Thương Tễ vây xem Trần Thảo Vũ, nhịn không được líu lưỡi: “Thật nhỏ, còn không đủ nhét kẽ răng.”
Tịnh Lâm vòng qua bàn, đến gần giường. Y thấy trong chăn có một tiểu cô nương đang mê man, lộ ra một khuôn mặt còn không lớn bằng lòng bàn tay, hình dáng gầy gò. Ngón tay y hư hư phất qua mặt tiểu nha đầu, nhìn thấy hai bím tóc đen nhánh của nàng, bên tai liền vang lên tiếng chuông đồng.
“Ta đã thấy nàng.” Tịnh Lâm nói: “Ở trong mơ.”
Sương mù mờ mịt dần dần tan ra, lộ ra bóng lưng Trần Thảo Vũ nắm chuông chơi đùa. Tiểu cô nương nhảy nhót ở phía trước, thường xuyên quay lại liếc mắt cười nhìn Tịnh Lâm. Bốn phía tất cả bỗng chốc rút lui, Tịnh Lâm nghe được tiếng chuông 'đinh đương' một tiếng vang lên, ngay sau đó y nghe rõ ràng Đông Lâm nói với Trần Thảo Vũ.
“Để ý dưới chân.”
“Đông thúc.” Trần Thảo Vũ vẫy tay, chuông đồng vang vọng, nhỏ gọi: “Thúc lại muốn đi đâu sao? Cháu cũng muốn đi, Đông thúc, mang cháu đi cùng có được không?”
Tay Đông Lâm rơi xuống đỉnh đầu nàng, Tịnh Lâm cảm thấy được cái xoa đầu này chứa đựng tình cảm thận trọng nhưng cũng thật vững vàng, chúng vẫn luôn chiếm giữ sâu trong nội tâm Đông Lâm, bởi vì từng phạm phải sai lầm, cho nên vào lúc này, dồn hết lại cho Trần Thảo Vũ. Tình cảm này quá mức sâu nặng, khiến Tịnh Lâm không tự chủ lui lại một bước.
Tựa hồ như y cũng từng chịu qua.
Chuông đồng vang lên ầm ĩ, khiến cho Tịnh Lâm đầu đau như búa bổ. Y thấy rõ khuôn mặt Trần Thảo Vũ dần thay đổi, biến thành khuôn mặt khác mà y quen thuộc. Tiểu nha đầu kia không gọi 'Đông thúc' nữa, mà là nắm chuông hô 'Cửu ca'.
“Tịnh Lâm?” Sau lưng đột nhiên có sức nặng, Thương Tễ giơ tay trước mặt y huơ huơ: “Ngươi ngốc cái gì vậy?”
Tịnh Lâm như người trong mộng mới tỉnh, mồ hôi đầm đìa. Y thậm chí không nhận ra Thương Tễ đang kề sát mặt, ngơ ngác nói: “Ta hiểu rồi...không phải Đông Lâm trộm đi chuông đồng, mà là chuông đồng tìm được Đông Lâm.”
Thương Tễ cả kinh: “Ta vậy mà không phát hiện ra, nó cũng có chân sao?”
Thương Tễ đang muốn nói tiếp, lại cảm thấy người giữa cánh tay xoay người lại, tiếp đó bên hông căng thẳng, hắn bị Tịnh Lâm ôm lấy từ phía trước. Thương Tễ suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cho dù hắn nói lời suồng sã, nhưng cũng chưa bao giờ được người khác ôm. Dưới sự kiêu ngạo của hắn, vẫn là một tờ giấy trắng sạch sẽ.
“Ta nhìn thấy cố sự của Đông Lâm.”
Tịnh Lâm vừa dứt lời, Thương Tễ lại nghe được tiếng chuông đồng. Cảnh tượng trước mắt vỡ thàng từng mảnh ánh sáng, lại trong nháy mắt hợp lại.
Hắn cũng nhìn thấy.
Cuối mùa thu sương đêm, mưa lạnh không dứt.
Đông Lâm kéo bàn chân mưng mủ, lê đến dưới vòm cầu. Người hắn bẩn thỉu, đang hấp hối. Nước mưa như vải mành, chảy xuống lưng hắn, khiến hắn đứt thở dốc đứt quãng. Ánh mắt Đông Lâm từ từ tan rã, ý thức mơ hồ. Hắn cứ nằm sấp như vậy, tay chân ngâm nước đến trắng bệch.
