CHƯƠNG 22
Trong cơn thịnh nộ Lâm Phong đi ra ngoại viện thật không khéo gặp gỡ Thừa tướng, lúc định lảng tránh thì đã quá muộn rồi.
Thừa tướng vừa nhìn thấy Lâm Phong liền hỏi:” Vừa rồi binh lính nghe thấy trong phòng các ngươi có tiếng động lớn, còn nói nghe được Thi kêu to. Ngươi đem binh lính đều đuổi tới ngoại viện, đã xảy ra chuyện gì?”
Thừa tướng nghĩ đến đây là vợ chồng bọn họ trong lúc đó cãi nhau, vừa lúc tìm lý do đem ’con rể tốt’ giáo huấn một phen.
Sau khi Lâm Phong cân nhắc đến lợi hại, ngăn chặn tức giận, lộ ra vẻ mặt giả cười,” Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là trong phòng xuất hiện con chuột, đem Thi sợ hãi, Thi không muốn làm cho người ngoài thấy mình hoa dung thất sắc, ta liền làm cho binh lính đều đến ngoại viện.”
“Vậy bây giờ ngươi còn làm cho Thi một mình ở lại trong phòng.”
Lâm Phong nắm chặt hai tay, trên mặt cuối cùng có một chút run rẩy, nhưng vẫn như cũ thật bình tĩnh trả lời: “Ta đây định đi tìm một ít thuốc diệt chuột. Thi đang chờ, ta phải đi nhanh về nhanh. Trước cáo từ.”
“Thong thả.” Không thể làm gì, Thừa tướng không thú vị rời đi.
Vốn đã đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, sau khi Lâm Phong gặp gỡ Thừa tướng càng thêm giận không thể át. Không đi hai bước, lệnh một sĩ binh bên cạnh làm một ít an bài, liền cưỡi tuấn mã —- Liệt Hoả, ra roi phóng thẳng mà đi. Mà mục đích của y chính là một nơi có thể giải hoả —- kỹ viện.
Vừa vào cửa, kỹ viện lão nương liền đầy mặt tươi cười chạy ra nghênh đón.
Lâm Phong không nhìn nàng liếc mắt một cái, nói:” Ta muốn một phòng, đem rượu tốt nhất nơi này đều bưng tới.”
Lão nương vừa nghe, liền biết người này tuyệt đối là quý nhân, vội vàng tự mình dẫn đường, lĩnh Lâm Phong tới một căn phòng sang trọng.
Lâm Phong mặt mang tức giận, vào phòng vừa ngồi xuống liền quát lớn:” Rượu! Nhanh lên!”
“Đại gia, rượu sẽ tới ngay. Thỉnh chờ. Ta giúp ngươi an bài mỹ nữ đến hầu rượu, rượu sẽ tới ngay.”
Lâm Phong tuy rằng không có đáp ứng, nhưng cũng không có cự tuyệt, hiển nhiên tâm tình hiện tại của y rất kém cỏi. Nhưng cho dù như thế, dung nhan anh tuấn cũng không hề suy giảm.
Chỉ chốc lát sau, lão nương đã trở lại.
“Đại gia, đây là trấn *** chi bảo của tiểu ***.”
Một cô nương yêu mị theo phía sau lão nương, che che lấp lấp đi ra.
Nữ nhân phủ một thân sa y mỏng manh, từ đầu đến chân, toàn là màu đỏ, phi thường diễm lệ. Tuổi rất nhỏ, khoảng chừng mười sáu, mười bảy, vừa mới lớn, bộ dáng thật mị hoặc.
“Đến, Như Yên. Nhanh đi hầu đại gia châm rượu.”
Lâm Phong như không có nghe thấy lời của lão nương. Không để ý đến nàng, độc ngồi ở trên ghế uống rượu, ngay cả mỹ nhân cũng không có liếc mắt một cái.
Lấy kinh nghiệm phong trần của Như Yên, vừa thấy liền biết đây là cá lớn, một khi câu được, đời này không những được thoát ly khổ hải, ngày sau mặc vàng đeo bạc tự nhiên là không thể thiếu, nhưng khả năng là phải làm thiếp.
