Nam Thiền

Chương 9: Chương 9: Đi về phía tây




A Ất vốn đang đậu trên cây, chợt thấy bầu trời đêm tỏa ánh sáng lung linh, biết ngay là a tỷ hắn đến. Hắn không gặp Giao long, chỉ cho là a tỷ hắn đến tìm hắn về nhà, lập tức nhảy khỏi cành cây chui vào trong cây tuyết tùng, muốn trốn đi. Hắn cong đuôi lên khiến người xung quanh không biết nên khóc hay nên cười, bởi vì đuôi hắn trọc lốc, sớm đã bị Thương Tễ vặt sạch lông.

Lúc A Ất chạy trốn làm thức tỉnh cả bầy chim, liền nghe thấy yêu ma quỷ quái trong núi dưới bụi cây hi hi cười trộm, hắn liền ngoài mạnh trong yếu mà mắng: “Ai, ai dám cười nữa, ta liền móc mắt của hắn, cắt lưỡi của hắn!”

Nhưng bốn phía đều là yêu quái tinh ranh, bọn chúng lẩn trên cây, trốn trong tuyết, tiếng cười càng ngày càng nhiều. A Ất tức giận nhảy về phía trước, chỉ cảm thấy mình như bị lột sạch cho người vây xem, vừa giận lại vừa hận, bực tức nói: “Không cho cười! Không cho cười!”

A Ất chịu vũ nhục đến mức này, sớm đã hận Thương Tễ đến mức muốn lột da rút gân. Hắn lửa giận công tâm, quay đầu lại muốn đến viện tìm Tịnh Lâm, bắt Thương Tễ đánh cho một trận. Nhưng hắn mới chạy được vài bước, liền cảm thấy dưới chân chấn động, lập tức cả tòa núi đều bị lật ngược. Khắp núi chim muông bay loạn, A Ất nhớ đến a tỷ hắn vẫn còn ở bên trên, liền gắng sức hướng về phía trước xông tới.

Một đầu lợn rừng bất chợt xông ra, không kịp tránh né, vứt A Ất lên lưng bỏ chạy. A Ất bị vác trên lưng lợn rừng, chạy đến thất điên bát đảo.

“Không có mắt! Muốn chết sao?!” A Ất cong cổ mắng.

“Muốn chết!” Lợn rừng thở dốc kịch liệt, điên cuồng chạy, “Hải giao lật núi! Không chạy nhanh để chết à!”

“Một con giao mà thôi, còn chưa coi là rồng, ngươi sợ cái gì?” A Ất ngược lại yên lòng, “Đó là giao long chấp chưởng Đông Hải, sẽ không tổn thương kẻ vô tội, quá nửa là đang tuần tra ngọn núi này. Uy, ngươi có nhìn thấy a tỷ của ta không?”

“Thấy, thấy rồi! Cánh của thần Tham Ly khiến ta đau hết cả mắt!” Lợn rừng lao nhanh hướng chân núi.

A Ất ngửa đầu cười, giang hai cánh, đắc ý nói: “Đó là tất nhiên, a tỷ ta chính là...”

Hắn còn chưa nói xong, một trận tuyết phong bay qua, đúng lúc hắn vừa giương cánh chỉ nghe “đinh đương” một tiếng, hắn không đề phòng bị đập vào một cái chuông đồng.

A Ất nhìn chăm chú, hỏi ngược lại: “Ngươi trộm chuông đồng của người khác làm gì?”

Tuyết Mị tụ lại thành hình, khuôn mặt đã bị phá hủy một nửa. Hắn che mặt lộ ra một con mắt, có chút sợ sệt A Ất, gượng cười nói: “Bị gió thổi đến, không ai cần, ta nhặt được chơi một chút.”

“Chơi vui vậy sao?” A Ất cười lạnh: “Vậy liền đưa cho ta, ta cũng đem ra chơi một chút. Ngươi cút đi.”

Tuyết Mị lộ ra nửa khuôn mặt dữ tợn, chống lại ánh mắt của A Ất, lại biến thành lo sợ cầu xin: “Ta đã ở trong ngọn núi này mấy trăm năm không được ra ngoài, khó khăn lắm mới có một món đồ chơi nhỏ, ngươi trả lại cho ta đi...”

A Ất lung lay chuông đồng, nói: “Một cái chuông thôi, có gì thú vị chứ. Ngươi nói ta có tin hay không?”

Tuyết Mị đáy mắt âm u lạnh lẽo, thanh âm như gào khóc lại tựa như u oán triền miên: “Ngươi bảo vật gì mà không có? Ta chỉ muốn có một cái chuông để giải sầu mà thôi, ngươi vậy mà còn muốn cướp của ta.”