Đông Lâm liều chết cắn một hơi, trong cổ họng truyền ra tiếng khóc. Mặt hắn chôn vùi trong bùn đất, giống như mang nước mắt cũng giấu đi, khiến người ta lầm tưởng là tiếng mưa rơi ầm ĩ. Hắn dùng sức mà khóc, khiến cho sống lưng bại lộ trong mưa bị màn mưa vô tận quật vào bên trong không ngừng chập trùng.
Trận mưa này hạ xuống một đêm, hắn liền ở đây khóc một đêm
Sáng sớm sau một đêm mưa trời tạnh, xe bò đi qua phía trên hắn, cái đuôi cong lên hạ xuống thải ra một đống tạp chất ẩm ướt, rơi xuống nửa bên mặt hắn. Đông Lâm lòng như tro tàn, cũng không động đậy. Xe bò đi qua, tiếng trạm canh gác cùng nắng sớm mai song song hiện lên, kinh động cả một thị trấn. Đông Lâm từ đầu đến cuối không khép lại hai mắt đã sưng tấy, hắn chẳng còn chút sức lực nào mà chờ chết, đối với bất luận kẻ nào nhìn qua cũng không còn mong đợi gì.
Một con chó điên gầy còm đi đến ngửi, ngửi từ lưng Đông Lâm đến đầu hắn, liếm ăn hết đống phân bò. Ấm áp cọ tới lui trên mặt, khơi dậy lại một chút sức sống. Con chó gầy đi qua đầu Đông Lâm, kéo vai hắn hướng về dưới đáy vòm cầu. Trên đất chất đầy đống tạp vật bẩn thỉu, mấy khối xương đã liếm sạch đến trắng hếu chen chúc cạnh mặt Đông Lâm. Con chó này muốn coi hắn làm lương thực, đặt cạnh một khối xương đã gặm sạch sẽ.
Đông Lâm nhắm mắt lại trong sự thèm nhỏ dãi tanh tưởi, cảm giác con chó gầy cắn xé vải vóc trên bả vai hắn, cắn vào da thịt hắn. Răng nanh sắc bén đâm vào da thịt, đau đến làm Đông Lâm trầm tiếng cười. Hắn há mồm khàn khàn mà dụ dỗ: “Phải cắn đứt cổ trước...”
Côn chó gầy gấp đến không thể chờ được, nhưng hàm răng già vô lực. Mặc dù đã gặm vào thịt, cũng không thể xé nổi, gấp đến độ gừ gừ quẫy đuôi. Đông Lâm tát cho nó một cái, lật người trở dậy.
“Dùng chút lực.” Đông Lâm kẹp lại gáy con chó gầy, nhấn hướng chính mình: “Hướng nơi này, há mồm.”
Con chó gầy bị nắm sau gáy, co rúm lại không còn dám lỗ mãng, hung hăng mà quẫy đuôi, liếm láp mặt mũi Đông Lâm.
Đông Lâm đẩy nó ra: “Cút...”
Hắn lại ngã xuống đống dơ bẩn, lau phần phân bò còn sót lại. Hắn đang chờ đợi cái chết, lại nghe thấy giữa sông 'tùm' một tiếng có người rơi xuống sông. Đông Lâm không muốn quản, việc này cùng hắn không quan hệ. Hắn nghe tiếng người rơi vào trong nước, ngoại trừ ban đầu hắn còn nổi lên bọt nước, sau đến nửa điểm phản ứng cũng không có.
“Ngã xuống rồi.” Người đi đường xung quanh giấu tay trong tay áo, “Nhảy xuống cứu?”
“Không nhìn rõ.” Tiểu thương bày sạp gần đó rụt đầu về: “Tiểu cô nương bảy tám tuổi, quá đáng thương...”
Bọn họ còn chưa dứt lời, lại nghe dưới cầu truyền đến tiếng nước. Tên ăn mày bẩn thỉu kia nhào vào trong nước, một cái lặn ngụp xuống nước, chỉ trong chốc lát, đã lôi tiểu nha đầu lên.
Đông Lâm ôm lấy tiểu cô nương lên bờ, hắn lau mặt, vỗ má tiểu cô nương. Nha đầu này mặt còn không lớn bằng bàn tay hắn, hắn chỉ cần dùng chút lực là có thể khiến nó bị thương. Đông Lâm do dự trong nháy mắt, đổi thành hai ngón tay vỗ nhẹ.
“Không ai nói với ngươi đừng chơi đùa với nước sao?” Đông Lâm lạnh đến hút không khí, hắn ôm lấy hai vai nói: “Trời lạnh thế này, lần tới sẽ không có ai đến cứu ngươi.”
