Nam Thiếp

Chương 76: Chương 76




CHƯƠNG 79

 

 

Bốn phía im lặng, đột nhiên bừng tỉnh, Đoàn Thăng mờ mịt mở mắt.

 

Cũng không phải tư thế ngủ như bình thường, Đoàn Thăng cảm thấy có điểm khổ sở. Nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lúc này đang vây quanh hắn, tiếng hít thở nặng nề xem ra đang ngủ rất say.

 

Đoàn Thăng nhẹ nhàng giật mình, nam nhân bên cạnh lập tức tỉnh lại.

 

” Xảy ra chuyện gì?” Trữ Ngự Diệp ôm Đoàn Thăng, trong mắt vẫn là nồng đậm buồn ngủ. Vòng tay đang ôm Đoàn Thăng càng siết chặt một chút.

 

Đoàn Thăng không quá tự tại tựa đầu vùi vào vòm ngực y.” Không có việc gì. Ngươi thật dễ tỉnh.”

 

Thật đúng là… lập tức liền đánh thức ngươi …

 

” Ân? Đúng vậy, nơi này tùy thời đều có trạng huống, ta không thể ngủ giống như người chết a.” Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng giúp Đoàn Thăng lạp hảo đệm chăn, lại gần sát Đoàn Thăng một chút.

 

Cảm giác như vậy… tuy rằng thật nhiệt, có điểm kỳ quái… người này nhiệt độ cơ thể thật đúng là cao… bất quá… còn chưa trọn vẹn…cảm giác này…

 

Đoàn Thăng vô ý thức đụng chạm liên hồi cơ thể nam nhân với nhiệt độ không bình thường đang ôm hắn, nam nhân lập tức kéo chặt tay Đoàn Thăng, đưa hắn ngoan ngoãn phóng hảo.

 

Đoàn Thăng tràn ngập nghi hoặc, biểu tình hoàn toàn làm trỗi dậy dục vọng của nam nhân.

 

” Thăng… ta cũng không thể được…” Nam nhân mỏng manh cầu xin lập tức bị Đoàn Thăng vô tình đánh gảy.

 

” Không được! Ta mệt mỏi.” Đoàn Thăng vô tình trở thân, bỏ mặc người kia đang trong cơn mơ màng.

 

Bắt đầu từ ngày đó, đều đã qua rất nhiều ngày như thế… Đoàn Thăng cũng chưa chịu cho y bính một chút. Trữ Ngự Diệp lại tiến vào thời kì kiên nhẫn vô cùng khổ sở. Trong khoảng thời gian này, Đoàn Thăng đồng ý ngủ cùng y, cũng nguyện ý cho y ôm, nhưng chính là không được có thêm bất kỳ hành vi quá trớn nào khác.

 

Trữ Ngự Diệp thở dài, quyết định tiếp tục chờ.

 

” A… đúng rồi! Đã là canh giờ gì rồi?” Đoàn Thăng hất chăn ra, xoay người xuống giường.

 

Trữ Ngự Diệp hoảng sợ.” Chắc là canh năm a…”

 

” Ngươi đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?” Đoàn Thăng nháy mắt mấy cái.” Hôm nay là ngày thiếu gia thành thân a…”

 

A… Ác, đúng vậy… chính là hôm nay …

 

 

 

 

Mãi cho đến khi tiếng pháo vang lên, Mạc Ngôn mới từ trong giấc ngủ giật mình mở to mắt.

 

” Phu nhân… ngài sao còn ở nơi này? Người đâu… mau tới giúp phu nhân thượng trang a!” Một đống người bắt đầu vây lấy hắn, lại lấy xiêm y mặc vào người hắn bằng mọi cách.

 

Rồi trong tình huống cái gì cũng không rõ ràng, hắn đã bị đẩy ra ngoài.

 

Sáng sớm đã bị bắt lại, rồi mãi cho đến hiện tại, Mạc Ngôn đều vẫn thị xử ở trong trạng thái bận rộn, bất quá, hắn một chút buồn ngủ đều không có, trên thực tế hắn căn bản là vì khẩn trương mà ngủ không đủ giấc.

 

Đã có một lần lên kiệu hoa thành thân, nhưng căn bản lần đó cái gì cũng không biết, ngay cả mặt trượng phu cũng chưa gặp qua. Nhưng hôm nay bất đồng, hôm nay Mạc Ngôn xác thật là biết, biết sẽ có người nghênh đón hắn, biết đó là người mà hắn có thể cả đời nương tựa.

 

Cũng chính là người mà đời này tối quan tâm hắn…người hắn tối để ý, cho dù chính mình kỳ thật là thân nam nhi, nhưng vẫn là cảm thấy… có thể gả cho y thật sự là chuyện vô cùng hạnh phúc!

 

Có thể làm cho chính mình dứt bỏ tính quan niệm… cũng chỉ có y.

 

Cho tới bây giờ không nghĩ đến hắn có thể may mắn như thế, có thể tìm được một người thích hắn. Mãi cho đến trước mắt, hắn luôn cảm thấy hết thảy những gì đang diễn ra vẫn rất đỗi bất khả tư nghị. Trải qua nhiều mưa gió như thế, hắn cuối cùng có thể tìm được nơi chốn mà chính mình muốn sống an nhàn rồi sao?

 

Gạt người đi…

 

Giống như chỉ là đang nằm mộng thôi…

 



 

” Sao vậy? Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi chứ…?” Mạc Ngôn không có nghe rõ ràng bên ngoài nói cái gì, chỉ cảm thấy thanh âm nghe rất quen thuộc, không khỏi quay đầu lại.

 

Cửa bị chậm rãi đẩy ra. Là Đoàn Thăng.

 

” Được rồi được rồi, ta đã biết, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.” Xem ra cũng đã bị hạ nhân làm phiền không ít, Đoàn Thăng huy phất tay, lại đem cửa đóng lại.

 

” Ngươi đều đã chuẩn bị tốt? Ta xem xem…” Đoàn Thăng đem Mạc Ngôn kéo đến, dạo qua một vòng. Đoàn Thăng vừa lòng gật gật đầu, Mạc Ngôn hôm nay, không cần hoài nghi, vô cùng tuyệt mĩ!

 

” Đoàn tổng quản…? Ngươi không bận rộn?” Mạc Ngôn kinh ngạc, thật ngoài ý muốn là ở nơi này có thể nhìn thấy Đoàn Thăng.

 

” Ai, hoàn hảo. Được rồi, ngươi như vậy có thể gặp khách … vào đi!” Đoàn Thăng mở cửa ra, một thân ảnh xuất hiện. Mà Mạc Ngôn cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình.

 

Ai… sao lại… sao lại có thể…

 

Mạc Ngôn tiến lên vài bước, gắt gao ôm chặt lấy người trước mắt.

 

” Vũ Hà… Vũ Hà… là ngươi?…” Mạc Ngôn ngây dại, người mà chính mình đang ôm trong lòng, cư nhiên chính là muội muội đã lâu không thấy… cũng nghĩ sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại.

 

” Ca ca…có hảo hảo không?” Mạc Vũ Hà cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn nam tử trước mắt vẫn thanh tú như trước, trên mặt lại hơn vài phần sắc thái hạnh phúc.

 

Nàng biết… ca ca hẳn là đã tìm được hạnh phúc …

 

Mạc Ngôn vội vàng gật gật đầu.

 

Là Vũ Hà… nàng sao lại ở chỗ này?

 

” Ta tốt lắm… a… này là…” Cảm giác trong ngực chính mình hơn một cái đồ vật này nọ, Mạc Ngôn tiếp lấy. Là một đứa trẻ mới sinh trắng trẻo mập mạp.

 

” Nó là cháu ngươi…” Mạc Vũ Hà nhẹ nhàng nở nụ cười.” Thật đáng yêu đúng không… ngươi xem, nó lớn lên có giống ta không?”

 

” Giống… giống…” Mạc Ngôn thì thào tự nói, khẽ vuốt đứa trẻ nhỏ bé trong lòng.

 

Thật đáng yêu…

 

” Cha mẹ cũng đến đây… ở đại sảnh. Bọn họ nghe nói ngươi phải cùng Đoàn thiếu gia thành thân, đều đến đây.” Mạc Vũ Hà nói, nhìn ca ca đang nựng nịu đứa nhỏ.

 

” Cái gì…? Cha cùng nương cũng… bọn họ làm sao biết được?” Mạc Ngôn ngây dại, điều này so với việc nhìn thấy muội muội còn kinh ngạc hơn.

