Thời điểm Trần lão đầu ngã xuống đất, Chu thị bị bắn một mặt đầy máu. Ả khóc lóc co rúm lại, đầu ngón tay run rẩy lau thứ ẩm ướt dính nhớp trên mặt, miệng không ngừng kêu: “Không liên quan đến ta! Không liên quan gì đến ta...Ngươi đừng có giết ta!”
Chu thị sợ run dùng cả chân tay bò về hướng Thảo Vũ.
“Ta là mợ nó, là mợ nó!” Chu thị liều mạng đem Thảo Vũ ấn vào trong ngực: “Chúng ta đều nương tựa nhau mà sống. Thường ngày đều là hắn...Đều là hắn!” Ả la hét thất thanh mà chỉ vào Trần Nhân, “Đều do hắn ngược đãi! Hắn còn muốn ra tay với Thảo Vũ, Thảo Vũ, Thảo Vũ nhỏ như vậy, ta không nghe hắn...ta là không nghe hắn! Ngươi đừng có giết ta!”
Hổ khẩu của Đông Lâm dính máu, hắn đổi tay cầm đao, lau vết máu vào trên áo. Hắn nhìn Chu thị, như là ở trên phố tùy ý bắt được ánh mắt này. Hắn lau tay đến khi sạch sẽ, hướng Chu thị vẫy vẫy tay.
Lông tóc Chu thị dựng đứng, ả ấn chặt Thảo Vũ, không chịu đến gần. Thảo Vũ ở trong ngực ả giãy giụa, tiểu nha đầu khóc khàn cả tiếng, gọi “Đông thúc“. Chu thị hoảng sợ, như ôm cọng cỏ cứu mạng, ghìm Thảo Vũ đến ngạt thở.
“Ta cùng nó tình như mẹ con!” Chu thị hét lên kịch liệt mà khóc ròng nói: “Ngươi tha cho ta...Ngươi không thể giết ta! Nếu ngươi giết ta, hài tử phải làm sao bây giờ? Thảo Vũ nhất định sẽ sợ hãi, cho nên ngươi...Ngươi tha cho ta đi!” Ả một bên khóc một bên đẩy đầu Thảo Vũ, hướng về phía Đông Lâm. Thúc giục nói: “Ngươi, ngươi mau nói với hắn, nói mợ ngươi luôn đối tốt với ngươi! Thảo Vũ, a, Thảo Vũ, ngươi nói...Ngươi nói đi!”
Thảo Vũ chống cự mà lắc đầu, Chu thị siết lấy cánh tay nó, sợ hãi mà nói: “Nói...Ngươi nói, ngươi mau nói đi a!”
Đông Lâm tiến lên một bước, Chu thị như như chim sợ cành cong, dán sát vào tường không còn chỗ trốn, liền kéo Thảo Vũ che trước người dùng làm lá chắn. Ả siết Thảo Vũ, đầu tóc rối bù hai mắt vằn đỏ, trong miệng vẫn nói: “Hảo hán...tha ta một mạng! Ta chưa bao giờ thiếu nó cái ăn cái mặc! Ta đối xử với nó rất tốt, ta đối với nó rất tốt!”
Nhưng cho dù ả có gắng sức gào khóc thảm thiết, cũng không làm cho Đông Lâm mảy may động dung. Đông Lâm thậm chí một chữ cũng không thèm nói, bóng người hắn che lại ánh sáng hôn ám, đem sự mong đợi cuối cùng của Chu thị ép tới sạch sành sanh. Chu thị cuối cùng phát điên, ả đột nhiên ghìm lấy cổ Thảo Vũ.
“Ngươi tha cho ta, tha cho ta! Bằng không ta liền bóp chết nó! Tất cả đều xong! Ta không sống được, nó cũng đừng nghĩ muốn sống!”
Thảo Vũ kinh hãi khóc lóc, cố đẩy Chu thị ra, bị ả bóp cổ đến ngạt thở, chỉ có thể gắng dùng sức đấm vào ngực Chu thị, hô: “Đông thúc cứu cháu!”
