Nam Thê

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25

Từ sau khi Lâm Phong rời đi, Lưu Giai liền vẫn ở lại trong phòng không đi ra ngoài nửa bước. Cũng không phải hắn không muốn đuổi theo, nhưng Lâm Phong đi quả thật quá nhanh, mà hắn lại không biết đường, nên không có cách nào đuổi theo.

Nói sao, Lưu Giai cảm thấy chuyện lần này là chính mình không đúng, chờ một lát, cho dù Phong trở về muốn đem hắn đánh đau thế nào, hắn cũng sẽ không đánh trả, coi như để chuộc lỗi của mình. Chờ sau khi y hết giận mới năn nỉ y tha thứ. Nhưng nếu y không chịu tha thứ mình thì tính sao đây? Sẽ không thật sự đem mình đưa vào nhà tù đi? Cho dù, không đưa vào tù, nhất định sẽ đem mình đuổi đi. Chính mình tại thế giới này ngoại trừ tướng quân phủ ra là không có chỗ dung thân.

Ngay tại thời điểm Lưu Giai đang miên man suy nghĩ, Lâm Phong đã trở lại. Tiếng y đá cửa làm cho Lưu Giai hoảng sợ.

Sau khi thấy Lâm Phong đi vào, Lưu Giai liền vội vàng bước lên phía trước đem cửa đóng lại.

Đem Lâm Phong kéo đến bên cạnh cái bàn, ấn y ngồi xuống. Rót một ly trà, đưa tới trước mắt Lâm Phong.

Lâm Phong đương nhiên không để ý tới Lưu Giai.

Lưu Giai đầu lại cúi thấp, đem trà đưa đến bên miệng Lâm Phong, lớn tiếng nói:” Thật xin lỗi! Ta không nên giấu diếm ngươi! Ta hiện tại trịnh trọng hướng ngươi tạ lỗi!”

“Nghĩ đến một ly trà rồi thêm một tiếng xin lỗi, ta sẽ hết giận!”

“Ta cũng đã muốn ăn nói khép nép, vậy ngươi còn muốn ta làm như thế nào? Vả lại, chuyện này kỳ thật cũng không hoàn toàn là do lỗi của ta. Ngay từ đầu đem người nhận sai là các ngươi. Còn có, chính là ngươi quá nhỏ mọn. Hung hăng như thế, ta cũng không dám mở miệng.”

“Vậy ngươi thật đúng là quá vô tội.”

“Ta đã sớm muốn nói ra, nhưng đều không có cơ hội.”

“Theo ta thấy, cơ hội là lúc nào cũng có, chỉ còn xem ngươi có muốn nói hay không mà thôi.”

“Ta thừa nhận đây là lỗi của ta. Nhưng mà, nhưng mà ta đã từng cứu ngươi một mạng, hiện tại ta còn thay ngươi làm gián điệp, cái gì cũng bồi thường đủ đi. Vậy ngươi hiện tại không cần phải tức giận. Ngươi mà giận ta cả đời ta sẽ không biết nên làm sao đây.”

Lặng yên một hồi, Lâm Phong nói;” Chuyện xử phạt ngày mai nói sau, hiện tại ta muốn đi ngủ.” Nói xong liền thật sự lên giường. Lưu Giai theo phía sau.

Vừa mới lên giường Lâm Phong thấy Lưu Giai cũng đang muốn leo lên, nói:” Ngươi không cần lên.”

“Ta không ngủ nơi này, thì ta đây ngủ ở đâu? Nơi này cũng chỉ có một cái giường mà thôi.” Ngươi nghĩ rằng ta rất muốn cùng ngươi ngủ chung ư, trước ngươi ôm ta ngủ, ăn ta nhiều đậu hủ, ta còn chưa cùng ngươi so đo đâu.

“Ngủ sàn.” Nói xong thuận tay tắt đèn ở đầu giường, đắp chăn, xoay người đưa lưng về phía Lưu Giai.

Keo kiệt nam nhân! Lưu Giai ở trong lòng oán hận.

Trong phòng tối như mực, đêm thật sự đã rất khuya. Lưu Giai cũng có chứa một chút ủ rũ. Không chỗ ngủ hắn chỉ có thể ghé vào trên mặt bàn ngủ.

Qua thật lâu cũng không phát hiện Lưu Giai lên giường, Lâm Phong thế này mới xoay người sang chỗ khác. Phát hiện Lưu Giai đang ghé vào trên mặt bàn, hình như đang ngủ.

Cẩn thận đi qua, vừa thấy, Lưu Giai quả nhiên đang ngủ.

Ngoài cửa sổ thổi vào một trận gió, Lưu Giai run nhè nhẹ một chút.

Thấy thế, muốn đi lấy cái gì đó phủ thêm cho Lưu Giai. Vừa mới đi vài bước, nhớ lại chuyện người nọ lừa mình, lại dừng bước.

Tối nay dường như đặc biệt lạnh, Lưu Giai lại một lần nữa cuộn mình lại. Nhìn có một chút đáng thương. Cuối cùng, Lâm Phong lấy đến một kiện áo choàng, đi tới bên cạnh Lưu Giai nhẹ nhàng phủ thêm cho hắn. Không biết sao, áo choàng vừa mới phủ lên liền trượt xuống, liên tục hai lần cũng không có thành công. Quên đi, dù sao phủ thêm cũng sẽ tiếp tục rơi xuống, hơn nữa, đó là hắn xứng đáng. Rất nhanh Lâm Phong liền đánh mất ý niệm làm người tốt trong đầu. Lúc này Lâm Phong cũng không có buồn ngủ, y đứng ở bên cạnh Lưu Giai, lẳng lặng nhìn hắn. Chung quanh tối như mực, kỳ thật cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng Lâm Phong vẫn đứng ở nơi đó. Qua một khắc, Lâm Phong cũng thoáng thấy có chút hàn ý, vậy càng đừng nói tới Lưu Giai đang ngủ. Thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Giai. Lưu Giai tựa hồ cảm giác được ấm áp, ôm lấy nguồn nhiệt không buông. Bất đắc dĩ Lâm Phong đối hắn không có cách nào. Cẩn thận đem Lưu Giai đặt ở trên giường, lúc đang muốn đi, tên kia ngủ như chết còn gắt gao bắt lấy chính mình không buông. Nếu hiện tại gỡ tay hắn ra, chắc hắn sẽ thức giấc. Có chút không đành lòng. Thế là, Lâm Phong cũng lên giường, sau khi đắp chăn cho Lưu Giai, y xoay người đưa lưng về phía Lưu Giai. Thay đổi tư thế càng thêm thoải mái, Lưu Giai ôm Lâm Phong càng thêm chặt. Liền với tư thế này, hai người đều ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.