 

Mạc Vũ Hà vẫn tươi cười, cảm giác nàng so với trước kia càng thích nở nụ cười.

 

” Ngươi đoán thử xem… Kỳ thật, là Đoàn đại thiếu gia tìm chúng ta tới.” Mạc Vũ Hà thuận thuận sợi tóc, lại tiếp tục nói.” Ta vốn ở Giang Nam, đang sống những ngày thanh nhàn… cho đến một ngày Đoàn đại thiếu gia phái người tìm đến ta, báo cho chúng ta tin tức tốt này. Ta tin tưởng cha cùng nương cũng bởi vì như thế mới đến…” Mạc Vũ Hà lại nhẹ nhàng thì thầm vào tai ca ca: ” Ca ca… gả cho y, ngươi sẽ rất hạnh phúc…”

 

Mặt Mạc Ngôn lập tức đỏ bừng, chậm rãi gật gật đầu.

 

Nguyên lai là gia…

 

” Nó đáng yêu không?” Nhìn ca ca ẵm đứa nhỏ, lại hỏi một lần.

 

” Đáng yêu a…” Mạc Ngôn có điểm phiền muộn… hắn vĩnh viễn cũng không có biện pháp sinh cho gia một đứa nhỏ bạch béo…

 

” Cho ngươi… đứa nhỏ này cho ngươi làm con thừa tự.” Mạc Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tình thật kiên định của Mạc Vũ Hà.” Ngươi giúp ta tìm được hạnh phúc đích thực của chính mình, ta cũng có thể cho ngươi…”

 

Mạc Ngôn nhìn muội muội, thật đúng là không biết nên làm gì cho hảo…

 

” Được rồi, đã đến giờ. Ngươi nên đi … thiếu gia đang đợi ngươi.” Đoàn Thăng đứng một bên nhìn canh giờ, vội vàng đem Mạc Ngôn đẩy đi ra ngoài.

 

Mạc Ngôn lúc này đã không biết nên làm như thế nào mới tốt… Hắn chỉ cảm thấy từng đợt tình tự khó có thể hình dung bao phủ hắn, rất khó chịu… lại rất cảm động…

 

Một chiếc khăn đỏ phủ thêm cho hắn, thoáng chốc còn nhìn thấy muội muội tươi cười.

 

Ca ca… ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc…

 

Vẫn là y tục lệ ngồi trên kiệu hoa, Mạc Ngôn cảm thấy tâm tình của mình vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi… phía trước không biết còn có cái gì đang chờ hắn, kiệu hoa chậm rãi được nâng lên, tâm tình của mình cũng từ đó đề cao theo.

 

Mạc Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn biết nam nhân kia sẽ ở đại sảnh, là ở chỗ này…nắm lấy tay hắn, cả đời… cả đời bảo hộ hắn.

Như vậy, chính mình cái gì cũng không sợ …

 

” Khởi kiệu!”

 

 

 

 

– HOÀN –

PHIÊN NGOẠI

ĐÊM THẤT TỊCH ĐẶC BIỆT (ĐOÀN TRỮ THIÊN)

 

 

” Ngươi biết không?” Yến Hinh đem Trữ Ngự Diệp kéo sang một bên, thần bí hề hề cười hỏi.” Ngươi có biết gần đây sắp đến ngày gì không?”

 

” Cái gì?” Trữ Ngự Diệp không hiểu ra sao.

 

” Sắp đến đêm thất tịch a, nghe nói là… vào đêm thất tịch nếu cùng người mình thích kể ra tình ý, như vậy cơ hội được ở bên nhau có thể sẽ phi thường phi thường cao a.” Không cần thiết nói cũng biết, Yến Hinh là tới xem náo nhiệt, nên đang nỗ lực hình thành náo nhiệt.

 

Trữ Ngự Diệp ngẩn ngơ.

 

Cái gì!?” Yến… Yến Hinh cô nương, ta không có người thích, ngươi nói với ta việc này… cũng không có tác dụng gì a.” Trữ Ngự Diệp đang cố tình lảng tránh. Nhưng vẫn không tự chủ cảm thấy khẩn trương.

 

Thật… thật vậy chăng? Ở…bên nhau? Ta cùng Đoàn Thăng? Trữ Ngự Diệp nghĩ thầm, rồi lại lập tức lắc đầu.

 

Ai ~ coi như hết… hắn luôn phi thường bận rộn, căn bản không có khả năng cùng mình bên nhau… qua đêm thất tịch. Chính mình lại là si tâm vọng tưởng rồi~!

 

Còn nữa… chính mình phải nói với hắn như thế nào đây? Này vẫn là vấn đề lớn…

 

” Yến… Hinh cô nương… như vậy đêm thất tịch, những người đó đều là làm sao để kể ra tình ý a?” Trữ Ngự Diệp lúng túng hỏi.

 

Yến Hinh cười cười… mọi người ai cũng biết, y thích Đoàn Thăng. Chỉ là đương sự vẫn còn đang ngại ngùng, không chịu nói ra mà thôi.

 

Thế là Yến Hinh liền trịnh trọng đề cử một người cho y.

 

” Ân?” Đoàn Thần Phi một bên xem sổ sách, một bên nghe Trữ Ngự Diệp nói.” Đêm thất tịch?”

 

” Đúng vậy…” Trữ Ngự Diệp suy yếu đáp.

 

Thật sự là cái tên ngu ngốc. Chẳng lẽ y còn nhìn không ra thái độ Đoàn Thăng đối với y, ít nhất còn có một tia hảo cảm sao? Nếu không xuống tay vi cường, chỉ sợ với cá tính không được tự nhiên của Đoàn Thăng, sẽ rất khó có cơ hội đi!?

 

Hai người kia đều là muốn làm khó cho nhau! Phiền toái!

 

Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng liếc y một cái.” Bằng không…” Đoàn Thần Phi nghĩ nghĩ.” Sét đánh không kịp bưng tai! Mang lên giường thôi!”

 

” Mang… mang lên giường?” Trữ Ngự Diệp nhất thời đỏ mặt. Loại chuyện này… y là nam nhân, không phải không từng nghĩ tới. Trên thực tế, người mà mình ngày đêm mong nhớ ngay tại trước mặt, xúc tua có thể đụng rồi lại không gặp được. Loại sự tình này…y không biết đã nghĩ tới mấy trăm lần rồi!

 

Huống chi, y cũng không phải không có kinh nghiệm, loại sự tình này, y cũng có lúc cần đến.

 

Thế nhưng, Đoàn Thăng luôn đối với y như gần như xa, rất muốn tới gần một chút, hắn liền giảo hoạt trốn tránh; khi đang muốn buông tha cho… hắn lại vô thanh vô tức đến hấp dẫn chính mình…

 

Đối với một nam nhân bình thường mà nói, gặp được loại tình huống này, cũng chưa biện pháp cầm giữ đi.

 

Y sắp điên lên rồi.

 

Y đương nhiên có thể ngạnh thượng Đoàn Thăng, thậm chí là cường bạo hắn. Chính là hắn thật sự là người mà chính chính yêu thương, y hiện tại còn không rõ ràng cảm giác hắn đối với y… y sợ hãi nếu cưỡng ép làm loại sự tình kia, bọn họ ngay cả bằng hữu đều không thể tiếp tục.

 

Y muốn có được hắn, nhưng phải hoàn hoàn là tự nguyện!

 

Đương nhiên không chỉ là thượng thân thể… y hy vọng có thể nghe được chính miệng người kia nói ra là thích y.

 

Loại dày vò này, y đã muốn chịu không nổi !

 

Y uỷ uỷ khuất khuất nhìn thoáng qua thiếu gia. Đương nhiên, đối với vị thiếu gia đã có hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn chắc sẽ không có khả năng lý giải a.

 

Đoàn Thần Phi khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thật là một tên khờ khạo!

 

Không đi trước thử xem thì làm sao biết được? Dù sao… người chết cũng không phải Đoàn Thần Phi ta. Là y chính mình yêu thích Đoàn Thăng, nên dù có chút khổ sở cũng phải chịu đựng chứ!?

 

” Như vậy đi… giúp ngươi một lần.” Đoàn Thần Phi đơn giản muốn làm người tốt!” Đêm thất tịch ngươi bạo gan hẹn hắn đi!”

 

” Thật… thật vậy chăng?” Trữ Ngự Diệp tim đập gia tốc.

 

Không biết là tại sao, vào đêm thất tịch, lượng công việc tại trướng phòng giảm đi một cách thần kỳ.