Đông Lâm đột nhiên đạp ngã Chu thị, Chu thị kêu đau thảm thiết. Đông Lâm ôm Thảo Vũ lên, trong tay nó cầm cái kéo nhỏ “leng keng” rơi xuống đất, nó ôm lấy cổ Đông Lâm khóc lóc: “Đông thúc...Đông thúc...”
Chu thị trượt người xuống, ngực ả trào ra máu, thấm ướt vạt áo. Ả còn chưa tắt thở, trong cổ họng còn rên rỉ, khó tin mà che ngực.
Tiền phu tử hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trước cửa. Hắn hoang mang lo sợ, bị một sân viện vương đầy máu kích thích đến phát run: “Giết... giết người...”
Trần Nhân dùng hai tay bò đến, hô: “Cứu mạng...Phu tử cứu mạng! Hai kẻ đó, hai kẻ đó chúng giết người rồi...” Gã níu chặt chân Tiền phu tử, nước mắt giàn giụa cầu xin: “Phu tử, Phu tử cứu ta với!”
Tiền phu tử run rẩy lùi về phía sau, Trần Nhân gắt gao lôi chân hắn. Tiền phu tử mò lung tung trên mặt đất, cầm được mảnh bát vỡ ra sức đập vào mặt Trần Nhân.
“Ngươi đi chết đi...” Tiền phu tử nói: “Súc sinh.”
Trần Nhân co quắp ngã xuống đất, không biết sống chết. Tiền phu tử hoảng hốt ném mảnh bát đi, vất vả lắm mới bò được dậy. Hắn sợ hãi nhích về phía Đông Lâm, thời điểm chân đạp vào vũng máu lần thứ hai sợ đến nhũn chân. Hắn sợ đến cơ hồ hồn phi phách tán, lại vẫn muốn thử thăm dò mà giơ cánh tay lên.
“Thảo Vũ...” Tiền phu tử lệ rơi đầy mặt, “Thảo Vũ...”
Thảo Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, khóc đến thở không ra hơi. Tiền phu tử che lại con mắt nàng, nói với Đông Lâm: “Ngươi...Các ngươi chạy mau...”
Đông Lâm nói: “Khám nghiệm tử thi sẽ phải kiểm tra thi thể, vết thương không đồng nhất, nha phủ sẽ phát hiện bất thường. Ta chạy rồi, Cố Thâm sẽ không tin là ngươi làm.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ!” Tiền phu tử hoảng sợ, hắn nhìn về phía Chu thị, thấy ả đã gần tắt thở, không khỏi sợ hãi nói: “Bọn họ sẽ làm gì với Thảo Vũ? Ta sẽ nói với bọn hắn, nói Trần Nhân...”
Đông Lâm quay đầu lại, ngắt lời hắn: “Ngươi có quan hệ gì với nha đầu này.”
Tiền phu tử co rúm nói: “Ta... Ta là...”
Hắn chật vật mà nói ra một từ, Đông Lâm nghe xong yên lặng nhìn hắn, hai cánh tay cũng buông lỏng ra. Thảo Vũ kéo tay Đông Lâm, bị Tiền phu tử ôm vào ngực. Nó bị che mắt, chỉ có thể nắm tay Đông Lâm, hỏi từng câu từng câu một: “Đông thúc...Đông thúc không đi cùng với cháu à...Cháu muốn đi cùng với Đông thúc!”
Đông Lâm giơ tay xoa nhẹ tóc nó, chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hắn quay đầu đi chỗ khác, nói: “Ngươi dẫn nó đi trước, đến cửa hiệu Minh Tiền trên phố Ngũ Liễu phía đông nam, ta sẽ đến sau.”
Tiền phu tử nói: “Đại hiệp phải làm gì?”
