Tịnh Lâm còn chưa trả lời, sát vách liền truyền đến một tiếng 'ưm', Thương Tễ đang muống quay đầu lại, lại bị Tịnh Lâm giơ tay chặn lại.
“Có tiếng chuông đồng.” Tịnh Lâm đúng lúc chuyển chủ đề, rời khỏi trói buộc của Thương Tễ, “Lưu Thừa Đức đến rồi.”
Thương Tễ vẫn còn đang ngây người, không phòng bị để Tịnh Lâm trốn mất. Hắn cuộn bức tranh bỏ lại trong bình, nghiêng tai tìm kiếm tiếng chuông đồng trong một đống âm thanh hỗn độn. tiếng thở dốc ý vị sâu xa ở sát vách ngày càng nặng nề hơn, cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng như một cái móc câu cào vào trong tai Thương Tễ, làm cản trở việc hắn tìm kiếm.
“Quá ồn.” Thương Tễ đứng dậy gạt tấm rèm đối diện với cái bàn sang một bên, khứu giác trong mùi son phấn cũng đánh mất tác dụng, hắn quét mắt nhìn một vòng, “Nếu lão đang trốn ở lầu hai, cũng khó mà tìm được.”
Huống chi trong lầu này cũng có người Man tộc, mắt cá chân đeo chuông bạc lay động như làn sóng, đung đưa khiến người tê dại tận xương cốt. Tiếng chuông đồng cũng không bắt tai, không kêu to, nhanh chóng bị vùi lấp trong đống tạp âm, biến mất không thấy tăm hơi.
“Hắn ở ngay trong lâu.” Tịnh Lâm lật tay đổ chén trà, nước trà rơi xuống mặt bàn, chỉ thấy người đá nhỏ nhặt lá trà lên, hợp lại thành mấy người lá trà nhỏ, chạy ra ngoài như một làn khói.
Trên đài chính đương lúc nhạc trống tưng bừng, Thương Tễ đột nhiên lui lại mấy bước, chịu đựng mùi hương mà phân biệt nói: “Thiên Ngọc!”
“Ở đâu?” Tịnh Lâm hỏi.
“Trên lầu.” Thương Tễ vén rèm đi ra.
Ngoài hành lang đông đúc, Kinh Hương phiêu tán cực nhanh, nếu như không nhanh chóng, liền không thể đuổi kịp. Thương Tễ đẩy đám người ra tiến lên, cách đó không xa thang gỗ lầu ba đã bị chặn lại, mùi son phấn ập đến khiến hắn hắt hơi không ngừng. không ngờ cục đá bỗng nhiên lại chạy về, người lá trà nhảy lên trên bả vai Thương Tễ, dùng sức chỉ về một gian phòng ở lầu hai.
Mẹ nó lại phải chen vào đám người đó rồi!
“Ta đi trên lầu.” Tịnh Lâm đã bị ép tới phía trước, chân đạp lên thang gỗ, “Ngươi...”
Thương Tễ cách đám người với lấy ống tay áo của y, hai mắt do hắt hơi mà đỏ ngầu, nói với Tịnh Lâm: “Không cho chạy!” Tịnh Lâm còn chưa trả lời, Thương Tễ liền buông lỏng tay ra, “Chờ ta sau đó sẽ đuổi theo ngươi.”
Hai người thoáng chốc bị tách ra, Tịnh Lâm nhìn hắn giây lát, xoay người lên lầu. Thương Tễ xoa xoa đầu ngón tay, trượt xuống một sợi dây óng ánh rồi vụt tắt. Hắn xoay người đi theo phương hướng người lá trà chỉ, đến trước cửa phòng Lưu Thừa Đức, đưa tay vén rèm, nào ngờ đầu ngón tay bị một trận thiêu đốt, bỗng nhiên có một vị trấn môn thần trợn mắt hiên ra.
Trấn môn thần tay cầm roi ngựa, quát mắng Thương Tễ: “Tiểu yêu mau lui!”
Đám đông sau lưng như thủy triều vọt tới, Thương Tễ đã tiếng gần hơn một bước. trấn môn thần lập tức biến sắc, chộp tới đánh, hoàn toàn không quan tâm đến hành lang đầy phàm nhân.