 

Đến chạng vạng, cơ hồ tất cả công tác đều làm xong, này cơ hồ là trăm năm mới gặp một lần a… Đoàn Thăng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng chưa nói cái gì.

 

” Tổng quản… cùng đi uống một chén đi.” Bọn Khoả Kế giấu không được vui sướng, khó được cơ hội kết thúc công việc trước thời gian. Cùng hẹn nhau đi ra ngoài dạo mấy vòng, uống mấy chén rượu.

 

Đoàn Thăng vẫn còn ngồi.” Không được, các ngươi cứ đi đi. Ngày mai nhớ rõ không cần người đầy mùi rượu, nếu tính sai, các ngươi sẽ không còn miệng mà uống.”  Chỉ thế thôi…

 

” Sẽ không đâu! Tổng quản…” Bọn Khoả Kế đi ra trướng phòng.” Ngài thật sự không đi? Hôm nay chính là đêm thất tịch a… tiểu nhân giới thiệu mấy cô nương xinh đẹp bồi ngài, bằng không sẽ rất tịch mịch a.”

 

” Đi thôi đi thôi, nam các thu nguyệt không tồi đâu…”

 

Cái gì!?

 

Đoàn Thăng khí huyết dâng trào.” Ngươi còn muốn lắm miệng!?” Tuỳ tay cầm lấy chén trà, hướng trên mặt người lên tiếng ném tới.” Cút!”

Bọn Khoả Kế kinh hãi.” A… vâng vâng vâng…” Nhanh chóng đóng cửa, bước nhanh tránh ra.

 

Đoàn Thăng bực bội … Hừ, cho tới bây giờ… chưa có người nào dám nói với hắn những lời hạ lưu không đứng đắn như vậy.

 

Sao lại như vậy… mặt đột nhiên có điểm hồng…

 

Hôm nay là đêm thất tịch? Là có ý nghĩa gì chứ?

 

Đoàn Thăng lại cúi đầu nhìn sổ sách chính mình vừa mới tính qua một lần, lại kiểm tra một lần xem có sai lầm gì hay không.

 

” Thăng?” Đột nhiên có tiếng kêu to, truyền vào lỗ tai Đoàn Thăng.

 

” Trữ Ngự Diệp? Sao ngươi lại đến đây?” Bóng người liền đứng ở ngoài cửa sổ, không phải Trữ Ngự Diệp thì là ai chứ? Đoàn Thăng đi qua, đem cửa sổ đẩy ra.

 

” Ngươi hôm nay không cần gác đêm sao? Ngươi sao lại tới… a…” Trữ Ngự Diệp ôm cả người Đoàn Thăng nâng ra ngoài, Đoàn Thăng nhất thời không phòng bị, lúc hoàn hồn lại, thân mình đã ra ngoài cửa sổ.

 

” Ta muốn gặp ngươi, cho nên mới tới đây.” Sau khi ôm người đi ra, Trữ Ngự Diệp sa vào xúc cảm mê người, nên luyến tiếc không buông tay.

 

Đêm thất tịch… thật sự có thể như vậy mà ôm lấy hắn, giống như đang nằm mộng a.

 

Này… là đang làm cái gì!?” Buông tay!” Đoàn Thăng gầm nhẹ.” Sẽ có người nhìn thấy!”

 

Đoàn Thăng không có giãy giụa. Trữ Ngự Diệp chú ý tới.

 

Là bởi vì như thế này mà cảm thấy xấu hổ sao?

 

” Không quan hệ… tất cả mọi người đều đi ra ngoài rồi. Hiện tại bên trong phủ chỉ còn lại tuần vệ.” Trữ Ngự Diệp cười cười.

 

Đoàn Thăng nhất thời tỉnh ngộ.

 

Đây chắc chắc là âm mưu của y. Đem tất cả mọi người điệu khai…Còn có, hôm nay trong trướng phòng việc ít như thế, xem ra thiếu gia cũng có tham dự trong đó.

 

Chính mình bị mọi người ám toán…

 

Nhận tri đến điểm ấy, Đoàn Thăng cảm thấy rất kỳ quái… lần này cư nhiên lại không sinh khí, cứ như vậy mặc cho Trữ Ngự Diệp ôm ấp.

 

Tại sao…? Là bởi vì hôm nay là cái ngày gọi là đêm thất tịch ư?

 

 

 

ĐÊM THẤT TỊCH ĐẶC BIỆT (ĐOÀN TRỮ THIÊN) (tt)

 

Phong rất hợp thời thổi thổi… Đoàn Thăng chưa bao giờ giống như thế này cùng một người trên đường mòn thong thả bước đi, cảm giác thật đúng là kỳ quái nói không nên lời.

 

Trữ Ngự Diệp một câu cũng đều chưa nói, cứ như vậy làm cho không khí càng thêm trầm mặc.

 

Thật đúng là khác thường. Đoàn Thăng nghĩ thầm.

” Cái kia…” Đoàn Thăng lần đầu tiên mở miệng tìm đề tài. Hắn cảm thấy còn tiếp tục không buồn hé răng mà tiêu sái như vậy, giống như sẽ không biết đi đến địa phương nào… Thật là kỳ quái, rõ ràng chính mình từ nhỏ vẫn thường đi đi về về trên con đường mòn trong hoa viên này, sao lần đầu tiên lại có cảm giác nó dài như thế?

 

” Cái gì?” Trữ Ngự Diệp vẫn là một khuôn mặt tươi cười, nhưng kỳ thật đáy lòng y đang rất khẩn trương…

 

Làm sao đây!? Y căn bản không dám mở miệng nói…

 

” Ân?” Đoàn Thăng nhất thời tìm không thấy đề tài. Từ trước đến nay, hắn là người không giỏi về nói chuyện phiếm, không giống như Trữ Ngự Diệp…” Ách… Ngươi không đi ra ngoài một chút, ngươi cũng khó có dịp nghỉ ngơi…?” Đoàn Thăng là thật cảm thấy không khí có chút xấu hổ.

 

Trữ Ngự Diệp mặt nhăn mày nhíu.” Đi ra ngoài? Ngươi hy vọng ta đi ra ngoài sao…?” Trữ Ngự Diệp thì thào tự nói.

 

Y rất hiểu nam nhân khi có tiền xuất môn sẽ làm việc gì. Không phải thượng tiệm rượu, chính là đi thanh lâu, bằng không chính là sòng bạc…

 

Hắn cảm thấy ta là người như thế sao?

 

Trữ Ngự Diệp lắc đầu.” Mấy thứ kia, ta không có hứng thú.” Ngữ khí có chút thất vọng. Y hiện tại chỉ thích một mình hắn, làm sao có thể đi tìm hoan ái chứ?

 

” Mấy thứ kia là cái gì?” Đoàn Thăng hỏi lại.

 

Hắn là thật sự không hiểu…

 

” Thanh lâu…” Trữ Ngự Diệp nóng bỏng nhìn hắn.” Ta nói ta không có hứng thú.”

 

Thanh lâu!? Đoàn Thăng ngạc nhiên.

 

” Ta không phải ý đó!” Đi ở bên cạnh Trữ Ngự Diệp, Đoàn Thăng đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập.

 

Hai người lại lâm vào trầm mặc.

 

” Ngươi có biết truyền thuyết đêm thất tịch không?” Trữ Ngự Diệp kéo tay Đoàn Thăng, ở gác xép ngồi xuống.

 

Thật là ngoài ý muốn, Đoàn Thăng lại lắc đầu.

 

Trữ Ngự Diệp ngây cả người, không nghĩ tới Đoàn Thăng thông minh như thế, cũng có cái gì đó không biết. Hắn như vậy, Trữ Ngự diệp cảm thấy thật đáng yêu.

 

” Truyền thuyết về đêm thất tịch… chính là… từ trước, có một người tên là Ngưu Lang, yêu thương một tiên nữ tên là Chức Nữ.” Trữ Ngự Diệp dừng một chút, phát hiện Đoàn Thăng đang rất chăm chú lắng nghe.” Cho nên bọn họ liền mến nhau. Nhưng mà Chức Nữ là tiên nữ trên trời, cho nên nàng phải quay về trời… thế là nàng liền cùng Ngưu Lang vĩnh biệt, trở về thiên đình. Thế nhưng Ngưu Lang yêu nàng, yêu phi thường sâu đậm, nên Ngưu Lang một mực đuổi theo tìm kiếm người yêu.”

 

” Rồi sau đó?”

