Nam Thê

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

Tìm kiếm một buổi tối, rốt cục tìm được các kiệu phu.

Các đại hán thành thật kể rõ sự tình mà họ biết, đem địa điểm cùng thời gian chi tiết nói cho người đặt câu hỏi.

Đã biết đại khái, Lâm Phong liền khẩn cấp mang một nhóm người ngựa đến Thành tướng quân phủ đòi người. Lâm Phong bọn họ còn chưa tới Thành tướng quân phủ, liền xa xa nhìn thấy bên ngoài tướng quân phủ vây quanh không ít người ngựa, che kín hết lối vào cửa. Hình như bọn họ đang chờ người nào đó đến.

Vừa nhìn thấy Lâm Phong, một gã kỵ binh liền cưỡi ngựa đến trước mặt Lâm Phong, xuống ngựa, đưa cho Lâm Phong một phong thơ, nói đây là chủ nhân phân phó cho hắn, làm cho Lâm Phong lập tức xem.

“Đáng giận!” Mới chỉ đọc vài chữ, Lâm Phong liền xé nát lá thư.

Thấy Lâm Phong đem thư xé bỏ, tên kỵ binh kia cũng không khẩn cấp, hắn ôm quyền cúi đầu nói:” Tướng quân, chủ nhân mời ngươi đến Bát Lý Đình bên cạnh vách núi đen gặp mặt, chủ nhân còn muốn thuộc hạ chuyển cáo: ’Mang Thi đến trao đổi với nam hài kia, người không đến, thì không có gì để nói! Ta ở nơi đó chờ ngươi, ngươi đến một mình!’”

Hung hăng bắt lấy bả vai tên kỵ binh, kỵ binh kia không có phản kháng, Lâm Phong biết hắn cũng chỉ là dựa theo chỉ lệnh làm việc, không khó xử hắn nữa, quay đầu ngựa đi về hướng vách núi đen. Còn không quên ra hiệu cho bộ hạ, làm cho bọn họ không cần theo tới.

Ngay tại chân núi, Lâm Phong nhặt được một bộ quần áo tuyệt đối là của Lưu Giai, hơn nữa mặt trên còn có vết máu. Tuy rằng không thể xác định máu ấy là của ai, nhưng Lâm Phong đang vì tình cảnh của Lưu Giai mà lo lắng, có đổ máu, chứng tỏ tình huống đã tương đương nguy hiểm. Đem quần áo khoát lên trên lưng ngựa, Lâm Phong gia tốc chạy lên núi.

Vừa đến Bát Lý Đình, liền nhìn thấy bên trong đình có người, nhưng hình như chỉ có một người. Đến gần, xác định người nọ chính là Thành Khang, về phần Lưu Giai, không thấy bóng dáng.

Kìm dây cương cho ngựa dừng lại, đem bộ quần áo dính máu ném về phía người nọ, giận dữ hỏi:” Giai ở đâu?”

Nghiêng người, một tay tiếp nhận quần áo, vứt bỏ, hỏi ngược lại:” Thi đâu? Ta nói rồi, không đem Thi mang đến ngươi đừng mơ tưởng nhìn thấy nam hài kia.”

Lâm Phong nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh Thành Khang, một chưởng đập nát cái ghế trong đình.

“Giai ở đâu?!”

“Phong……” Mơ hồ, Lâm Phong nghe được có người đang kêu tên mình. Nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh cái bàn có thứ gì đó đang nằm cuộn mình, mà thứ đó đúng là Lưu Giai.

“Giai!” Đi qua nâng dậy Lưu Giai bị trói loã lồ, nửa người trên gắn đầy vết thương, Lâm Phong đau lòng. Y ôm chặt người yêu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng an ủi.” Không sao, ta đã tới rồi.”

“Đau…… quá… ngươi đến rồi…” Có một nửa là an tâm, một nửa khác là đau chịu không nổi. Lưu Giai hộc máu, liền ngất đi trong lòng Lâm Phong.

“A! Giai!” Đỡ Lưu Giai nằm xuống, Lâm Phong giúp hắn lau vết máu bên miệng, xác định hắn hô hấp cùng tim đập chỉ là tương đối mỏng manh, trên người ngoại thương cũng không quá nghiêm trọng, không có phát hiện nội thương.

“Lớn mật! Ngươi dám đem người của ta đánh đến như thế!” Ngẫm lại chính mình bình thường cũng hay khi dễ Lưu Giai, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thương tổn hắn một chút, cũng luyến tiếc động thủ, những vết thương này, Lâm Phong tình nguyện đánh vào trên người mình.

“Hừ, còn chưa bằng ngươi đem Thi hại thảm.”

“Nếu ngươi đã biết, ta cũng không đối với ngươi khách khí nữa!” Cởi bỏ dây thừng trói ở trên người Lưu Giai, cởi áo khoác phủ thêm cho hắn, làm cho hắn ngủ ở nơi có vẻ bằng phẳng.

“Ta không tính giết ngươi, ngươi hiện tại đáp ứng đem Thi thả ra, ta sẽ tha hai người các ngươi một mạng, nếu không, cho dù ngươi và ta không cừu không oán, ta cũng sẽ giết ngươi.”

“Thả Thi?” Vốn định động thủ Lâm Phong nghe Thành Khang nói như vậy, liền dừng tay.

“Ngươi không cần giả bộ, ngươi biết chuyện ta và nàng, đem nàng biếm lãnh cung, sau đó tìm hắn làm vật thay thế. Việc ấy ta đều đã biết. Hôm nay, nếu ngươi đáp ứng đem Thi trả lại cho ta, ta sẽ cho các ngươi an toàn rời đi. Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“Hừ! Chỉ bằng ngươi!” Nhìn Lưu Giai bị hành hạ thê thảm, Lâm Phong ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng. Món nợ này nhất định phải trả.

“Xem ra, ngươi là không muốn thả Thi?”

“Ít lời vô nghĩa.”

Lấy tốc độ nhanh như chớp, Lâm Phong đem Thành Khang kéo ra ngoài đình, lúc định tung một chưởng, Thành Khang bắt đầu phản kích.

Hai hùng gặp nhau, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp, qua lại một vòng, song phương đều bị tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.