Tịnh Lâm lên lầu, người ít đi rất nhiều. Y vừa rồi chen chúc trong đám người ra một thân mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, trán còn lấm tấm mồ hôi, càng giống như là uống rượu. Y đánh giá bốn phía, một nữ nhân vội vàng bước nhanh đến trước mặt y, giậm chân hờn dỗi với Tịnh Lâm: “Còn uống rượu đúng không? Ngươi cái tên khốn này, biết rõ hôm nay là ngày gì, còn tham lam chút rượu đó? Mau tới mau tới, bên kia còn đang đợi đấy!”
Nói xong cũng không phân biệt trắng đen gì cả đã dắt Tịnh Lâm đi, Tịnh Lâm thuận theo phương hướng của nàng nghe thấy được một tia Kinh Hương, liền không nói lời nói đi theo nàng. Trên đường lướt qua rất nhiều phòng, cửa hoặc mở hoặc đóng, bên trong đều là nam thanh nữ tú, đang trang điểm thay y phục, nhìn bộ dạng chắc là chuẩn bị lên sân khấu.
“Ngàn dặn vạn dặn bảo ngươi phải nhanh lên! Ngươi lại cứ nhất định phải uống!” nữ nhân quay đầu lại phẩy phẩy tay, liếc mắt nhìn Tịnh Lâm một cái, “May là không lẫn vào một thân mùi rượu! Nếu không buổi tối nhất định sẽ bẩm báo mụ mụ đánh cho ngươi một trận! Vàng bạc dưới đó thì có là thứ tốt gì chứ? Đáng giá để ngươi kiến thức hạn hẹp đến mức này! Nhanh đi thay y phục, trang điểm lại, lập tức đi tiếp người. Những ngày tháng tốt lành của ngươi về sau, đều trông chờ vào đêm nay cả đấy!”
Dứt lời nữ nhân liền đẩy một cánh cửa ra, bên trong có một người đang ngồi trước gương. Nữ nhân đẩy nhẹ Tịnh Lâm một cái, nhỏ giọng nói với người bên trong: “Ngọc tỷ tỷ, người đến rồi, tỷ xem rồi chỉnh trang lại một chút, ta ở ngoài cửa chờ đợi.”
Cửa 'ba' một tiếng khép lại, Tịnh Lâm từ trong gương nhìn thấy hồ ly quay đầu lại, dáng vẻ vui cười bên trong hư cảnh giờ đã bị khóa lại dưới sự u ám tối tăm, khiến cho một thân trang phục nữ tử cũng hiện lên vẻ đẹp u sầu bí ẩn.
Thiên Ngọc đánh giá vóc người Tịnh Lâm, nói: “Tại sao lại đổi người rồi?” Không đợi Tịnh Lâm trả lời, y liền đứng dậy, nắm lấy ngọc bội buộc trên người Tịnh Lâm đi quanh một vòng, nói: “So với cái trước kia thì phẩm chất tốt hơn nhiều. Thời gian không chờ người, mau cởi đi.”
Tịnh Lâm nói: “Ngươi giấu thi thể của Tả Thanh Trú rồi sao?”
Thiên Ngọc biến sắc, Tịnh Lâm nghe thấy tiếng chuông đồng dưới lầu đang kêu loạn, biết được bên Thương Tễ đã gặp biến cố. Y tiến lên một bước, hỏi Thiên Ngọc: “Nếu như ngươi dừng tay lại, còn có khả năng chuyển biến tốt. Tả Thanh Trú mặc dù mệnh đã đoạn, nhưng hồn còn chưa tán.”
Ngọc bội trong tay Thiên Ngọc bị đoạn đến nát tan, y lui lại một bước, chống vào bàn, nói: “Ngươi, ngươi...”
“Kẻ đang ẩn náu trong kinh kia, bằng vào thực lực của mình ngươi cũng không thể làm được gì.” Tịnh Lâm quét mắt nhìn gian phòng, “Cửu Thiên cảnh cho người tới, đổi lại là Hoa Thường cũng không dám chính diện giao phong. Ngươi tội gì phải làm vậy.”
“Nhưng Lưu Thừa Đức chỉ là một kẻ phàm tục!” Thiên Ngọc lạnh giọng, “Lão súc sinh này đã uổng phí nhiều năm kính trọng sùng bái của Tả Lang, bây giờ còn muốn dựa vào thần tiên mà sống ung dung tự tại? Ta trước muốn lão phải đoạn tử tuyệt tôn! Cửu tộc đền mạng!”
