Yêu anh em sẽ mãi đợi:”<
Anh vẫn không muốn bỏ cuộc.
Kim Dục Minh vẫn chưa đính hôn, anh rõ ràng còn có gần một tháng để hành động mà!
Quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ còn thiếu một bước từ bạn bè biến thành người yêu mà thôi, sao anh có thể bỏ cuộc như thế?
Chẳng phải trong tiểu thuyết anh chính là kẻ chuyên đi tìm chết kiêm mồi lửa châm ngòi quan hệ giữa hai nhân vật chính sao?
Như thế thì còn cần gì phải băn khoăn, thủ đoạn này nọ, anh đều có thể khống chế hết mà?! Mấy đứa đần trong ngôn tình học đường, làm sao so được nam chính đam mỹ anh đây!
“Anh đây chỉ chút nữa là đã có thể làm nam chính! Một nam thứ cao quý lãnh diễm tuấn mỹ không lời nào tả xiết! Sao có thể bỏ cuộc đơn giản thế được!”
Tạ Uyên mặt dày mày dạn nghĩ, nếu mấy thủ đoạn kia không xài được, thế thì đi cướp rể!
Bàn làm sao trong hai mươi ngày có thể làm đối phương yêu mình.
Tạ Uyên quyết định ra tay. Chuyện công ty sự tình, anh ném hết cho lũ đàn em, trong thời gian ngắn anh sẽ không quan tâm tới, muốn thì lão hồ ly với ông già rảnh đến đau trứng nhà mình đi mà lo!
Vốn anh định tính kế dài lâu nước ấm nấu ếch: dùng điều kiện thu phục đại boss Kim Phó Hoàn này làm cơ sở, bày kế giúp nam chính rồi tạo món nợ ơn huệ, sau đó lấy tình bạn mê hoặc cậu, ngày ngày tạo ái muội, cho đến khi đã tích luỹ được độ hảo cảm nhất định, thì chính thức thổ lộ xin đổi vai.
Nếu không có gì bất ngờ, thì sau khi thổ lộ sẽ xuất hiện hai tình huống, một là Kim Dục Minh thuận theo tự nhiên bị mình bẻ cong, HE; hai là Kim Dục Minh không chịu, nhưng bởi vì là bạn nên không muốn trở mặt, lúc này mình liền dùng mị lực mà mặt dày mày dạn dụ hoặc cậu, cứ thế kiểu gì cũng ăn chắc.
Nhưng hiện tại bị cốt truyện phá bĩnh chẳng còn thời gian, đương nhiên phải thay đổi kế hoạch, đẩy nhanh tốc độ.
Nghĩ đến đây Tạ Uyên liền đứng dậy sửa sang lại vẻ bề ngoài chán nản.
Lúc Kim Dục Minh thấy Tạ Uyên xuất hiện, trong nháy mắt hoài nghi mình có gặp ảo giác hay không.
Lúc đó cậu đang chụp quảng cáo, mặc một bộ quần áo dễ thương hoàn toàn tương phản với khí chất bản thân.
Chủ đề mới là moe và tuổi trẻ, mấy bộ đồ màu sắc thanh thoát này chọi chan chát với khí chất băng lãnh trời sinh, nhiếp ảnh gia yêu cầu nghiêm khắc nâng máy ảnh mấy lần, nhưng rồi lại bất mãn buông xuống.
Cuối cùng đành phải cho cậu nghỉ ngơi chút, điều chỉnh tâm trạng.
Gần đây công việc càng lúc càng thách thức, toàn việc không phù hợp với khí chất lạnh lùng của cậu, chủ đề phong cách toàn là dễ thuơng, thanh thoát, tươi mát, chả liên quan gì đến phong cách của cậu.
Hình như sau khi Thôi Mục xuất hiện, mắt thẩm mỹ của mọi người liền thay đổi, nào là dễ thương, ngây ngốc, tươi mát càng lúc càng nổi.
Vốn Kim Dục Minh là người đại diện hái ra tiền độc nhất vô nhị cho mấy hãng thời trang, thế mà giờ cứ có quảng cáo quần áo mùa mới là cả đống người lại đòi Thôi Mục.
Ngôi sao ca nhạc mới nổi rất có tiềm lực Thôi Mục, album đầu tay [ Vạn chúng chúc • mục ] bán được những 200.000 bản. Công ty đối với người mới này tốn rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng, theo lời Chu Khải nói bên trong hình như cũng có phần Tạ Uyên bày mưu tính kế.
Dù Thôi Mục là mầm non tốt, nhưng thái độ Tạ Uyên nâng đỡ cậu ta như thế không khỏi làm người trong công ty suy đoán lung tung……
Lúc nghe Chu Khải nói tin này, Kim Dục Minh cũng hoài nghi — Không lẽ người Tạ Uyên thích là Thôi Mục?