“Đại hiệp.” Đông Lâm nói thầm hai chữ này, nói: “Giải quyết hậu quả thôi, các ngươi mau đi đi. Còn nữa.”
Hắn lật thanh đao trên tay, để cho Tiền phu tử một bóng lưng.
“Ta không phải đại hiệp, ta là kẻ liều mạng.”
A Hồng bị tiếng lầm bầm của lão quả phụ đánh thức, nó xoa mắt nhổm dậy, nói với lão quả phụ vẫn đang lẩm bẩm: “Cháu muốn đi tiểu.”
Lão quả phụ hai tay ôm lấy nó, nhỏ giọng nói: “Cháu ngoan, không được, chúng ta chờ...”
“Cháu muốn đi tiểu!” A Hồng đạp hai chân, đẩy lão quả phụ ra, trượt xuống giường, kéo quần lên chạy ra ngoài cửa.
Lão quả phụ khoác áo lần mò cây gậy đi theo, nhỏ giọng: “Hồng nhi chậm một chút! Tiểu xong phải vào nhà ngay, bên ngoài lạnh! Đừng có nhòm sang sát vách, nhà hắn không có chuyện gì tốt. Ngày mai cùng tổ mẫu đi tìm đồ ăn, cũng đừng chơi với tiểu kỹ nữ kia nữa, bẩn chết rồi.”
A Hồng nửa tỉnh nửa mơ mà cởi quần xuống, quay vào góc tường, nghe tổ mẫu nó nói mấy lời cũ rích.
“Kỹ nữ lớn sinh kỹ nữ nhỏ, cháu trai bảo bối, cháu cũng đừng có chạm vào nó đấy! Nhiễm bệnh rồi. Tiểu nha đầu này nhiều tâm nhãn, cả ngày mê hoặc Tiền phu tử đến mụ mị đầu óc, có cái gì cũng đều cho nó. Có phải cũng cho ngươi mấy viên đường không? Đều cũng cho nó! Ngươi xem Trần Nhân kia đi, cũng không phải loại tốt đẹp gì, đều là hạng bẩn thỉu, đến cả cháu gái ruột cũng xuống tay được! Phi! Hồng nhi, Hồng nhi à, cháu không thể học bọn chúng cởi quần áo được, rất bẩn thỉu! Ti tiện đến tận xương cốt!”
A Hồng ngáp một cái, kéo lại quần, nó cúi đầu nhìn chân tường bị máu rỉ xuống. Máu ấm nóng mà sền sệt dính dưới đế giày nó, cùng với nước tiểu của nó ngấm vào nhau. Nó đạp lên hòn đá, leo lên đầu tường, nhìn sang nhà bên.
Trong nhà Trần gia vẫn sáng đèn, ánh sáng mờ nhạt ảm đạm nhảy nhót trong viện. Trần Nhị thúc bị bịt kín miệng, trừng mắt lôi ra khỏi nhà, gã còn chưa chết, ngực phập phồng kịch liệt.
Một người cúi xuống, nhặt lấy cái then cửa.
“Ta đã từng nói với ngươi.” Đông Lâm ngồi xổm người xuống, nâng mặt Trần Nhân lên: “Ta đã từng nói với ngươi cái gì?”
Trần Nhân bị nhét vải bố vào miệng, hắn điên cuồng lắc đầu.
“Ngươi nhớ kỹ lại.” Đông Lâm cúi xuống nhìn hắn, thấp giọng dặn: “Ta cho ngươi nhớ kỹ lại.”
Miệng Trần Nhân 'ư ư' tuyệt vọng nhìn chằm chằm Đông Lâm.
Đông Lâm phả một ngụm khí vào trong lòng bàn tay, nói: “Nhà ngươi rất khôn lỏi, tránh được một kiếp. Nhưng ta lo lắng ngươi trên đường đến hoàng tuyền không nhớ được thống khổ này, cho nên vẫn muốn căn dặn một phen.”
