Hoàng hôn xế chiều gió tản mác thổi tới, phố xá cũng dần náo nhiệt lên. Nước mưa đọng lại trên mặt đất, sinh ý khách điếm nối liền không dứt. Trong đại sảnh ngồi đầy khách mời, tiểu nhị nâng khay rượu lần lượt đến từng bàn thu tiền, tiếng 'leng keng' của hí khúc Liên Hoa Lạc gõ đến khiến Chu chưởng quỹ như mở cờ trong bụng. Gã đi vào sau bếp, nhìn mọi người bận việc.
Đầu bếp chính đang mài dao, Chu chưởng quỹ thúc giục: “Không sai biệt lắm là được rồi, đến lúc đó đứng trong sảnh đường, nhớ đem huyết đều thả vào trong vại, rất nhiều người cầu đấy.”
Đầu bếp nói: “Kẻ kia một người thật gan dạ, sợ là khó mà thu thập. Nếu không trước tiên đánh gần chết, bằng không khó mà giết.”
“Khó mà giết mới gãi đúng chỗ ngứa!” Chu chưởng quỹ khôn khéo nói: “Sau đó các ngươi một phen long hổ đấu, để chư vị thực khách xem đã nghiền, khen thưởng không thể thiếu.”
“Hai người trên lầu kia làm sao bây giờ?” Đầu bếp ngượng ngùng nói: “Còn không biết có phải là huynh đệ cùng đường không, nếu ở ngoài là sơn yêu đại vương, ta cũng muốn bị ăn.”
“Có ta chịu trách nhiệm, ngươi lo cái gì.” Chu chưởng quỹ hừ hừ nói: “Ta đã sớm sai người ở bên ngoài ngồi chổm hổm chờ rồi, hai người đó nếu thật là đến gây mất hứng, ta tất sẽ không bỏ qua bọn chúng.”
Đầu bếp lên tiếng thưa dạ, đem dao mài đến càng sáng bóng hơn.
Thương Tễ ở trên lầu nghe được rõ rõ ràng ràng, hắn nhấc chân đạp trên bệ cửa sổ, nhìn bầu trời sắc đêm tối tăm.
“Cả một thành yêu quái đều tụ tập ở nơi này, Cố Thâm xem ra cũng rất giỏi, dẫn được vô số yêu quái vung tiền như rác.”
“Thành này thật quái lạ.” Tịnh Lâm nói: “Mặc dù ở sâu trong thâm sơn, cũng không nên chỉ vì một người mà tổ chức rầm rộ như vậy.”
“Ta ngược lại cũng có một câu hỏi.” Thương Tễ nói: “Phân giới ty ngày thường không cho yêu quái ra vào sao?”
Tịnh Lâm nói: “Kia thật không có.”
“Giống như yêu quái nơi này có thể chưa từng gặp qua người sống vậy.”
Thương Tễ cúi người dò ra trước cửa sổ, gió cuốn tóc dài, hắn nghe thấy khắp cả thành sôi sùng sục, những con yêu quái đi dự tiệc bừng bừng phấn chấn, phố xá thậm chí còn giăng đèn kết hoa, giống như ăn tết.
Tịnh Lâm tựa vai vào cửa sổ, thuận theo tầm mắt Thương Tễ nhìn ra ngoài. Chiết phiến của y như có như không gõ lên đầu gối, từ phố xá ở gần phóng tầm mắt đến tận núi xa mây tản.
“Đúng vậy.” Tịnh Lâm trầm ngâm, “...Không nên như vậy.”
Không nên như vậy.
Nơi đây vốn là thành trấn của con người, bây giờ bị yêu quái chiếm cứ, nguyên do trong đó có thể dự đoán được. Nhưng nếu là nơi yêu quái ăn thịt người, như vậy thì hôm nay nhìn thấy Cố Thâm cũng không nên kinh ngạc như vậy. Nhưng bọn chúng hai mắt phiếm xanh, thời điểm nói chuyện với Cố Thâm chỉ muốn lộ ra nguyên hình.
Hai người đang ở trong phòng, nghe thấy sát vách tiếng mở cửa. Cố Thâm bước vài bước xuống lầu, chuẩn bị dùng cơm. Lục lạc 'đinh đương' một tiếng, theo từng bước chân của hắn đi xuống cầu thang, người đá nhỏ đi cà nhắc đến khe cửa nhìn ra bên ngoài, lại bắt gặp một đôi mắt đen to láy láy nhìn chằm chằm nó.