Ưm…… Lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi.
Kim Dục Minh ngồi trên ghế xoa xoa mi tâm, cố gắng không suy nghĩ gì nhiều, nhìn sang thấy nhiếp ảnh gia rất vừa lòng với nụ cười ngây thơ trong sáng của Thôi Mục mà gật đầu, liền dứt khoát cẩn thận quan sát động tác, thần thái Thôi Mục.
Làm không được, đành bắt chước vậy. Kim Dục Minh dù xấu tính, nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc.
Vì thế, lúc đến Kim Dục Minh, nhiếp ảnh gia rốt cuộc cũng miễn miễn cưỡng cưỡng chụp được mấy tấm.
Kim Dục Minh cười đến độ cơ mặt đều đơ ra, thề từ nay về sau không mặc đồ dễ thương đi hát hò nữa!
Lúc Kim Dục Minh đang cố nén cảm giác muốn xoa mặt mà ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên thành ghế tựa, mỉm cười nghiêng đầu tỏ vẻ chu choe– thì thoáng nhìn thấy Tạ Uyên đột nhiên xuất hiện ở Studio.
Bộ tây trang màu trắng được cắt may hợp dáng, phối với áo sơ mi đen, càng làm nổi bật thân hình tuấn mỹ, trên hết là đôi mắt nâu kia, cặp mắt xếch lên tràn đầy mê hoặc nhìn cậu……
Kim Dục Minh ban đầu hơi kinh ngạc, thấy lạ sao Tạ Uyên lại xuất hiện ở đây.
Nhưng tiếng nhiếp ảnh gia bấm máy tanh tách, liền phút chốc nhận ra hàm ý cười cợt trong đáy mắt Tạ Uyên. Kim Dục Minh mặt đỏ ửng, nghĩ đến cảnh Tạ Uyên nhìn thấy mình giả vờ moe, cậu chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống cho rồi.
Aaaaaa! Nên mới nói, sao tự nhiên Tạ Uyên lại chạy đến đây thế trời?!
Áo khoác vàng nhạt, áo sơmi màu hồng nhạt, tay áo xắn lên cao, cổ áo tùy tiên thắt một cái cà vạt tối màu, phối hợp với quần bò màu xanh để lộ ra nét tươi tắn, trẻ trung.
Lúc Tạ Uyên đến Studio, thì liền thấy Kim Dục Minh trong bộ dạng chu choe hiếm thấy như thế. [ Vỗ tay hoan hô stylist một cái! ]
Hình như là vì áo quần và phong cách không hợp, nên động tác lúc chụp ảnh của cậu cũng không được mấy tự nhiên.
Những ánh mắt hơi ngượng ngùng kia lại không khỏi làm nhiếp ảnh gia vừa lòng, bấm máy ảnh liên tục.
“Đúng đúng đúng! Đúng vậy rồi! Chính là cái cảm giác này!” Nhiếp ảnh gia càng chụp càng cảm thấy hưng phấn, khen không ngớt lời.
Mà nghe mấy lời khen này rồi, mặt Kim Dục Minh lại càng đỏ thêm.
Thấy thế Tạ Uyên càng không cách nào dời mắt được, ôi anh chàng nạnh nùng nhà tôi hóa ra còn có thể dễ thương như thế cơ!
Thấy Tạ Uyên nhìn mình chằm chằm, Kim Dục Minh liền hung dữ trợn mắt nhìn lại anh, nhìn gì mà nhìn!
Nhưng đầu óc Tạ Uyên còn đang bay bổng, nào phát hiện ánh mắt mình làm cậu bối rối, nên thấy cậu quay qua nhìn liền mở miệng cười toe toét.
Kim Dục Minh bị ném cho một cái mị nhãn, chịu không nổi đành xoay người che mặt. Đậu mè, tự nhiên muốn chửi người ghê……
Nhưng thấy nhiếp ảnh gia quay đang chụp, cậu đành thu lại bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, che dấu cảm xúc mà cầm lấy bông hoa nhỏ, bắt đầu tạo tư thế mới.
Không nhìn thấy mặt…… Tạ Uyên hơi tiếc nuối muốn đi qua đầu bên kia của studio để xem, lại bị người ta túm lấy góc áo.
“Tổng giám đốc Tạ!” Thôi Mục hưng phấn chào hỏi,“Sao ngài lại đến đây?”
Từ sau lần gặp mặt ở bệnh viện kia, Tạ Uyên liền xem Thôi Mục trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, cũng cùng nhóc tham gia vài hoạt động, nên quan hệ không tệ lắm.
“Đến xem.” Sao có thể nói với người ta là mình đến lấy lòng nam chính, Tạ Uyên đành nói sang chuyện khác, “Gần đây công việc thuận lợi chứ?”