Trần Nhân thấy mộc trượng kia giơ lên thật cao, từ trên rơi xuống, càng ngày càng gần. Hắn cố gắng dịch người, trong miệng hàm hồ kêu thảm thiết. Thanh âm giã xuống khiến mũi A Hồng chua xót, nó sợ hãi che mặt, thời khắc cuối cùng từ trên hòn đá té xuống, thấy rõ người kia quay đầu lại, ánh mắt giống như ác quỷ đâm thẳng đến khiến nó khóc nấc lên.
Lão quả phụ chống gậy rảo bước đến chỗ nó, nó nhào vào trong lòng tổ mẫu, cả người sợ run không ngừng, bên tai vẫn là lời lão quả phụ lặp đi lặp lại không ngừng.
“Tiền phu tử chướng mắt chúng ta cô nhi quả phụ...Ngày sau đừng tìm hắn nữa! Để hắn tiếp tục ở cùng với tiểu kỹ nữ kia...Bọn chúng không sạch sẽ...Không chừng đang lén ở đâu trộm ôm lấy nhau! Hồng nhi...Hồng nhi đã nhớ kỹ chưa? Cháu ngoan, đừng có tìm Tiền phu tử...”
A Hồng vô thức mà gật đầu, cũng nói: “Tiền phu tử...Tiền phu tử...”
Thẳng đến đêm khuya, Đông Lâm mới rửa sạch tay, hắn cẩn thận chỉnh lại đai lưng, vào cửa. Tiền phu tử tỉnh trước tiên, Trần Thảo Vũ hai mắt sưng đỏ đang ghé vào lồng ngực hắn mà ngủ.
Đông Lâm khuỵu một đầu gối xuống đất, nhìn tiểu nha đầu một hồi. Tiền phu tử ra hiệu cho hắn ôm, hắn lại lắc đầu từ chối.
“Ta...” Đông Lâm nói: “Tay bẩn.”
Hắn cứ như vậy ngốc nhìn hồi lâu, đột nhiên cúi người, dùng trán cụng trán Thảo Vũ.
Thảo Vũ mơ hồ nửa tỉnh, thì thầm: “Đông thúc...”
“Cứ như vậy đi.” Đông Lâm nói: “Thúc kỳ thực là không thể phi thiên độn địa, thúc giống như đã lừa gạt cháu, thúc không nên lừa gạt cháu.”
Đôi mắt Thảo Vũ gần trong gang tấc, con ngươi của tiểu cô nương trong suốt sáng ngời, khiến cho Đông Lâm có thể dỡ bỏ xuống một thân dơ bẩn.
“Thúc tìm được con gái rồi à.” Thảo Vũ quan tâm hỏi.
Đông Lâm nói: “Tìm được. Thúc muốn cùng nó đi nơi khác, sau này không thể gặp lại cháu nữa.”
Hốc mắt Thảo Vũ chậm rãi dâng lên nước mắt, nó xoa xoa mắt hỏi: “Đông Thúc, lần này cũng không thể mang cháu theo sao?”
“Con bé sẽ không vui.” Đông Lâm nói: “Con bé cùng với mẹ nó đã đợi ta rất nhiều năm.”
Thảo Vũ nói: “Vậy cháu sẽ không đi theo thúc, chỉ gặp thúc một chút, cũng không được sao?”
“Trung độ rộng lớn như vậy.” Đông Lâm nói: “Cháu sẽ không tìm được ta, hà tất uổng phí thời gian. Bây giờ kẻ xấu đã trừ, cháu chỉ cần sống thật vui vẻ, là đã trả lại ân nghĩa cho ta, từ đây về sau chuyện cũ cũng không nhớ kỹ lại nữa.”
“Thúc muốn bỏ cháu lại sao?”
“...Thúc vĩnh viễn sẽ không bỏ cháu lại.” Hầu kết Đông Lâm lăn lộn, khó nhọc nói: “Đừng khóc...”
Hắn nhìn Thảo Vũ khóc nức nở, bên tai lại vang lên trận mưa cuối thu kia.