“Lưu Thừa Đức bất quá chỉ là một quân cờ không đáng giá, kẻ hung ác đích thực giết chết Tả Thanh Trú là một người khác, ngươi chắc đã có suy đoán. Nếu như ngươi vẫn còn khăng khăng muốn tiếp tục, đừng nói đến hài cốt khó giữ, ngay cả hồn phách cũng khó bảo đảm.” Tịnh Lâm nói.
Thiên Ngọc bật khóc, y cố kìm nén nói: “Nếu đã là thần tiên, tội gì còn phải làm khó dễ Tả Lang.”
Tịnh Lâm yên lặng, chỉ có thể nói: “Ngươi vì sao lại tới đây? Hoa Thường vẫn còn đang ở trong khách điếm chờ ngươi.”
Thiên Ngọc nghe được tên Hoa Thường, liền biết Tịnh Lâm không phải người ngoài. Y nói: “Lưu Thừa Đức tuy là quan trong triều, kì thực trên người còn có một nhiệm vụ là truy tìm mỹ nhân. Chỉ là ta còn không biết, hắn rốt cuộc là làm việc cho người phàm, hay là cho thần tiên, cho nên tới đây tìm hắn một phen, muốn xem kẻ sau màn đến cùng là ai.”
“Không cần đi nữa đâu.” Tịnh Lâm nghe thấy phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, liền hỏi: “Mỹ nhân? Lão muốn tìm mỹ nhân nào?”
“Nam nữ tướng mạo cực kỳ xinh đẹp...”
Thiên Ngọc còn chưa dứt lời, nữ nhân ngoài cửa đã nhanh nhẹn đến chào hỏi, nhiệt tình nói: “Lưu đại nhân, tới sớm a, bên trong còn chưa chuẩn bị...Ôi chao!”
Thiên Ngọc mở cửa sổ, muốn để Tịnh Lâm chạy trốn, nhưng Tịnh Lâm lại bất ngờ nện xuống sau gáy y, đập hồ ly bất tỉnh. Một làn ánh sáng màu xanh uốn lượn quanh, đem Thiên Ngọc trói lại chặt, lăn nhét vào dưới gầm giường.
Cánh cửa 'leng keng' bị đập mở, Lưu Thừa Đức bước nhanh đến rồi dừng lại, ánh mắt ngưng lại.
Chỉ thấy một nữ tử đang ngồi ở mạn giường, mặt mày lạnh lùng, lại vô cớ sinh ra vẻ đẹp diễm sắc, đẹp đến chói mắt.
Nữ tử kia vỗ tay cười bồi: “Ngài nhìn xem nhìn xem, không phải là vẫn còn đây sao?”
Tịnh Lâm đặc biệt lạnh nhạt, lòng bàn tay cầm một khối ngọc đã nát tan. Y càng lạnh lùng, dáng vẻ lại càng câu hồn đoạt phách.
Cổ họng Lưu Thừa Đức tràn ra tiếng cười: “Này ngược lại là... đầy đủ phong vị.”
Lão sắc quỷ này còn chưa kịp khen thêm vài câu, dưới chân liền bị chấn động mạnh mẽ. Cột trụ lầu hai bị đập gãy đôi một cái, mắt thấy trấn môn thần sắp không ngăn được Thương Tễ, Lưu Thừa Đức e sợ tình hình có biến trở về lại không biết ăn nói thế nào, liền vội hô: “Đem người lên kiệu nhanh! Mau mau rời đi!”
“Muốn chạy!”
Thương Tễ ở phía dưới một tay bám lấy lan can, đang muốn nhảy lên. Nào ngờ mắt cá chân lại bị túm chặt, trấn môn thần đã bị đánh thành tờ giấy rách, còn không quên vung roi túm lấy chân Thương Tễ. Thương Tễ rơi mạnh xuống, chỉ nghe thấy lan can lầu ba 'răng rắc' cùng nhau nứt tung, cả căn phòng cũng nghiêng đi.
Lưu Thừa Đức chống người dậy, muốn túm lấy Tịnh Lâm, Tịnh Lâm lảo đảo đi tới bên cửa sổ, còn chưa kịp rời đi, toàn bộ tường bên cửa sổ bị đập nát từ phía dưới, trước sự hoảng loạn của những người trên sân khấu Tịnh Lâm cứ thế mà ngã xuống.