“Ca ca.” Tiểu dã quỷ kề mặt vào khe cửa, cười khanh khách: “Cục đá!”
Người đá nhỏ bị nó chụp lấy ngón tay thì sợ hết hồn, giật tay lại lăn rầm xuống đất, lập tức bò dậy chạy đến bên người Tịnh Lâm.
Thương Tễ đè nó lại, cười nhạo nói: “Lá gan còn không lớn bằng tiểu quỷ.”
Người đá nhỏ thuận theo ngón tay hắn bò vào trong tay áo, làm ổ ở trong không chịu chui ra.
Cố Thâm xuống lầu, liền bị đám người trong khách điếm chen lấn đến ngã trái ngã phải. Hắn ôm lấy Khoai Lang, Khoai Lang lại cả người run rẩy, dùng hai tay che mắt lại.
“Hai bát mì.” Cố Thâm ném hạt châu cho tiểu nhị, lại phát hiện không có chỗ để ngồi, liền nói: “Mang lên phòng.”
Tiểu nhị nhận hạt châu, có ý xấu lộ ra răng nanh với hắn: “Tiểu nhân giúp ngài tìm một chỗ ngồi tốt.”
Đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người Cố Thâm, Khoai Lang càng run rẩy lợi hại. Cố Thâm mang đao cất bước, đi qua đám người, cảm thấy được phi thường quái dị.
Chu chưởng quỹ dùng khăn lau trán, bước ngắn lộn xộn tiến vào trong sảnh, hướng bốn phía cúi người cười làm lành: “Chư vị cảm thấy thế nào? Cái đầu này, bảo đảm khiến cho các vị đại gia xứng đáng chi tiền ra! Vì cầu một chữ 'tươi', ta đặc biệt sai rất nhiều người lập tức cắt thịt, thịt mỏng chấm huyết, chẳng phải quá mỹ mãn!”
Cả sảnh đường hò reo khen hay, khách điếm bị vây kín đến nước chảy không lọt ra ngoài, bất luận nam nữ già trẻ đều đang nhìn Cố Thâm. Cố Thâm thấy bọn chúng đang dần lộ ra răng nanh, không an phận mà bấu vào bàn gỗ.
“Còn đợi tới bao giờ?” Bọn chúng thúc giục nói: “Khai tiệc thôi.”
Chu chưởng quỹ liên tục đáp lời, đầu bếp vén rèm đi ra. Hắn mang theo đao, sải bước hướng về phía Cố Thâm. Cố Thâm lùi vài bước về sau, lại phát hiện phía sau cũng chen chúc mặt xanh nanh vàng. Hắn định thần nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía không có ai là người. Các khách nhân cởi da lộ ra nguyên hình, trong bóng tối chập trùng tất cả đều là yêu quái!
Cố Thâm rút đao ra khỏi vỏ, hắn hét lớn một tiếng, chấn động đến mức Chu chưởng quỹ suýt nữa trượt chân. Hắn một tay ôm Khoai Lang, nói: “Ta nói nơi này sao lại quái lạ đến vậy, thì ra tất cả đều là yêu quái!”
Chính lúc đang nói, chợt thấy bên má hơi ngứa. Cố Thâm vừa cúi đầu nhìn, liền thấy trước mắt là một con chuột với đôi tai cực lớn, miệng đang dần dần dài ra, nha nha mà nói: “Thần tiên chạy mau!”
Đây cũng là một con tiểu yêu quái!
Cố Thâm liền buông tay, Khoai Lang đi đầu nhảy xuống. Nó run lỗ tai muốn nắm lấy tay Cố Thâm, nhóm tiểu dã quỷ reo hò nhằm vào phía đầu bếp, dùng nắm đấm nhỏ đấm vào chân đầu bếp. Khoai Lang thừa dịp hỗn loạn kéo Cố Thâm bỏ chạy, nó tinh thông chạy trốn, xảo quyệt chọn đều là khe hở.
“Chạy mau, chạy mau!” Khoai Lang làm rối loạn trận tuyến, miệng hô loạn, nhưng cũng không biết nên mang Cố Thâm chạy trốn về hướng nào.
Khắp thành này đều là yêu quái, làm sao có thể chạy ra ngoài!
Đúng như dự đoán, Khoai Lang chạy không được vài bước liền bị con mèo yêu vững vàng chặn lại. Nó giãy giụa the thé kêu: “Không được ăn hắn! Khồn được ăn hắn!”