 

” Rồi sau đó, Ngưu Lang ở trên trời gặp khó khăn, hắn gặp phải một con sông ngân hà rất lớn, không cách nào vượt qua. Nhưng thành tâm của hắn đã làm động lòng chim khách. Cho nên mỗi lần đến đêm thất tịch, chim khách sẽ giúp hai người yêu nhau kia bắc cầu, làm cho bọn họ qua sông gặp gỡ.”

 

Trữ Ngự Diệp nhẹ giọng nói, trộm tới gần Đoàn Thăng một chút.

 

Hắn không phát hiện.

 

” Phải không? Truyền thuyết thật kỳ quái a.” Đoàn Thăng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao không làm một con thuyền chứ?

 

” Nếu có thể qua sông gặp gỡ, kia vì sao Ngưu Lang không cùng Chức Nữ qua sông?”

 

Trữ Ngự Diệp mỉm cười nhìn Đoàn Thăng.

 

” Truyền thuyết thôi… ngươi không biết là truyền thuyết như vậy, cảm giác rất đẹp sao? Chính là bởi vì Ngưu Lang cùng Chức Nữ, một năm chỉ có thể gặp gỡ một lần, cho nên mới động lòng người.”

 

Đoàn thăng không nói, tựa hồ đang tự hỏi cái gì đó.

 

Trữ Ngự diệp nghĩ thầm, tận dụng thời cơ, hôm nay y đến cũng không phải là để nói về truyền thuyết của đêm thất tịch, y đến là để tỏ tình a.

 

” Nghe nói… vào đêm thất tịch, cùng người mình thích xác nhận tâm ý lẫn nhau, sẽ tìm được hạnh phúc…” Đoàn Thăng ngẩng đầu nhìn Trữ Ngự Diệp, Trữ Ngự Diệp cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực.

 

” Này cũng là nguyên nhân ta hẹn ngươi ra.”

 

Đầu óc Đoàn Thăng trống rỗng. Hắn cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên biết câu nói này là có ý gì.

 

” Thăng… ta thích ngươi…” Trữ Ngự Diệp thấp giọng nói. Y đã cố lấy dũng khí lớn nhất của mình, liều một phen.

 

Bầu không khí nhất thời trở nên rất kỳ quái, Đoàn Thăng không biết nên trả lời như thế nào mới hảo…

 

Thích ta…? Đây là thật sự?

 

Đình ngoại bỗng nhiên lất phất mưa phùn.

 

” Trữ Ngự Diệp, ngươi xem… trời mưa.” Đoàn Thăng thay đổi một cái đề tài. Hắn vươn tay ra, cảm nhận những hạt mưa mát lạnh, thật dễ chịu.

 

Mưa không lớn, không đến nỗi ướt người.

 

” Đây là bởi vì… khi tình nhân gặp gỡ, ông trời cảm động mà rơi nước mắt.” Bồi hắn xem mưa, Trữ Ngự Diệp sắp tan nát cõi lòng.

 

Phản ứng mới vừa rồi, như vậy là có ý cự tuyệt sao? Quả nhiên…

 

” Là như thế này a…” Đoàn Thăng nghe ra trong giọng nói của y có hàm chứa chút gì đó cô đơn.

 

” Nếu đã dành cho nhau, thì có cái gì mà hảo khóc đâu?” Đoàn Thăng nhẹ giọng nói, đầu cũng không nâng lên” Cho nên… ngươi cũng không cần khổ sở …”

 

Trữ Ngự Diệp ngốc lăng.

 

Này… ta không có nghe lầm đó chứ?

 

” Thăng…” Trữ Ngự Diệp ngữ khí run rẩy.” Ý của ngươi là nói…” Ngươi cũng thích ta?

 

Thật rõ là ngốc! Ngay cả như vậy cũng nhìn không ra!?

 

Đoàn Thăng nhẹ nhàng thở dài một hơi, đẩy ra Trữ Ngự Diệp, đứng dậy.

 

” Ta phải đi về.”

 

Trữ Ngự Diệp vội vàng giữ chặt tay Đoàn Thăng, cảm xúc chợt dâng lên làm cho hai người đều run rẩy.

 

” Ta tiễn ngươi!” Trữ Ngự Diệp vội vàng nói. Khó được cơ hội như thế, y thật sự không muốn cùng hắn tách ra.

 

Đoàn Thăng nhìn Trữ Ngự Diệp liếc mắt một cái.

 

” Không việc gì, ta có thể chính mình đi.” Đoàn Thăng ý vị thâm trường nhìn nhìn bên ngoài.” Huống chi… còn có tiểu bằng hữu đang đợi ngươi a.”

 

Di? Tiểu bằng hữu…?

 

Trữ Ngự Diệp mờ mịt, rồi Đoàn Thăng mới nhặt một viên tảng đá, ném về phía bụi cây ở gần đấy.

 

Nghe được vài tiếng hô đau, Trữ Ngự Diệp nhất thời hiểu được.

 

Có người đang nghe lén a…

 

Chính mình bởi vì chuyên tâm nghĩ về Đoàn Thăng, cho nên cái gì cũng không phát hiện ra.

 

” Ngày mai gặp…” Đoàn Thăng cúi đầu bước đi, ở bên tai Trữ Ngự Diệp nói câu gì đó.

 

Trữ Ngự diệp nhìn bóng dáng hắn rời đi, muốn nói đều nói không được. Trên thực tế, y hiện tại đã muốn ngây ngẩn cả người rồi.

 

Từ trong bụi cây thoát ra vài người, cầm đầu đúng là người cực lực giựt giây y, Yến Hinh.

 

” A a a… xảy ra chuyện gì… xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là… Đoàn tổng quản đã nói với ngươi cái gì đó đúng không? Có phải là đã tỏ tình hay không a?”

 

Trữ Ngự Diệp đột nhiên tươi cười.

 

” Không phải…” Trữ Ngự Diệp giấu không được ý cười. Đoàn Thăng thật là… rất đáng yêu ~!

 

” Thế thì hắn nói cái gì? Các ngươi có hôn nhau không? Ngươi vừa rồi cư nhiên không hôn hắn, không khí đang tốt như thế… ai a, hắn lại còn nói chúng ta là tiểu bằng hữu!”

 

Một đoàn người vây quanh Trữ Ngự Diệp, loạn thất bát tao??? Nói chuyện. Nhưng mà Trữ Ngự Diệp một chút cũng không cảm thấy phiền toái, bởi vì y vẫn đang nghĩ đến lời mà Đoàn Thăng nói với y lúc nãy…

 

” Lần sau ngươi có thể lại chủ động hơn một chút…” Tự do tự tại.

 

 

PN 1 (end)

PHIÊN NGOẠI

 

ĐÊM THẤT TỊCH ĐẶC BIỆT (ĐOÀN MẠC THIÊN)

” Ngươi biết không?” Yến Hinh đem Mạc Ngôn kéo đến một bên, thần bí hề hề cười nói.” Ngươi có biết sắp đến ngày gì không?”

” Là ngày gì?” Mạc Ngôn ngây ngô cười.

 

” Sắp đến đêm thất tịch a, vào ngày này… phải cùng người mình thích bên nhau, hơn nữa cũng phải tỏ vẻ càng đặc biệt, như vậy đôi tình nhân ấy mới có thể ở cùng nhau thật lâu thật lâu a.” Yến Hinh vừa mới giật dây Trữ Ngự Diệp xong, tiếp theo đến tìm Mạc Ngôn.

 

Cái đôi này xem ra cũng rất thú vị đây! Nàng cũng muốn xem trò hay.

 

Đặc biệt… tỏ vẻ đặc biệt…? Mạc Ngôn nghĩ thầm. Là ý gì chứ…?

 

” Yến Hinh cô nương, cái gì gọi là…” tỏ vẻ đặc biệt ” a?” Mạc Ngôn vẻ mặt mờ mịt.

 

Yến Hinh cười cười. Mạc Ngôn chính là điểm ấy đáng yêu, tuỳ tiện nói nói liền cắn câu.” Tỏ vẻ đặc biệt a… cũng đơn giản thôi…đó là phải tặng một lễ vật linh tinh nào đó a.”

 

” Lễ vật?” Mạc Ngôn ngẩn ngơ.” Nhưng… nhưng mà… gia cái gì cũng không thiếu a…” Ta… ta lại có năng lực gì mà mua lễ vật tặng cho y chứ?

 

Yến Hinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Ngôn cúi thấp, lại nhợt nhạt nở nụ cười.