Thanh âm A Ất biến đổi, cao giọng nói: “Cướp? Phi! Ai hiếm lạ một cái chuông hỏng của tên ma ốm chứ! Có cho không ta cũng không cần! Thứ đồ gì, ngươi càng nói ta càng muốn cướp của ngươi! Ta hôm nay không trả cho ngươi, ngươi có thể làm gì ta? Còn không mau cút đi!”

Tuyết Mị dâng lên sát ý, muốn đoạt lại: “Trả lại cho ta”

Trên người A Ất có kết ấn của Phù Lê, quỷ mị bình thường đều không thể tới gần. Hắn thấy Tuyết Mị gan to bằng trời dám động thủ với mình, phần hận với Thương Tễ kia cũng chuyển đến trên ngươi Tuyết Mị, nhấc chân đá một cái khiến Tuyết Mị chổng vó lên trời. Tuyết Mị bất quá mới đến gần một chút, liền bị lông ngũ sắc của hắn hun nóng đến kêu xèo xèo.

“Mắt chó của ngươi mù rồi à, ngay cả ta mà cũng dám cướp?!”

Tuyết Mị kêu ô ô, khóc giống như nữ nhân. A Ất càng tăng thêm uy phong, nhảy khỏi lưng lợn rừng, đi vòng quanh Tuyết Mị, cao ngạo mà dựng lông chim.

“Có biết sai chưa? Có biết sợ ta không! Ngươi dập đầu xin tha, ta sẽ không đánh ngươi.” A Ất dùng móng vuốt đạp Tuyết Mị, “Mau mau! Bằng không tối nay sẽ để ngươi chết ở chỗ này, đến hồn phách cũng không còn.”

Tuyết Mị khóc càng thê lương bi ai, A Ất không nghe nổi nữa. Hắn ôm đầu nói: “Không cho khóc nữa!”

“Trả lại cho ta...” Tuyết Mị hóa dại thì thầm, “Ngươi trả cho ta.”

“Chỉ là một cái chuông mà thôi sao ngươi phải chấp nhất vậy?” A Ất không rõ, “Không lẽ trước kia cùng nó có cái gì sao?”

Tuyết Mị trong lúc nhất thời chỉ khóc không nói, A Ất kinh hãi: “Nhưng rõ ràng đây là đồ của Tịnh Lâm, lẽ nào ngươi cùng hắn có ân oán gì sao? Nếu là ân oán, ngươi còn muốn nó làm cái gì? Nếu như không phải ân oán, hử....” A Ất tự cho là đúng nói: “Các ngươi có giao tình đúng hay không? Ta nói tại sao hắn không giam người khác ở chỗ này, cố tình lại muốn giam ngươi. Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Ta không cần ngươi phải dập đầu nữa, ngươi nói cho ta, Tịnh Lâm có phải là...”

A Ất còn chưa kịp đứng lên, liền thấy tẩu thú chung quanh lập tức giải tán. Lợn rừng đâm đầu chạy, vừa chạy vừa gào to: “Chạy mau! Chạy mau!”

“Chạy cái gì?” A Ất vẫn còn đạp Tuyết Mị, mờ mịt nói, “Chạy cái gì!”

Đến khi xung quanh đều chạy sạch, A Ất mới cảm thấy không đúng. Bởi vì Tuyết Mị không khóc, chỉ nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích. A Ất trong lòng sợ hãi, lui lại mấy bước. Thấy không còn ai cũng xoay người bỏ chạy. Ai ngờ hắn vừa chạy được vài bước, liền bị người xách cánh nhấc lên.

A Ất bất ngờ không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên tỉnh ngộ, giọng căm hận nói với Tuyết Mị: “Ngươi dám gọi người đến bắt ta?!”

Hắn nói tại sao Tuyết Mị lại khóc giống như nữ nhân, hóa ra là vì lừa người đến chỗ này. Bọn họ đã đến chân núi, không đến mấy dặm là có người ở, lại bị dị động trong núi kinh động, chỉ sợ là thừa dịp tìm bậy người giúp. A Ất không cách nào bay nhảy, bị người vặn chặt hai cánh, nhét vào bên trong túi vải. Hắn giờ khắc này lòng tràn đầy phẫn hận, cũng không biết nên hận người nào! Hắn bị a tỷ bắt phải biến về nguyên hình, đụng người phàm thì cũng giống như loài chim tầm thường, trốn không thoát chỉ có thể liều chết giãy giụa.

