CHƯƠNG 8
hật vất vả mới ra ngoài được, dọc theo đường đi Lâm Phong luôn thích đi ở bên cạnh Lưu Giai. Hợp thời động một chút tay chân. Một trong những nguyên nhân Lâm Phong thích chọc Lưu Giai là vì biểu tình của cô nương này thật sự quá nhiều, tuy rằng hành vi cử chỉ của nàng không có một chút nữ tính, nhưng mà một cách tinh quái, hiếu động, thật hấp dẫn lực chú ý của người khác.
“Lưu Giai, Lưu Giai, sao nữ nhi lại mang một cái tên như thế?” Lâm Phong đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Bị hỏi đột ngột, Lưu Giai cũng suy nghĩ có nên nói cho y biết chân tướng hay không, có lẽ vừa đến vách núi đen là có cơ hội có thể trở về. Hơn nữa đối phương tốt xấu cũng là một tướng quân, không nói cho y biết sự thật, tựa hồ không cho y mặt mũi lắm. Bất quá tên này là có máu bạo lực cuồng, một khi nói với y, chính mình còn mạng trở về hay không cũng là vấn đề. Hơn nữa nơi này có nhiều người như thế, cũng không hảo mở miệng nói.
“Lưu Giai, Lưu Giai.” Lâm Phong lại lặp đi lặp lại cái tên này.” Tên một chữ Giai, hình như có một chút nam tử vị. Mười phần giống tính tình của ngươi. Sau này, ta gọi ngươi là Giai Giai được không?”
Thiếu chút nữa nôn hết mấy thứ mới ăn sáng hôm nay ra. Hắn đường đường là một đại nam nhân, tuy rằng chưa thể coi là đàn ông, vì chỉ có mười bảy tuổi. Tuy rằng chính mình là một mỹ nhân không hơn không kém, nhưng người trước mắt có phải mù hay không. Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ liền vẫn nhận định chính mình là nữ nhân. Chẳng lẽ chính mình liền ẻo lả như thế sao, nhớ rõ mới trước đây lúc đóng kịch cũng từng có người hoá trang cho hắn thành con gái, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi. Nếu không phải chính mình lòng dạ rộng lớn, hơn nữa cũng có sự tình cần y hỗ trợ (ít nhất muốn y đem chính mình đưa đến vách núi đen, chính mình đối địa hình nơi này hoàn toàn không có khái niệm, người này cũng là tên sắc quỷ, mỹ nhân kế hẳn là tốt nhất dùng), hắn tuyệt đối sẽ mắng to tên trước mắt là người mù.
“Kêu Giai thì tốt rồi. Chúng ta vẫn là đi nhanh một chút thôi.” Ta rất muốn mau một chút cùng ngươi nói bye bye.
“Ta vừa rồi đã nói là ngồi kiệu tốt hơn, ngươi còn nói cái gì không cần.”
“Kiệu đi quá chậm, hơn nữa những người khác đều đi bộ, chỉ có hai người chúng ta ngồi, ngươi không thấy ngượng ngùng sao?”
“Có cái gì ngượng ngùng. Đây là bổn phận.” Liếc mắt người nọ một cái thật dài, trách không được mọi người đều nói làm quan luôn tự cao tự đại, thật rõ ràng, người này chính là một trong số đó.
“Dù sao đã muốn đi một đoạn đường rồi, chính ngươi cũng nói sắp đến. Không cần dong dài.”
Gần đến đỉnh núi, Lâm Phong lệnh thuộc hạ chờ phía dưới. Tiểu Thuý tuy rằng khẩn cầu được ở lại, nhưng Lâm Phong không đồng ý.
Vừa lên đến đỉnh núi, Lưu Giai liền tìm kiếm địa điểm cụ thể mà mình xuất hiện lúc ban đầu.
“Hình như là bên cạnh hai tảng đá này.” Vừa nói, vừa lấy tay huơ huơ trong không khí, muốn tìm ra cái khe thời không gì gì đó. Kết quả mặc kệ làm như thế nào cũng sờ không thấy.
“Giai Giai, ngươi đang làm cái gì?” Người đứng ở một bên xem diễn mở miệng.
“Bảo ta Giai. Không có cái gì, ta…… Ta đây là muốn nói cho ngươi tình hình lúc đó.”
Lâm Phong đi đến bên cạnh Lưu Giai, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Lúc ấy ta chính là đứng ở chỗ này. Ngẩng đầu liền thấy một cô gái đứng bên kia, đang lao về phía vách núi đen. Khi nàng phát hiện ra ta, chúng ta đều ngừng lại một chút. Nhưng rất nhanh cô gái kia liền tiếp tục lao về phía trước. Đương nhiên chỉ trong tíc tắc, nàng biến mất ngay trong phạm vi tầm mắt của ta. Chắc là ngã xuống đi.” Nhìn sắc mặt Lâm Phong, phát hiện vẻ mặt của y cũng không có cái gì biến hoá.
Trực giác cho rằng Lưu Giai không nói dối, Lâm Phong cũng không tiếp tục truy vấn, ngược lại đem lực chú ý tập trung tìm kiếm thi thể. Núi này không chỉ hiểm trở, hơn nữa còn bám đầy rêu xanh cùng thực vật, nếu từ trên này nhảy xuống chỉ sợ không có khả năng toàn mạng, thậm chí là tan xương nát thịt. Đây là một vách núi đen sâu hun hút.
“Phong, ngươi nói nên làm sao tìm đây? Nàng đại khái là từ nơi này ngã xuống, từ nơi này không thể đi xuống, không bằng chúng ta tìm từ dưới chân núi đi. Có thể phía dưới đó có đường thông lên đây thì sao.”
“Khả năng không lớn. Vùng này đều là vực thẳm vách đứng. Ngươi nhìn xuống xem cũng biết, phía dưới đều là đường dốc cheo leo không dễ đi. Cũng không có người đi. Mà nơi duy nhất thông với phía dưới kia chính là một mảnh rừng rậm được xưng là Ma Chi Lâm.”
“Thế, chúng ta phải từ nơi đó đi vào tìm sao?”
“Không có khả năng tìm được.”
“Vì sao?”
“Khu rừng rậm kia cả ngày sương mù dày đặc, chỉ cần đi vào sẽ bị chúng nuốt hết, chưa từng có người có thể từ bên trong đi ra. Đó là một khu rừng cấm.”
“Ồ, thì ra còn có khu rừng rậm như vậy a. Vậy thì phải nói là không ai nguyện ý đi vào, không đi vào tự nhiên tìm không thấy thi thể. Qua một thời gian thi thể tự nhiên sẽ hư thối tan rã, nói cách khác không cần đi tìm chi cho mất công.”
Lâm Phong mỉm cười, lúc này y thật sự tin tưởng Vĩnh Thi là tự mình nhảy xuống, bởi vì nếu có tên hung thủ nào giống như Lưu Giai, đã sớm bị đưa vào đại lao. Càng đừng nói là sau khi giết người còn bắt nàng giả bộ thành người bị hại lại càng là chuyện khó khăn đối với nàng. Nếu có người nguyện ý thuê một thích khách như thế, chủ nhân của nàng nhất định là một tên ngốc.