 

” Thiếu gia đúng thật là cái gì cũng không thiếu, bất quá vào đêm thất tịch, cũng phải tìm cho được thứ  mà y thiếu a…”

 

 

 

Khấu khấu khấu…

 

Mạc Ngôn gõ cửa.”Gia… là ta.”

 

” Tiến vào.” Thanh âm của Đoàn Thần Phi ở môn hậu vang lên. Mạc Ngôn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cảm giác Đoàn Thần Phi đang rất bận rộn, đầu cũng không nâng lên.

 

” Gia…? Ngươi có rảnh không?” Mạc Ngôn run run giọng hỏi.

 

” Không có.” Rất không rảnh, y vì cái tên đại khối băng Đoàn Thăng kia có thể vui vẻ vào đêm thất tịch, đã đem công tác của hắn lược đi hơn phân nửa. Hiện tại chính mình phải ngồi làm.

 

” Ác…” Mạc Ngôn có chút khẩn trương.

 

Không có khoảng trống a… như vậy…

 

” Sao vậy? Lại đây.” Đoàn Thần Phi nói, đầu y cũng không nâng lên.

 

Mạc Ngôn đi qua, bị Đoàn Thần Phi kéo vào trong ngực.

 

” Xảy ra chuyện gì? Đang muốn gì à?” Đầu nhẹ nhàng gác lên vai Mạc Ngôn, Đoàn Thần Phi tiếp tục làm việc. Hiện tại y mới biết, công việc của tổng quản thật đúng là không phải người làm!

 

” Cái kia… không có.” Ngồi ở trong ***g ngực Đoàn Thần Phi, Mạc Ngôn mân mê y phục chính mình. Hắn đột nhiên cảm thấy… khi gia nghiêm túc làm việc, thật sự… rất tuấn tú!

 

Cho nên… chính mình tựa hồ không nên vì việc nhỏ này, mà đến làm phiền y.

 

” Không có?” Đoàn Thần Phi lên tiếng hỏi. Lại tiếp tục công tác.

 

Trong một khắc, Mạc Ngôn có điểm thất vọng. Hắn hảo muốn cùng gia bên nhau qua đêm thất tịch a…

 

Một chút thôi cũng tốt… hắn cười khổ.

 

Nhưng mà thoạt nhìn y bề bộn nhiều việc như vậy.

 

Nên chắc sẽ không có thời gian mà để ý đến ta …

 

Từ trong ***g ngực giãy ra, Mạc Ngôn đi về hướng cửa.

 

” Từ từ…” Đoàn Thần Phi vẫn không có ngẩng đầu.” Chờ ta một chút… để ta mang ngươi đi chơi.”

 

Mạc Ngôn ngốc lăng. Lập tức tươi cười.

 

” Ngươi muốn đi chơi chỗ nào?” Đoàn Thần Phi tạm thời thu xếp xong, buông bút.

 

” A?” Mạc Ngôn lại ngốc lăng.” Ta… ta không có nơi nào đặc biệt muốn đi.” Chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi…

 

Đoàn Thần Phi nhíu nhíu mày, đứng dậy.

 

” Gia… kỳ thật, ta không nghĩ đi ra ngoài ngoạn, ta chỉ muốn với ngươi cùng một chỗ.” Mạc Ngôn nhìn y…

 

Hôm nay là đêm thất tịch… hắn đương nhiên muốn cùng y một chỗ.

 

Đoàn Thần Phi bước đi về phía trước, đem Mạc Ngôn ôm vào trong ngực.

 

” Ta biết ta biết…” Đoàn Thần Phi cúi đầu nói, gắt gao siết chặt Mạc Ngôn.

 

” Kia… gia…” Mạc Ngôn nhỏ giọng nói” Ngươi hôm nay ở bên cạnh ta…cái gì cũng không làm được không…?” Câu cuối cùng kia, hắn cơ hồ là nói cho trên mặt đất nghe.

 

Đoàn Thần Phi ngây ngẩn cả người. Y không nghĩ tới Mạc Ngôn khi ngượng ngùng… cũng thật đáng yêu a!

 

” Hảo… ta đáp ứng ngươi. Ta cái gì cũng không làm, được không?” Đoàn Thần Phi trở nên thập phần ôn nhu.” Ngươi biết không? Ngươi như vậy… hảo đáng yêu…”

 

Mạc Ngôn quay đầu đi. Đỏ mặt.

 

” Ân…” Một tiếng đáp lại hầu như không thể nghe thấy từ trong miệng Mạc Ngôn phát ra.” Đúng… đúng rồi…” Từ trong ngực, hắn lấy ra một gói to. Nhưng sau đó lại nhanh chóng thu hồi.

 

Đoàn Thần Phi một phen đoạt lấy.

 

” A…” Mạc Ngôn mặt càng thêm đỏ.

 

” Này là cái gì? Ta xem xem…” Đoàn Thần Phi nhìn kỹ gói to trên tay, nguyên lai là một túi tiền được làm một cách tinh tế.

 

Vừa nhìn cũng biết đã bỏ nhiều công sức, phía trước còn thêu một đôi uyên ương… tinh xảo hào phóng, là hình thức mà Đoàn Thần Phi rất thích.

 

Đoàn Thần Phi lật đến mặt sau, vẫn chưa thêu nơi xuất xưởng. Bất quá… nhìn vào chất liệu này, giá trị rất xa xỉ.

 

” Đi đâu mua?” Đoàn Thần Phi thật vừa lòng, y chưa bao giờ thấy qua túi tiền nào tinh xảo hào phóng như thế, hay là vì y chưa bao giờ chú ý đến?

 

” Này là…” Mạc Ngôn cúi đầu.

 

Quả nhiên… chính mình vẫn là… gia không thích…

 

” Thật xin lỗi… ngươi không vui sao?” Mạc Ngôn khẽ cắn môi, nén tiếng thở dài.

 

Hắn… quả nhiên không được…cái gì làm đều…

 

” Ân? Ta thích… ngươi tặng cái gì ta đều…!” Đoàn Thần Phi ôm đồm cầm tay Mạc Ngôn, Mạc Ngôn né tránh không kịp, cứ như vậy để cho y nhìn thấy … đôi tay bởi vì may túi tiền tinh tế mà bị thương.

 

” Này… chính ngươi làm?” Đoàn Thần Phi kinh ngạc.

 

Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật gật đầu.

 

Đoàn Thần Phi ôm sát Mạc Ngôn, chặt đến nỗi hắn sắp thở không nổi.

 

” Gia…?” Mạc Ngôn chống đẩy. Xảy ra chuyện gì…?

 

” Đứa ngốc… ta rất thích… ngươi là đứa ngốc…” Buông ra một chút, Đoàn Thần Phi nhìn tay hắn, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay.

 

” Gia… ngươi… ngươi thích sao? Thích ta làm…?” Mặt Mạc Ngôn lại đỏ.

 

” Ta, Đoàn Thần Phi, từ nay về sau sẽ không bao giờ dùng túi tiền khác…” Y đem vật Mạc Ngôn tặng thu vào.” Ta đương nhiên thích… đứa ngốc…” Đoàn Thần Phi đau lòng nói.

 

Mạc Ngôn nhợt nhạt cười, Yến Hinh cô nương nói, quả nhiên đúng…

 

” Chính là… ta còn cảm thấy… hảo hư không…” Đoàn Thần Phi ở bên tai Mạc Ngôn lặng lẽ nói.

 

Ách?” Hư… hư không…?” Hắn không phải đã tặng lễ vật cho y rồi sao…?

 

” Ta nơi này chưa đủ a…” Đoàn Thần Phi thì thầm, bắt đầu nhẹ nhàng trút bỏ xiêm y của Mạc Ngôn… (Típ theo diễn ra như thía nào thì mọi người tự tưởng tượng nha, tới đây tác giả ba trấm rùi…)

 

 

PN 2 END

PHIÊN NGOẠI

MÙA XUÂN CỦA ĐÔNG TIỂU ĐẠI (P1)

 

Đông Tiểu Đại tức giận bất bình rời đi nam các, nhanh chóng đi về hướng nhà mình. Hắn một chút cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi làm kẻ khác khổ sở như thế.

 

Cư nhiên có người vừa ra tay đã hét lên tới ba vạn lượng…nhà của tên đó là cửa hiệu cầm đồ sao? Hay là tiền nhiều lắm, bán vàng a? Vốn nghĩ chính mình nhất định có thể cùng mỹ nhân kia hoan ái một đêm…

 

Thật sự làm người ta giận không chịu nổi mà!