Trần Thảo Vũ run rẩy bò dậy, tiểu cô nương gầy đến kinh người, thời điểm ôm lấy người còn không nặng bằng một con mèo hoang. Đông Lâm thò tay muốn kéo nó một cái, nó lập tức ôm đầu co rúm lại, sợ đến khóc nức nở.
Đông Lâm nhìn tiểu cô nương, thu tay về. Hai bên không nói chuyện, nha đầu này từ đầu đến cuối không chịu buông tay xuống.
Đông Lâm nói: “Thường bị đánh à.”
Trần Thảo Vũ từ trong kẽ hở hai tay mà dò xét hắn, dùng sức lắc đầu một cái.
Ánh mắt Đông Lâm đảo qua hai cổ tay nó, thấy xương cổ tay hướng lên trên, đều là vết roi, đánh hung ác đến nỗi tróc cả da, cùng với con chó gầy lúc nãy, so với nó giống nhau. Đông Lâm dời ánh mắt, im lặng. Trần Thảo Vũ lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập, rơi mất một chiếc giày, một chân trần đạp trên đống bùn lầy lội. Đông Lâm không lên tiếng, Thảo Vũ liền không dám động.
Đông Lâm tìm tòi trong túi tay áo bên trái, chạm vào mấy viên châu. Hắn cuối cùng cũng nhịn được, đựng dậy xốc cổ Trần Thảo Vũ lên, lảo đảo mang theo tiểu cô nương lên trên cầu, mua cho nó một cái bánh bao nóng.
Trần Thảo Vũ nâng bánh bao ăn như hùm như sói, đem hai má gầy gò vàng vọt nhét đến căng phồng. Nó một bên khóc sụt sùi nuốt bánh, một bên dùng đôi mắt to nhìn Đông Lâm. Dưới ánh mắt này mắt Đông Lâm như bị nhiễm bụi, hắn không chịu nổi, hắn chỉ biết đau.
“Cút đi.”
Đông Lâm đem phần bánh bao còn lại thô bạo nhét vào trong lòng Trần Thảo Vũ, xách cổ nó xoay người đi, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái.
“Về nhà đi.”
Trần Thảo Vũ ngửa đầu nhìn hắn, che một miệng đầy bánh bao. Tiểu nha đầu dùng sức mà nuốt, ngay cả chút thịt vụn cũng không bỏ. Lúc Đông Lâm dùng lực đẩy Thảo Vũ đi vài bước, như là cực sợ hắn, cuối cùng nhanh chân chạy vào đoàn người.
Đông Lâm nhìn trong phút chốc, mắng: “Bạch nhãn lang.”
Hắn râu ria xồm xoàm, một thân bẩn thối chen vào đám người, lại trở về dưới vòm cầu chờ chết. Sáng sớm ngày hôm sau, Đông Lâm quấn chặt cái áo ẩm ướt mặt quay vào tường ngủ, trên lưng bị người ta đẩy đẩy mấy lần.
“Cút.” Đông Lâm cả người không chút sức lực, nóng đến trì độn. “Ta không còn tiền mua bánh bao cho ngươi.”
Trần Thảo Vũ quỳ bò ở phía sau, nhét vào lồng ngực hắn củ khoai lang nóng bỏng. Củ khoai chỉ dài bằng ngón tay hắn, hiển nhiên là đồ nhà khác cho súc vật ăn.
Đông Lâm bị khoai lang nóng bỏng ngực, hắn nhìn chằm chằm vách tường cây cầu, lẩm bẩm nói: “Vì sao không buông tha cho ta.”
Trần Thảo Vũ rút tay về lui vào một góc, thổi khí lột củ khoai của nó. Đông Lâm vươn mình ngồi dậy, ngồi xếp bằng nắm củ khoai nhìn một chút, giơ tay vứt lại vào trong lòng Trần Thảo Vũ. Trần Thảo Vũ hoảng sợ mà nhìn hắn, lại co rụt lại.
Đông Lâm dựa vào vách cầu nói: “Ta không ăn.”
Trần Thảo Vũ liền lột vỏ nhét vào miệng mình. Đông Lâm đánh giá tiểu nha đầu, thấy Thảo Vũ hôm nay mặc xiêm y mới tinh, chính là độ lớn không vừa vặn. Giày cũng lớn hơn chút, nhìn như của nam hài.
