Nam Thê

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Thời gian ở tại tướng quân phủ, Lâm Phong đều phải ra ngoài làm việc. Mà ở tướng quân phủ bao nhiêu ngày, Lưu Giai đều phải nhàm chán ngây ngốc bấy nhiêu ngày.

Có thể ngươi sẽ hỏi, tướng quân phủ không phải rất lớn, rất xa hoa, cho nên chắc sẽ rất thú vị đúng không? Vậy thì hãy để cho Lưu Giai ta giải đáp vấn đề của ngươi. Ta oán giận đến cực điểm. Đúng vậy, tướng quân phủ rất lớn, cho nên ta căn bản không nghĩ sẽ phải đi giáp mọi ngóc ngách ở đây. Đúng vậy, rất hoa lệ, hơn nữa từng nơi đều bày trí các món đồ cổ rất nổi danh, liền ngay cả dụng cụ ăn cơm uống trà cũng giá trị xa xỉ. Nhưng mà, bằng hữu, ta nói cho ngươi biết, nếu mỗi ngày mỗi đêm ngươi đều phải đối mặt với mấy món đồ lỗi thời đó, không, là đồ cổ trân quý, ngươi nhất định sẽ điên. Vì sao ư? Còn chưa hiểu hả? Đạo lý rất đơn giản. Nói đúng ra, nếu không cho ngươi đụng tới đồ điện trong nhà ngươi một ngày thôi, đặc biệt máy tính cùng TV đáng yêu của ngươi, như vậy, trong ngày đó ngươi sẽ làm gì? Có lẽ ngươi sẽ nói, đọc sách cũng được mà. Ta đây có thể nói cho ngươi, đây là phi thường sai. Nếu ta có thể xem biết văn tự cổ đại, như vậy, ta ở thế giới hiện đại nhất định sẽ là dịch gia đỉnh đỉnh nổi danh trên thế giới. Này không được, có lẽ ngươi sẽ nói có thể ca hát cũng được mà. Nhưng đáp án vẫn như cũ là không được. Tuy rằng ta tuyệt không để ý nơi này không có karaoke, nhưng ta rất để ý khi ta ca hát, người khác nghe không rõ ta đang hát cái gì, mọi ánh mắt đều chuyển hướng ta, giống như đang muốn hỏi:” Phu nhân, ngươi đang hát cái gì?” Mà ở phía sau, Tiểu Thuý sẽ rất’ thông minh’ mời đến một dàn nhạc, làm cho ta nghe’ tiếng ca ‘tuyệt vời của bọn họ. Ta tuy rằng không kỳ thị kinh kịch cùng kịch Quảng Đông, nhưng con người luôn luôn có quyền tự do lựa chọn, ta chưa từng có kinh nghiệm hát qua loại hình đó khi cùng bạn bè đi hát hò, cho nên làm ơn tha cho ta đi, ta tình nguyện đi nghe tiếng ve kêu phiền táo vào mùa hè, cũng không nguyện ý nghe bọn họ ca hát. Bởi vì ta ngay cả bọn họ đang hát cái gì cũng không biết.

Cho dù từng có kinh nghiệm dã ngoại, Lưu Giai vẫn cố gắng tìm kiếm phương pháp giải trí, nhưng cuối cùng vẫn là lấy thất bại mà chấm dứt.

Lại qua hai ngày, Lâm Phong cuối cùng trở lại. Vừa nghe thấy Lâm Phong trở về, Lưu Giai liền ba chân bốn cẳng chạy đi nghênh đón. Ngay tại trên đường mòn nơi đình viện, Lưu Giai cuối cùng nhìn thấy Lâm Phong đã nhiều ngày không gặp.

Lâm Phong thật không ngờ Lưu Giai lại nhiệt tình như thế, cảm thán cổ nhân có câu “một ngày không gặp, như cách ba thu”, thì ra chính là tình cảnh như vậy.” Giai Giai……” Còn chưa nói xong, người tới đón tiếp cũng đã bắt được áo người vừa mới trở về,’ cười’ hỏi:” Sao ngươi lại hạn chế quyền tự do của ta?”

“Cái gì?” Hiển nhiên là chưa thể hiểu được ý của Lưu Giai.

“Ý ta là, vì ngươi không cho ta tự do ra vào tướng quân phủ, làm cho ta ở trong này ngây ngốc mấy ngày, làm cho ta buồn đến sắp phát điên.”

Ôm thắt lưng Lưu Giai, cọ cọ vào mặt hắn, mang một chút oán trách nói:” Ta vừa rồi còn tưởng là do ngươi nhớ ta, cho nên cấp bách chạy tới gặp ta, thì ra ngươi là khẩn cấp muốn đi ra ngoài.”

Buông tay đang bắt lấy áo y, cắn cắn môi, nói;” Chính ngươi có thể đi ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, còn ta lại một mình ở trong nhà, công bằng sao?’

“Ồ. Thì ra ngươi là đang giận ta không đem ngươi đi cùng.”

Liếc trắng mắt, cảm thấy người này sao lại thích vặn vẹo ý của người khác như thế. Luôn thích dùng ý của mình để giải thích cho ý của người ta.

Người nọ tiếp tục bổ sung:” Ta mấy ngày nay là làm việc đi, không phải chơi, ngươi có thể yên tâm, ta không có ăn vụng.”

“Đầu heo, ta không phải ý này. Ta một mình ở nhà rất buồn, ngươi lại bảo bọn họ không cho ta đi ra ngoài được chút nào hết.”

“Ngươi trước kia không phải rất thích ở nhà thêu sao?”

Lại một lần nữa liếc trắng mắt.

“A, đã muốn thay đổi người. Kỳ thật ngươi có thể cùng Tiểu Thuý bọn họ cùng nhau thêu thùa, may vá hoặc cùng nhau nói chuyện phiếm.”

A, đều là những việc phụ nữ thích làm, đề nghị của ngươi cũng thật là tốt quá. Nhưng ta đường đường chính chính là đàn ông, ta mới không cần. Trong lòng đem đề nghị vô bổ của nam nhân này mắng cả trăm lần, chỉ kém là chưa nói ra khỏi miệng mà thôi.

“Đáng giận, đều là mấy việc nhàm chán, ta mặc kệ, thật là lãng phí thời gian, muốn làm chính ngươi đi làm, tướng quân phủ ta ngốc đủ, ngươi làm cho ta đi ra ngoài đi.”

“Nói chuyện với ngươi đúng là không có một chút nữ nhi gia giáo. Nhưng mà không sao, muốn đi ra ngoài chứ gì, qua hai ngày nữa ta liền mang ngươi đi ra ngoài.”

“Thật vậy chăng?” Thật không ngờ người này cũng có lúc dễ dàng nói chuyện như thế, vui vẻ ôm y một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.