“Cũng có thể coi là thế. Gần đây nhận được nhiều lời mời làm người đại diện cho sản phẩm lắm, mà album mới gần đây cũng làm ăn khá được……” Nhắc tới đến chuyện công việc, Thôi Mục liền thao thao bất tuyệt, nói tỉ mỉ tình hình với anh, “Đúng rồi, mời đây còn nhận một bộ phim thần tượng, nhưng kịch bản anh Triệu bắt nhận mắc ói òm à, lời thoại đọc thôi cũng đủ làm người ta nổi da gà……”
“Ờ……” Thấy Thôi Mục lải nhà lải nhải, Tạ Uyên cũng không cắt lời, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Dục Minh đang chụp ảnh, thỉnh thoảng ậm ừ với nhóc hai tiếng, dần dần Thôi Mục cũng không nói gì nữa.
Tạ Uyên đang vội xem Kim Dục Minh ra vẻ chu choe, cũng hơi kinh ngạc quay sang nhìn Thôi Mục, sao không nói nữa?
“Tổng giám đốc Tạ…… Xin lỗi, em đáng ghét quá ha, cứ hay oán trách người khác……” Thôi Mục ngượng ngùng cười, nhìn theo hướng ánh mắt của Tạ Uyên thì thấy Kim Dục Minh, không khỏi cảm khái mà nói: “Tổng giám đốc Tạ thật sự rất tích đàn anh Kim ha.”
“Ừm?” Tạ Uyên nghe câu này không khỏi quay sang nhìn cậu nhóc kia một cái, cũng không xấu hổ khi bị bắt thóp, ngược lại còn cười rộ lên, nơi đáy mắt hiện lên chút dịu dàng cùng cưng chiều, “Tôi là fan cậu ấy đấy……”
Người ngoài cũng có thể nhận ra tìm cảm khác lạ của anh đối với cậu, còn cậu nam chính anh thầm thương trộm nhớ kia thì sao? Chắc cũng nhận ra chút gì rồi chứ?
“Đàn anh Kim giỏi ghê cơ, hát hay, làm việc lại chuyên nghiệp.” Thôi Mục nhìn Kim Dục Minh thì thào tự nói, “Càng xem càng thấy……”
“Thấy?” Tạ Uyên nhạy cảm nheo mắt lại, dùng ánh mắt nhìn tình địch mà chỉa Thôi Mục, đã bảo thằng này ngó thế chứ không tầm thường đâu mà! Chú ngon lắm, dám tia nam chính nhà anh hở!
“Dạ?” Thôi Mục nghe Tạ Uyên hỏi thì ngạc nhiên, ngây ngốc chớp mắt, “Càng xem càng thấy ảnh đỉnh ghê…… sao ạ?”
“……” Thấy thằng nhỏ bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Tạ Uyên đành yên lặng thầm sám hối vì hiểu lầm vừa nãy, “Không có gì.”
Tình yêu đúng làm làm con người ta mù quáng mà…… Khụ……
Vừa lúc Kim Dục Minh cũng chụp xong, nhiếp ảnh gia sung sướng cầm máy ảnh, bảo nhân viên nghỉ ngơi đi ăn trưa, thế là mọi người lại lục đục thu dọn đồ đạc.
Tạm biệt Thôi Mục, anh liền chạy tới chỗ Kim Dục Minh đang không được tự nhiên mà tháo cà-vạt.
“Anh tới đây làm gì?!” Cấp cao giờ rảnh đến mức đi chơi lòng vòng thế này luôn à? Kim Dục Minh khó chịu nhìn Tạ Uyên, vẫn còn hơi buồn bực vì cái cảm giác kì lạ của mình ban nãy.
Nghe câu hỏi giận dữ này, Tạ Uyên cao hơn cậu nửa cái đầu không khỏi ấm ức nghẹn họng, vươn tay khoác lên vai Kim Dục Minh đáp như không: “Tôi đói quá à……”
“……” Cái giọng điệu nũng nịu này là sao đây, ông này không biết ngượng là gì à mà còn dám ăn nói kiểu đấy? Kim Dục Minh nhìn chằm chằm thằng đang bu trên người mình bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
“Nhậu luôn không?” Tạ Uyên nói xong liền dắt tay Kim Dục Minh, kéo cậu ra ngoài, “Để đấy anh sẽ đưa chú đến một nhà hàng siêu ngon!”
Giữa cơm hộp căn-tin so với đại tiệc Tạ Uyên mời, Kim Dục Minh không chút đắn đo liền gật gật đầu đồng ý: “Trước hai giờ đưa tôi về là được.”
Nhưng đến khi lên xe rồi, Kim Dục Minh mới nhíu mày nhìn bàn tay mình đang bị Tạ Uyên điềm nhiên nắm lấy, thấy hơi…… hơi kì kì.