Nam Thiếp

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 50

 

Đáng chết… sao đã lâu như thế còn chưa đến hừng đông?

 

Mờ mịt đưa tay về phía trước, đột nhiên chạm phải miếng vải đen hiện tại đang bịt kín mắt hắn, Đoàn Thăng lại chậm rãi buông tay xuống.

 

Chính mình hiện tại cái gì cũng nhìn không thấy…

 

Cho dù có nghe được thanh âm gõ mõ cầm canh, vẫn là vĩnh viễn sẽ không hừng đông. Đoàn Thăng đột nhiên không hề biết nên làm thế nào để có cảm giác tốt hơn.

 

Chậm rãi ngồi dậy sờ soạng, theo thói quen tính đưa tay sờ ngăn tủ bên cạnh giường, hắn luôn cầm lấy quần áo đặt ở nơi đó.

 

Không có… cái gì cũng không có… hắn ngay cả ngăn tủ cũng chưa đụng đến.

 

Đây là tại sao?

 

Rất rõ ràng nghe được thanh âm tiếng cửa được đẩy ra, tiếp theo một bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở trên đầu chính mình.” Sớm… sao không ngủ nhiều một chút?”

 

” Ngủ không được!” Tính tính… chính mình cũng đã ngủ vài ngày, thật giống như là để bù đắp cho những ngày thức khuya dậy sớm trước đây, mấy ngày qua thật đúng là nói ngủ liền ngủ…

 

Trữ Ngự Diệp đem cháo đặt lên bàn.” Ăn một chút gì a?” Lấy y phục phủ thêm lên thân mình đơn bạc của Đoàn Thăng, nhìn hắn không tinh thần như vậy thật làm kẻ khác đau lòng…

 

Sai đều là do chính mình tạo thành…

 

Đoàn Thăng lắc đầu, hắn hiện tại cái gì đều ăn không vô.

 

” Đã vài ngày ngươi chưa ăn gì cả ! Không đói bụng cũng phải ăn một chút chứ.” Trữ Ngự Diệp mặt nhăn mày nhíu, đem bát cháo trên bàn kia bưng tới, y nhất định phải ép hắn ăn mới được.

 

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng mà Đoàn Thăng vẫn đoán được, y hiện tại nhất định là vừa một tay đoan cháo, vừa đem nó thổi lạnh đi.

 

Như vậy… y chắc chắn sẽ nói…

 

” Đem miệng mở ra.” Trữ Ngự Diệp đem thìa đặt ở cách miệng hắn không xa.

 

Đoàn Thăng thở dài, ngoan ngoãn hé miệng. Phản kháng cũng vô dụng, hắn đã sớm biết diễn biến sẽ như vậy.

 

” Nơi này là… phòng ngươi?” Hương vị của cháo cũng không tồi…

 

Trữ Ngự Diệp gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới Đoàn Thăng nhìn không thấy, vội vàng mở miệng: ” Đúng vậy… xảy ra chuyện gì? Ngủ không quen?”

 

Lại há mồm ăn một ngụm.” Không có việc gì.” Nói như thế… chính mình thật sự đã đồng ý để cho y chiếu cố. Trong lòng ẩn ẩn cảm giác kỳ quái, rồi lại không thể nói rõ. Rốt cuộc là sự tình gì mà lại cứ nằng nặng nơi ngực thế này?

 

Hay là… chính mình nhiều lo lắng?

 

Lần này không đợi Trữ Ngự Diệp mở miệng, hắn đã tự động đem miệng mở ra.

 

Hảo… hảo đáng yêu…

 

Trong lòng Trữ Ngự Diệp một trận kinh hoàng. Không được… hắn là… là trượng phu của Du Hương… chính mình không thể nghĩ như vậy…

 

Một bên áp lực, một bên chậm rãi uy Đoàn Thăng ăn cháo.

 

Trữ Ngự Diệp cảm thấy hắn càng là liêu nhân, chính mình lại càng thống khổ…

 

 

***********

 

 

” Từ từ!” Ngay thời điểm Mạc Ngôn xoay người muốn xuống giường, một bàn tay nắm chặt lấy hắn.

 

” Ngày hôm qua ngươi đi đâu?” Đoàn Thần Phi ẩn nhẫn, ngày hôm qua y trở lại phòng, tìm khắp xung quanh không thấy người, hỏi Yến Hinh cũng không có kết quả, trái tim y cơ hồ muốn đình chỉ.

 

Y trong khoảng thời gian ngắn còn tưởng rằng, muội muội bảo bối của mình lại gây thêm phiền toái gì rồi!

 

” Di…? Ta…?” Mạc Ngôn cả kinh, phút chốc trầm mặc.

 

Hắn không nghĩ tới gia sẽ hỏi như vậy! Ngày hôm qua sau khi vào phòng, gia cũng chưa nói cái gì, giống như thưòng ngày tắt đèn đi ngủ, thế thôi.

 

Nhưng bây giờ lại hỏi… hắn có điểm trở tay không kịp.

 

Phải nói như thế nào đây?

 

Đột nhiên đưa y kéo hắn lạp hướng trong ***g ngực chính mình, nhỏ vụn hôn hạ.

 

Mạc Ngôn ngây cả người, hắn còn tưởng rằng gia sẽ sinh khí… đã chuẩn bị tâm lý để nghe y mắng, không nghĩ tới bộ dáng của y lại tựa hồ không hề tức giận.

 

” Không tức giận?” Mạc Ngôn sợ hãi hỏi.

 

” Ta kỳ thật rất tức giận… nhưng ta muốn cho ngươi chính mình nói.” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng xoa vạt áo Mạc Ngôn, rồi lại đột nhiên kéo ra.

 

Ngón tay nhẹ tham tiến, trên da thịt hắn vuốt ve mơn trớn, thân thể của Mạc Ngôn, y đã rất quen thuộc, cho nên biết rõ làm như vậy sẽ mang đến phản ứng như thế nào.

 

Mạc Ngôn hít sâu một hơi, bất an cúi đầu.

 

Loại sự tình này… mặc kệ làm bao nhiêu lần… cũng không thói quen…

 

Hắn ẩn ẩn cảm thấy được, thân thể của chính mình… ngược lại càng ngày càng mẫn cảm…

 

Đây không phải ảo giác đi!?

 

Chính mình bị áp đảo, Mạc Ngôn vẫn còn đang ngơ ngác nghĩ nghĩ. Y phục bị chậm rãi cởi ra, toàn thân lại bị những nụ hôn quen thuộc phủ lấy, chính mình cũng không tự chủ mà đáp lại.

 

Đột nhiên có một tia ý tưởng hiện lên.

 

Gia… thật sự lo lắng muốn biết đáp án như thế sao? Luôn cảm thấy… tư thế hiện tại, giống như đang ép cung…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.