Thương Tễ đột nhiên thấy một cái bóng trắng rớt xuống, còn quản trấn môn thần gì nữa! Giựt lấy cây roi đột nhiên quăng ra ngăn cản, thân đã từ lầu hai nhảy ra ngoài.
Tịnh Lâm ngã vào vòng tay Thương Tễ, Thương Tễ ôm lấy sau gáy y nhấn vào trong ngực, cánh tay che chắn lăn lộn trên sân khấu một vòng mới vững vàng dừng lại, vật lộn trên sảnh đường rực rỡ màu sắc.
“Để ta bắt được rồi a.” Thương Tễ cúi đầu, đột nhiên hơi ngưng lại, lời nói cũng không rõ ràng, “Tịnh, Tịnh...”
Tịnh Lâm đã rơi mất cây trâm, trên mặt vẫn còn trang điểm, giữa môi vẫn còn sót lại chút đỏ hồng dáng dấp tựa như Thiên Ngọc, rõ ràng toàn thân toàn mùi phấn son, nhưng hàng lông mày lạnh lùng lại tràn ra sát khí ngút trời
“Tịnh cái đầu.” Tịnh Lâm nói, “Lưu Thừa Đức đưa người đi rồi!”
Sau gáy Thương Tễ có tiếng gió chém đến, hắn lập tức cúi đầu, không quên ở cần cổ Tịnh Lâm khẽ ngửi một chút, nói: “Mỹ nhân thơm quá.”
Tịnh Lâm đẩy ngực hắn ra, Thương Tễ lập tức buông tay. Hai người nháy mắt tách ra. Thương Tễ giơ tay ra 'ầm' một tiếng chặn được một cú đánh nặng nề từ trên xuống, mặt sân khấu dưới chân đã nứt toác, vừa ngẩng đầu nhìn lên, một bầy yêu giương nhanh múa vuốt lập tức xông đến!
Thương Tễ cười to mấy tiếng, đơn giản là giương cánh tay mà đợi.
“Nóng lòng muốn làm đồ nhắm rượu cho gia gia ngươi như vậy.” Răng nanh sắc bén của hắn hơi lộ ra, “Lão tử liền cho các ngươi một cơ hội.”
Đủ loại yêu quái chen chúc vây quanh, chỉ nghe thấy thanh âm 'cọt kẹt' không dứt khiến người ta ghê răng lọt vào tai, lại không thấy rõ tình hình bên trong.
Tịnh Lâm biết hắn ai đến cũng không cự tuyệt, liền nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm Thiên Ngọc vừa rồi bị mình nhét vào gầm giường. Nhóm phàm nhân trong lâu chen chúc kịch liệt mà chạy trốn, Tịnh Lâm thấy bóng dáng Lưu Thừa Đức được hộ tống chạy nhanh ra phía ngoài, người bị khiêng đi chính là Thiên Ngọc.
Linh Hải của Thương Tễ tràn ra không ngừng, hắn trước kia đều cứ vậy mà thô nạp linh khí sau đó được Tịnh Lâm dẫn dắt dần biến thành từ từ cắn nuốt. Cá chép gấm trong Linh Hải tựa như to lên gấp đôi, màu sắc cũng càng ngày càng đậm, màu đỏ sậm theo sự chuyển động của thân thể mà tràn ra khắp trên vảy, hai điểm gồ lên trên đỉnh đầu cũng ngày càng rõ ràng.
Thương Tễ dùng ngón tay cái lau khóe miệng, lúc này sân khấu đã hoàn toàn tối đen, tòa lâu cũng đã bị sụp một nửa, đám yêu quái Lưu Thừa Đức thả ra tất cả chỉ còn là mảnh vụn. Thương Tễ cả người khoan khoái, khó giải thích được cảm thấy khô nóng, liền nói: “Sao hắn lại thả ra một đám yêu quái, nếu là...”
Người vừa mới còn đứng đây mà giờ đã biến đâu mất. Thương Tễ cắn răng cả giận nói: “Tịnh Lâm!”