Cho dù đang tức giận, Đông Tiểu Đại vẫn thật tao nhã. Bước chân của hắn tuyệt đối là tao nhã hoa lệ, liên bước nhẹ nhàng như đang tản bộ. Hắn luôn nhắc nhở mình, nói không chừng ngay tại thời điểm này, ở trên đường sẽ có một mỹ nữ khuynh thế bước qua sát bên cạnh, cho nên đương nhiên phải tuỳ thời bảo trì tươi cười, bảo trì phong độ quân tử của hắn a!

 

Thế nên cho dù giận thì giận, trời sinh hắn là sát thủ săn người đẹp vẫn không ngừng đảo mắt thật nhanh tìm kiếm.

 

A, phía trước… không phải đang có một cô gái đáng yêu sao…? A a… đang chọn cổ khí sao…? Hảo đáng yêu a!

 

Đông Tiểu Đại làm như lơ đãng trải qua, làm như cũng bị những thứ trên sạp kia hấp dẫn.

 

” Cô nương thật sự là người biết nhìn hàng, vật trên tay cô nương có thể cho tại hạ mượn xem một lúc được không?” Đông Tiểu Đại đứng ở bên cạnh Tiểu cô nương, làm bộ nghiên cứu ngọc khí.

 

Cô nương kia ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên là người có khí chất dễ nhìn như thế, ngây ra một lúc.

 

Đông Tiểu Đại khi sử dụng chiêu này là bách chiến bách thắng, cho tới bây giờ chưa từng thất bại qua… động tác hoàn mỹ, biểu tình hoàn mỹ… ngay cả ngữ điệu cùng thân hình tao nhã kia, đều là hoàn hảo như vậy… trời ạ… chính mình còn bị chính mình mê chết !

 

Cô nương kia thẹn thùng đưa ngọc khí trên tay cho hắn xem.

 

” Ân… đích xác không tồi, thoạt nhìn như là đồ cổ a. Cô nương thật sự là người biết nhìn hàng a.” Đông Tiểu Đại đem lộng ngọc khí, dư quang đương nhiên là trộm miết vào phần eo của cô nương kia.

 

” A… này là bởi vì, đại thọ phụ thân… ta nghĩ…” Cô nương vẻ mặt thẹn thùng.

 

Đông Tiểu Đại trộm cười, nhưng mà ở trong mắt cô nương này, nụ cười tao nhã kia… thật sâu đã bắt lấy tim của nàng.

 

” Như vậy a… nếu như là đại thọ của phụ thân, vậy thì sao có thể tuỳ ý mà mua để tặng chứ? Trong quý phủ của tại hạ có rất nhiều thượng đẳng đồ sứ, cô nương nếu không chê, không ngại làm nhân tình của tại hạ đi!” Đông Tiểu Đại cười gian tà, cá đã sắp tới tay rồi.

 

Không có mỹ nhân cũng không sao… có thể tham món lợi nhỏ cô nương a…

 

Cô nương mặc dù vẫn còn ra vẻ lưỡng lự, nhưng không khó nhìn ra là đã muốn đáp ứng rồi. Đông Tiểu Đại mừng như điên, nhưng ở mặt ngoài vẫn giả vờ bộ dáng phong độ, khí phách phi phàm.

 

Đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay hắn.

 

” Huynh đài nếu không chê, có thể cũng cho tại hạ đến nhìn xem một chút được không?”

 

Đông Tiểu Đại choáng váng.

 

Y đầu tiên vừa nhìn thấy liền coi trọng hắn.

 

Ở rất xa, ánh mắt y chỉ liền chỉ dõi theo một bóng người trên đường. Động tác thật đáng yêu… biểu tình hảo đáng yêu… ngay cả tư thế đi đường y cũng cảm thấy dị thường đáng yêu…

 

Y nhất định phải làm quen với hắn!

 

Bằng không thật uổng phí một kiếp người.

 

Y tuỳ tiện thản nhiên bắt lấy tay hắn, mở miệng đến gần hắn.

 

Người này đang làm cái gì a? Không thấy ta đang tán gái sao?

 

Đông Tiểu Đại thuận thuận khí, rất muốn ngay tại trên đường mắng chửi người. Huống chi… tay của tên kia còn đang nắm lấy tay mình. Thật không lễ phép a!

 

Nhưng mà cô nương kia còn ở nơi này. Hắn không thể phát giận như vậy.

 

” Huynh đài thích?” Hắn nhịn xuống không tức giận.

 

A… Thanh âm cũng thập phần gợi cảm… Y nhất định phải làm cho hắn ở dưới thân chính mình kêu một lần!

 

Quyết định …!” Sự không nghi ngờ, huynh đài đã có hưng trí, vậy dẫn đường đi.” Y si mê nhìn hắn, nhưng mà cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.

 

Mặc kệ thủ đoạn gì, y nhất định phải có được hắn! Đông Tiểu Đại trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến này, thế nhưng y một chút tự giác đều không có.

 

Trong lòng hắn đang hò hét, điên cuồng gào thét, thế nhưng lại đuổi không được cái người đáng chết kia.

 

Mắt thấy hôm nay là không thể nào ăn ngon miệng … sắc mặt Đông Tiểu Đại càng thêm không tốt. Hắn trăm phương ngàn kế chính là muốn thượng tiểu cô nương xinh đẹp kia… Không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, hay là một tên Trình Giảo Kim tâm cơ rất nặng…

 

” Khụ… cô nương muốn rời khỏi sao…? Ta tiễn ngươi.” Đông Tiểu Đại trong lòng đang vô cùng khó chịu, nhưng vẫn giả bộ thần tình tươi cười. Tuy rằng hắn gân xanh che kín đầy mặt, đằng đằng sát khí, một bộ muốn ăn thịt người mỉm cười.

 

” Đúng vậy… ngươi không có việc gì cũng đi thôi. Đứng ở chỗ này đĩnh chướng mắt.” Tên nam tử kỳ quái kia cũng là thần tình mỉm cười. Bất quá lời y nói ra… lại làm cho Đông Tiểu Đại muốn giết người.

 

Cô nương kia hoảng sợ rời đi, tuy rằng trong tay còn ôm cổ khí mà Đông Tiểu Đại tặng, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại liền chạy đi một mạch.

 

Tái kiến … cô nương đáng yêu…

 

Đông Tiểu Đại phẫn nộ trở lại, tất cả hạ nhân đã sớm trước tránh ra xa.

 

” Ngươi là đang làm cái gì a?” Đông Tiểu Đại thuận thuận khí… không được… phải bảo trì khí chất tao nhã một chút, không thể rống to… như vậy liền phá hư hình tượng của ta …” Ngươi… rốt cuộc từ chỗ nào tới? Nếu không có việc gì, có thể mời ngươi rời đi không?”

 

Người nọ nháy mắt mấy cái.” Ta a… kỳ thật ta tìm ngươi thật là có chút sự…” Nói còn chưa nói xong, Đông Tiểu Đại liền cảm thấy hậu não một trận đau đớn… tiếp theo liền mất đi ý thức.

PHIÊN NGOẠI

MÙA XUÂN CỦA ĐÔNG TIỂU ĐẠI (PHẦN 2)

 

” Chủ tử… như vậy thật sự có ổn không…?” Hạ nhân lấy thanh âm run rẩy hỏi.

 

” Phiền muốn chết! Đi xuống!” Huy phất tay làm cho hạ nhân rời đi, y cẩn thận quan sát người mảnh khảnh trong ngực.

 

Hảo đáng yêu… người y coi trọng quả nhiên không tầm thường…

 

Người trong lòng từ từ chuyển tỉnh.

” Này… Ngươi là ai? Đây là đâu…? Còn có… ngươi ôm ta làm cái gì?” Đông Tiểu Đại có chút hốt hoảng, khi không lại gặp một tên bệnh thần kinh…? Cư nhiên dám làm loạn thất bát tao như vậy?

 

Y biết hắn là ai không? Hắn là… thiếu gia của một ông chủ lớn a…!

 

Làm ơn đi… tuỳ tiện nói ra đã có thể hù chết y! Cư nhiên còn dám động hắn như vậy!?

 

Không nghĩ tới người nọ lại mỉm cười.” Nếu ta không nói ngươi sẽ không biết ta là ai, bất quá ta khuyên ngươi, ngươi nhất định không nên biết ta là ai. Còn có… nếu ta nói với ngươi, nơi này là tiền viện của ta, ngươi tin tưởng không? Cuối cùng quan trọng nhất là… ta ôm ngươi… nói khó nghe một chút, chính là muốn ngươi trở thành người của ta…” Vẫn là ngu xuẩn cười.” Ngươi đoán đúng điều quan trọng nhất rồi…”

 

Đông Tiểu Đại nhất thời một trận tình thiên phích lịch.

