kết quả thế nào, sống hay chết, tự ngươi phải lãnh.
Mặc dù Tiêu Mẫn chết, Tiêu Thế Ôn cũng không hề có ý sẽ đi tìm Diệp Minh báo thù.
Song, khi nghe được gần đây ngoại tôn bị người hãm hại thì Tiêu Thế Ôn đã đi tìm Diệp Nhiên Tiêu.
Tiêu Mẫn tự gây nghiệt, không có lý gì phải để một đứa bé gánh chịu.
Tiêu Thế Ôn thấy Diệp Nhiên Tiêu nản lòng thoái chí, vì vậy đã nói cho hắn biết một thiên cơ.
“Con phải sống thật tốt.”
“Vì sao?” Diệp Nhiên Tiêu cười trào phúng.
Tiêu Thế Ôn khoan thai giải thích: “Năm con hai mươi mốt tuổi, con sẽ gặp được người định mệnh của con.”
Diệp Nhiên Tiêu hoàn toàn không hứng thú với đề tài này: “Đâu liên quan tới ta?”
Tiêu Thế Ôn ra đòn sát thủ: “Chẳng lẽ con không muốn từ nay về sau vẫn còn có người ở bên con, không xa không rời, bên nhau đến già sao?”
Diệp Nhiên Tiêu hơi động môi, hiển nhiên lời của Tiêu Thế Ôn đã khắc sâu trong tâm khảm của hắn rồi.
Từ sau khi mẫu thân chết, hắn một mình trưởng thành, mặc dù có thể ăn uống no đủ, nhưng nội tâm lại vô cùng trống rỗng.
“Bây giờ con nhất định phải kiên cường, trở nên thật mạnh mẽ, mới có thể có năng lực bảo vệ y.”
“Ta phải làm sao mới tìm được y?”
“Năm con hai mươi mốt tuổi thì trở về Diệp gia, Diệp Minh sẽ an bài cho con một mối hôn sự, đồng ý với ông ta, con có thể gặp được y.” Tiêu Thế Ôn nói.
“Người đó trông thế nào?”
Tiêu Thế Ôn cười híp mắt, không mảy may chột dạ khi dạy hư tiểu hài tử: “Trông thế nào thì ta không rõ lắm, dù sao thì cũng có thể mang thai.”
Diệp Nhiên Tiêu: “...”
“Đúng rồi, y không phải người thời đại này, là từ thời khác tới đây, chỉ vì để gặp con.”
Diệp Nhiên Tiêu: “...”
Có lẽ là lời của Tiêu Thế Ôn có tác dụng, Diệp Nhiên Tiêu dần dần thu liễm tính tình của mình, trở nên trầm ổn, sâu không lường được.
Càng trưởng thành, Diệp Nhiên Tiêu càng cảm thấy Tiêu Thế Ôn đã gạt hắn, nhưng Diệp Nhiên Tiêu vẫn mong đợi, ngóng trông có thể có một người luôn ở bên hắn.
Cuối cùng, Diệp Nhiên Tiêu đã chờ được đến năm hai mươi mốt tuổi đó.
Diệp Minh triệu hắn hồi phủ, an bài việc hôn nhân cho hắn. Diệp Nhiên Tiêu đồng ý.
Trước khi thành thân, Diệp Nhiên Tiêu cố ý đi tìm Lâm Tử Mặc, chỉ gặp lần đầu tiên, Diệp Nhiên Tiêu đã cảm thấy được chính là y.
Trái tim Diệp Nhiên Tiêu bắt đầu được lấp đầy, không còn trống rỗng nữa.
Tiêu Thế Ôn sống tiêu sái tự tại, thích nhất coi bói cho người khác, thường xuyên nói năng bậy bạ, rồi lại khiến người ta không thể không tin.
Thật ra Diệp Nhiên Tiêu không tin lắm, nhưng mà sự thật là hắn có người mệnh định.
Sau khi Diệp Nhiên Tiêu trưởng thành, Tiêu Thế Ôn đã tự mình đi du lịch. Nếu không phải như vậy, Diệp Nhiên Tiêu chắc chắn phải dẫn Lâm Tử Mặc đi gặp ông ấy.
Đúng rồi, Tiêu Thế Ôn có một điểm nổi bật, râu ria rõ ràng là màu trắng nhưng bên trong lại pha lẫn một nhúm màu xám.