“Chiếc xe ngựa chở con gái ta đi về hướng bắc, nó đang ở nơi nào? Ngươi nói cho ta, ta tự đi tìm.”
“Đông Lâm. Không cần phải đi nữa.”
“Sao có thể không đi!”
“... Đông Lâm.” Lão hữu ánh mắt lảng tránh: “Năm đó trên đường gặp tuyết lớn, cả một xe chở nữ hài đều...đều chết cóng vì lạnh.”
Chết rét a.
Đông Lâm khó có thể tự kiềm chế mà cúi đầu xuống, run rẩy mà rơi xuống giọt nước mắt. Hắn mấy lần há miệng, lại lo lắng thời hạn đã đến, chỉ là suy sụp tinh thần mà ngẩng đầu, nhìn Thảo Vũ cố gắng cười.
“Thúc sao có thể bỏ lại cháu.” Đông Lâm khàn tiếng: “Thúc đã dừng lại đây quá lâu, đã lâu không được ngắm mặt trời sau đêm đông, rời khỏi đây với thúc mà nói là một loại dụ hoặc. Thúc nghĩ...” Hắn nhìn nước mắt Thảo Vũ, bỗng mất cả tiếng, lại vẫn kiên trì nói cho xong: “...Thúc muốn được giải thoát.”
Thảo Vũ chìa hai tay ra chạm tới má Đông Lâm, nó nói: “Cháu có phải là...” Nó nghẹn ngào: “Khiến cho thúc rất khổ sở.”
Đông Lâm ôn nhu dán vào lòng bàn tay nho nhỏ của nó, nói: “Cháu khiến ta sống dũng cảm hơn so với mấy chục năm quá khứ.”
Thảo Vũ thấp giọng nói: “Nhưng cháu không muốn cùng thúc tách ra.”
“Đường chúng ta đi không giống nhau.” Đông Lâm nói: “Cháu phải hướng phía trước mà đi, chúng ta liền từ biệt tại đây.”
Thảo Vũ hiếm thấy bướng bỉnh, nó gắt gao ôm lấy mặt Đông Lâm, liều mạng lắc đầu, khóc không ra tiếng: “Cháu không muốn cùng thúc tách ra.”
Đông Lâm sau khi đứng dậy liền lùi về phía sau, Thảo Vũ vùng vẫy ngồi dậy, nó muốn thoát khỏi cái ôm của Tiền phu tử, nhưng là Tiền phu tử lại ôm chặt nó. Nó nhìn Đông Lâm quay người đi, nghẹn ngào gọi: “Đông thúc...Đông thúc!”
Nó giống như muốn đem nước mắt của quá khứ và tương lai tại lúc này mà chảy đến cạn khô, thậm chí cắn nát môi, đánh vào cánh tay Tiền phu tử đang ôm nó. Thảo Vũ thương tâm muốn chết, vùi đầu cắn cánh tay Tiền phu tử, trong cổ họng bi phẫn mà nghẹn ngào. Tiền phu tử ôm nó thật chặt, Thảo Vũ chỉ có thể thấy Đông Lâm mở cửa, nghiêng người quay lại nhìn nó một cái.
“Thúc đi đây.”
Thảo Vũ cảm thấy cánh cửa kia khống giống như là cách trở một tấm gỗ, mà là như cách cả một lạch trời. Dù cho nó có gào khóc đấm đá, Đông Lâm cũng chỉ có thể từ xa mà nhìn kỹ lại nó. Hắn để nó lại nơi mà hắn vĩnh viễn không đến gần được, cũng giống như hắn vĩnh viễn không đuổi kịp được nơi của con gái hắn.
Thảo Vũ nước mắt mông lung, thấy hắn một lần cuối cùng, thân ảnh kia theo nước sơn đêm từ từ biến mất. Sau đó mái hiên nhà phản chiếu ánh sáng, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua mũi băng.
Ngày đông đang dần qua.