 

” Ngươi… ngươi nói gì? Nói lại một lần nữa cho ta nghe!” Hắn không ngừng giãy giụa. Đang vui đùa cái gì vậy… nếu thật sự ở trong này bị nam nhân kia ra tay… vậy thì một đời anh minh của hắn… không! Hắn còn mặt mũi nào để sống đây?

 

Hắn phải là người mang hạnh phúc đến cho một đám nữ nhân, chứ không phải cấp một nam nhân sính hoan…

 

Tên này không phải đầu bị cháy hỏng vậy là đã muốn điên rồi…

 

Kẻ điên lại ở một nơi cao cấp như thế này sao…?

 

” Không cần từ chối… ta đã muốn trói chặt ngươi. Ngươi không phát hiện sao?” Nam nhân nói thật nhẹ nhàng, Đông Tiểu Đại lại tức giận muốn giết người.

 

Nếu ánh mắt có thể giết người… vậy thì gà lợn chết đã sớm chất thành núi … huyết liền đủ hắn ói ra…

 

Chỉ tiếc ánh mắt không thể giết người, cho nên Đông Tiểu Đại vẫn chỉ có thể giống như tiểu trùng ra sức giãy giụa. Đương nhiên… căn cứ theo phương pháp sáng tác tiểu thuyết chính thống, hắn giãy không ra.

 

Thế là…chẳng lẽ Đông Tiểu Đại ta liền giống như nhân vật trong tiểu thuyết… bán mị tiếng nói, không ngừng khóc cầu xin tha thứ, muốn nam nhân thay hắn mở trói… rồi mới, nam nhân liền nhân cơ hội thượng hắn…

 

Đông Tiểu Đại lựa chọn… kêu to!

 

Hơn nữa là thật không khí chất kêu loạn xạ lên.

 

” Có người chết…. có người trộm đồ vật này nọ a… Phi lễ! Cường bạo con gái nhà lành a! Cháy… cháy… nếu không cứu sẽ chết một đống người…”

 

Nam nhân kia dù bận vẫn ung dung nhìn hắn cuồng khiếu.

 

Đông Tiểu Đại kêu mệt mỏi, cuối cùng dừng lại.

 

” Mệt mỏi?” Nam nhân cười tà.” Vậy thì ta có thể cường bạo ngươi rồi sao…?”

 

Đông Tiểu Đại nuốt một ngụm nước bọt… đột nhiên cảm thấy… người này không phải là tới trả thù chính mình đã chơi muội muội hoặc lão bà ai đi?

 

Như vậy cũng quá đáng … Sẽ không phải là người này có bệnh gì đó không tiện nói ra, hay là vắng vẻ lão bà, không khéo chính mình lại thượng qua lão bà của y…y mới hù dọa như vậy làm ta sợ?

 

Tay người nọ đã muốn sờ vào trong ngực Đông Tiểu Đại, chuẩn bị hạ thủ.

 

” Tiên… tiên sinh… ngươi ngẫm lại… nếu ngươi thỏa mãn không được lão bà ngươi… kia giao cho ta đến làm cho nàng khoái hoạt khoái hoạt đi, cũng không có cái gì không tốt a… nếu ngươi thật sự có bệnh gì không tiện nói ra, ta còn có thể dạy ngươi mấy chiêu…” Đông Tiểu Đại nhìn bàn tay đang dần dần tới gần, cuối cùng hô to.

 

” Không đủ sức cũng không phải chuyện mất mặt gì!”

 

Người nọ quả nhiên là ngừng lại.

 

” Ta không đủ sức…? Vậy cho ngươi nhìn xem… ta có thật sự không đủ sức hay không…” Sắc mặt kia còn tà ác hơn tà ác…

 

Đông Tiểu Đại thật hối hận khi hắn nói ra câu kia…

 

Từ từ… y không phải muốn làm ở trong này đó chứ? Nơi này… chính là gia sân tiền viện của y a… Nếu chính mình thật sự ở trong này bị XX … thì có bao nhiêu người sẽ nhìn thấy a?

 

Tưởng tượng đến đây thôi… Đông Tiểu Đại liền quyết định thề sống chết phải bảo vệ…. trinh tiết chính mình.

 

Đông Tiểu Đại cảm thấy rất đau xót… không có chuyện nào so với chuyện này bi ai hơn.

 

Nếu có một nam nhân cái gì cũng không nói… vừa đến đã nói hắn muốn cường bạo ngươi… hơn nữa hắn thật sự làm… vậy ngươi nói là bi hay không bi ai?

 

Hắn thật tình hối hận khi vừa rồi nhất thời xúc động mắng y không đủ sức.

 

Nam nhân đang ở trước ngực trơn bóng của hắn sờ loạn loạn, rồi lại phát ra từng trận tiếng cười… điều này làm cho Đông Tiểu Đại làm sao mà nhẫn đi xuống được?

 

Nhưng sau khi hai chân loạn đá lộn xộn cũng bị ngăn chặn, Đông Tiểu Đại không muốn cũng đành phải nhận thua … muốn giãy muốn giụa…thế nhưng toàn thân đều bị người ta chế trụ … vậy thì còn làm được cái rắm gì?

 

” Tiểu bảo bối… nhĩ hảo nhiệt tình a…” Nam nhân một bên khen ngợi da thịt hắn hảo, một bên ngu xuẩn tự cho là đúng… Đông Tiểu Đại sắp tức chết rồi.

 

Cái này mà gọi là nhiệt tình? Ngươi mù a… cư nhiên đem nôn mửa như sùng bái… khó trách người này tự cho mình là vạn người mê!

 

Đông Tiểu Đại hé miệng kêu gào… người ta đã đem chính mình trói gô giống như lạp xưởng… chính mình đương nhiên là ngay cả cơ hội phản kích đều không có. Như vậy… chính mình thích kêu là có thể đi…?

 

” Ngươi… giết ngươi ngàn đao…! Ngươi nếu không dừng tay cho ta, chờ ta đi ra ngoài, ta nhất định tiêu tiền cho mấy tên khất cái trên đường đem ngươi trói lại, kéo dài tới cuối phố cưỡng ***… rồi mới ở trên mông ngươi sáp cây đuốc, bức ngươi loả bôn… a…” Nói còn chưa xong Đông Tiểu Đại lại hét rầm lên.

 

” Tiểu bảo bối… ngươi định làm vậy thật sao…?” Nam nhân cởi quần hắn, tay cầm nhược điểm của hắn.

 

” Vậy thì ta đây đành phải tiên hạ thủ vi cường, trước tiên ở tiền viện thượng ngươi… sau đó lại kéo dài tới cuối phố cưỡng ***, rồi mới ở sau mông ngươi tắc thuốc nổ, ta lấy cây đuốc bức ngươi loả lồ mà chạy…” Nam nhân nói thật nhẹ nhàng.” Tiểu bảo bối, ngươi cảm thấy chủ ý này như thế nào?”

 

Đông Tiểu Đại không dám nói tiếp nữa. Hắn cảm thấy người này thủ đoạn thật độc.

 

 

(còn tiếp)

PHIÊN NGOẠI

MÙA XUÂN CỦA ĐÔNG TIỂU ĐẠI (P3-END)

Nam nhân nhẹ nhàng cười, cúi đầu hôn lên cảnh tử Đông Tiểu Đại. Đông Tiểu Đại chỉ cảm thấy vừa nóng vừa mê, bao nhiêu lời muốn chửi đều đã đánh mất.

Tay nam nhân không nhẹ không nặng vỗ về chơi đùa với vật ngay trước của Đông Tiểu Đại, Đông Tiểu Đại thất kinh, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào bây giờ…

Ác ác ác… sao lại như vậy a… Tại sao y lại cho ta cảm giác thích thú như thế…? Chẳng lẽ nói… y là một cao thủ có kỹ xảo so với ta lợi hại hơn sao…?

Đông Tiểu Đại cảm thấy hiện tại vấn đề nghiêm trọng không phải là trinh tiết của hắn nữa… mà là cuộc chiến tranh đoạt kỹ xảo nam tính giữa hắn cùng nam nhân này.

Nói thật ra… bị y làm như vậy thật là thoải mái lắm…

Không xong … chẳng lẽ phải thừa nhận y có kỹ xảo sao…? Không được… như vậy không phải đại biểu là y lợi hại hơn?