“Ngươi muốn cái chuông này? Được!” A Ất nắm chặt chuông đồng, lăn lộn bên trong túi vải, giận quá hóa cười, khinh bỉ nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng hòng! Ta nếu như bị người mang đi, nó cũng chạy không thoát. Không có mệnh lệnh của Tịnh Lâm, ngươi đời này cũng không thể rời khỏi ngọn núi này! Làm sao? Ngươi cũng sẽ không thấy được nó nữa!”

Lại thấy Tuyết Mị nhào tới, tuyết vụn rơi rào rạt, “Ngươi trả cho ta!”

Miệng túi vải của nam nhân bị túm chỉ thấy gió lạnh đập vào, lạnh cóng đến mức run cầm cập, không muốn ở lâu, nhấc theo A Ất xoay người rời đi.

“Hừ! Tự làm tự chịu!” A Ất lắc chuông đồng: “Ngươi đến chết cũng không thấy được.”

Tuyết Mị gào khóc, giống như hết sức khổ sở.

Tịnh Lâm nhìn về hướng tây, đêm đen bị tuyết ngăn trở, cái gì cũng không thấy được. Phù Lê vẫn còn đợi ở một bên, cảm thấy kỳ lạ, bởi vì thời điểm còn dưới trướng Tịnh Lâm, nàng chưa từng thấy Tịnh Lâm cùng ai thân mật như vậy, mặc dù có thể xưng tụng là bằng hữu chí giao Sát Qua Quân Lê Vanh, cũng bất quá là đãi ngộ nâng chén trà. Nàng cảm thấy Thương Tễ có tà tính, lại bởi vì cân nhắc Tịnh Lâm hỉ nộ vô thường mà không dám tùy tiện mở miệng. Nàng bây giờ đã mất tín nhiệm của Tịnh Lâm, vì vậy lại càng không dám nhúng tay vào nhiều.

Ai biết một điểm kiêng kỵ này, chính là ý muốn của Thương Tễ.

“Ngươi đi đi” ấn đường Tịnh Lâm nhíu chặt, phát hiện chuông đồng cách rất xa, không muốn dây dữa ở chỗ này nữa.

Phù Lê phục thân đáp, đến hỏi cũng không dám hỏi, chỉ tiếp lời nói, liền lui về sau, phất tay đem sân nhà hóa thành một đạo ánh sáng, bay vào không trung.

“Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, không ai quấy rầy.” Thương Tễ nói: “Ngươi nếu như ngày nào cũng nghe lời như thế, ta sẽ bớt rất nhiều sức lực.”

“Bỏ tay ra.” Tịnh Lâm quát.

Một bàn tay Thương Tễ từ phần lưng của Tịnh Lâm một đường mò xuống bên hông, lực đạo nặng nhẹ không đồng nhất mà vuốt ve, tỉ mỉ tuần tra, “Thì ra lưng người sờ là có cảm giác này, ngươi lại cũng có chỗ thật mềm.”

Tịnh Lâm tất nhiên là có chỗ mềm rồi, da thịt y chỗ nào cũng mềm mại cả. Thương Tễ đối với chuyện này biết rõ trong lòng, nhưng lại càng muốn đem y ước lượng trong lòng bàn tay, y nếu như lộ ra vẻ mặt thẹn quá hóa giận, cũng không tính là thiệt thòi. Đáng tiếc mặc dù Thương Tễ có mò đến bên hông Tịnh Lâm, cũng không thấy y lộ ra nửa phần biểu tình.

“Ngươi chỉ cần nằm sấp trên mặt đất.” Tịnh Lâm nói “Ta liền giúp ngươi tìm được chỗ càng mềm hơn của ngươi.”

“Ta bất quá là ôm ngươi một cái, Tịnh Lâm, hà cớ gì phải hung ác với ta? Ta giờ khắc này vẫn còn cảm thấy kích động, sợ không được.” Thương Tễ nói xong quay đầu nhìn lại, theo hướng Giao long bay vào trong mây đã đi xa, “Chuông đồng ở đâu?”

“Đi về hướng tây.” Tịnh Lâm nói.

Thương Tễ lại bất động tại chỗ, hắn biết hướng tây là Trung Độ giàu có phồn hoa, vạn linh hỗn tạp. Hắn do dự trong chớp mắt không phải sợ, mà là ước lượng được mất.

Hắn nếu lúc này mà ăn luôn Tịnh Lâm, tất nhiên là một người độc hưởng. Nếu đi về phía tây, không biết liệu có hay không người nào đó cũng đang rình trộm máu thịt của Tịnh Lâm. Hắn không có nửa phần muốn cùng người khác chia sẻ ý nghĩ này, đây là bảo vệ thức ăn theo bản năng.