“Ngươi có người quản.” Đông Lâm nói: “Có đúng không?” .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Trần Thảo Vũ ngoảnh mặt làm ngơ. Thời điểm tiểu nha đầu ăn đồ ăn tướng đối chuyên tâm, chuyên tâm đến nỗi khiến người ta cảm thấy có điểm trì độn. Đông Lâm dịch người qua, kéo lấy cánh tay nó, vén thẳng ống tay áo lên, thấy vết thương hôm qua đã được người đắp thuốc. Hắn kéo như vậy, tiểu nha đầu vẫn còn tiếp tục ăn.
“Đã có người quản, thì đừng tới tìm ta nữa.” Đông Lâm buông tay ra, nói: “Về với người nhà ngươi đi.”
Trần Thảo Vũ đột nhiên lắc đầu, kéo ống tay áo xuống, nhìn Đông Lâm liều mạng lắc đầu.
“Ngươi câm sao?” Đông Lâm nói.
“Không có.” Tiếng Trần Thảo Vũ nhỏ như muỗi kêu: “Không phải.”
“Vậy ngươi nghe đây.” Đông Lâm nói: “Ta là kẻ ác, đừng ở gần ta nữa. Chạy về nhà đi, đừng quay lại.”
Trần Thảo Vũ bất động, Đông Lâm túm tiểu nha đầu dậy, lôi nó ném ra ngoài. Trần Thảo Vũ liều mạng lùi về sau, Đông Lâm tóm một cái nhấc lên, muốn ném khỏi vòm cầu. Trần Thảo Vũ khóc nấc lên, nó víu chặt tay Đông Lâm, lắc đầu kêu: “Không muốn về, không muốn quay về! Cầu xin thúc!”
Đông Lâm không nói một lời.
Trần Thảo Vũ đạp rớt một chiếc giày, gần như chơi xấu, cả người víu chặt lấy tay Đông Lâm, nghẹn ngào nói: “Van cầu thúc...Không muốn trở về...”
Trong lòng Đông Lâm cứng lại, hắn đột nhiên thu lực. Trần Thảo Vũ trượt trên đất, liền cấp tốc bò lại trong góc. Nó ôm lấy người, dán lưng vào vách tường, nghẹn ngào không thôi. Đông Lâm ngồi xổm nhặt giày, đi vào cho Trần Thảo Vũ.
“Ngươi...” Đông Lâm giống như nhụt chí vùi đầu giữa hai tay: “Vì sao không muốn về nhà?”
Trần Thảo Vũ lau nước mắt: “Đau...”
“Cái gì?” Đông Lâm giương mắt, “Cha mẹ ngươi đánh ngươi sao?”
Tại sao lại có cha mẹ cam lòng đánh con mình chứ? Đông Lâm nghĩ, ta sẽ không, nếu ta tìm được con gái, liền sẽ nâng trong lòng bàn tay, để nó muốn gió có gió, muốn mưa được mưa. Ta hận không thể đem hết thế gian này tất cả đều cho nó, ngay cả đầu ngón tay nó ta cũng không nỡ đánh.
Trần Thảo Vũ lại không chịu nói, tiểu nha đầu khóc thành mặt mèo. Đông Lâm muốn cho nó dựa vào, lại phát hiện người mình rất bẩn. Vì vậy xé tay áo của tiểu nha đầu, cho nó lau nước mũi. Trần Thảo Vũ bị lau đến đỏ bừng, nó nhịn đau cố chịu.
Đông Lâm không đuổi Thảo Vũ, tiểu nha đầu liền ngày ngày đều đến. Đông Lâm kéo dài hơi tàn, lại có chút điểm mong nhớ. Hắn vốn tưởng rằng Trần Thảo Vũ có cha mẹ quản, bất quá chỉ nháo loạn trong chốc lát. Nhưng hắn từ từ phát hiện ra không đúng. Nha đầu này liên tục mặc đồ mới, ngày nào cũng sạch sẽ chỉnh tề, chỉ khi nào xốc tay áo lên, mới có thể nhìn thấy những vết thương do roi vọt. Vết thương mới che vết thương cũ, có người thoa thuốc cho nó, liền có người càng đánh nó ác hơn, như là bằng vào một tầng vải kia, liền muốn làm gì thì làm.
Đông Lâm ngồi xổm ở vòm cầu nhìn Trần Thảo Vũ ăn xong bánh ngọt rẻ tiền, hắn nói: “Nhà ngươi ở đâu? Ngươi trở về đi.”
Trần Thảo Vũ ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn đứng lên, đem quần áo tanh hôi trùm lên đầu, từ đầu đến chân biến thành bộ dạng của kẻ điên.
“Ngươi đi đi.” Hắn nói: “Ta nhìn.”