“Quan nhân.” Nữ nhân dùng thanh âm thật kiều mị xưng hô Lâm Phong một tiếng, sau đó đặt khuỷu tay lên người Lâm Phong.
Bị gọi như vậy, Lâm Phong lúc này mới nhìn nữ nhân liếc mắt một cái, nói:” Châm rượu!” Rồi sau đó lại không để ý tới cô ta.
Nữ nhân quả thật không thể tin được, lấy chính mình tư sắc thế nhưng không thể bắt nam nhân này làm tù binh, mà y chỉ liếc nhìn mình có vài lần mà thôi. Ở một bên lão nương cũng nóng nảy, khách nhân này chính là mỏ vàng, chính mình đã muốn mang đến trấn *** chi bảo, y vẫn như cũ không có hứng thú, kia chẳng phải là trơ mắt thấy cá lớn sa lưới lại trốn thoát.
Lão nương lặng lẽ cho nữ nhân một cái nháy mắt, sau đó đối Lâm Phong nói hai câu, đóng cửa lại liền rời đi.
Ngay tại lão nương đi không lâu, trong tình huống không hề dấu hiệu, Lâm Phong dùng sức ở trên bàn đánh một chưởng. Rồi sau đó cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Uống xong, thuận tay ném một cái, bầu rượu vỡ nát.
“Đáng giận!” Lại là một chưởng.
Nữ nhân tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh trên mặt lại khôi phục chuyên nghiệp tươi cười. Lại một lần nữa bám lấy Lâm Phong, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn ngực y. Miệng chậm rãi dán vào lỗ tai Lâm Phong, rồi mới dùng thanh âm dụ hoặc, nhẹ thở:” Quan nhân, không cần tức giận.” Thấy Lâm Phong vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục nói:” Là chuyện gì, làm cho quan nhân tức giận như thế? Có thể nói cho Như Yên biết không, Như Yên sẽ vì quan nhân chia sẻ.”
Nói xong, nữ nhân cúi đầu chôn vào trong ngực Lâm Phong, dùng mặt cọ cọ.
Nhưng vào lúc này, dục hoả trong Lâm Phong cuối cùng dập tắt.
Nữ nhân vẫn như cũ dựa vào Lâm Phong, nàng đâu không cần biết vì sao Lâm Phong thịnh nộ. Nàng nhẹ nhàng mà cầm lấy bầu rượu rót đầy chén, đưa tới bên miệng Lâm Phong, thật yếu ớt nói:” Quan nhân, không cần tức giận, đến uống chén rượu hạ hoả đi.” Vừa nói vừa dùng sóng mắt thu ba của nàng dụ hoặc Lâm Phong.
Tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lại quăng nát cái chén. Lâm Phong nguyện ý uống chén rượu này kỳ thật là vì nể tình nàng đã giúp mình hạ dục hoả.
Nữ nhân thấy Lâm Phong nguyện ý uống rượu mình châm, nghĩ đến chỉ cần thêm vài câu an ủi, là có thể công phá nam nhân tâm.
“Quan nhân, ngươi cũng không để ý Như Yên.” Nữ nhân một bên dùng thanh âm có chứa từ tính ở bên tai Lâm Phong thì thào, một bên dùng tay cởi dây lưng Lâm Phong.
“…… Tiểu nữ tử……”
Khi Lâm Phong nghe được hai chữ ”Nữ tử”, y không nói hai lời liền đem nữ nhân đẩy ra, bắt được nữ nhân vạt áo nói: “Ngươi là nữ nhân?!” Giọng đầy căm tức.
Nữ nhân thế này mới bắt đầu hoảng sợ, nàng không biết chính mình là làm sao đắc tội quý nhân, càng thêm không biết quý nhân vì sao lại hỏi như vậy.
“Như Yên…… Như Yên đương nhiên là nữ nhân a.” Nữ nhân run run, hoang mang đáp.
Nhìn thoáng qua nữ nhân bộ ngực, Lâm Phong liền đẩy nữ nhân qua một bên, lưu lại một tấm ngân phiếu rồi rời đi.
Nữ nhân đáng thương cứ như vậy ngơ ngác ngồi dưới đất, cho đến khi hạ nhân tới thu thập mới đỡ nàng đứng lên.