Tịnh Lâm thấy rõ, châm biếm nói: “Nếu sợ, không bằng lập tức ăn luôn, mặc dù ăn chỉ có chút ít tu vi, cũng có chút ít còn hơn không.”

“Ngươi thật đúng là săn sóc tỉ mỉ.” Chân mày Thương Tễ giãn ra, không còn vẻ tối tăm, miệng lại nói: “Trước khi đi có lời cần nói rõ, bất luận gặp phải thứ gì, ngươi cũng không được để bọn chúng đụng vào ngươi một phân nào. Ta tuy rằng tính cách rộng rãi hào phóng, nhưng đối với đồ ăn lại khá là chú ý. Thứ ta muốn nuốt vào bụng, thiếu một cọng tóc cũng không được.”

“Bây giờ ta là thịt cá” Tịnh Lâm nói: “Dao thớt như thế nào, nói với ta cũng vô dụng.”

“Vậy đổi cách nói khác” Thương Tễ niết mặt Tịnh Lâm, thong thả nói: “Ta đang nâng cao tu vi, chính là thời điểm rất tham ăn, ai dám cướp cá thịt của ta, ta sẽ đòi lại gấp bội từ trên người kẻ đó. Bọn chúng nếu chạm vào ngươi một chút, sờ vào ngươi một phần, cắn ngươi một cái, ta liền lập tức nhai nát chúng nuốt xuống, bất luận kẻ đó là yêu quái hay người phàm. Nhưng nếu ngươi muốn đụng chạm vào người khác, muốn nhân cơ hội thoát thân. Tịnh Lâm.” Hắn cúi đầu, đáy mắt tàn nhẫn, “Ta liền kéo ngươi về, một tấc lại một tấc xé sạch sẽ, một chút xíu máu cũng sẽ không cho kẻ khác có cơ hội nếm thử. Chúng ta sẽ hoàn làm một thể, không thể tách rời.”

“Làm bạn nhiều ngày.” Tịnh Lâm nhìn hắn như nhìn con nít, “Nhưng cũng không nhận ra ngươi lại ngây thơ đáng yêu như vậy.”

Hắn không giống người, cũng không giống cá, rõ ràng chỉ là một con thú. Lòng tham không đáy lại khăng khăng cho mình là đúng, giỏi ngụy trang nhưng lại khăng khăng làm theo ý mình. Tịnh Lâm dường như đang đứng đối diện với một chiếc gương, nhìn thấy chính mình.

“Cớ gì phải khiêm tốn, ngươi sớm đã biết, cố tình buông thả mà thôi.” Thương Tễ buông tay ra nói: “Làm sao? Nuôi ta thành cái dạng này, có hay không như ngươi mong muốn, đặc biệt vừa lòng chứ?”

Tịnh Lâm không đáp, Thương Tễ tung người hướng về phía chân núi. Tay áo Tịnh Lâm khẽ bay, màu thiên thanh như một cái kéo xuân thủy, thấm đầy cõi lòng Thương Tễ. Bọn họ trong không trung bay lên xuống tựa như gắn bó với nhau, lại trầm mặc không nói.

Thương Tễ truy tìm theo hướng tây, sau gáy đột nhiên nặng, người đá nhỏ bò ra ngoài. Hắn lập tức cười to, so với khi thấy Tịnh Lâm còn thân thiết hơn: “Ta còn tưởng ngươi chết rồi, không tỉnh lại được nữa chứ.”

Người đá nhỏ không biết vì sao, giã hắn mấy đấm. Thương Tễ vô thưởng vô phạt, hơi lắc thân mình, dễ dàng khiến nó lung lay ngã nhào, rơi vào lồng ngực Tịnh Lâm. Hắn liếc mắt một cái nhìn Tịnh Lâm, lại phát hiện Tịnh Lâm đang nhắm mắt, liền giận dỗi hừ một tiếng, nghĩ thầm.

Y xưa nay đã như vậy, khiến ta có lúc hận không thể lập tức cắn chết y.

Hắn nghĩ như vậy, liền nói với người đá nhỏ: “Ngươi mặc dù là tảng đá, so với người sống lại có tình cảm hơn nhiều.”

Tịnh Lâm dường như không nghe thấy, người đá nhỏ đang ngồi trong ngực Tịnh Lâm liền bò cuống nằm sấp. Thương Tễ nói: “Khen ngươi cũng không thấy ngươi cao hứng, tảng đá đều ngu xuẩn như thế sao? Cùng chủ nhân của ngươi không khác nhau chút nào, quả thực như là một cái...”

Người đá nhỏ đâm đầu khiến Thương Tễ phải ho khan, hắn suýt nữa đã cắm đầu vào trong tuyết, đem lời chưa nói xong phải nuốt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.