CHƯƠNG 33
Ôm lấy đầu Lâm Phong, cười khổ:” Nếu có người vào thì làm sao đây?”
“Cứ mặc cho bọn họ nhìn.”
“Hắn hôn chỗ nào của ngươi?”
Lưu Giai lấy tay chỉ chỉ vào chỗ kia.” Chính là nơi này.”
“Chỉ có nơi này?”
“Ừ.”
“Thật sự?”
“Sao ngươi lại không tin ta vậy hả?!”
“Đát! Đát!” Vang lên một trận tiếng vó ngựa
Không biết có phải vì Lưu Giai nói chuyện quá lớn tiếng hay không, cho nên con tuấn mã Liệt Hoả mà Lâm Phong cưỡi cho rằng chủ nhân đang bị quở trách, nó vượt qua rào chắn chạy tới.
Đến bên cạnh chủ nhân, liếc liếc Lưu Giai còn hướng hắn phì phì đe doạ, sau đó vẫn yên lặng nhìn Lưu Giai. Đem hai tên đang làm chuyện xấu bị một phen giật thót người.
“A, con ngựa này, mày muốn làm cái gì?” Bị con ngựa trừng Lưu Giai cũng trừng lại nó.
“Liệt Hoả, làm gì vậy?” Lâm Phong vuốt ve đầu ngựa.
Con ngựa lập tức quay đầu lại nhìn chủ nhân, đáp lại chủ nhân vuốt ve.
“Con ngựa chết tiệt, mày đối đãi cũng quá lớn khác biệt đi.”
Lâm Phong nhảy lên lưng ngựa, đưa cho Lưu Giai một bàn tay.” Đến. Chúng ta hồi quân doanh đi.”
“Ê, ta không muốn ngồi như vậy, thế này sao tính là cưỡi ngựa được.”
“Ngươi căn bản không biết cưỡi ngựa, ngồi như vậy an toàn hơn.”
“Ngồi như vậy, vừa đi ra ngoài, người khác sẽ thấy, rất kỳ quái.”
“Ngươi cho dù không ngồi như thế, mọi người vẫn sẽ nhìn. Mà cái này có gì kỳ quái đâu.”
Không để ý tới ý kiến phản đối, đem Lưu Giai kéo lên lưng ngựa, chân khoá ở hai bên sườn ngựa.
Ở mặt sau Lâm Phong chờ Lưu Giai ngồi ổn liền ôm lấy hắn, đem cằm đặt ở trên bờ vai hắn.” Ngươi như vậy có phải cho ta cơ hội đối với ngươi làm chút gì đó hay không?”
“Ngươi, không cần náo loạn, ta chỉ không muốn ở lại nơi này, đi thôi.”
Lâm Phong kẹp chặt bụng ngựa, huy tiên, con ngựa mang theo hai người phóng đi.
“Tay ngươi còn muốn sờ bao lâu, người khác đang nhìn kìa, ngươi không biết thu liễm một chút sao?”
“Có sao đâu, hắn là nghĩa đệ của ta, không cần để ý.”
“Ngươi không ngại, nhưng ta để ý.” Cực lực muốn thoát khỏi người nọ dây dưa.
“Đại ca, vị này chính là người mà lần trước ngươi nói … Không biết nên xưng hô như thế nào?”
“Thì kêu……”
“Kêu Giai là tốt rồi.” Lâm Phong còn chưa nghĩ nên xưng hô ra sao, đã bị Lưu Giai giành nói trước. Sợ y cho mình một cái xưng hô kỳ quái.
“Thế thì tiểu đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Ta đây thì sao? Phải gọi ngươi như thế nào?”
Mã Liệt vỗ vỗ ngực.” Tiểu đệ họ Mã, tên một chữ Liệt.”
“Vậy ta đây cũng gọi ngươi là Liệt tốt lắm.”
“Liệt, ngươi sao không biết thời biết thế như vậy, ngươi còn muốn ở trong này quấy rầy bao lâu, người ta đã muốn giới thiệu cho ngươi, nói các ngươi cũng nên nói đủ đi. Bây giờ là thời điểm làm cho chúng ta một chỗ, bằng không ta sẽ về nhà.”
“Phong, ngươi đang nói cái gì?!” Lưu Giai tức giận đến mặt xanh hơn phân nửa.
“Đại ca, ngươi thật đúng là tinh lực tràn đầy, mới sáng sớm mà đã… Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, nơi này là quân doanh. Có rất nhiều người.”
“Ngươi sẽ giúp ta đuổi bọn họ đi.” Lâm Phong cho rằng đây là nghĩa vụ của gã.
“Giai, ta cũng không giúp được ngươi rồi. Hôm nay thật vui vì được gặp ngươi. Hai vị chậm dùng.” Nói xong, Mã Liệt liền thật sự cáo từ.
“Liệt! Ngươi không cần đi! Ngươi không có nghĩa khí, bỏ ta lại một mình!”
“Hôm nay buổi sáng, ngươi bảo ta hôn ngươi, ta đã làm. Hiện tại ta muốn ôm ngươi, ngươi cũng không thể cự tuyệt.”
“Ngươi đây là cái gì lý luận!” Muốn đi, ngược lại bị người áp đảo.
Lâm Phong đứng lên ôm lấy Lưu Giai.
“Ngươi muốn làm cái gì?!”
“Còn có thể làm cái gì, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm trên mặt sàn, ta là lo lắng lưng của ngươi sẽ chịu không nổi, mới cho ngươi nằm ở trên giường. Ngươi mà còn lộn xộn, ta sẽ trực tiếp áp đảo ngươi trên đất luôn.”
“Ngươi……”
Đem Lưu Giai đặt ở trên giường lớn không biết vì sao lại xuất hiện ở quân doanh, Lâm Phong giúp Lưu Giai cùng chính mình cởi xuống dây cột tóc, rồi lại cởi áo chính mình, tiếp theo đi đến bên giường, thoăn thoắt hai ba cái đã đem Lưu Giai cởi sạch sẽ. Động tác liên tục, vô cùng sạch sẽ lưu loát.
“Rất đẹp.”
“Ngươi nói cái gì?” Lưu Giai lấy tay che lại mắt mình.
“Ta nói thân thể của ngươi rất đẹp, phát ra hương vị thúc giục tình sự.”