Trong đầu Đông Tiểu Đại lúc này đang tự hỏi loại vấn đề kỳ quái này.

Đúng vậy… vấn đề này thật là rất trọng yếu… Nhưng mà… có tất yếu phải ở thời điểm bị một nam nhân đè ở trên người chính mình mà tự hỏi nó không?

Nam nhân thấy hắn ngẩn người, có điểm bất mãn.

Ngón tay nhẹ nhàng toàn tiến vào nơi cúc nhị đang vẫn còn nhắm chặt kia, thong thả xâm nhập… rồi mới cấp tốc co rúm.

Đông Tiểu Đại chỉ cảm thấy đầu óc hắn giống như bị khủng bố, bao nhiêu ý tưởng nhồi vào, hắn căn bản không chú ý nam nhân kia rốt cuộc đang làm cái gì…

Thân mình không tự chủ lướt qua từng đợt sợ run, tất cả da thịt tế bào đều đang giãn nở nóng lên… chỉ có chủ nhân còn không tự giác.

Sao lại như vậy… chẳng lẽ bởi vì kỹ xảo y hảo như thế… cho nên ta sẽ khuất phục ở trên tay y sao? Ta đây khổ luyện đã nhiều năm… thậm chí là sau khi thượng qua vô số người… tân tân khổ khổ mới đạt được thành quả như hôm nay, cứ như vậy mà phế đi sạch sẽ sao…?

Đông Tiểu Đại chỉ cảm thấy khắp người của hắn trong nháy mắt… ở trong tay nam nhân này đạt tới cao trào ngay cả chính hắn đều không thể… mà bắt đầu biến sắc.

Đã muốn không còn ý nghĩa …

Đông Tiểu Đại bắt đầu khóc lên.

” Tiểu bảo bối đừng khóc… từ từ khiến cho ngươi thư thái…” Trên mặt nam nhân hiện lên một tia cười tà, chậm rãi đĩnh nhập vào trong hắn… rồi mới ghé vào trên người hắn bắt đầu trừu sáp.

Tới bây giờ Đông Tiểu Đại mới cảm thấy sự tình ” có chút” không thích hợp.

” Ngươi, tên hỗn trướng này… đang làm… làm gì…? A…!” Thân mình Đông Tiểu Đại cứng đờ, cái loại cảm giác bị sáp nhập này thật sự rất kỳ quái… kỳ quái đến nỗi hắn đã muốn sắp ức chế không được …

Ức chế không được xúc động muốn giết người.

” A a… tiểu bảo bối… không cần khép chặt như thế… thật thoải mái…” Nam nhân tựa hồ cũng ức chế không được, bất quá phương hướng bọn họ ức chế hoàn toàn không nhau…

” Ngươi này… ô ô…” Sát ngàn đao… tử hỗn trướng… có ngươi sẽ không có ta, cẩn thận ta bấm ngươi, rồi mới cho ngươi ngay cả muốn ngẩng đầu đều ngẩng không nổi.

Tất cả câu chữ muốn kêu gào, sau khi nam nhân nhẹ nhàng đong đưa thắt lưng, đều hoá thành tiếng thì thào rên rỉ trong miệng.

Hảo… thật thoải mái… sao có thể như vậy…?

Trên mặt Đông Tiểu Đại hiện lên một tia khoái cảm, từ nơi hai người tương liên mạc danh kỳ diệu truyền đến. Không… hắn tuyệt đối không thừa nhận là do kỹ xảo của y hảo!

Sao lại có thể là do kỹ xảo của y hảo chứ…? Đông Tiểu Đại một bên thở dốc, một bên nghĩ.

Nam nhân nhẹ nhàng nâng cao thân mình, không ngừng ma sát cực kỳ cẩn thận trong cơ thể hắn. Tư thế hung hăng đỉnh nhập làm cho Đông Tiểu Đại lại là một trận sợ run.

” Tiểu bảo bối… nghe nói nữ nhân đều thích nam nhân dũng mãnh một chút. Tiểu bảo bối cũng thích đúng không?” Nam nhân lại nhếch môi cười tà, ngón tay không ngừng đùa bỡn nơi mẫn cảm của Đông Tiểu Đại.

Mẹ ngươi… sao không đi hỏi mẹ ngươi đi a? Mẹ ngươi có bảo ngươi bại hoại gia phong ngoạn nam nhân không…?

” Mẹ ngươi…” Đông Tiểu Đại rất nhanh mắng ra một chuỗi câu chữ kia, sau đó liền hôn mê.

Sau khi tỉnh lại… cảm giác đã qua thật lâu thật lâu …

Trên thực tế, chỉ qua hai ngày.

Sau khi hai ngày suy sút, nam nhân không biết xấu hổ kia cuối cùng đem hắn về nhà. Bởi vì hắn thường thường qua đêm bên ngoài, cho nên khi gia nhân từ trong cỗ kiệu đem hắn dìu ra, cái gì cũng không biết.

Bọn họ còn tưởng rằng thiếu gia đi đến nơi nào đó phong lưu!

Chỉ có ý nghĩa là khác thôi… đích thật là vậy… bất quá không phải đến nơi nào phong lưu, mà là bị người ta cưỡng ép phong lưu. Điều này đối với Đông Tiểu Đại mà nói, là nỗi nhục lớn nhất đời…

Hiện tại xương sống thắt lưng hắn đều đau muốn chết, mông cũng đau muốn chết… ngay cả tâm cũng đau muốn chết. Hắn đã muốn cứ như thế mà hư nhược rồi, người nhà còn một bộ thật nhiệt tình… hỏi hắn muốn bồi bổ thân thể hay không…

” Thiếu… thiếu gia…” Đông Tiểu Đại đang được một đám người uy thang, tâm tình đang vô cùng khó chịu.

“Có chuyện gì?”

Mặt gã sai vặt thật kích động. Kích động đến độ làm cho Đông Tiểu Đại cảm thấy rất giống thang mà hắn đang uống kia. Hắn một trận ghê tởm, đơn giản không uống nữa.

” Thái tử đến đây!”

Đông Tiểu Đại thổi phù một tiếng, cả bát thang thuận tay bay về phía gã sai vặt.

” Ngươi nói càn gì đó? Thái tử mà đến đây, vậy thì ta thành hoàng phi luôn cho rồi…”

Bất ngờ một thân ảnh chói mắt cùng chướng mắt đứng ở cửa.

Cái mặt thật chướng mắt, tươi cười cũng thật chướng mắt… Thế nhưng y phục mặc trên người không chướng mắt, một đám binh lính phía sau cũng không quá chướng mắt…

Thật là… thái tử…?

” Thái tử hảo…” Đông Tiểu Đại nhẹ giọng nói. Hắn ngồi ở bên trong kiệu, cơ hồ nghĩ muốn đem người trước mắt này nhanh chóng mà xử lý.

Tuy rằng là hành thích vua… nhưng dù sao hoàng đế nhiều đứa con như thế, chết một người cũng sẽ không đến nỗi nào đi?

” Ân… tiểu bảo bối…” Nam nhân vẫn là cười tà ác như thế. Cũng không bởi vì thân phận y là thái tử mà có điều thay đổi.

” Ngươi… tử thằng khốn, thật đúng là… thái tử thì rất giỏi a? Dám dùng cách này bắt cóc ta đi? Ta báo quan cáo trạng ngươi ác!” Đông Tiểu Đại nghiến răng nghiến lợi nói.

” Tốt… ta giúp ngươi dẫn tiến thị trung đại thần tổng quản, ngươi phải tố khổ tận lực đi thôi. Dù sao quyết định cuối cùng đều là ta.” Thái tử cười đích thực gian trá.

” Hơn nữa ta là đến cho ngươi làm quan, ngươi dám không đến?”

” Ngươi…” Đông Tiểu Đại đã không nghĩ nói chuyện … Ai nói là thịnh thế? Ít nhất hắn cảm thấy thái tử trước mắt này chính là phế vật mà thôi.

” Sao lại vậy a… ta đã muốn quyết định mang ngươi đến hỏi hỏi mẹ ta… cảm giác nhĩ hảo giống như đối với việc gặp nàng, ngươi có điều bất mãn a…” Thái tử cười tà ác.

Đông Tiểu Đại lung lay một chút.

” Không… không có a… nào dám…”

Cứ như vậy… Đông Tiểu Đại tìm được mùa xuân chính mình rồi (?)…

THE END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.