Tịnh Lâm còn đang lắc lư trong chiếc kiệu chạy như bay, bên cạnh là Thiên Ngọc dựa vào vách kiệu vẫn còn đang hôn mê. Ngón tay Tịnh Lâm từ trên cửa sổ kiệu quệt được một tầng tro bụi mỏng manh, cuối cùng cũng hiểu được sự quỷ dị của đám người Lưu Thừa Đức rốt cuộc là xuất phát từ đâu.
Bọn họ nửa thần nửa yêu, hỗn tạp một chỗ.
Vừa có thể cho Lưu Thừa Đức một tên trấn môn thần để thoát thân, lại có thể khiến một đám yêu quái nghe lời Lưu Thừa Đức răm rắp, tên thần tiên bí ẩn khó lường đứng sau chuyện này, làm cho người ta nhớ đến Đông Quân.
Thật là trùng hợp.
Tịnh Lâm cả một đường phỏng theo Đông Quân, mà kẻ này cũng đang bắt chước Đông Quân sao?
Bên trong Cửu Thiên cảnh Đông Quân đang ngủ say đột nhiên ngồi dậy, kéo khăn hắt hơi một cái. Hắn đá đá người đứng trước cửa điện, nói: “Quân thượng còn không chịu gặp ta sao?”
Thủ vệ thần ôm cánh tay bất đắc dĩ: “Ngài có ngủ thêm giấc nữa, Quân thượng cũng không chịu gặp đâu.”
“Vậy thật là kỳ quái.” Đông Quân cũng bắt chước phe phẩy quạt, “Hắn ngày thường yêu thích ta nhất, sao đột nhiên lại lạnh nhạt với người ta? Là do ta không thuận theo sao?”
Thủ vệ thần bị hắn kích động đến nổi da gà, đau đầu nói: “Lúc Quân thượng ngủ không thích bị người khác quấy nhiễu...”
“Ừ.” Đông Quân dùng quạt gõ gõ trán, không rõ ý gì.
Bên này Thương Tễ nhanh chân đuổi theo, hắn buộc oánh quang của mình trên tay áo Tịnh Lâm, trong đêm đen có thể nhìn thấy rõ ràng tinh điểm trôi nổi. Hắn còn chưa chạy được vài bước, đã nghe thấy một tiếng quát to, cây gậy chọc c*t Ngô Anh cầm roi đứng trên nóc nhà, chắn ngang đường đi của Thương Tễ.
“Chó ngoan không cản đường.” Thương Tễ nói: “Cút.”
Ngô Anh vung roi vào không trung, sau lưng hiện lên một đội quân. Hắn cao cao tại thượng, lạnh giọng nói: “Con yêu này cấu kết với hồ yêu họa loạn kinh đô, ta phụng Cửu Thiên mệnh đến đây bắt người. Bắt hắn, sinh tử bất luận!
“Chủ nhân của ngươi là ai? Cánh tay Thương Tễ đã che kín vảy, hắn lạnh lùng nói, “Đi một vòng lớn như vậy, ta thật sự không hiểu là ngươi đang nói đến ai?”
Ngô Anh nói: “Bằng vào tu vi của ngươi, ngay cả tên của chủ nhân ta cũng không xứng được nghe.”
“Dám dò xét ta.” Trong gió lớn Sát khí của Thương Tễ đột ngột cuồn cuộn, “Ta quản hắn là người hay cẩu, lão tử đập cho một quyền khác phải thò mặt ra!”
Đường lớn trong kinh chấn động mạnh trong đêm tối, quân tướng của Ngô Anh đồng loạt rút đao ra, nhanh chóng vọt tới. Thương Tễ dùng tay tiếp được roi, quật lại Ngô Anh, một bước đạp đất, khí thế như sóng biển mãnh liệt dâng lên. Nhà cửa ầm ầm nát tan, đẩy lui chúng tướng. Yêu khí của hắn sôi trào, dùng tư thế nuốt lấy sơn hà hô: “Nhường đường!”
Ngói nhà sụp xuống, bầy yêu cũng phục xuống run rẩy.
Thời điểm Hoa Thường mở mắt ra đã hiện hình cửu vĩ, nàng vươn mình đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hỉ Ngôn bị dọa đã hóa thành hồ ly, kịch liệt run rẩy. Hoa Thường một tay che ngực, nghe được giọng nói khó khăn của mình.
“...như là rồng ngâm? Ta nghe lầm sao?”