“Ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Thây chất thành núi, máu chảy thành sông.”
“Ngươi vì cái gì mà đến?”
“Giết người mà tới.”
“Tịnh Lâm.” Chân Phật thương xót mà rũ mắt, “Quay đầu lại là bờ.”
Tịnh Lâm ngẩng đầu lên, toàn thân tản ra nhiệt khí. Ánh mắt của y lạnh lùng, vạt áo thấm đẫm máu, mũi kiếm hướng xuống vạch trên mặt đất. Bốn phía là biển máu vô vọng, đỉnh đầu là vô số thần Phật.
Y nhẹ nhàng nói: “Muộn rồi.”
Tịnh Lâm bước lên bậc thang, Vân Gian Tam Thiên Giáp đồng loạt lui về phía sau. Y đi một bước, Tam Thiên Giáp liền lui một bước. Tất cả mọi người đối mặt y đều câm như hến, y rõ ràng là cô độc một mình, lại khiến cho các chư thần trong trời đất này như lâm đại địch. Y bước đi thật chậm, vẫn giống như thường ngày, dường như y vẫn là Lâm Tùng Quân mọi người biết rõ trước kia.
Ao sen Phạn Đàn nổi gợn sóng, bị huyết châu nhỏ giọt quấy đến vẩn đục. Thống lĩnh Vân Gian Tam Thiên Giáp, Lê Vanh quỳ trước ao sen, tay chống trường thương, khàn giọng quát: “Tịnh Lâm... Ngươi cớ gì phải làm vậy! Sau ngày hôm nay, ngươi sẽ không còn chốn dung thân. Ngươi rốt cuộc hận đến mức nào, oán đến mức nào! Hắn mặc dù phạm phải sai lầm, cũng nên giao cho Cửu Thiên Cảnh xử trí. Ngươi vì sao không mở miệng, ngươi vì sao không nói cái gì. Ngươi vĩnh viễn luôn cố chấp làm theo ý mình như vậy, ngày càng bị bằng hữu xa lánh. Tịnh Lâm ——!”
Lê Vanh lại nôn ra máu, hai mắt hắn đỏ sậm, cả người run rẩy, thanh âm nghẹn ngào.
“—— ngươi không muốn sống nữa sao?”
Tịnh Lâm bước lên bậc thang cuối cùng, y dường như đã đem hết thảy ôn nhu dịu dàng vứt bỏ, còn lại chỉ là giá lạnh tận xương cốt. Chân Phật ngồi trên Phạn đàn tay niêm hoa nhìn về phía y, sau lưng là chúng tăng đang đồng thanh niệm kinh, che kín bầu trời đều là người, lại không một người cùng y sánh vai. Mũi kiếm của y khẽ đạp lên mặt đất, rốt cục dừng bước.
Một cái quan tài màu vàng lớn nằm ngang trước Phật tiền, quan tài không có nắp. Ba dây xích bằng Phạn ấn tầng tầng khóa lại, để lộ ra nam nhâm đang nhắm mắt nằm bên trong, thần thái an tường, tựa như ngủ say.
“Ngươi đã phạm vào tội lớn ngập trời, còn muốn cố chấp theo ý mình.” Chân Phật khuôn mặt từ bi, nhìn chăm chú vào Tịnh Lâm. “Quân phụ ở trước mặt, ngươi vẫn quyết không hạ đao xuống. Ngươi muốn đem công đức một đời hủy sạch tại đây, làm được việc giết cha giết bằng hữu mới bằng lòng bỏ qua?”
Tịnh Lâm phảng phất như không để ý, trở tay quét ngang Yết Tuyền kiếm, một đạo ánh sáng xanh bỗng chốc lóe sáng. Thanh âm tụng kinh của chúng tăng im bặt, ngay sau đó cuồng phong theo ánh sáng xanh rít gào bay ra, trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều che mặt lùi về sau, chỉ có Chân Phật sừng sững không ngã.
“Tịnh Lâm.” Chân Phật nhân từ mà nói: “Cúi đầu nghe lệnh, quy theo Phạm Đàn. Buông hạ đồ đao, lập địa thành phật.”
Bốn phía hoa sen nở rộ, phật quang rọi khắp, tiếng tụng kinh lại vang lên. Vân Gian Tam Thiên Giáp đồng thanh quát to, sát khí kéo đến. Xa xa trên Thiên đài ngân dài tiếng chuông thê lương, giống như thần nữ Sanh Nhạc đang rơi lệ. Chỉ thấy Tịnh Lâm không hề lui bước, kiếm phong sắc bén hòa với ngân giáp kêu vang, máu đỏ như huyết hoa bay tung tóe. Biển mây nhuộm một màu đỏ rực, Yết Tuyền kiếm như thủy ngân lóe lên. Mùi máu tanh khiến lòng người rối loạn, các chư thần có người che miệng mũi liên tiếp lùi về sau, vừa sợ vừa nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, không hiểu Lâm Tùng Quân ít kết giao trước kia vì sao đột nhiên lại biến thành một vị hung thần ham giết chóc.
Chỗ Tịnh Lâm đứng, máu nhuộm đỏ bậc thang. Y không nghe thấy người khác khuyên can, trong mắt y chỉ có chiếc kim quan kia. Chân phật tựa đang thở dài, nhưng đối y chỉ là phảng phất xa tận chân trời. Giây lát y đi lướt qua Lê Vanh, Lê Vanh giơ tay ngăn lại, nhưng đầu ngón tay hắn chỉ sượt qua vạt áo Tịnh Lâm, tại thời khắc ánh vàng cùng mây đỏ đan xen hỗn loạn, hai người từ đây trở thành người không chung đường.
“Tịnh Lâm ——!” Lê Vanh bỗng nhiên tuôn trào bi thương, hắn lảo đảo bò lên, giơ tay muốn đuổi theo. Nhưng áo giáp đè nặng lên người, hắn đã bị trọng thương. Chỉ thấy bóng lưng Tịnh Lâm đi vào trong ánh sáng vàng, Chân Phật nhẹ phất tay, ánh sáng xanh của Yết Tuyền kiếm nổ tung, thiên địa bị cuồng phong tàn sát bừa bãi, kiếm Yết Tuyền xuyên qua xích Phạn ấn lấy đi cái đầu của nam nhân trong quan tài. Sau một khắc, biển máu vô vọng như sóng lớn tràn đê, từ bốn phía cửu thiên đồng loạt đổ ụp xuống, Vân Gian bị giáng một đòn nặng, Cửu Thiên Cảnh kịch liệt chấn động.
Tinh huy tề tựu, Phạn văn xoay tròn, kim mang hìn thành cơn lốc. Tiếng tụng kinh của chúng tăng dồn dập, Tịnh Lâm bị vây trong đó. Hắn đã hoàn thành xong tâm nguyện, cầm đầu người trong tay ném xuống bậc thang, chầm chậm nhìn lại. Lê Vanh chẳng biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt, trong giây lát, nhìn thấy Tịnh Lâm trả lời câu hỏi của hắn.
“Ngươi không muốn sống sao?”
“Việc đã đến nước này, không cần.”
Trong điện quang hỏa thạch, Lê Vanh thấy thân ảnh Tịnh Lâm bị đánh nát bên trong, ngay cả ánh sáng xanh kia cũng đang dần yếu đi. Từ nay cùng trời cuối đất, sẽ không còn có Lâm Tùng Quân. Người bạn trước kia của hắn đã theo gió mà tan biến, thậm chí không có đất chôn thân, biến mất hầu như không còn.