“Không ăn thì để dưỡng mỡ à?” Miêu yêu mài móng vuốt, vội vã không nhịn nổi, “Trước khi ăn hắn, lấy ngươi làm món khai vị.”
Ánh đao lóe lên, Cố Thâm hung hãn đoạt người. Hắn mắng: “Ngươi dám!”
“Cướp đao của hắn!” Chu chưởng quỹ từ sau một cái bàn lộ đầu ra, “Người này không có tu vi, chỉ dựa vào một chữ 'Chính'. Các ngươi bắt được hắn, tùy tiện mà phân chia!”
“Lão tử phải cắt tai lợn của ngươi nhắm rượu!” Cố Thâm cười ha ha, trượng đao uy sắc, “Yêu nghiệt nơi này ở trong trung độ mà cũng cũng dám lỗ mãng! Lão tử nếu dám một mình đi vào, chẳng lẽ còn không có gì dựa vào sao?” Hắn giận giữ khí thế dọa nạt bầy yêu trong núi, hiên ngang nói với miêu yêu: “Đưa con chuột con này cho ta! Nó vừa rồi dám gạt ta, tối nay lão tử phải bắt nó uy đao!”
“Đủ khí thế.” Thương Tễ cười nhạo, “Đáng tiếc bản lĩnh kém chút, Tịnh Lâm, hắn cũng giống ngươi, đều dựa vào dọa người hành tẩu giang hồ. Hắn tối nay nếu bị ăn, đó cũng là mệnh, không cần cứu, lấy được chuông đồng là xong việc.”
Tịnh Lâm dựa vào lan can nhìn xuống, dung mạo dưới ánh đèn dần hóa thành tầm thường, nói: “Chỉ e điều ngươi muốn không thành rồi.”
Thương Tễ nâng tay sờ mũi, cười lạnh nói: “Thật là thối, xú hòa thượng kia đúng là bám dai như đỉa.”
“Thối sao.” chóp mũi Tịnh Lâm khẽ nhúc nhích, “Cũng không có mà.”
“Đó là bởi vì bên trong gia đây tự có hương thơm ngát.” Thương Tễ giơ tay kề sát chóp mũi Tịnh Lâm, để cho y ngửi đủ, “Linh khí của hắn bên trong ta có điểm thối.”
Bên dưới miêu yêu xảo trá, con ngươi đảo một vòng bán tín bán nghi. Nó lắc Khoai Lang, dưới chân di chuyển, nói: “Chỗ dựa gì chứ? Đúng là nói nhảm! Chắc chắn là đang hư trương thanh thế!”
Cố Thâm nói: “Thật giả thử xem liền biết.”
Miêu yêu lôi một con yêu quái khác đến, đẩy ra nói: “Cắn hắn hai cái!”
Mọi người ngược lại e dè, đầu bếp bị nhóm tiểu dã quỷ đánh trúng không rảnh bận tâm, xách lên một con lại nhào tới cả đám. Chu chưởng quỹ thấy tình thế không ổn, liền chui đầu ra sốt ruột thúc giục: “Một người phàm tục thì có thể có chỗ dựa gì? Hắn nếu như thật sự lợi hại, làm sao vừa rồi mới phát hiện ra chúng ta là yêu! Chư vị, lên a! Cơ hội tốt cỡ này ngàn năm có một, nếu để cho hắn chạy rồi, muốn đợi thêm một kẻ khác thì phải đợi đến năm tháng nào mới được. Huống hồ sơn thần sẽ tỉnh dậy, chúng ta mau ăn vẫn còn kịp nóng!”
Miêu yêu không kiềm chế nổi, thoáng chốc nhào đến: “Nội tạng không cần, thịt phần ngực là của ta rồi.”
Cố Thâm nhấc chân đạp, miêu yêu nhanh nhẹn dị thường, tứ chi vừa chạm đất đã cấp tốc nhảy lên. Cố Thâm đưa đao chém ra, 'răng rắc' một tiếng liền bị cắn thành hai đoạn. Bầy yêu thấy hắn không còn sức đánh trả, không chỉ có thú huyết sôi trào, lũ lượt kéo đến.
Khoai Lang ôm người khóc ròng: “Không thể ăn hắn! Còn chưa tìm được nương mà!”
Bả vai Cố Thâm trầm xuống, lập tức bị hất tung khỏi mặt đất. Đùi hắn đau nhức, đã bị cắn phải. Cố Thâm chống đất giơ tay, từ trong lồng ngực lôi ra một tấm phù, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào trong miệng. Phù xuống bụng, yêu quái đồng loạt kinh hô sợ hãi, huyết nhục kia cứng như sắt thép, con đầu tiên cắn phải miệng đầy máu tươi.
“Kim mang Cửu Thiên!” Miêu yêu lập tức hóa thành một con mèo lớn, phi thân muốn trốn, “Không tốt, là hung thần truy hồn ngục!”
Kim mang phía chân trời tăng vọt, chỉ thấy biển mây trên đỉnh núi bị dạt ra. Hàng ma trượng bị quăng đến, mặt đất trên phố đồng loạt rạn nứt, đá vụn bắn tung tóe. Trượng cắm xuống đất, lay động kim mang. Bầy yêu cùng kêu lên, đủ loại yêu thú gào khóc quanh quẩn không dứt. Chu chưởng quỹ đã cuộn tròn người hóa thành lợn rừng, lăn lốc va vào băng ghế cuống cuồng bỏ chạy. Nhất thời trong thành chỉ thấy quần thú chạy trốn, đều bị dọa đến hồn vía lên mây.
Túy Sơn tăng nhấc theo hồ lô rượu, dựa vào thân cây 'ùng ục' mấy tiếng, kêu lên một tiếng đầy thỏa mãn. Hắn dáng đi bất ổn, chỉ chỉ xung quanh: “Chạy, chạy cái gì! Ta tuy vì thiên đạo, lại chưa từng sát giới. Các ngươi sợ cái quỷ gì!”
Thương Tễ bẻ khớp ngón tay kêu lộp cộp, hắn u ám nói: “Hiện giờ kém hắn một nửa linh khí, thế nhưng cứ như là bị hắn đè ép một đầu.”
“Hắn để lại cho ngươi một nửa linh khí để có lúc đem tiêu khiển, người này cũng quá mức điên rồ.” Tịnh Lâm nói: “Chỉ sợ ngày nào đó trong sáu quân của Cửu Thiên cũng sẽ có một vị trí của hắn.”
Túy Sơn tăng lảo đảo đụng vào Cố Thâm, hắn quét mắt nhìn khách điếm, cười lạnh nói: “Nên chạy lại không chạy.”
Thương Tễ cười nói: “Thấy ngươi truy đuổi vất vả, liền dừng lại mời ngươi chén rượu uống.”
“Tiểu tử.” Túy Sơn tăng ngửa đầu uống rượu, cuối cùng chỉ về Thương Tễ, “Ngắn ngủi mấy ngày, ngươi lại càng thêm tà tính. Y có chỗ gì tốt, khiến ngươi khăng khăng một lòng mà đi vào tà đạo.”
“Oan uổng quá.” Tịnh Lâm nhàn tản nói.
“Xác thực oan uổng.” Thương Tễ cười ra tiếng, “Ta trời sinh chính khí bất xâm, lại vừa hay gặp phải y người xấu tâm lãnh mặt lạnh, tự nhiên là càng ngày càng hợp.”
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội.” Túy Sơn tăng treo lại hồ lô, rút hàng ma trượng ra, “Ngươi nếu đi theo ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, giúp ngươi tìm một vị sư phụ chính đạo. Trên Cửu Thiên cảnh, phàm là ngươi ngưỡng mộ, ngoại trừ Thừa Thiên quân cùng Sát Qua quân, lão tử đều có thể nói giúp ngươi. Ngươi có làm hay không?”
“Lần trước gặp mặt còn kêu đánh kêu giết.” Thương Tễ ngước mắt liếc nhìn sắc trời, nói: “Lời này nên tin mấy phần đây?”
“Tám, chín phần.” Tịnh Lâm nói: “Túy Sơn tăng nói được làm được.”
Thương Tễ liền nói: “Ta đây cũng thực sự có một người muốn chọn. Hòa thượng, ngươi nói ngoại trừ cái gì Thừa Thiên quân, Sát Qua quân, người khác đều được sao?”
“Như thế nào?” Túy Sơn tăng đặt hàng ma trượng nặng đến nghìn cân lên vai, “Tiểu tử lẽ nào muốn bái ta?”
“Đầu trọc không được.” Thương Tễ nửa thật nửa giả nói: “Ta ngưỡng mộ Lâm Tùng Quân.”